• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 44



Edit: Ai Shiteru

Beta: Heulwen



Thời Thiển muốn mở miệng nói chuyện, lúc này mới phát hiện đầu mình đầu đau muốn nứt ra, cô lắc lắc đầu, Tùy Cẩn Tri thấy vậy thì dùng tay đè người cô lại, thở dài: “Hay là đến bệnh viện đi.”



Cô vội vàng nói: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu, mấy ngày nay em cảm thấy có hơi mệt……”



“Em phát sốt rồi.” Tùy Cẩn Tri lạnh giọng cắt lời cô, dịch lại góc chăn cho cô.



“Ngủ một giấc thì không có việc gì.” Thời Thiển nói nhỏ tiếng làm người khác không khỏi mềm lòng, “Anh rót giúp em ly nước, em uống nhiều nước là được rồi."



Ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn cô có sự áp bức, một lát sau không nói lời nào đã xoay người đi xuống bếp.



Thời Thiển vẫn còn hơi đau đầu, nhưng suy nghĩ một chút muốn thử từ trong ổ chăn bò dậy, lê dép lê cùng đi ra ngoài với anh.



Chỉ duy nhất một cái chân đèn đặt dưới đất còn sáng, bức rèm kéo ra một nửa, có ánh trăng hiền hòa từ thành phố bên ngoài chiếu vào, theo sự lay động của tán cây khô bên ngoài cửa tạo thành từng vòng gợn sóng dập dềnh.



Tùy Cẩn Tri đưa ly nước ấm đến trước mặt cô, hai người đơn giản ngồi xuống ở bàn ăn trong góc phòng bếp, anh quan sát sắc mặt đỏ ửng của cô, chất giọng lạnh lùng: “Anh muốn em ngày mai từ bỏ công việc này.”



Thời Thiển giật mình, chờ uống xong nửa ly nước mới nói với anh: “Chuyện không giống như anh nghĩ đâu…. Thật ra, em thật sự không có uống nhiều, chỉ có một chén rượu trắng nhỏ thôi.”



“Vì sao không biết tự chăm sóc cho bản thân mình? Rõ ràng em không thoải mái còn đi uống…. Là ai chuốc rượu em?”



Ánh mắt của Tùy Cẩn Tri hoàn toàn thay đổi, vẻ dịu dàng khiêm tốn ngày xưa biến đâu mất sạch: “Lúc đó anh nên đi vào tìm em.”



Thời Thiển chưa từng nhìn thấy sắc mặt anh như vậy, nuốt nước bọt.



“Tùy Cẩn Tri, dự án lần này hết thảy đều rất thuận lợi, có đều vẫn chưa hoàn thành nên bọn em cần phải giữ một chút khách sáo với ông chủ của bên kia, huống chi ông ấy còn có căn cơ ở Lịch Hải nến có thể giúp đỡ cho viện thiết kế của chúng em, Tạ Thanh Sam vì sự phát triển của công ty nên mới đồng ý đi ăn cơm với đối phương, chẳng qua…. Em không ngờ được cơ thể mình đột nhiên lại khó chịu, hình như là phát sốt, dạ dày cũng có chút khó chịu….”



Đồng thời Tạ Thanh Sam cũng đoán được động cơ của đối phương không đơn giản, ông chủ Hải này cũng là người mưu mô, không để cho người khác nhìn ra chút nào d*c vọng và những ý tưởng đen tối của ông ấy.



Thời Thiển cố ý bỏ qua chuyện ông chủ Hải này nhìn trúng cô nhưng Tùy Cẩn Tri không phải kẻ ngốc, một cô gái trẻ tuổi lại tài năng như cô thì thường xuyên trở thành mục tiêu cho mấy gã háo sắc trên bàn rượu, dựa vào ba phần say đã đủ để giở ra vài trò, chuyện này trong nghề nào chẳng có.



Đôi đồng tử của anh co lại, nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu không thấy đáy như một cái giếng sâu làm người khác không đoán ra được suy nghĩ trong đó, giọng nói giống như pha lẫn sự lạnh lẽo của màn đêm: “Trước kia em từng trải qua chuyện này sao? Chuyện giống như đêm nay…. Không được giấu anh.”





Từ sau khi tình nồng của hai người bắt đầu lên men, tâm tình của Thời Thiển cũng trở nên phức tạp và mãnh liệt hơn, cô thật lòng muốn tìm kiếm sự an ủi nơi anh, buông ly thủy tinh xuống, lấy hơi nói: “Thật sự rất ít, rất ít, đừng nói đến mấy công ty cung cấp vật liệu khác, hay là mấy công ty thiết kế, đây là lần đầu tiên trong năm nay em tham dự mấy loại tiệc như vậy. Tùy Cẩn Tri, anh không thể bởi vì em uống hai ly rượu mà cảm thấy em buộc phải từ bỏ công việc này. Có đôi khi quan hệ hợp tác của hai bên cần phải duy trì dựa trên những lần xã giao dối trá này, đúng là em cũng rất phản cảm với chuyện này.”



Tùy Cẩn Tri nhìn cô không hề chớp mắt: “Vậy để cho anh giúp em tránh xa mấy chuyện này đó.”



Cả người Thời Thiển đều muốn được che chở dưới vòng ôm của người đàn ông trước mắt này, nhưng mà cô là một người trưởng thành cũng cần phải có cuộc sống và con đường của riêng bản thân mình



“Thời Thiển, anh đã từng nói rồi, em có suy nghĩ của bản thân em mà anh cũng sẽ bảo vệ cho công việc của em nhưng nhìn thấy em như vậy anh không đành lòng.”



“Nhưng anh cũng từng nói sau này muốn em trở về Tây Linh tự mở viện thiết kế của mình, em cũng muốn tự đi mở rộng các mối quan hệ của mình…. Đương nhiên là em không phải muốn dựa vào mấy chuyện hầu rượu này, em chỉ nghĩ là muốn dùng năng lực của mình thử xem.”



Thời Thiển ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói khàn khàn còn mang theo chút giọng mũi: “.... Đúng là tình huống hôm nay không được tốt, bây giờ em cũng không thoải mái nhưng đây chỉ là một phần tí tẹo trong công việc của em. Anh biết không, người làm thiết kế thì có ai mà không hy vọng không cần dựa vào quan hệ hay đường tắt nào để phát huy chính năng lực của mình, nhưng mà…. Người bình thường còn bị trói buộc bởi rất nhiều thứ, chỉ người kiến trúc sư tên tuổi lẫy lừng mới không cần đi nhân nhượng với bên đối tác, không cần kiêng nể lãnh đạo mà tùy ý phát huy ra nghệ thuật và sắp xếp kiến trúc trong lòng họ.”



Lúc cô nói chuyện thì vẻ mặt có chút mềm mại đi, trên người phản chiếu ánh trăng lờ mờ, giữa sự dịu dàng còn pha lẫn chút quật cường cứng rắn làm cho Tùy Cẩn Tri càng thấy càng đau lòng.



“Mà em đi được đến bước này tính ra đã là rất may mắn rồi, rất nhiều người cùng lứa với em bây giờ còn đang phải khom lưng uốn gối với ông chủ, em rất cảm kích Tạ Thanh Sam đã bồi dưỡng tài năng cho em như vậy.” Lần thứ hai Thời Thiển quay đầu lại nhìn anh, “Anh muốn lát sẵn đường cho em nhưng em càng sợ bản thân sẽ không thể tự đứng được trên chân của mình, nếu cái gì cũng dựa vào anh thì tất cả những nỗ lực của em cho đến hiện tại nói ra đều không phải do bản thân em tạo ra rồi.”



Trong giây phút này tâm tình của Tùy Cẩn Tri rất hỗn loạn, anh biết tại sao đây là lần đầu tiên anh lại rơi vào thế khó xử như vậy, nhưng mà…. rõ ràng những lợi thế mà anh có lại không thể giúp anh giải quyết được chuyện này.



Chính mình sinh ra đã ngậm thìa vàng, càng là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ việc muốn từ bỏ những quy củ trong nhà thì ở bên ngoài anh chưa bao giờ phải nhìn mặt người khác mà làm việc.



Mà tình huống Thời Thiển gặp phải đêm nay là thứ cậu chủ Tùy từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa này không thể nghĩ ra được, là anh vô cùng đau lòng cho Thời Thiển, hay là không muốn để cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào trong cuộc sống này, càng không thể chịu đựng được chuyện người khác khi dễ cô một chút nào, cô là bảo bối anh chỉ tiếc không thể mỗi phút mỗi giây yêu thương trân trọng làm sao cho phép chuyện người khác có nửa chút xem thường.



Đến nước này thì cảm xúc của Tùy Cẩn Tri đã bị xao động, ngay cả vẻ ôn tồn lễ độ ngày thường cũng không còn chút bóng dáng nào.



Anh nhíu mày, vươn tay chạm vào trong mặt nhẵn mịn của cô: “Đó không phải là do em không biết yêu thương bản thân mình, Thời Thiển, anh rất tức giận.”



Thời Thiển cắn môi, vốn là có hơi không thoải mái bây giờ ngẫm lại vẫn là có chút thấy bị ủy khuất.



“Nếu hôm nay đổi lại chỉ là chuyện của cá nhân em thì em tuyệt đối sẽ không để ý đến bọn họ. Em biết tôn nghiêm và tôn trọng của mình nhưng nhìn thấy sự nỗ lực như vậy của đồng nghiệp, còn nghĩ đến Tạ Thanh Sam ngày thường cũng chăm sóc cho em nên em nghĩ phải nhượng bộ….”



Vậy thì anh còn có thể nói gì, cái gì cũng là cô nói, mà nhìn thấy vẻ mặt cô cụp mắt xuống thì tất cả những buồn bực trong lòng đều sụp đổ trong nháy mắt.



Tùy Cẩn Tri nắm chặt cổ tay cô, kéo người cô lại gần, cánh tay siết chặt bên hông như là sợ cô sẽ tránh đi.



Anh tựa đầu vào trước người cô, đôi mắt khép hờ, giọng nói có một chút run rẩy không kiềm chế được, hai bả vai càng thêm căng cứng, hơi trầm giọng nói giống như dòng sông ấm ẩn sâu bên dưới lớp băng tuyết: “Thiển Thiển, anh không chịu được khi thấy em vất vả như vậy….”



Trong lòng Thời Thiển chợt mù mịt, đây chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc anh khác thường như vậy trong đêm nay.





Trong chất giọng của anh pha lẫn giữa yêu thương và chua xót, tất cả tình yêu đều được bao bọc trong đó, Thời Thiển sao mà có thể không mảy may cảm thấy chút gì, giữa hai người họ chưa bao giờ kéo theo những điểm phiền toái yếu ớt nhất của nhau, nguyên nhân chính là khi một vật gì đó đã ở vị trí quá quan trọng thì con người càng lo được lo mất, chi cần có một chút nào không nỡ buông tay sẽ trở thành gánh nặng tựa ngàn cân.



Thời Thiển ở bên cạnh anh có thể cảm nhận được tình yêu vừa mênh mông vừa vô cùng ẩn nhẫn này, hai người kề trán vào nhau, anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của cô nên trong nhất thời chỉ muốn giải quyết nỗi khổ tương tư này, mở miệng lập tức ngậm lấy môi cô, mặc kệ cô vì đau mà r3n rỉ đồng thời cũng có ý không muốn buông ra.



Nụ hộn nhiệt tình cứ kéo dài, giống như mưa rền gió dữ không ngừng trằn trọc lưu luyến trên môi cô, cơ thể hai người chặt chẽ kề sát vào nhau, nhiệt độ trên làm da cô làm anh cảm thấy vô cùng ấm áp mê người, chỉ muốn âu yếm, chỉ muốn thuộc về mình anh.



Mà cơ thể anh trước sau vẫn như một cái năm châm hút hồn người, tư thế chặt chẽ của hai người không ngừng triền miên, từ từ, Thời Thiển cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, cô hơi sủng sốt nhưng không có nói thẳng ra, ngược lại còn ỷ vào bóng tối mà lá gan mượn lý do phát sốt trở nên ngày càng lớn hơn, chậm rãi di chuyển dọc theo đường cong của anh, lòng bàn tay ấn vào chỗ như đang nhô cao hơn cả cơ thể.



Cả người Tùy Cẩn Tri trở nên căng thẳng, vội vàng c ắn môi dưới của cô, hai người dây dưa không dứt ra được, bàn tay mềm nhẹ của cô mang đến cho anh cảm giác rùng mình đáng sợ, anh chỉ có thể nắm lấy tay cô kéo ra.



Ánh mắt của anh trở nên tối lại, d*c vọng tình yêu lập tức bị nhóm lên trở lại….



Chỉ tiếc là cô vẫn chưa khỏe hẳn, cho dù có dư sự nhiệt tình cũng không thể dập tắc lửa giúp đối phương được, Tùy Cẩn Tri vì cố kỵ điểm này mà cố nén, sắc mặt của Thời Thiển còn đỏ hơn cả cua luộc.



Qua một lúc sau Tùy Cẩn Tri mới buông cô ra, Thời Thiển hít thở dồn dập, cảm thấy nhiệt độ trên người lại cao hơn vài độ.



Anh đưa tay sờ trán của cô, giọng nói trở lại vẻ ôn hòa thanh thiển ngày thường: “Cảm thấy thế nào rồi? Một lát nữa uống thêm nước rồi đi ngủ.”



“Cơ thể em không thoải mái đã mấy ngày này rồi, vẫn cảm thấy hơi hầm hầm, khi tốt khi xấu nhưng em lại không mấy quan tâm nó, kết quả hôm nay lại phát tác ra….”



Tùy Cẩn Tri sờ sờ trán cô, thần sắc hòa hoãn lại, giọng nói mềm lại: “Nếu như nửa đêm còn sốt lại phải đi bệnh viện, đã mấy ngày rồi không thể cứ mặc kệ như vậy.”



Cuối cùng Thời Thiển cũng không nhịn được, giả vờ kiêu căng nói: “Còn không phải vì mấy ngày nay trời mưa lạnh, nói cho cùng…. không phải nên trách anh sao?”



Tùy Cẩn Tri: “……”



Không ngờ được cuối cùng cái nồi này lại bị úp vào anh.



Dù sao cũng có chỗ khác nhau là buổi tối ngày hôm đó đã làm rất nhiều chuyện không thể miêu tả được.



Anh đơn giản đứng thẳng dậy bế cả người Thời Thiển lên, vững vàng bước chân ôm theo cơ thể dịu dàng uyển chuyển của cô, bước vào phòng ngủ, cúi đầu nói nhỏ với cô: “Để anh lại đi rót nước cho em, em còn có sức tắm rửa hay không? Hay là cứ nằm ngủ đi?”



Thời Thiển nũng nịu dựa vào người anh: “Bây giờ đầu đã đỡ đau hơn nhưng còn hơi chóng mặt, để em nằm một chút rồi tắm…. Vậy còn anh?”



Lòng bàn tay Tùy Cần Tri vỗ vỗ gương mặt của cô, trong lòng vẫn không buông được.



“Anh ở đây với em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK