Thành phố ZM.
2 giờ sáng.
" Bực thật nha, rõ ràng kêu chờ ở đây mà? Nó đi đâu rồi?" Tiểu Uyển có chút bực tức, vừa nói vừa ngó nghiêng xung quang tìm Yến An.
Lúc này tại một ngõ hẻm, cách chỗ Tiểu Uyển không xa.
" Anh...!Anh Đường Tam, anh đến tìm em sao?" Yến An vẻ mặt ngượng ngùng.
Đường Tam mỉm cười dịu dàng " Nếu em nói cho tôi biết Oản Oản đang ở đâu, tôi sẽ cho em cơ hội."
Nghe đến hai chữ cơ hội, sắc mặt Yến An bỗng tươi hẳn lên " Thật...thật sao?"
" Tôi nói là làm...!Chỉ cần em nói tôi biết.
Lâm Oản Oản cô ấy đang ở đâu?"
Vừa nói, Đường Tam vừa tiến lại gần, đưa tay vén cọng tóc vướng trên mặt Yến An qua bên tai.
Hành động thân mật này khiến mặt con bé đỏ ửng vì ngại cúi xuống ấp úng: " chị...chị ấy đang ở ngoại ô...em sẽ gửi cho anh địa chỉ..."
" Cảm ơn em!" Rồi bất ngờ ôm lấy Yến An.
Yến An chỉ biết xấu hổ, trong lòng cứ nghĩ Đường Tam đã thay đổi, cho mình một cơ hội mà không tiếc, tiết lộ vị trí của Oản Oản cho cậu.
Khoé miệng Đường Tam cong lên một nụ cười đầy toan tính.
Cậu lợi dụng sự ngây thơ và tình yêu của Yến An dành cho.
Sáng hôm sau.
Oản Oản ngáp dài, vươn vai sau giấc ngủ mệt mỏi tối qua, phần dưới đột nhiên nhói lên đau nhức.
Chợt nhớ lại tối qua mặt cô bỗng biến sắc đỏ bừng, vội lật chăn ra nhìn vào kiểm tra, cơ thể không một mảnh vải che thân, trên cổ và ngực còn chi chít những vết ân ái đến chói mắt.
Cặp mắt đầy kinh ngạc, miệng Oản Oản mấp máy" Tối...Tôi qua...Lại làm chuyện đó rồi..."
Oản Oản bắt đầu lục tung trí nhớ, hai tay ôm đầu tập trung chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Quay về tối qua.
Cận Thiếu chợt rơi nước mắt, tiếng khóc the thé sụt sịt của anh làm trái tim cô thắt lại, lấy hết can đảm hít một hơi thật mạnh rồi xoay người lại đối diện với khuôn mặt tèm lem kia.
Cận Thiếu có chút giật mình xấu hổ " Em..Em chưa ngủ à!?"
Anh khóc như vậy sao tôi ngủ được?
Cận Thiếu mặt hơi đỏ, xấu hổ nằm quay lưng lại với cô lí nhí " Em...em nghe nhầm rồi.
Mau ngủ đi."
Oản Oản chỉ khẽ cười, thầm mắng trong lòng " Đồ ngốc!"
Rồi xích người đến vòng tay ôm sau lưng Cận Thiếu, làm anh vui đến bất ngờ.
Oản Oản khẽ mỉm cười đau đớn, giọng nói hạ xuống pha chút buồn tủi " Cận Thiếu, nếu như những thứ anh mơ đều là thật thì sao?"
" Sẽ không." Anh khẳng định đáp lại.
Cô lại cười, nhưng cười kèm theo nước mắt, nghẹn ứa mà nói: " Là thật đấy!"
Cận Thiếu lật tức xoay người lại, ôm chặt cô vào lòng, tức giận " Không phải, em không được nói nữa.
Tôi yêu em như vậy, sẽ không bao giờ làm tổn thương em đến một cọng tóc nào cả."
Nói vậy thôi chứ trong thâm tâm anh biết rõ, giấc mơ ấy nó trân thật đến mức nào, cảm giác như anh đã từng trải qua thật kinh tởm với chính bản thân mình.
Anh lại ôm coi siết chặt hơn, giọng nói nghẹn ngào đau đớn.
" Anh...!Anh không muốn làm em bị thương.
Oản Oản, anh muốn có con với em..."
" Nếu anh không bị vô sinh...!Thì tôi sẽ sinh con cho anh..."
Nghe câu này, Cận Thiếu bất ngờ liền buông lỏng cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô muốn hỏi lại cho chắc chắn " Em nói thật chứ?"
Oản Oản vẫn ngây thơ mỉm cười đáp lại: " Thật..."
Bởi vì trong lòng cô vẫn nghĩ anh bị vô sinh, cho dù có cố gắng cỡ nào thì cũng chỉ về con số không, nên cô mới táo bạo nói ra những lời này, mà không hề hay biết cô mới chính là kẻ bị anh dụ vào tròng.
Cận Thiếu cười gian xảo, ghé sát miệng vào tai cô thủ thỉ " Vậy em có dám thử lần nữa không?"
" Cái này..." Nhắc tới đây cô lại do dự.
Không để cô có cơ hội từ chối.
Cận Thiếu nhanh chóng bắt đầu vào công việc, hôn lên đôi môi nóng bỏng ngọt ngào ấy rồi dụ dỗ " Anh vô sinh nên đừng sợ."
Biết là vậy, nhưng sao trực giác cho cô thấy như có gì đó sai sai.
Cận Thiếu vẫn như lúc đầu, dịu dàng những bước dạo đầu để Oản Oản thích ứng.
Lần này cảm giác có khác chút thay vì sợ hãi thì lại sướng một cách kỳ lạ.
Trong phòng khẽ vang lên tiếng r.ên rỉ của một người con gái nghe thật cuốn hút.
Hai người lại bắt đầu hoà hợp làm một, cơ thể như một ngọn lửa cháy bỏng phừng phực, thúc đẩy d.ục vọng bên trong con người lên tới đỉnh điểm.
Toàn thân cô co giật không ngừng, đôi chân ghì chặt dưới đệm mà run rẩy.
Anh ngậm lấy vành tay cô thì thầm " Lên đỉnh rồi sao?"
Oản Oản chỉ gật đầu khẽ đáp " Ừm."
Tiếng thở hổn hển mãnh liệt của người đàn ông vang lên trong căn phòng tràn ngập tình yêu bóng nóng, đối lập với bên ngoài cửa sổ.
Quay trở lại hiện tại, càng nghĩ Oản Oản lại càng cảm thấy xấu hổ, vì tối qua cô đã nói một từ có lẽ cả đời này sẽ không dám đối diện với anh nữa.
" Cận Thiếu, nhanh lên nữa."
" Aaaaa" Tiếng hét chợt vang lên, theo đó là khuôn mặt nóng tới mức có thể nướng chín thịt.
Sao bản thân lại có thể [email protected] muốn đến mức vậy?
King kong.
Tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật mình hoảng hốt.
King Kong.
Âm thanh lại một lần nữa vang lên, rồi ba lần, bốn lần.
Trong đầu khó hiểu " Lạ thật, Cận Thiếu đi đâu rồi à? Nếu còn ở trong nhà chắc sẽ không để người ta bấm chuông lâu như vậy đâu."
Nghi hoặc trong lòng, tiếng chuông ấy lại vang lên.
Oản Oản có chút khó chịu, vội mặc đồ nhanh chóng rồi đi ra ngoài.
Tiếng chuông cửa lại không ngừng vang lên, làm cô có chút bực bội nói vọng từ trong nhà ra " Đừng bấm nữa, tôi ra ngay đây."
Cạnh.
Cánh cửa vừa mở ra, Oản Oản kinh ngạc đứng người, miệng lắp bắp " Đường...!Đường Tam..."
Đường Tam nhìn cô cười tươi nói: " Quả nhiên là em ở đây."
Trong lòng Oản Oản đột nhiên cảm thấy bất an, đứng nhìn Đường Tam thản nhiên đi tới ép cô sát vào tường.
Cậu vẫn như ngày nào nói chuyện rất dịu dàng " Oản Oản, em thật sự muốn tránh mặt anh sao?"
Đường Tam lúc này thật lạ, cái cảm giác làm cô sợ hơn khác hẳn với thường ngày, cứ như là con người hoàn toàn khác vậy, cô dè chừng cảnh giác hỏi:
" Sao anh biết tôi ở đây?"
" Nghe câu hỏi của em cứ như không muốn thấy anh vậy?"
" Không, không phải."
Đường Tam lại mỉm cười dịu dàng " Oản Oản, anh có thể hỏi lại em câu này được không?" Ánh mắt phấn khích cứ chăm chăm vào mắt cô.
Thấy biểu hiện trên mặt cậu càng lúc càng không đúng cho lắm, cô có chút sợ hãi vội kiếm cớ để lảng tránh " Tôi quên tắt bếp."
Nhưng lại bị Đường Tam cầm cổ tay kéo lại sau đó, khiến lưng cô dội thẳng vào tường một tiếng "bịch" khá đau.
" Đường Tam, anh làm gì vậy?"
" Oản Oản, em gả cho tôi đi?"
Oản Oản lắc đầu, từ chối ngay lập tức " Tôi không thể gả.
Anh mau bỏ tôi ra."
" Biết ngay là vậy mà!" Khoé miệng khẽ nhếch cười rồi nói tiếp " Lấy hết cam đảm để thổ lộ, cuối cùng nhận lại...lại chính là tự dựng lên bức tường vô hình, em lảng tránh tôi...Em có biết trái tim tôi vì nhớ em mà đau cỡ nào không?"
" Đường Tam, hôm nay tôi cũng sẽ nói rõ mối quan hệ này luôn.
Tôi chỉ coi anh là giám đốc trong công việc, bên ngoài thì như một người anh trai...Vì vậy...ưm..."
Không cho cô nói tiếp.
Đường Tam đã cưỡng hôn cô ngay tức khắc.
Oản Oản tá hoả, mắt trợn tròn dùng hết sức đẩy Đường Tam ra.
Một cái tát vang lên đến chói tai, cùng với giọng nói đầy giận dữ " Đường Tam, anh mau đi khỏi đây, tôi không muốn thấy mặt anh nữa."
Cậu lúc này cuối cùng cũng hiểu được, bản thân đã thua.
Kiếp trước và kiếp sau chỉ có cô là thay đổi còn cậu thì không, vĩnh viễn không có được trái tim người con gái mà mình yêu.
Trái tim Đường Tam nó đang chảy máu bởi cú tát khi nãy, chính hành động này đã làm cậu trở nên táo bạo hơn, ánh mắt hiền dịu giờ đây lại nhìn cô bằng sự lạnh lùng đến khác lạ, khiến người ta cũng phải lạnh buốt cả sống lưng.
Cậu nhìn cô lạnh giọng nói " Em có từng nghe câu, không ăn được thì đạp đổ chưa?"
Oản Oản chấn kinh trong lòng, biết chuyện chẳng lành sắp xảy ra, cô không trả lời, dần lùi bước lại phía sau khoảng cánh được giãn ra thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Đường Tam thấy vậy chỉ nhoẻn cười đi vào.
Oản Oản lúc này căng thẳng tột độ, trán vã cả mồ hôi, trong đầu chỉ nhớ đến hai chữ " Cận Thiếu." muốn chạy vào phòng lấy điện thoại di động gọi cho anh.
Bốp!
Nhưng ngay khi vừa mở cửa một bàn tay to lớn vươn đến, đập mạnh đầu cô va vào cạnh cửa một cái.
Đầu óc cô choáng váng, mọi thứ chao đảo cứ nhạt nhoà, rồi mờ tịt đi nhường chỗ cho bóng tối.
Một tiếng " rầm." Cơ thể cô ngất xỉu ngã ra sàn nhà.
Đường Tam đi tới nhẹ nhàng bế cô lên ôm vào trong lòng, rồi bình thản rời đi, khoẽ miệng cong lên " Oản Oản, không tự nhiên có được em, thì tôi sẽ c.ưỡng ép em để có được."
Máu trên đầu Oản Oản không biết từ khi nào đã chảy xuống một hàng máu đỏ thẫm.