Lâm Ngọc Yên tuy không phải người trong ngành nhưng lúc tìm hiểu về cách làm các món ăn có xem qua bài viết về Trương Thế Bảo, không ngờ đến hắn và Phó Thần lại là bạn của nhau.
Lâm Ngọc Yên ngẫm nghĩ cũng đúng, Phó gia, Lôi gia, Trương gia và Lâm gia là những gia tộc có tiếng, không nói đến Lâm gia nhà cô từ nơi khác đến, Phó gia Lôi gia và Trương gia mấy đời sinh sống ở thành phố Hoa, mối quan hệ giữa ba nhà tất nhiên thân thiết hơn Lâm gia.
"Chị Ngọc Yên, chị đang suy nghĩ gì vậy?"
Thẩm Thanh Đào thấy Lâm Ngọc Yên từ nãy đến giờ cứ ngơ ngác không động đũa liền tò mò hỏi.
"Không có gì, em và mọi người tiếp tục dùng bữa đi, không cần để ý đến chị."
Lâm Ngọc Yên cười gượng đáp. Đầu óc cô mấy hôm nay cứ xoay quanh Phó Thần, không hiểu sao cô cứ phải chú ý đến hắn. Cả chuyện hôm nay đã nói với Lôi Kiêu, những người thuộc gia tộc lớn cô đều gặp hết trong một ngày, thật đúng là vinh dự.
"Chị Ngọc Yên, người đẹp trai hôm nay giúp chúng ta lấy phòng là ai vậy? Hình như anh ta và chị rất thân thiết."
Hồ Mi Nhi không nhịn được tò mò hỏi. Người đàn ông đó cô ta có gặp mấy lần khi hắn đến mua cà phê, vốn dĩ Hồ Mi Nhi ấn tượng với những người có nhan sắc, bây giờ phát hiện đối phương quen biết bà chủ làm cô càng tò mò muốn biết nhiều hơn.
"Cậu nhiều chuyện quá, mau ăn con tôm này đi!"
Thẩm Thanh Đào gắp một con tôm hùm lớn bỏ vào chén của Hồ Mi Nhi mục đích chặn miệng cô ta lại, quan hệ giữa Lâm Ngọc Yên và người kia khá phức tạp, còn rất khó nói.
"Cậu bất lịch sự quá đấy!" Hồ Mi Nhi tuy miệng mắng Thẩm Thanh Đào nhưng rất vui vẻ bóc tôm: "Mình chỉ tò mò muốn biết chút xíu thôi."
"Tò mò sẽ hại chết cậu đấy!" Thẩm Thanh Đào lại gắp một con tôm nữa: "Hai con tôm chắc đủ lấp miệng cậu lại rồi chứ?"
"Không đủ, mình muốn ăn thêm!"
Hồ Mi Nhi phấn khích.
Thẩm Thanh Đào vừa gắp tôm vừa đấu khẩu với Hồ Mi Nhi, không khí trong phòng V.I.P rất vui vẻ, Lâm Ngọc Yên nhìn mấy người trẻ tuổi không khỏi buồn cười, tuổi thanh xuân ngọt ngào chính là như vậy. Chuyện này khiến cô nhớ lại lúc trước kết hôn hay cùng Du Lạc Lạc ra ngoài ăn uống, mua sắm.
Nói đến cô bạn thân này, hình như khá lâu rồi cô không có liên lạc, khi nào trở về vô phải gọi điện tám chuyện mới được.
"Các vị khách quý, món cuối cùng và tráng miệng đến rồi đây."
Trương Thế Bảo đích thân mang đồ ăn vào phòng cho Lâm Ngọc Yên, theo sau hắn là Phó Thần và người phục vụ.
"Ăn ngon miệng chứ?"
Phó Thần rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Lâm Ngọc Yên ân cần hỏi chuyện giống như hai người là người yêu của nhau.
"Món ăn ở đây rất ngon." Lâm Ngọc Yên cười đáp: "Cảm ơn anh giúp tôi có phòng ăn mà không phải chờ đợi."
"Nè nè người đẹp, có phải em cảm ơn nhầm người rồi không? Không phải em nên cảm ơn tôi sao? Tôi mới là người nhườn phòng cho em và phục vụ đồ ăn cho em chứ?"
Trương Thế Bảo sau khi đặt đồ ăn xuống cũng ngồi lại bàn, phục vụ lúc này đã mang theo chén đũa.
"Em không cần để ý đến cậu ta, lúc nào cậu ta cũng thích giành công lao với tôi cả." Phó Thần cười nói: "Giới thiệu với em đây là Trương Thế Bảo, ông chủ của nhà hàng này và là bạn của tôi."
Phó Thần cũng giới thiệu Lâm Ngọc Yên với người bạn của mình: "Cô ấy là Lâm Ngọc Yên, cũng là bạn của tôi."
Thật ra Phó Thần rất muốn nói Lâm Ngọc Yên là vợ cũ của hắn nhưng lại sợ làm cô không vui, dù sao danh xưng đó cũng không hay lắm, cô ấy đã đồng ý làm bạn, thì hắn sẽ giới thiệu như vậy để Lâm Ngọc Yên hài lòng vui vẻ.
"Rất hân hạnh được làm quen."
Lâm Ngọc Yên và Truonge Thế Bảo bắt tay theo lễ nghĩa, tuy nhiên hành động này có phần khiến cho Phó Thần chướng mắt.
"Cậu đừng ích kỷ như vậy."