Dĩ Lâm nằm dài trên chiếc ghế bố ngoài ban công, mắt mở thao láo nhìn vì sao nhỏ duy nhất le lói trên màn trời, duy trì tư thế nằm ngửa suốt hai giờ đồng hồ. Mãi cho đến khi dáng người thấp bé hơi gù dần hiện rõ trong tầm mắt, anh xoay người chống tay từ từ ngồi dậy, nhìn thẳng vào gương mặt người kia.
"Dì!" Dĩ Lâm mím chặt môi, đượm vẻ u buồn.
Dì Thông rơm rớm nước mắt, bàn tay nhăn nheo siết chặt thứ gì đó, bà há miệng cất tiếng run rẩy, lo âu.
"Ban dầu dì không hiểu tại sao con lại làm vậy, cho tới tận hôm nay dì vẫn không hiểu." Bà chìa điện thoại vừa được lấy về từ tiệm sửa chữa và thẻ SIM mới tinh ra phía trước, mặt đầy hy vọng. "Nhưng dì luôn tin con."
Hai bên miệng Dĩ Lâm kéo cao miễn cưỡng xem đó là nụ cười, anh vươn tay nhận lấy điện thoại và SIM, chân thành nhìn dì Thông.
"Dì không sợ con sẽ làm chuyện xấu sao?"
"Làm sao dì sợ con được. Dì nuôi con từ lúc con chỉ bé bằng từng này." Tay bà hạ thấp dừng trước hông mình. "Tính nết con ra sao chẳng lẽ dì không hiểu. Mẹ con cũng vậy, nó không phải người xấu, chỉ là có thành kiến với con thôi."
Dĩ Lâm tựa lưng lên lan can, để gió đêm thổi tung mái tóc. Anh ngồi hướng ngược sáng, dì Thông chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt nhờ ánh đèn lù mù từ ban công nhà bên cạnh hắt lên. Anh cúi đầu, cẩn thận tách thẻ SIM khỏi khung nhựa, tỏ ra không hề quan tâm.
"Thành kiến phải lớn đến mức nào mới có thể dung túng cho thủ phạm giết người chứ? Thay vì nói mẹ con lương thiện, dì cứ nói bà ấy thiếu não đi."
Dì Thông không hiểu Dĩ Lâm muốn ám chỉ điều gì, song song đó, dì vẫn luôn muốn tìm cơ hội hỏi cho ra lẽ sự tình ngày định mệnh kia và quyết định hôm nay của anh. Vậy nhưng, khi đứng trước Dĩ Lâm như lúc này, mọi câu hỏi dì cất công sắp xếp trong đầu như sương mù bay theo gió lớn. Đến cuối cùng, việc dì có thể làm là âm thầm quan tâm, tin tưởng.
"Con đã nói vậy rồi thì dì không còn gì để nói hết. Thôi, dì về phòng ngủ đây!"
Sau khi dì Thông ra khỏi phòng, Dĩ Lâm đặt điện thoại lên bụng mình, nằm thẳng, hai tay để sau gáy, liên tưởng đến biểu cảm của người sẽ nhận được tin nhắn sắp gửi đến.
Đối với người ngoài, có lẽ nửa năm là thời gian đủ dài để quên đi điều gì đó, nhưng đối với anh nửa năm chỉ sánh bằng năm phút trước, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Thậm chí, mỗi đêm trước khi ngủ tiếng cười man rợ của ông ta và âm thanh va chạm kinh hoàng chồng chéo lên nhau, đạp đổ linh hồn anh trong cả giấc mơ. Những lần như thế đều khắc lên tâm trí anh vết gạch dài, đánh dấu một ngày tra tấn sắp sửa bắt đầu, cứ như vậy, Dĩ Lâm đã ở nơi này, trải qua 180 ngày gian nan, giày xéo. Biết bao lần anh tự thuyết phục chính mình hãy quên đi, chỉ cần lãng quên, bản thân anh có thể làm lại từ đầu, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ. Vậy mà, những lúc anh có suy nghĩ sẵn sàng từ bỏ, cuộc đối thoại kia lại ùa về, dệt lên bức tranh xưa cũ, tô thêm màu sắc u tối trong quá khứ khốn đốn, thấp hèn, đáng thương cùng cực. Chúng thúc ép anh ghi nhớ, bắt buộc anh thực hiện. Dĩ Lâm đã thử một lần bình tâm suy đoán, anh cho rằng mọi trở ngại đều xuất phát từ ông ta, vì thế anh nguyện một lần đặt cược cơ hội duy nhất này để tìm ra chân tướng sự việc và câu trả lời cho bản thân: Vì sao mình lại quay về đây?"
Điện thoại đã được mở, Dĩ Lâm ấn vào biểu tượng tin nhắn, không nghĩ ngợi nhập vào dãy số điện thoại. Anh trầm ngâm, ngón cái dừng trước màn hình hơn một phút vẫn chưa đặt xuống gõ chữ cái đầu tiên. Dĩ Lâm mím chặt môi, nhắm mắt, nhíu mày cố gắng nhớ lại hàng loạt thông tin mình nghe được trước kia. Sau đó, tóm tắt các ý chính nhập nội dung. Vật vã nửa tiếng, tin nhắn cuối cùng đã được gửi đi. Dĩ Lâm nhìn thời gian trên màn hình chờ, 04 giờ 17 phút sáng, lại nhìn bầu trời trên cao bất chợt cười rú lên.
Anh sắp trút bỏ vai diễn người mù, nhưng kỳ lạ thay việc này không khiến anh vui vẻ như trong tưởng tượng. Dĩ Lâm không mù, càng không vì vụ tai nạn đó cướp đi ánh sáng. Ngày đó khi đứng trước ranh giới sinh tử, anh đã dùng toàn bộ sức lực, lý trí tự cứu bản thân một mạng, dùng đôi tay bê bết máu lết từng chút từ quỷ môn quan quay về nhân gian, vì nơi đây vẫn còn có việc anh muốn làm sáng tỏ. Lựa chọn giả mù cũng vì tình huống bất đắc dĩ, chỉ sợ bản thân lành lặn quay về, ông ta sẽ tìm cơ hội hãm hại anh. Dĩ Lâm không tự tin mình sẽ may mắn thoát chết lần hai, cho nên anh biến bản thân trở thành kẻ vô dụng, ẩn nhẫn chờ đợi suốt nửa năm, cuối cùng đã tìm được cơ hội phản kích.
05 giờ 30 phút sáng, hơn một giờ sau khi tin nhắn được gửi đi, bà Trúc tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Bà ngồi trên giường, xoa thái dương đau nhức. Dạo gần đây, bà thường nhìn thấy vài giấc mơ kỳ lạ, linh tính mách bảo cho bà biết một chuyện đáng sợ nào đó chuẩn bị diễn ra. Nhã Trúc quơ lấy điện thoại trên bàn trang điểm, vốn nghĩ sẽ kiểm tra vài thông báo liên quan đến công việc, không ngờ đến một tin nhắn với nội dung chấn kinh khiến bà lo lắng, bất an.
Người kia nhắn: Tháng 7 năm 199x giám đốc viện bảo tàng Mỹ thuật Shiin - bà Mộng Hằng chết vì tai nạn giao thông, cảnh sát kết luận bà ấy mất tập trung trong lúc lái xe nên đâm vào đầu xe tải. Nhưng tôi nghe được thông mới khác khá thú vị, bà Mộng Hằng mắc chứng rối loạn giấc ngủ.
Tin nhắn thứ hai dưới dạng câu hỏi, người kia nhắn: Trước khi chuyện này phát tán ra bên ngoài, bà nên trả lại thứ mình vừa cướp mất chứ. Sao bà vẫn chưa trả nó cho cậu ta nhỉ?
...
*Shiin: trong tiếng Nhật có nghĩa là nếm thử.