Hạ Anh theo mẹ của mình đi tới chỗ đám người ấy, thời gian đầu Hạ Anh còn đang lo lắng mà ôm chặt chiếc túi sách của mình, nhìn ngó tất cả bọn họ không rời mắt, cô nhớ lại những lời nói của cha thì có chút bất an mà nắm chặt chiếc túi hơn. Khoảng nửa tiếng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, bọn họ có hỏi han cô một hai câu rồi lại bàn chuyện tiếp. Hạ Anh dần dần cũng buông lỏng cảnh giác nghĩ mình đã quá đa nghi rồi.
Một người đàn ông tầm hơn 50 tuổi đột nhiên tiến lại gần cô rồi đưa cô một ly rượu vang, cô giật mình lùi về sau nhưng mẹ cô đang ngồi kế cô chẳng thể nào lùi hơn được nữa. Ông ta cũng biết ý mà không đụng chạm chỉ nói "uống với ta một ly đi, ta kí hợp đồng cho"
"Thành thật xin lỗi, tôi không biết uống r..."
Bà mẹ nghe thấy việc kí hợp đồng có thể suôn sẻ như thế liền mắt nhắm mắt mở đẩy Hạ Anh nói "Nào ngoan, mau uống đi"
"Con...con không thể...mẹ"
Với sức ép của người mẹ liên tục đẩy ly rượu, cô bị động mà uống hết ly rượu, còn những giọt rượu bị đổ khắp người Hạ Anh nữa. Cô nhìn người mẹ với vẻ mặt không tin được và đương nhiên việc kí hợp đồng diễn ra khá suôn sẻ.
Hạ Anh định khi về nhà sẽ nói rõ ràng chuyện này, đột nhiên bà mẹ có cuộc gọi khẩn cấp. Không nói với Hạ Anh câu nào liền cầm điện thoại mà rời đi. Hạ Anh thấy túi xách của me vẫn còn đấy nên nghĩ bà ta sẽ quay trở lại sớm thôi.
Hạ Anh ho một tiếng rồi ngồi im, cô bắt đầu thấy hơi nhức nhức đầu rồi, tính vào nhà vệ sinh rửa mặt lại cho tỉnh. Vừa đứng lên thì đã bị lung lay mà ngồi xuống không thể nào nhìn rõ được gì nữa.
Cả ba người đàn ông kia tiến sát lại Hạ Anh, gương mặt đểu cáng nhìn nhau. Vừa đụng trúng Hạ Anh thì cô đã theo phản xạ mà rút người lại nhưng tình thế như thế này thì kéo dài bao lâu.
Hạ Anh lẩm bẩm cầu cứu Lam Chi, một người đàn ông từ xa tiến lại đỡ Hạ Anh và đánh đám người có máu dê này một trận khiến cả chỗ đấy xào xáo hết cả lên. Tiếng chai vỡ vụng, tiếng đổ bể còn lớn hơn cả tiếng nhạc sập xìn ở đây. Hạ Anh cố nhìn người đàn ông ấy là ai, chỉ thấy được bóng dáng ai rất quen thuộc chứ không thể nhìn được gương mặt.
Anh ta sau khi giải quyết xong đám người này thì bế Hạ Anh lên xe của mình rồi đưa đi.
Tiếng mở cổng từ bên ngoài, một người đàn bà tầm khoảng hơn 60 tuổi vội vàng chạy vào trong nói "Cô chủ, cậu chủ đã về rồi"
Cô ấy định lấy cốc trà uống nhưng lại khự lại rồi dần dà bỏ uống. Có lẽ cô đã rõ một số chuyện, chỉ thấy cô khoanh tay ngồi yên một chỗ đợi anh ta về.
Vừa thấy anh ta đang bế một cô gái hết sức quen thuộc, Giai Nhiên nheo mày rồi đứng dậy, hình như cô biết rõ hôm nay anh ta sẽ làm gì nên chẳng bất ngờ là mấy
"Đứng lại"
"Trễ rồi còn không ngủ đi?"
"Em mới hỏi anh, cô ta..."
Duy Cường không chút cảm xúc mà nói "Không liên quan đến em"
"Anh"
Nhìn bóng lưng của anh trai mình đi càng xa, Giai Nhiên nghiêm mặt không biểu lộ gì, cô nhớ lại gương mặt của Hạ Anh ban nãy, lại nhớ lại gương mặt của Dư Nam ngày ấy. Cô dò đầu bức tóc không biết làm sao cho đúng.
"Cô chủ... cô nên nghe lời cậu chủ, mau về phòng ngủ đi."
"Dì Hoa, dì ngủ trước đi, đừng đi theo con nữa"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, còn tự biết mình nên làm gì mà."
Giai Nhiên nói rồi cũng đi về phía phòng của Duy Cường. Cô áp sát tai mình đã nghe lén là rốt cuộc anh tính làm gì cô ấy
Bên trong, sau khi đặt Hạ Anh xuống giường, nhìn ngắm thật lâu, anh tiến lại gần vuốt ve gương mặt cô.
Bên Lam Chi vừa đến bên ngoài của hộp đêm ấy. Dư Nam đã không bình tĩnh mà chạy xông vào tìm kiếm Hạ Anh khắp nơi.
Mẹ của Hạ Anh cũng đã nhanh chóng lái xe ra về trước khi đám người Lam Chi đến.
Lam Chi sốt ruột mà gọi điện cho Hạ Anh, Gọi nhiều lần vẫn không có sự hồi đáp, lần cuối còn bị dập máy ngang. Dư Nam càng thêm lo lắng, tín hiệu Hạ Anh chia sẽ cũng đã bị mất không còn gì.
Duy Cương ở đây nhìn chiếc điện thoại của Hạ Anh mà trực tiếp cúp nguồn, anh vuốt ve tới tay Hạ Anh, định nắm thì điện thoại của anh vang lên, là mẹ Hạ Anh điện tới, anh vừa bắt máy thì đầu dây bên kia đã lên tiếng
"Tôi đã giao con gái tôi cho cậu rồi, những gì cậu hứa, cậu không quên chứ?"
Duy Cường nhìn Hạ Anh rồi cười khẩy "Tôi không quên, giờ thì cúp mắt đi, tôi không rảnh tay vậy đâu."
Duy Cường chỉ đứng nhìn Hạ Anh, lòng bất giác trào lên thứ cảm xúc thương xót nào đó. Anh lúc trước đã tìm hiểu hết hoàn cảnh của Hạ Anh từ khi vừa ra đời, biết được cô đã sống như thế nào suốt quãng thời gian ấy. Biết được các mối quan hệ của Hạ Anh, và còn biết Hạ Anh và Dư Nam là gì của nhau.
Anh hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài, đi không một tiếng động nào mà mở cửa khiến cho Giai Nhiên giật bắn mình. Cô hoảng loạn mà giải thích "Em...em chỉ đi ngang qua..."
"Rốt cuộc là em muốn gì đây?"
Giai Nhiên nhìn anh ta rồi bình tĩnh trở lại, ánh mắt có chút buồn "Anh tha cho chị ta đi."
Nghe được câu nói của Giai Nhiên, anh ta có chút giật mình rồi cũng lấy lại bình tĩnh "Không phải đây cũng là điều em muốn sao?"
"Anh nói cái gì vậy?"
"Em thích Dư Nam, không phải sao?"
Giai Nhiên sầm mặt, thấy thế anh ta định quay vào trong thì Giai Nhien đã kéo tay Duy Cường lại
"Đúng, em là thích Dư Nam, nhưng mà...em sẽ không ràng buộc anh ấy trong một mối quan hệ nào cả."
"..."
"Anh là đang chiếm hữu chị ta, liệu lâu nhưng thế... cái anh muốn còn là tình yêu của Hạ Anh nữa không? Buông tha cho bọn họ đi."
Duy Cường tức giận bởi lời nói của Giai Nhiên mà đẩy cô ra "Em đừng nói như em đã trải sự đời nhiều lắm, mọi thứ em nói chỉ trên lí thuyết, em thật sự muốn nhìn bọn họ yêu nhau sao?"
Giai Nhiên bị đẩy liền tức giận càng nói càng hăng "Em không nhìn bọn họ nữa là được, ai cũng có cuộc sống riêng, lựa chọn riêng, tại sao phải ép buộc một người nào đó không yêu mình ở bên mình cơ chứ, anh là đang thiếu thốn tình cảm lắm hay sao?"
Một cái tát đau điếng dán lên gương mặt Giai Nhien, trong cái tát đó cô đột nhiên phát hiện ra anh trai của mình đã thay đổi thật rồi. Còn gì là một người đàn ông chấp nhận hi sinh mình để cho người mình yêu được hạnh phúc, còn đâu là một người anh trai luôn yêu chiều em gái của mình.
Duy Cường cũng bất động trước cái tát này, anh nhìn bản thân mình ấy vậy mà lại đi đánh em gái của mình, cảm giác tội lỗi dâng lên. Anh đến gần tính xin lỗi cô thì bị cô lùi lại với gương mặt ghét bỏ rồi rời đi.
Trước khi đi Giai Nhiên cũng nói một câu "Anh đã bị người con gái ấy làm cho không ra dạng người nữa rồi. Tại sao phải cố chấp muốn có được một người mà khiến mình tàn tạ như thế."
Một người đàn ông tầm hơn 50 tuổi đột nhiên tiến lại gần cô rồi đưa cô một ly rượu vang, cô giật mình lùi về sau nhưng mẹ cô đang ngồi kế cô chẳng thể nào lùi hơn được nữa. Ông ta cũng biết ý mà không đụng chạm chỉ nói "uống với ta một ly đi, ta kí hợp đồng cho"
"Thành thật xin lỗi, tôi không biết uống r..."
Bà mẹ nghe thấy việc kí hợp đồng có thể suôn sẻ như thế liền mắt nhắm mắt mở đẩy Hạ Anh nói "Nào ngoan, mau uống đi"
"Con...con không thể...mẹ"
Với sức ép của người mẹ liên tục đẩy ly rượu, cô bị động mà uống hết ly rượu, còn những giọt rượu bị đổ khắp người Hạ Anh nữa. Cô nhìn người mẹ với vẻ mặt không tin được và đương nhiên việc kí hợp đồng diễn ra khá suôn sẻ.
Hạ Anh định khi về nhà sẽ nói rõ ràng chuyện này, đột nhiên bà mẹ có cuộc gọi khẩn cấp. Không nói với Hạ Anh câu nào liền cầm điện thoại mà rời đi. Hạ Anh thấy túi xách của me vẫn còn đấy nên nghĩ bà ta sẽ quay trở lại sớm thôi.
Hạ Anh ho một tiếng rồi ngồi im, cô bắt đầu thấy hơi nhức nhức đầu rồi, tính vào nhà vệ sinh rửa mặt lại cho tỉnh. Vừa đứng lên thì đã bị lung lay mà ngồi xuống không thể nào nhìn rõ được gì nữa.
Cả ba người đàn ông kia tiến sát lại Hạ Anh, gương mặt đểu cáng nhìn nhau. Vừa đụng trúng Hạ Anh thì cô đã theo phản xạ mà rút người lại nhưng tình thế như thế này thì kéo dài bao lâu.
Hạ Anh lẩm bẩm cầu cứu Lam Chi, một người đàn ông từ xa tiến lại đỡ Hạ Anh và đánh đám người có máu dê này một trận khiến cả chỗ đấy xào xáo hết cả lên. Tiếng chai vỡ vụng, tiếng đổ bể còn lớn hơn cả tiếng nhạc sập xìn ở đây. Hạ Anh cố nhìn người đàn ông ấy là ai, chỉ thấy được bóng dáng ai rất quen thuộc chứ không thể nhìn được gương mặt.
Anh ta sau khi giải quyết xong đám người này thì bế Hạ Anh lên xe của mình rồi đưa đi.
Tiếng mở cổng từ bên ngoài, một người đàn bà tầm khoảng hơn 60 tuổi vội vàng chạy vào trong nói "Cô chủ, cậu chủ đã về rồi"
Cô ấy định lấy cốc trà uống nhưng lại khự lại rồi dần dà bỏ uống. Có lẽ cô đã rõ một số chuyện, chỉ thấy cô khoanh tay ngồi yên một chỗ đợi anh ta về.
Vừa thấy anh ta đang bế một cô gái hết sức quen thuộc, Giai Nhiên nheo mày rồi đứng dậy, hình như cô biết rõ hôm nay anh ta sẽ làm gì nên chẳng bất ngờ là mấy
"Đứng lại"
"Trễ rồi còn không ngủ đi?"
"Em mới hỏi anh, cô ta..."
Duy Cường không chút cảm xúc mà nói "Không liên quan đến em"
"Anh"
Nhìn bóng lưng của anh trai mình đi càng xa, Giai Nhiên nghiêm mặt không biểu lộ gì, cô nhớ lại gương mặt của Hạ Anh ban nãy, lại nhớ lại gương mặt của Dư Nam ngày ấy. Cô dò đầu bức tóc không biết làm sao cho đúng.
"Cô chủ... cô nên nghe lời cậu chủ, mau về phòng ngủ đi."
"Dì Hoa, dì ngủ trước đi, đừng đi theo con nữa"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, còn tự biết mình nên làm gì mà."
Giai Nhiên nói rồi cũng đi về phía phòng của Duy Cường. Cô áp sát tai mình đã nghe lén là rốt cuộc anh tính làm gì cô ấy
Bên trong, sau khi đặt Hạ Anh xuống giường, nhìn ngắm thật lâu, anh tiến lại gần vuốt ve gương mặt cô.
Bên Lam Chi vừa đến bên ngoài của hộp đêm ấy. Dư Nam đã không bình tĩnh mà chạy xông vào tìm kiếm Hạ Anh khắp nơi.
Mẹ của Hạ Anh cũng đã nhanh chóng lái xe ra về trước khi đám người Lam Chi đến.
Lam Chi sốt ruột mà gọi điện cho Hạ Anh, Gọi nhiều lần vẫn không có sự hồi đáp, lần cuối còn bị dập máy ngang. Dư Nam càng thêm lo lắng, tín hiệu Hạ Anh chia sẽ cũng đã bị mất không còn gì.
Duy Cương ở đây nhìn chiếc điện thoại của Hạ Anh mà trực tiếp cúp nguồn, anh vuốt ve tới tay Hạ Anh, định nắm thì điện thoại của anh vang lên, là mẹ Hạ Anh điện tới, anh vừa bắt máy thì đầu dây bên kia đã lên tiếng
"Tôi đã giao con gái tôi cho cậu rồi, những gì cậu hứa, cậu không quên chứ?"
Duy Cường nhìn Hạ Anh rồi cười khẩy "Tôi không quên, giờ thì cúp mắt đi, tôi không rảnh tay vậy đâu."
Duy Cường chỉ đứng nhìn Hạ Anh, lòng bất giác trào lên thứ cảm xúc thương xót nào đó. Anh lúc trước đã tìm hiểu hết hoàn cảnh của Hạ Anh từ khi vừa ra đời, biết được cô đã sống như thế nào suốt quãng thời gian ấy. Biết được các mối quan hệ của Hạ Anh, và còn biết Hạ Anh và Dư Nam là gì của nhau.
Anh hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài, đi không một tiếng động nào mà mở cửa khiến cho Giai Nhiên giật bắn mình. Cô hoảng loạn mà giải thích "Em...em chỉ đi ngang qua..."
"Rốt cuộc là em muốn gì đây?"
Giai Nhiên nhìn anh ta rồi bình tĩnh trở lại, ánh mắt có chút buồn "Anh tha cho chị ta đi."
Nghe được câu nói của Giai Nhiên, anh ta có chút giật mình rồi cũng lấy lại bình tĩnh "Không phải đây cũng là điều em muốn sao?"
"Anh nói cái gì vậy?"
"Em thích Dư Nam, không phải sao?"
Giai Nhiên sầm mặt, thấy thế anh ta định quay vào trong thì Giai Nhien đã kéo tay Duy Cường lại
"Đúng, em là thích Dư Nam, nhưng mà...em sẽ không ràng buộc anh ấy trong một mối quan hệ nào cả."
"..."
"Anh là đang chiếm hữu chị ta, liệu lâu nhưng thế... cái anh muốn còn là tình yêu của Hạ Anh nữa không? Buông tha cho bọn họ đi."
Duy Cường tức giận bởi lời nói của Giai Nhiên mà đẩy cô ra "Em đừng nói như em đã trải sự đời nhiều lắm, mọi thứ em nói chỉ trên lí thuyết, em thật sự muốn nhìn bọn họ yêu nhau sao?"
Giai Nhiên bị đẩy liền tức giận càng nói càng hăng "Em không nhìn bọn họ nữa là được, ai cũng có cuộc sống riêng, lựa chọn riêng, tại sao phải ép buộc một người nào đó không yêu mình ở bên mình cơ chứ, anh là đang thiếu thốn tình cảm lắm hay sao?"
Một cái tát đau điếng dán lên gương mặt Giai Nhien, trong cái tát đó cô đột nhiên phát hiện ra anh trai của mình đã thay đổi thật rồi. Còn gì là một người đàn ông chấp nhận hi sinh mình để cho người mình yêu được hạnh phúc, còn đâu là một người anh trai luôn yêu chiều em gái của mình.
Duy Cường cũng bất động trước cái tát này, anh nhìn bản thân mình ấy vậy mà lại đi đánh em gái của mình, cảm giác tội lỗi dâng lên. Anh đến gần tính xin lỗi cô thì bị cô lùi lại với gương mặt ghét bỏ rồi rời đi.
Trước khi đi Giai Nhiên cũng nói một câu "Anh đã bị người con gái ấy làm cho không ra dạng người nữa rồi. Tại sao phải cố chấp muốn có được một người mà khiến mình tàn tạ như thế."