Dẫn đầu đi ra một cái lão nhân đầu bạc, tuổi tác cỡ 70, ăn mặc một thân quần áo hưu nhàn, nện bước mạnh mẽ, tinh thần no đủ.
“Nhan chủ tịch.” Lục Thiền về phía trước hai bước, chào hỏi.
Nhan Trấn Uy trên mặt hiện lên một mạt kinh ngạc, thực mau hóa thành sang sảng ý cười “Nguyên lai là Lục tổng, ở chỗ này nhìn thấy Lục tổng, thật đúng là làm tôi cái lão nhân giật mình.”
“Nhan chủ tịch nói đùa, người nên giật mình là tôi.” Lục Thiền khách sáo đáp lời, ánh mắt rơi xuống trên người Mộ Cẩn.
Nàng cẩn thận quan sát liếc mắt một cái, vẫn chưa ở trên khuôn mặt nhỏ của Mộ Cẩn nhìn đến bất luận cảm xúc khó chịu gì.
Lục Thiền tức khắc minh bạch, Mộ Cẩn trong lòng đã có chủ ý.
“Tiểu Cẩn, con không sao chứ?” Nhan Trúc vội vàng chạy tới, một phen giữ chặt Mộ Cẩn, giống như là phòng bị, gắt gao đem người hộ ở sau người.
Nhìn đến động tác này, Nhan Trấn Uy trên mặt ý cười không giảm “Tiểu trúc, ta cùng Tiểu Cẩn đã nói tốt, qua hai ngày ta liền phái người tới đón nàng trở về.”
Nhan Trúc nghe vậy, không thể tin tưởng nhìn Mộ Cẩn, đôi mắt sưng đỏ tức khắc chảy xuống nước mắt, môi rung rung vài cái, giọng nói như là bị ách, nói không ra lời.
Mộ Cẩn nhẹ nhàng cười, trấn an ôm ôm Nhan Trúc, đánh chữ nói “Mẹ, con cùng ông ngoại đã nói tốt.”
Hai chữ‘ ông ngoại ’ thật mạnh đánh vào trong lòng Nhan Trúc, nàng cơ hồ đứng thẳng không xong.
Mộ Cẩn vội vàng một phen đỡ lấy, lộ ra trấn an tươi cười.
Nhan Trúc thần sắc ngẩn ra, mấp máy môi, không tiếng động khóc thút thít lên.
Này trong nháy mắt, nàng đột nhiên phát giác, người nàng vẫn luôn luôn bảo hộ đã trưởng thành, có thể chính mình làm chủ hết thảy.
“Mẹ, đừng khóc, con không có việc gì.” Mộ Cẩn ngoan ngoãn cười, đôi mắt sáng ngời mang theo kiên định cùng hiểu chuyện.
Nhan Trúc cúi đầu, dựa vào tường yên lặng rơi lệ, sau một lúc lâu tìm về thanh âm, đè nặng giọng nói mở miệng “Tiểu Cẩn, con thật nghĩ kỹ rồi sao? Con không muốn thi lên thạc sĩ sao?”
“Ông ngoại đã đáp ứng, sẽ không can thiệp việc học của con, con có thể tiếp tục thi lên thạc sĩ.” Mộ Cẩn cười nói, duỗi tay xoa xoa nước mắt Nhan Trúc, đáy mắt tràn đầy đau lòng.
“Hắn chỉ là muốn đem con lừa trở về mà thôi…” Nhan Trúc khóc lóc nhỏ giọng nói.
Phòng khách thực an tĩnh, những lời này tất cả mọi người nghe được.
Lục Thiền nhìn về phía Mộ Cẩn, đạm mạc trong mắt cất giấu quan tâm không dễ phát hiện.
Nhan Trấn Uy trên mặt hiện lên một chút tức giận, đè xuống tức giận bảo trì ý cười nói “Tiểu trúc, ta là ông ngoại Tiểu Cẩn, việc đáp ứng Tiểu Cẩn tự nhiên sẽ làm được.”
Nhan Trúc nghe ra lời nói uy hiếp, đôi mắt đau xót, trong lòng dâng lên một cổ vô lực thật lớn.
Nàng là không có cách nào cùng Nhan gia đối kháng.
Cho dù nàng không đồng ý, Nhan gia cũng sẽ áp dụng thủ đoạn khác mang đi Mộ Cẩn.
Mộ Cẩn sẽ đáp ứng xuống dưới, hơn phân nửa cũng là minh bạch tình cảnh trước mắt, không muốn làm nàng khó xử.
“Tiểu Cẩn, là mẹ vô dụng… Bảo hộ không được con…” Nhan Trúc che mặt khóc thút thít, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng đau thương.
Mộ Cẩn đau lòng không thôi, gắt gao nhấp môi mới không có khóc ra tới.
“Tiểu Cẩn, hai ngày này cháu hảo hảo bồi mẫu thân mình đi, đến lúc đó ông ngoại tự mình tới đón cháu. Đồ vật trong phòng cháu cũng không cần mang qua đi, ông ngoại mua mới toàn bộ cho cháu.” Nhan Trấn Uy cười nói, đè ở đáy lòng tức giận biến thành đắc ý.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không có con mắt xem qua Nhan Trúc.
“Tốt, ông ngoại đi thong thả.” Mộ Cẩn cười khẽ, thần sắc ngoan ngoãn ôn hòa.
Nhan Trấn Uy vừa lòng gật đầu, mang theo bảo tiêu ra cửa.
Phòng khách chen chúc một lần nữa trở nên rộng lên, Nhan Trúc khóc thút thít thanh âm đứt quãng vang lên.
Diệp Nhàn tại nội tâm thở dài một tiếng, đi qua đỡ Nhan Trúc ngồi xuống, ôn nhu an ủi nói “Tiểu Trúc Trúc, đừng nghĩ quá nhiều, Tiểu Cẩn trở lại Nhan gia chưa chắc không phải một chuyện tốt.”
Nàng vốn định làm Lục Thiền hỗ trợ, nhưng Mộ Cẩn chính mình đã làm tốt quyết định, Lục Thiền một ngoại nhân cũng không tiện quản nhiều việc Nhan gia.
Nhan Trúc cúi đầu, phảng phất không nghe thấy, không ngừng lau nước mắt.
Mộ Cẩn thấy thế, cúi người xuống, ngồi xổm một bên, ngoan ngoãn dựa vào Nhan Trúc trên đùi “Mẹ, ngươi đừng lo lắng, con sẽ tốt thôi.”
Nhan Trúc duỗi tay sờ sờ Mộ Cẩn đầu, nhịn không được khuyên bảo “Tiểu Cẩn, con không cần tin tưởng hắn nói. Mẹ mang con rời đi nơi này, vĩnh viễn đều không trở lại, được không?”
Mộ Cẩn vội vàng lắc đầu, khóe mắt dư quang cẩn thận liếc liếc Lục Thiền, thần sắc nghiêm túc nói, “Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi. Con sẽ trở lại bên người ông ngoại, cũng sẽ nỗ lực đọc sách.”
“Nhưng con…” Nhan Trúc thanh âm nghẹn ngào, nhìn đến ánh mắt Mộ Cẩn kiên định, lời định nói toàn bộ nghẹn trong cổ họng.
“Lục Thiền, con mang Tiểu Cẩn đi ra ngoài bình tĩnh một chút, nàng tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, con hảo hảo khuyên nhủ nàng.” Diệp Nhàn vội vàng nói.
Nói xong lời này, nàng cho Lục Thiền một cái ánh mắt.
Lục Thiền ánh mắt chợt lóe, thần sắc bất biến nói “Tiểu Cẩn, đi theo chị.”
“Vâng.” Mộ Cẩn nghe lời đứng lên, nhấp môi cười khẽ, vỗ vỗ mu bàn tay Nhan Trúc.
Nhan Trúc theo bản năng duỗi tay giữ lại, lại bắt vào khoảng không.
Nàng có chút ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, nước mắt chảy đến càng nhiều.
*
Lục Thiền cùng Mộ Cẩn ngồi ở vị trí ngay cửa sổ, trên bàn đặt hai phần điểm tâm.
Mộ Cẩn rũ đầu, đôi tay khẩn trương bất an đặt ở trên đùi.
Trong tay dụng cụ miêu trảo đã bị nàng cầm đến thấm ra mồ hôi mỏng, nàng cũng không có nghĩ muốn như thế nào mở miệng.
“Thật là quyết định như vậy sao?” Lục Thiền hỏi, thanh âm trầm thấp.
Cặp con ngươi thanh lãnh sắc bén thông tuệ, phảng phất nhìn thấu hết thảy.
Mộ Cẩn không dám đối diện, thong thả lại kiên quyết gật đầu.
Nàng mím môi, muốn mở miệng giải thích nàng không phải bởi vì ái mộ hư vinh mới đáp ứng.
Nhưng là ngón tay run rẩy cơ hồ đánh không được chữ.
“Nếu quyết định xong rồi, vậy dựa theo ý tứ của em mà làm. Về sau nếu là gặp vấn đề gì, có thể tìm chị.” Lục Thiền tiếp tục nói.
Giọng nói tuy thanh lãnh nhưng lại làm người an tâm.
Mộ Cẩn đôi mắt chấn động, đôi tay gắt gao nắm ở bên nhau, ngẩng đầu lộ ra vui vẻ tươi cười.
Nàng cong lên khóe miệng, nước mắt lại không tự giác chảy ra.
Tuy rằng Lục Thiền không nói gì thêm, nhưng phần lý giải cùng duy trì là yêu cầu duy nhất giờ phút này của nàng
Nàng rất rõ ràng vận mệnh Omega, nhưng là nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đáp ứng xuống.
Nếu là cùng Nhan gia đối kháng, nhà các nàng nhiều năm kinh doanh sinh ý liền phải từ bỏ, thậm chí là phải rời khỏi nơi này mới có thể tránh né Nhan gia.
Nhưng nàng không muốn rời đi.
Nàng muốn có khoảng cách lại gần một ít với người đối diện.
“Thiền tỷ tỷ, chị không hỏi em vì cái gì làm như vậy sao?” Mộ Cẩn xoa xoa nước mắt, khống chế được ngón tay run rẩy đánh chữ.
“Mặc kệ là vì cái gì, chị đều sẽ tôn trọng quyết định của em.” Lục Thiền đứng dậy, đi qua sờ sờ đầu Mộ Cẩn “Mặc dù là tới Nhan gia rồi, cũng không cần sợ hãi, có việc có thể tới tìm chị.”
Nghe được lời này, Mộ Cẩn tức khắc có ảo giác được người bảo hộ, cười khẽ một tiếng, cẩn thận hỏi “Như vậy có thể hay không quá phiền toái Thiền tỷ tỷ?”
“Sẽ không, có việc liền tìm chị.” Lục Thiền kiên nhẫn lần thứ ba lặp lại.
Nhất biến biến hứa hẹn làm tâm tình khẩn trương của Mộ Cẩn thả lỏng lại, nàng ngọt ngào cười, đứng lên cẩn thận vây quanh Lục Thiền, nhẹ nhàng dựa qua đi.
Lục Thiền ngẩn ra, thân mình cứng đờ một lát.
Đợi nàng phản ứng lại đây, Mộ Cẩn đã buông lỏng tay ra.
“Cảm ơn chị, Thiền tỷ tỷ.” Mộ Cẩn cong lên mặt mày, lộ ra đáng yêu tươi cười.
Tia lo lắng trong lòng Lục Thiền, tức khắc biến mất không thấy.
Mộ Cẩn so trong tưởng tượng nàng, càng thêm thông tuệ dũng cảm.
Đối mặt Nhan gia gây thật lớn áp lực, đều có thể cười đối mặt, còn có năng lực cùng Nhan Trấn Uy nói điều kiện.
Điểm này, là nàng không nghĩ tới.
Dựa theo Nhan Trấn Uy bức thiết tâm tình như vậy, hẳn là lập tức liền mang đi Mộ Cẩn, sau đó an bài hôn sự.
Không nghĩ tới thế nhưng nguyện ý muộn hai ngày, còn có thể cho phép Mộ Cẩn tiếp tục đọc sách.
Nàng nhưng không tin, Nhan Trấn Uy đây là xem ở thân tình mà làm ra nhượng bộ.
Nhất định là Mộ Cẩn bằng vào năng lực chính mình cùng gan dạ sáng suốt, làm Nhan Trấn Uy nguyện ý chờ.
Diệp Nhàn đỡ Nhan Trúc ra tới, nhìn đến bộ dáng hai người nói nói cười cười, trong lòng tức khắc có đáp án.
Nàng nhìn Nhan Trúc liếc mắt một cái, an ủi nói “Tiểu Cẩn đứa nhỏ này nhìn như nhu nhược thiện lương, trên thực tế rất có chủ kiến. Rất nhiều sự tình nàng trong lòng đều minh bạch, thường thường cũng có thể làm ra lựa chọn chính xác. Lấy tính tình thông tuệ cơ linh của nàng, ở Nhan gia hẳn là sẽ không có hại.”
Nhan Trúc nghe vậy, nức nở một tiếng, vội vàng dùng ngón tay che lại.
Mộ Cẩn nghe thấy thanh âm, đứng dậy đi tới, cong lên khóe miệng cười “Mẹ, ngươi muốn ăn cái gì? Con đi lấy.”
Nhan Trúc lắc lắc đầu, tầm mắt cùng Lục Thiền đối nhau, mang theo lệ quang con ngươi ẩn ẩn hàm chứa một tia hy vọng.
“Nhan a di.” Lục Thiền khách khí kêu một tiếng.
Nhan Trúc ánh mắt tức khắc tối sầm đi xuống, thần sắc đau thương.
Chuyện này, đã hoàn toàn không có xoay chuyển đường sống.
Mộ Cẩn trở lại Nhan gia sự tình một lần trở thành đề tài nóng nhất.
Lục Thiền tùy ý ấn vào một cái tin tức, đều sẽ nhìn đến tin tức tương quan.
Lần này Nhan gia cùng truyền thông cùng nhau tạo thế, làm ‘ Mộ Cẩn ’ tên này trong một đêm hỏa bạo toàn võng.
Đề tài thảo luận không hề quay chung quanh Mộ Cẩn là người câm chuyện này, hầu hết chú ý đều tất cả trên người Nhan gia.
Vì chúc mừng Nhan chủ tịch nhận lại ngoại tôn nữ, Nhan gia cố ý tổ chức một bữa tiệc tối, mời đông đảo nhân vật có uy tín danh dự.
Lục Thiền không chỉ có nhận được thư mời Nhan gia, cũng thu được Mộ Cẩn phát tới tin tức.
“Thiền tỷ tỷ, hôm nay buổi tối yến hội, chị sẽ đến sao?”
“ Ân.” Lục Thiền hồi phục, nghĩ nghĩ bỏ thêm một câu “Hai ngày này ở Nhan gia có tốt không?”
Nhìn đến câu này quan tâm nói, Mộ Cẩn có chút kinh ngạc, ngay sau đó vui vẻ cười rộ lên “Hết thảy đều khá tốt, ông ngoại đối em thực hảo, các phương diện đều thực chiếu cố.”
“Vậy là tốt rồi.” Lục Thiền yên lòng.
Tuy rằng Mộ Cẩn có ách tật, nhưng tốt xấu cũng là Omega cấp bậc S, mặc dù không liên hôn, cũng có thể vì Nhan gia mang đến thật lớn ích lợi.
Nhan gia chỉ cần không ngu, tự nhiên là sẽ ưu đãi Mộ Cẩn.
“Chờ mong có thể nhìn thấy Thiền tỷ tỷ.” Mộ Cẩn đỏ mặt đánh chữ, trong mắt là tàng không được ý cười.
Buổi yến hội này, mặt ngoài là chúc mừng nàng trở lại Nhan gia, trên thực tế, là ở vì nàng chọn lựa đối tượng thích hợp kết hôn.
Ông ngoại nàng đã đáp ứng, trước để nàng chính mình lựa chọn.
Nếu chọn đến không thích hợp, ông ngoại nàng khẳng định sẽ can thiệp.
Nhưng là nếu là Lục Thiền, đồng dạng cấp bậc S, nói vậy ông ngoại sẽ không phản đối nữa.
Có tầng thân phận thiên kim của Nhan gia, khoảng cách giữa nàng và Lục Thiền là có thể càng gần một ít.
Trước kia xa xôi không thể với tới kia nói bóng dáng, nàng rốt cuộc có có thể chạm đến tư cách.
Về sau sẽ không có người nói thân phận của nàng không xứng.
“Chị sẽ đến.” Lục Thiền khẳng định lặp lại.
Nàng rất rõ ràng trận này yến hội mục đích.
Nhan Trấn Uy rốt cuộc vẫn là nóng vội, gấp không chờ nổi liền muốn hướng ra phía ngoài tuyên truyền khoe ra.
Đêm nay sẽ có rất nhiều người cùng nàng cùng nhau cạnh tranh, nàng tự nhiên không thể bại bởi những người khác.
Đặc biệt là biểu muội nàng Diệp Hướng Tinh, cũng nhất định sẽ đi.
Hơn nữa, nàng có thể cảm giác được, Diệp Hướng Tinh đối Mộ Cẩn cũng là có hảo cảm.