“Cảm ơn Chu tổng đã mời nhưng giờ tôi phải đi rồi.”
Giang Yến Từ gật đầu với ông ta, sau đó quay đầu gọi Diệp Tri Chi: “Chúng ta đi thôi.”
“Giang par?”
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Diệp Tri Chi vẫn vội vàng đuổi theo anh, trước khi đi cô liếc nhìn Chu tổng một cái.
Song, vừa bước được hai bước, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Ngô Bảo Thành.
“Hửm? Luật sư Giang, sao anh lại ở đây?”
Giang Yến Từ và Diệp Tri Chi nghe vậy thì không thể không dừng chân rồi quay đầu lại.
Chỉ thấy Ngô Bảo Thành đứng sau lưng bọn họ, còn Từ Hải Yến thì đứng bên cạnh anh ta. Có vẻ cô ta không ngạc nhiên cho lắm trước sự xuất hiện của hai người.
Giang Yến Từ trực tiếp phớt lờ Từ Hải Yến, mở miệng chào anh ta: “Ngô tổng, trùng hợp quá.”
Ngô Bảo Thành nhướng mày, mỉm cười hỏi: “Tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp, có phải luật sư Giang tới đây tìm tôi hay không?”
Ngừng lại một lát, anh ta đột nhiên thay đổi đề tài: “Mà nhân tiện luật sư Giang đang ở đây, tôi sẽ thông báo luôn cho anh biết một chuyện.”
“Chả là công ty dự định chấm dứt hợp đồng tư vấn với anh.”
“Vậy nghĩa là Phó chủ tịch Ngô muốn sa thải tôi?” Giang Yến Từ nhìn anh ta rồi nói bằng một giọng điệu bình tĩnh.
Ngô Bảo Thành mỉm cười đáp: “Không, đương nhiên không tính là sa thải, chỉ là tôi muốn đổi luật sư Từ trở thành luật sư tư vấn cho chúng tôi mà thôi.”
Giang Yến Từ vô cảm nói: “Phó chủ tịch Ngô, tôi muốn đính chính với anh một điều.”
“Ồ? Sao vậy?” Ngô Bảo Thành vẫn giữ nguyên nụ cười.
Giang Yến Từ lạnh lùng nói: “Tôi được Triệu tổng mời đến với tư cách luật sư tư vấn, còn anh tuy là giám đốc điều hành nhưng anh chỉ có quyền đại diện cho công ty, chứ không có quyền ra quyết định chính thức.”
“Căn cứ vào các điều lệ của công ty thì giám đốc điều hành cần được hội đồng quản trị bỏ phiếu rồi bầu ra.” Anh gằn giọng nói từng chữ một: “Cho nên, bây giờ anh không có quyền sa thải tôi, ngày nào mà hội đồng quản trị vẫn chưa bầu anh làm giám đốc điều hành chính thức thì ngày đó tôi vẫn là luật sư tư vấn của bút máy Thi Thần.”
Ngô Bảo Thành cười khinh bỉ: “Vậy sao?”
Anh ta dừng lại suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói tiếp: “Một tuần thôi mà, giám đốc điều hành chính thức hay không chính thức cũng chẳng khác gì nhau, được rồi, cứ coi như tôi thông báo trước cho anh vậy, anh đừng để bụng nhé.”
Nói xong, anh ta quay sang nhìn Từ Hải Yến, trên môi vẫn treo một nụ cười mỉm: “Luật sư Từ, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ lại với cô nhé?”
“Được.”
Trước khi Từ Hải Yến nhìn Ngô Bảo Thành, ánh mắt của cô ta hơi hơi liếc Giang Yến Từ một cái.
Khoé miệng cong lên nhưng đáy mắt không có nổi một ý cười.
Từ đầu đến cuối, cô ta không nói với Giang Yến Từ và Diệp Tri Chi lấy một câu.
Giang Yến Từ cũng mặc kệ, quay người rời đi.
Diệp Tri Chi thấy vậy thì nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường đi lấy xe không ai nói câu nào, hai người im lặng cả chặng đường.
Cho đến khi lên xe, Diệp Tri Chi mới chậm rãi hỏi: “Tại sao Từ Hải Yến lại ở đây? Cô ta muốn nhúng tay vào chuyện này à? Đây có được coi là cướp khách hàng không?”
“Không hẳn là cướp khách hàng. Mà là bên kia có quyền thay đổi luật sư.”
Giang Yến Từ đặt một tay lên vô lăng, vô cảm nói: “Nếu Ngô Bảo Thành muốn ngồi vào cái ghế giám đốc thì đương nhiên là anh ta không thể tiếp tục dùng người của đối thủ được.”
Diệp Tri Chi khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao vừa nãy anh lại rời đi? Kể cả Từ Hải Yến đã nhúng tay vào việc này thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục đàm phán với Ngô Bảo Thành mà.”
“Nếu Ngô Bảo Thành đã chọn Từ Hải Yến thì cho dù chúng ta có nói nhiều hơn cũng vô dụng thôi.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Giang Yến Từ nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đi gặp một người.”
“Đi gặp ai?” Diệp Tri Chi lập tức nghĩ đến một người: “Có phải vợ của Triệu tổng không?”
Giang Yến Từ thờ ơ đáp: “Không, chúng ta sẽ đi gặp con trai của Triệu tổng.”
“Con trai của Triệu tổng?”
Diệp Tri Chi sửng sốt, trong lòng chợt hiểu ra ý đồ của anh, sau đó cô im lặng không nói gì nữa.
Đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện, mở miệng hỏi tiếp: “Thế tình hình của bút máy Thi Thần hiện nay là sao?”
Giang Yến Từ luôn là người phụ trách việc tư vấn cho bút máy Thi Thần, còn Diệp Tri Chi thì không, cho nên cô chẳng biết gì về chuyện này cả.
Giang Yến Từ vừa lái xe vừa nói: “Hội đồng quản trị của bút máy Thi Thần có tổng cộng chín thành viên, bao gồm cả Triệu Văn Tuấn. Vì vậy, sau khi ông ta ta qua đời, hội đồng quản trị còn lại tám người.”
“Trong số đó, Chu tổng cùng một tên Tổng giám đốc khác tên là Uông Đào ủng hộ Ngô Bảo Thành.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Vậy năm người còn lại ủng hộ Triệu tổng à?”
Giang Yến Từ đáp: “Không, chỉ có hai người mà thôi, vì hai người đó đều là bạn cũ của Triệu tổng, cho nên hai người đó mới ủng hộ quyết định của ông ta. Còn ba người còn lại ủng hộ ai thì tôi không biết.”
“Vậy anh đã đi tìm hai người họ chưa?”
“Tôi đã đi tìm họ rồi, tuy hai người bạn cũ đó của Triệu tổng đều rất giỏi về kỹ thuật nhưng họ lại không giỏi về việc quản lý công ty, cho nên cả hai đều rất do dự.” Giang Yến Từ cau mày.
Anh tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Rất khó để đảm bảo ba người còn lại sẽ không bị Ngô Bảo Thành mua chuộc, đây cũng là điều khiến tôi lo lắng nhất lúc này.”
Diệp Tri Chi trầm ngâm: “Nghĩa là trong số tám người này, Ngô Bảo Thành là người có khả năng cao sẽ được bầu làm giám đốc điều hành chính thức?”
“Điều lệ công ty của bút máy Thi Thần quy định thế nào?” Cô nhỏ giọng hỏi tiếp: “Tỷ lệ nắm giữ cổ phần hiện tại của bút máy Thi Thần ra sao?”
Giang Yến Từ nói: “Cổ đông lớn nhất của bút máy Thi Thần là Triệu Văn Tuấn – nắm giữ 51% cổ phần, còn vợ và con trai ông ấy lần lượt nắm giữ 4% cùng 2% cổ phần, mà sau khi Triệu tổng qua đời, căn cứ theo di chúc thì tất cả cổ phần mà ông ấy đang nắm giữ sẽ do vợ ông ấy kế thừa, vậy nên hiện nay vợ và con trai ông ấy nắm giữ tổng cộng 57% cổ phần của công ty.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Vậy hiện nay Ngô Bảo Thành đang nắm giữ bao nhiêu phần trăm cổ phần?”
Giang Yến Từ trả lời: “Ngô Bảo Thành hiện đang nắm giữ 5% cổ phần, cổ phần của các cổ đông khác cũng không vượt quá 5%.”
Diệp Tri Chi tính toán một lát rồi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy nghĩa là không có cổ đông nào nắm giữ quá 33,4% cổ phần à?”
“Đúng vậy.” Giang Yến Từ nói.
50% cổ phần là ranh giới của việc kiểm soát hướng đi của công ty.
Và 33,4% cổ phần cũng là một giới hạn quan trọng không kém.
Nắm giữ 33,4% cổ phần cũng tương đương với việc có quyền phủ quyết đối với các vấn đề lớn trong công ty.
Điều 43 của “Luật doanh nghiệp” quy định – “Khi một công ty thực hiện những thay đổi quan trọng thì cần phải được cổ đông đại diện cho trên hai phần ba số quyền biểu quyết thông qua.”
Nói cách khác, chỉ cần cổ đông nắm giữ 33,4% cổ phần trở lên phủ quyết một vấn đề nào thì vấn đề đó sẽ không thể có hiệu lực.
Hai phần ba cổ phần là ranh giới có một phiếu quyền phủ quyết.
Dường như Diệp Tri Chi lại nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi: “Vậy tại sao vợ của Triệu tổng lại không có trong danh sách giám đốc?”
Giang Yến Từ nói: “Bởi vì sức khỏe của vợ Triệu tổng không được tốt cho lắm, nên sau khi kết hôn với Triệu tổng, bà phải ở nhà tĩnh dưỡng.”
“Hội đồng quản trị sẽ họp vào tuần tới à?” Diệp Tri Chi nhớ tới những gì Ngô Bảo Thành đã nói ở sảnh bút máy Thi Thần.
“Đúng vậy, chỉ trong tuần tới thôi.”
Nhận được câu trả lời, Diệp Tri Chi không hỏi thêm câu nào nữa.
Bầu không khí tiếp tục im lặng cho đến khi đến nơi.
Giang Yến Từ dẫn cô đến một khu dân cư cũ, điều kiện xung quanh không được tốt lắm, trong dãy cửa hàng ven đường có một tiệm đàn nhỏ và không mấy nổi bật. Bảng hiệu treo ngoài cửa đã sớm bạc màu vì lớp sơn phun đã cũ kỹ.
Diệp Tri Chi nhìn xung quanh: “Con trai của Triệu tổng sinh sống và làm việc tại nơi này sao?”
Giang Yến Từ kể cho cô nghe một câu chuyện xưa: “Con trai của Triệu tổng yêu thích âm nhạc từ khi còn nhỏ, nhưng người trong nhà lại luôn phản đối việc cậu ta muốn đi theo con đường âm nhạc. Triệu tổng thì hy vọng cậu ta sẽ kế thừa công ty còn cậu ta thì lại muốn trở thành một nhạc sĩ nên hai bên đã xảy ra mâu thuẫn với nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta bỏ nhà ra đi, không về nhà nữa mà dạy violin trong tiệm đàn này.”
Diệp Tri Chi hơi ngạc nhiên.
Không ngờ ở đây lại có một câu chuyện phức tạp như vậy.
Giang Yến Từ đang kể cho cô nghe về quá khứ của con trai Triệu tổng thì cách đó không xa, đột nhiên xảy ra một cuộc cãi vã.
Tiếng cãi vã truyền ra từ tiệm đàn.
Từ chỗ mà bọn họ đang đứng có thể nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi trong cửa hàng bán đàn piano, có vẻ như hai người đó đang có mâu thuẫn.
“Tô Vận Nhi, tại sao?”
Đôi mắt của chàng trai đỏ hoe, cậu ta nắm lấy tay cô gái, giọng nói run rẩy: “Chẳng phải trước kia chúng ta đã nói sẽ cùng nhau cố gắng sao?”
Tô Vận Nhi chế nhạo: “Anh thân là đàn ông con trai mà lại nghèo rớt mùng tơi, cái gì cũng không có, anh thật sự nghĩ rằng tôi sẽ thích anh à?”
Cô gái hất tay chàng trai ra, giọng điệu càng ngày càng mất kiên nhẫn: “Mỗi ngày anh chỉ biết chơi đàn, anh có cho tôi được cái gì khác không? Hơn nữa, quen nhau lâu như vậy, anh lại tặng tôi một cái hộp đàn violin, hơn nữa còn là hộp đàn violin hỏng, hộp đàn violin hỏng đó thì làm được cái gì? Nhưng Tuấn Kiệt thì khác, ba của anh ấy là giám đốc quản lý của một công ty lớn, anh ấy có nhà có xe, anh ấy có thể cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn. Tôi đã chán ngấy cái cuộc sống như thế này rồi! Tôi cũng chỉ coi anh như một món đồ chơi mà thôi, hôm nay tôi trả lại cho anh cái hộp đàn violin hỏng này, từ bây giờ đừng tới làm phiền tôi nữa!”
Cô gái vung tay ném hộp đàn xuống đất.
Keng!
Lúc hộp đàn chạm đất, chốt khoá văng ra theo quán tính, cây violin rơi ra khỏi hộp khiến dây đàn lập tức đứt lìa.
Tô Vận Nhi quay người rời đi không chút lưu luyến.
Mãi đến khi hình bóng của cô gái biến mất, chàng trai mới khom người nhặt cây đàn violin dưới đất lên, cậu ta cúi đầu nhìn cây đàn violin đứt dây trong tay rồi đứng thất thần.
Giang Yến Từ bước tới, ôn tồn hỏi: “Cậu có phải là con trai của Triệu Văn Tuấn – Triệu Thần Hi không?”
Triệu Thần Hi sửng sốt, vội vàng lấy tay lau nước mắt, cảnh giác hỏi: “Các người là ai?”
Mười phút sau, ba người ngồi trong một quán cà phê gần đó.
“Anh muốn mời tôi làm giám đốc điều hành cho công ty của ba tôi?”
Triệu Thần Hi lặp lại lời mà Giang Yến Từ nói, gần như không cần suy nghĩ mà từ chối: “Không, tôi không đồng ý, tôi không biết cách điều hành một công ty.”
Giang Yến Từ thờ ơ nói: “Chuyên ngành mà cậu học là quản trị kinh doanh đúng không? Trong những năm học tập tại trường, thành tích của cậu luôn đứng hạng nhất, cậu còn từng đạt giải quốc gia, tham gia nhiều cuộc thi khởi nghiệp cấp đại học, đoàn đội và đạt giải nhất.”
Triệu Thần Hi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Giang Yến Từ rồi nói với giọng điệu hung hãn: “Vậy thì sao?”
“Mẹ cậu nói với tôi rằng cậu là người đầu tiên chạy đến khi ba cậu gặp tai nạn ô tô.” Giang Yến Từ vừa quan sát vẻ mặt của cậu ta vừa nói: “Cậu cũng tự tay lo liệu tang lễ cho ba cậu. Điều này chứng tỏ cậu vẫn quan tâm đến ba mình, tôi nói đúng không?”
Triệu Thần Hi mấp máy môi nhưng không nói gì.
Giang Yến Từ ôn tồn nói tiếp: “Sức khoẻ của mẹ cậu không được tốt nên dù có muốn bà ấy cũng không thể làm được gì. Hơn nữa, kể cả sức khoẻ có tốt thì một mình bà ấy cũng không thể lo liệu mọi thứ cho công ty được. Cho nên, hy vọng duy nhất bây giờ chính là cậu”
Anh tạm dừng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt Triệu Thần Hi, nói: “Cậu có biết ý nghĩa của cái tên ‘bút máy Thi Thần’ là gì không?”
Vẻ mặt của Triệu Thần Hi cuối cùng cũng thay đổi.
“Bà Triệu nói với tôi rằng ông Triệu thành lập nên cái công ty này là vì hai mẹ con bà.” Giang Yến Từ nhàn nhạt nói tiếp: “‘Thi’ trong Trương Thi Hinh – tên bà ấy, ‘Thần’ trong Triệu Thần Hi – tên cậu, cái tên ‘bút máy Thi Thần’ này không chỉ chứa đựng tình yêu mà ba cậu dành cho mẹ cậu mà còn chứa đựng cả tình yêu của ba cậu dành cho cậu. Cậu nỡ để công sức cả đời của ông ấy rơi vào tay người khác như vậy sao?”