• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huynh thì lúc nào chả nói thế, cái huynh giỏi nhất là sự tự tin còn gì.” Võ Phong vừa nói vừa lắc đầu.

Ba người miệt mài đi mãi trong khu rừng trúc vô tận, không thấy đường ra. Vũ Tuyết Lam và Võ Phong đi phía trước, Võ Thần đi phía sau vừa đi hắn vừa ngân nga mấy câu hát quen thuộc. Đi được tầm một giờ, mọi chuyện rất yên bình ngay cả một con động vật nhỏ cũng không thấy.

“Trời ơi! Sao khu rừng trúc này chán quá, đến một con động vật nhỏ cũng không có, giờ mà có con gì đó xông ra thì tốt nhỉ.” Võ Thần than vãn.

“Đợi cho nó xông ra rồi hối hận không kịp. Yên ổn không muốn mà muốn cái gì đâu không.” Võ Phong nói lời chỉ trích.

“Ta chỉ đùa thôi, đệ cứ nghiêm túc.”

Ba người đi mãi cho đến trời tối cánh rừng trúc vẫn không thấy đường ra. Dừng lại trên đường, Võ Thần đi đón một vài cành trúc để làm chỗ nghỉ ngơi, Võ Phong và Vũ Tuyết Lam đi kiếm một ít lá, củi khô để sưởi ấm. Võ Thần nhanh chóng làm xong ba chỗ ngủ cho ba người, lửa được nhóm lên, ba người ngồi quanh bên bếp lửa, ăn một chút lương thực còn tích trữ lúc ở trong trấn.

Võ Thần nhìn sang Vũ Tuyết Lam: “Nương tử, nàng đêm nay ngủ cạnh ta nhé!”

“Ta không thích.”


“Nàng đừng nghĩ là ta muốn ngủ gần để lợi dụng nàng! Không hề, ta chỉ muốn bảo vệ nàng tốt nhất thôi.”

“Đúng rồi, huynh đâu biết hai chữ lợi dụng là gì.” Võ Phong nói kiểu châm chọc.

“Đệ đừng có xía vô, ta đang hỏi nương tử.” Võ Thần nhìn về phía Vũ Tuyết Lam chờ đợi câu trả lời từ nàng.

“Huynh đừng nghĩ ta yếu đuối, ta từ nhỏ đã bôn ba, ngủ ở những nơi bẩn thỉu như chuồng ngựa, bùn đất, hay những nơi rừng núi hẻo lánh. Rừng trúc này ta cảm thấy rất tốt.”

Võ Thần đứng dậy kéo tấm lá của hắn lại gần với chỗ Vũ Tuyết Lam, cách khoảng 1 mét: “Vậy ta chỉ nằm gần thế này thôi.”

Vũ Tuyết Lam không nói gì.

Nằm trên tấm lá Vũ Tuyết Lam nhìn lên bầu trời, nàng im lặng không nói gì, trong ánh sáng le lói của đống lửa hiện rõ nét buồn trên gương mặt nàng. Nhưng chẳng ai nhìn thấu được tâm sự, tình cảm của nàng.

“Nương tử, bầu trời đêm này thật đẹp, những ngôi sao thật sáng.” Võ Thần nói.

“Huynh tinh mắt thế, có thể nhìn xuyên qua những tán lá trúc kia để thấy những vì sao, còn ta thì không.”

“Nàng quả thật chẳng biết lãng mạn gì cả.”

“Là tại huynh nói những điều lãng mạn không thực tế. Ta là đang cảnh tỉnh huynh thôi.”

“Chỉ cần được ở bên nàng, ta nguyện không bao giờ tỉnh lại.”

“Huynh lấy đâu ra mấy câu này thế, nghe cũng cảm động lòng người đấy.”

“Ta còn có nhiều câu hay hơn, sau này sẽ nói cho nàng nghe.”

Vũ Tuyết Lam nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, nàng chưa kịp chợp mắt thì bị cánh tay ôm chặt:

“Nương tử, nàng có nghe thấy tiếng gì không?”

Vũ Tuyết Lam giật mình cố đẩy tay Võ Thần ra: “Tiếng gì đâu, huynh bị mớ ngủ hả?”

“Nàng đừng dẩy ta, để im, nàng nghe đi.” Vũ Tuyết Lam im lặng lắng nghe, nàng xác định được âm thanh kia. Nàng cười nhẹ: “Là tiếng ngáy của Võ Phong thôi, huynh chỉ giỏi lợi dụng. Huynh thả ta ra được chưa?”

“Nếu là tiếng sói thì tốt nhỉ?” Võ Thần nói thì thầm, rồi lăn về vị trí của mình.

“Trời ơi, đêm nay sao lạnh quá, chẳng ai chịu ôm mình.” Hắn vừa nói vừa liếc mắt qua Vũ Tuyết Lam xem phản ứng của nàng. Nhưng hắn chỉ nhận lại sự im lặng, Vũ Tuyết Lam nhắm mắt như mình đang ngủ, miệng nàng nở một nụ cười nhỏ.

- ---------

Trời sáng, Vũ Tuyết Lam mơ màng tỉnh dậy nàng thấy tay mình đang bị Võ Thần nắm chặt, có một chút niềm vui trong mắt nàng, còn hắn thì vẫn đang say trong giấc ngủ. Nàng vội rút tay, rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Võ Thần cảm nhận được chuyển động nên cũng tỉnh dậy, hắn giả vờ như chẳng nhớ điều gì, chẳng làm điều gì. Quay qua hắn gọi Võ Phong: “Phong, dậy đi, đến lúc phải lên đường rồi.”

Võ Phong lọ mọ tỉnh dậy, vẻ vô cùng mệt mỏi: “Không biết đến khi nào mới có được một giấc ngủ trọn vẹn nữa.”

“Còn giấc ngủ ngàn thu nữa đệ lo mà tận hưởng những ngày còn mở mắt này đi.”

Võ Phong mặt mày cau có: “Không biết các khu rừng trúc chết tiệt này bao giờ mới kết thúc.”

Ba người tiếp tục lên đường, đi được hai giờ thì nhìn thấy được ở phía xa trước mặt có cái gì đó trông như con rắn dài, cả ba vội vàng đi nhanh hơn, đến gần phát hiện nó là một khúc sông nhỏ, cuối cùng cũng thoát ra khỏi khu rừng trúc nhàm chán. Trên gương mặt ba người điều lộ rõ sự hào hứng.

Võ Phong vươn mình trong ánh nắng mặt trời vừa ngước lên nhìn bầu trời rộng lớn: “Quá đã, cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng.” Sau một hồi vặn vẹo cậu quay sang Võ Thần: “Ca, đằng trước có con sông nhỏ, mình xuống đó tắm cho mát rồi dùng kỹ năng của huynh bắt vài con cá, tiết kiệm được chút lương khô.”

“Đệ đúng là giống ý ta.”

Hai người đang nói chuyện không để ý thì Vũ Tuyết Lam đã tiến thẳng ra con sông, cả hai đuổi theo nàng. Võ Thần từ xa nhìn thấy sự kỳ lạ của con sông, hắn vội chạy lên trước để ngăn Vũ Tuyết Lam.

“Huynh đi đâu nhanh thế, đợi đệ.”

Võ Thần không quan tâm tới lời Võ Phong. Vũ Tuyết Lam lúc này đã đến bờ sông nàng đưa tay chuẩn bị chạm vào nước sông thì bị Võ Thần lôi lại, vì sự lo lắng quá độ của mình mà hắn dùng lực khá mạnh khiến nàng ngã nhào, và dĩ nhiên hắn thuận theo để đỡ nàng nằm gọn trong vòng tay. Vũ Tuyết Lam nằm trọn trên người hắn, hắn lén cười mãn nguyện.

Đầu Vũ Tuyết Lam đập một lực mạnh vào ngực hắn, nàng ngước lên nhìn: “Huynh làm cái gì vậy? Sao tự nhiên kéo ta.”

Cách đó vài chục bước Võ Phong nhìn thấy cảnh tượng của hai người, cậu khựng bước chân: “Lại dở trò cua gái.” Cậu lẩm bẩm rồi không muốn phiền họ, tạt vào chỗ bụi cây nhỏ ngồi hóng gió một mình.

Võ Thần tỏ ra nghiêm trọng vấn đề, mặt nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc: “Ta nhìn từ xa thấy khúc sông có chỗ kỳ lạ, sợ nàng chạm vào nước nên mới kéo vội nàng.”

Khuôn mặt Vũ Tuyết Lam chẳng có chút gì tin tưởng, nàng chống tay đứng dậy khỏi người hắn. Nhưng bị hắn giữ chặt: “Nàng không tin ta sao?”

“Đâu có, chỉ là không muốn nằm trên người huynh thôi.”

“Bộ người ta có gì bẩn sao nàng không thích.” Vũ Tuyết Lam chưa suy nghĩ được điều mình nói, Võ Thần nói tiếp: “Á ta biết rồi, nàng sợ tiếp xúc với ta thì bản thân tự mất khống chế rồi làm điều xằng bậy với ta.”

“Huynh nói đúng rồi, ta là sợ huynh chịu thiệt nên mới không muốn nằm trên người huynh.”

Hắn vẫn không thả nàng ra: “Nhưng ta muốn chịu thiệt.”

Vũ Tuyết Lam cảm thấy lời mình nói ra có chút bất cẩn, nàng lập tức chuyển chủ đề: “Ta nói vui thôi, huynh thả ta ra nói rõ về vấn đề con sông đi, tại sao huynh lại nghĩ nó có gì đó kỳ lạ?”

Võ Thần nghiêm túc thả nàng ra, đỡ nàng đứng dậy, hắn không thấy Võ Phong đâu nên hét lên: “Phong, đệ trốn đâu rồi, ra đây.”

Võ Phong rời khỏi bụi cây, chạy nhanh tới: “Đệ có trốn đâu, để huynh tự nhiên thôi, mà có chuyện gì nghiêm trọng sao?”

Võ Thần tiến lại gần bờ, đưa cánh tay chỉ dọc con sông: “Hai người nhìn đi, sao bờ sông lại sạch sẽ tới mức này, chả có lấy một ngọn cỏ, còn mặt sông lại yên ả đến bất thường, chẳng có một con trùng hay động vật nào lại gần khuấy động mặt nước.”

Võ Phong và Vũ Tuyết Lam gật đầu.

“Huynh nói ta mới để ý, đúng là như vậy.” Vũ Tuyết Lam nói.


Võ Thần lại chỗ bụi cây gần đó bẻ một cành cây ném xuống sông, lập tức cành cây tan biến không còn lại gì.


Vũ Tuyết Lam giật mình: “May là huynh kịp thời cứu ta, không thì ta chẳng khác gì cành cây kia.”


Võ Thần cười nhìn qua: “Ta không cứu nàng, nếu nàng mà tan rồi thì ta đâu còn thiết sống.”


Vũ Tuyết Lam cười nhẹ, nàng không biết nói thêm gì trước lời lẽ xảo trá của Võ Thần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK