Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng mưa rơi ở bên ngoài. Hứa Nhất không nói lời nào, dựa vào ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bệnh kinh ngạc nhìn Giang Yến.
Một hồi lâu, Hứa Nhất thê lương mở miệng, giống như sợ muốn khóc: “Gọi tên em là gì cũng được, đừng gọi em là Hứa Nhất.”
“Hứa Nhất, tên thật tốt.”
“Tốt cái gì?” Hứa Nhất cười khẽ: “Từ lúc em sinh ra rồi lớn lên, cái tên này chính là khởi nguồn hết thảy thống khổ.”
“Lúc em là Hứa Nhất, Hứa Thanh Sơn đánh bạc thành tính, xa gần nghe danh, làm cho cả nhà ai cũng biết tên. Những đứa trẻ khi ăn tết đều có quần áo mới, chỉ có em không có, bởi vì tiền đều bị Hứa Thanh Sơn cầm đánh bạc, em cũng chỉ có thể mặc quần áo rách, sau lưng bị người khác gọi là thằng ăn mày. Hàng xóm xung quanh sau khi ăn xong không phải xem ti vi, xem phim truyền hình vô vị để tiêu khiển. Bọn họ thích nhất xem Hứa Thanh Sơn đánh vợ, mẹ thì khóc kêu con trai. Hàng xóm đều cười chê em, em rất sợ người khác gọi em là Hứa Nhất, bởi vì bọn họ sẽ nói, Hứa Nhất còn chưa bị đánh chết sao.”
“Sau đó em lớn lên lòng tự trọng của thiếu niên rất mãnh liệt, em không cho cha mẹ xuất hiện ở bất kỳ nơi nào có liên quan đến em. Nhưng năm ấy họp phụ huynh, Trương Lan Chi vẫn xuất hiện, bà mặc váy dệt thủ công, nói tiếng phổ thông rất kém, hết thảy bạn học nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ mà lại trào phúng, cho tới bây giờ những điều đó đều là ác mộng của em.”
“Anh thì biết cái gì? Giang Yến từ nhỏ đã cao cao tại thượng, muốn cái gì cũng có, dựa vào cái gì em phải chịu đựng tất cả những cái đó, dựa vào cái gì em không thể là Giang Yến. Cha mẹ chỉ làm cho em mất mặt, mà anh lại có người cha cho anh thể diện, em không muốn làm Hứa Nhất, cái tên này quá hèn hạ.”
Giang Yến đi đến bên cửa sổ, dùng ngón tay miêu tả những giọt mưa chảy trên kính: “Cậu biết tại sao tôi dùng tên của cậu khi gặp Tần Việt không? Bởi vì cái này tên so với hai chữ “Giang Yến” đơn thuần hơn rất nhiều.
“Người có tiền sẽ gặp phải một ít sói đói, nhà chúng tôi trong giới thương nghiệp ở thủ đô có vị trí hết sức quan trọng, cho nên tôi sợ nói tên của mình không có ai thật sự yêu thích tôi, bọn họ hoặc bởi vì tiền, hoặc là bởi vì ba ba của tôi mới tiếp xúc với tôi. Cho dù là Tần Việt, tôi cũng không dám xác thực anh ta có phải thật sự yêu tôi.”
Giang Yến ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhất giúp hắn kéo góc chăn: “Mà cậu không giống như vậy, bởi vì xuất thân đơn thuần rất dễ phân biệt chân tâm. Tôi không vì xuất thân của cậu mà không xem cậu là em trai, cha tôi cũng coi cậu là con ruột, nhưng chính cậu lại xem tên Hứa Nhất của mình là hèn hạ muốn nó tan biến đi.”
“Là rất hèn hạ.” Giang Yến thấp giọng lặp lại, cậu cảm thấy buồn cười, mặt mày thậm chí nhiễm phải ý cười: “Cậu làm Giang Yến lâu như vậy, lúc này nên đem tên trả lại cho tôi. Nhưng chuyện của Tần Việt và cậu tôi không dự định xen vào.”
Nhắc tới Tần Việt, Hứa Nhất trợn to mắt, nói không sợ đó là giả, nhưng sợ lâu ngược lại sinh ra một chút dũng khí, hắn gọi Giang Yến một tiếng: “Anh ơi.”
“Ai là anh của cậu? Cậu là em của ai? Em trai của tôi sẽ không lén tôi viết thư cho Tần Việt, làm bộ mình bị thương tổn, em của tôi cũng không hơn nửa đêm đi ra ngoài, bị nhiều người làm dơ bẩn bất kham, loại người như cậu, không xứng làm em trai của tôi.”
“Làm Giang Yến lâu như vậy, có phải ngay những chuyện mình từng làm cũng quên mất, những chuyện xảy ra lúc trước tôi sẽ đi báo cảnh sát.”
Hứa Nhất cảm thấy bị một thùng nước lạnh dội xuống, ngũ tạng lục phủ đều bị đóng băng, toàn thân không thể cử động. Một hồi lâu mới hoang mang hoảng loạn suy yếu xuống giường, quỳ xuống đất, thất kinh ôm chân Giang Yến: “Anh ơi em thật sự sai rồi, anh tha thứ cho em đi, anh, em thật sự sai rồi, đừng có báo cảnh sát ……”
“Anh, anh bỏ qua cho em đi, coi như em van cầu anh, em thật sự sai rồi, em sẽ đem địa chỉ của ba nói cho anh…” Hứa Nhất cầu xin cậu: “Anh, em thật sự sai rồi… không thể báo cảnh sát …”
Giang Yến cảm thấy rất khổ sở, đó là người cậu thật sự xem là em trai, cậu đau lòng hắn, nhưng cũng không có cách nào tha thứ.
Giang Yến nghe thấy thanh âm của một người, rất nhẹ không có tình cảm gì, đến nửa ngày cậu mới ý thức người nói chuyện chính là mình.
“Cậu sợ cái gì? Sợ Tần Việt biết chân tướng không cần cậu nữa?”
“Anh, coi như em cầu van anh. Nếu như anh còn tức giận thì em có thể mệnh cũng không cần.” Hứa Nhất quỳ trên mặt đất ôm chân Giang Yến đứt quãng nói: “Đời em… Cái gì cũng không có, em cũng chỉ có Tần Việt. Anh, nếu như Tần Việt biết hết tất cả, anh ta cũng giống như người khác chán ghét em. …. Cầu anh… Cầu anh...”
“Cầu tôi cái gì?”
Giang Yến cúi đầu nhìn Hứa Nhất dưới chân mình, hắn gầy như cành cây mất đi sức sống, tóc tai vì chữa bệnh bằng hóa chất bị cạo trọc, trên cánh tay có rất nhiều dấu vết kim tiêm lưu lại.
Cậu nhớ lại, lần đầu tiên gặp Hứa Nhất. Lúc đó cậu cầm trái táo cắn dở trong tay đứng ở thang lầu nhìn thấy cha dẫn một đứa nhỏ đi vào trong nhà. Khi đó Hứa Nhất cũng gầy, nhưng gương mặt vẫn bụ bẫm, đứng ở giữa phòng khách, ngước đầu gọi cậu “Anh trai.” Không phải giống như bây giờ, giống như một cành cây khô héo hốt hoảng mà lại luống cuống.
“Cầu tôi cứu cậu? Hay là cầu tôi không nói chân tướng cho Tần Việt biết?”
Hứa Nhất đỏ mắt, biểu tình trên mặt giống như tro tàn, chán chường ngồi dưới đất, kinh ngạc nói: “Cầu anh… Cầu anh…”
Hắn cũng không biết nên cầu Giang Yến cái gì, chỉ biết một tiếng một tiếng mà gọi cậu “Anh ơi”.
Giang Yến rất hận Hứa Nhất, cũng rất muốn trả thù hắn, nhưng cậu không muốn nhìn thấy Hứa Nhất lộ ra biểu tình khó coi như vậy.
Quỷ thần xui khiến Giang Yến hỏi: “Sống ở trong lời nói dối dễ chịu không?”
Hứa Nhất ngước đầu nhìn vào hư không như mất đi linh hồn: “Em là một người sống ở trong hình ảnh của anh lúc anh mười lăm tuổi.”
Một lúc sau, ánh mắt của hắn trở nên điên cuồng được ăn cả ngã về không: “Bất kể thế nào, em có Tần Việt là đủ rồi.”
“Em có Tần Việt là đủ rồi.” Hứa Nhất tự lẩm bẩm.
Rất rõ ràng, Hứa Nhất đang khổ sở đòi mạng. Tình cảm như vậy coi là gì chứ? Hứa Nhất yêu Tần Việt, hắn biết rõ trong lòng Tần Việt chỉ có một Giang Yến lúc 15 tuổi, coi như ngày sau thật sự ở bên nhau Hứa Nhất cũng không dám nói mình là ai, cho nên hắn vĩnh viễn cũng không biết Tần Việt có thật lòng yêu mình không, vĩnh viễn cũng không có cách nào thu được chân ái, sẽ dày vò cả đời?
Giang Yến rất tán đồng “Ừ” một tiếng, cậu nói: “Tôi không xác định trong ngày cậu làm phẫu thuật tôi có bỏ trốn hay không. Nếu như tôi mềm lòng, cậu được cứu, trước đi cục cảnh sát ở một quãng thời gian chuộc tội, chờ khi đi ra cậu có thể tiếp tục nói dối lừa gạt Tần Việt, tốt nhất nói dối cả đời, vĩnh viễn dùng danh nghĩa Giang Yến 15 tuổi ở cùng Tần Việt.”
“Hai người, một người sống ở trong lời nói dối, một người sống trong lừa dối, thật sự rất thú vị.”
Buổi tối ngày hôm ấy trời mưa rất lớn, tiếng sấm ầm ầm ầm, tia chớp xẹt qua làm bầu trời đêm sáng như ban ngày.
“Chờ cậu khỏi bệnh, sức khỏe ổn định không cần về nhà, sẽ có cảnh sát đi đón cậu ở trong tù một khoảng thời gian đi.”
Giang Yến đẩy cửa ra, chân chưa bước ra phòng bệnh, Hứa Nhất bỗng nhiên nói: “Anh, em sẽ đi chuộc tội.”
Còn nói: “Ba ba ở viện điều dưỡng Los Angeles.”
“Biết rồi.” Giang Yến thoáng dừng chân rồi hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Đã đến thời gian Hứa Nhất tiếp nhận xạ trị.
Giang Yến muốn ở trong quá trình xạ trị bỏ trốn, nếu như sau khi Hứa Nhất xạ trị xong mà không có tuỷ thích hợp truyền vào cũng mang ý nghĩa Hứa Nhất chắc chắn phải chết, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Buổi sáng chín giờ Hứa Nhất xạ trị xong.
Giang Yến bình tĩnh nói: “Lâm Nhuệ, tôi không muốn cứu Hứa Nhất, lúc trước anh cho tôi uống thuốc giảm đau làm tôi thương tổn, vậy bây giờ anh vẫn muốn làm tổn thương tôi sao? Lâm Nhuệ, anh để tôi đi đi.”
Lúc đó, Tần Việt vì mất máu quá nhiều đang hôn mê.
Bên ngoài phòng ánh sáng rực rỡ, gió thổi nhẹ nhàng.
Cậu mở mắt, trong mắt đong đầy nước mắt, cứ như vậy nhìn Lâm Nhuệ.
Lâm Nhuệ vẫn cúi xuống đầu, không nhìn cậu, nắm chặt nắm đấm: “Cậu đi đi.”
Giang Yến không kịp phản ứng.
Lâm Nhuệ gào thét lớn: “Đi đi! Tôi cho cậu đi!”
Lúc này cậu mới hoảng loạn không lựa đường lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh.
Giang Yến ngồi trên ghế dài ở hoa viên bệnh viện nhìn chằm chằm bức tường màu trắng chờ Hứa Nhất tử vong.
Trên sân cỏ có một cậu bé cùng cha mẹ nô đùa, hoàn cảnh xung quanh thoáng đãng, cậu cho là mình trả thù xong sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng trên thực tế lại không có. Cậu lại nhớ cậu bé lần đầu tiên mình nhìn thấy ở nhà, cùng với cái người đêm hôm qua tiều tụy quỳ trên mặt đất, cả hai đều gọi cậu một tiếng: “Anh ơi.”
Cậu vẫn đi trở lại, chạy qua vườn hoa, thở hồng hộc nhìn vào cửa phòng của Lâm Nhuệ, cười một cái nói: “Tôi đã trở về.”
Giang Yến cười, Lâm Nhuệ lại khóc, bỗng nhiên y vươn tay ra ôm Giang Yến, y nói: “Giang Yến, xin lỗi. Tôi nên sớm hiểu được người Tần Việt nói không phải thật sự là cậu. Những năm này, tôi chữa bệnh cho cậu lâu như vậy cũng không nhìn thấy cậu làm thương tổn người nào. Trương Lan Chi và Hứa Thanh Sơn không xứng là cha mẹ, nhưng cậu vẫn tận tâm tận lực. Lúc đó tôi suy nghĩ, trên thế giới này tại sao có người sạch sẽ như vậy, tôi yêu cậu nhưng xưa nay tôi cũng không dám nói, tôi làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, cho dù tôi tận lực bù đắp nhưng làm sai vẫn cứ làm sai.”
“Giang Yến, tôi sẽ thả cậu đi, tôi nhất định sẽ thả cậu đi.” Nước mắt Lâm Nhuệ rơi xuống vai Giang Yến hứa hẹn với cậu.
Bốn phía là âm thanh dụng cụ chữa bệnh, Giang Yến nhắm mắt lại, cậu biết một lát nữa sẽ có người đến rút cốt tủy của mình truyền vào thân thể Hứa Nhất, tế bào của cậu sẽ ở trong thân thể Hứa Nhất tạo ra dòng máu khỏe mạnh, mới mẻ, giống như máu của cậu. Dòng máu mới sẽ giúp thân thể phục hồi, sau khi tịnh dưỡng khỏe mạnh Hứa Nhất sẽ có một cuộc sống mới, và cậu cũng vậy.