Beta: Tuyết Dao
***
Vừa đúng lúc rơi vào kỳ nghỉ dài hạn 1 tháng 5, khu dân cư Hoa Uyển đông vui hơn ngày thường rất nhiều, mới sáng sớm mà đã có nhiều đứa trẻ con đùa giỡn ầm ĩ bên ngoài, rượt đuổi hô hào, âm thanh vừa vang vừa chói, vô cùng có lực xuyên thấu.
Quan Yếm ở lầu hai đã chịu tác hại nặng nề.
Cô là tác giả mạng, thường xuyên thích thức khuya để đánh chữ, sinh hoạt ngày đêm đảo lộn. Mới sáng sớm bị đánh thức làm cả người cô mơ màng ngơ ngác.
Tuy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình có vấn đề, cũng không trách được mấy đứa nhỏ đang hoạt động bình thường, nhưng trong lòng vẫn hơi bực bội.
Đầu tóc cô lộn xộn rối bù, vẻ mặt mệt mỏi rời giường đi rửa mặt, ngồi đờ đẫn trong phòng khách một hồi lâu, khi cảm giác đói bụng mới ngáp dài, bắt đầu đặt bữa sáng.
Đặt cơm xong, cô mở mục hệ thống xem bình luận của người đọc như thường lệ, khi nhìn thấy một chuỗi số dài làm cô tỉnh táo hơn không ít. Cái gì đấy? Tiền nhuận bút ngày hôm qua có hơn một trăm vạn?!
Quan Yếm khiếp sợ không dám tin tưởng vào mắt mình, sau đó nhìn thấy chương mới nhất... Ừm, hôm qua cô mới đăng thêm 300 nghìn chữ mà, tiền thu vào cao thì cũng bình thường.
Bình thường ư?
Cô nghĩ lại, nói chung cứ cảm thấy có điều quái lạ, mà chả biết không đúng chỗ nào.
Cô nghĩ mãi mà không ra, cảm giác đầu óc cứ mơ mơ màng màng giống như kẹt một tấm bọt biển, hút hết trí thông minh của cô chạy mất.
Nhất định là vì không ngủ đủ.
Quan Yếm nhìn giờ: 7:85.
Còn chưa tới 8 giờ, tính thử thì cũng mới ngủ được 3 tiếng thôi.
Cô thở dài, nghĩ thầm, sau này cô có mua nhà thì nhất định mua trên cao một tí, đỡ phải chịu cảnh ồn ào dưới lầu.
Sau đó, cô mở khu bình luận xem các độc giả nhắn gì. wattpad_tichha_
"Oa oa oa thật là đáng sợ! Vì sao khuya rồi mà tôi còn đọc trúng cái này đây!"
"Quá kinh khủng hức hức hức, tôi không dám đi WC!"
"Nếu là tôi là chắc chắn không sống qua nổi chương một! Quá kích thích!"
"Lưu lại đã, để sáng rồi xem..."
Quan Yếm lướt từng cái xuống, càng đọc, mày càng nhăn lại rất sâu.
Cho dù đầu óc hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn còn nhớ rất rõ... Cô là tác giả viết truyện ngọt ngào mà.
Nữ chính chủ tịch cool ngầu điên cuồng cưng chiều anh thư ký, có gì đáng sợ đâu?
Thật kỳ quái.
Cô nhấn mở 300 nghìn chữ được đăng tải cùng một lúc, dự định tự đọc lại một lần.
Mở đầu đoạn thứ nhất:
Thúy Hoa ngủ một giấc dậy, nằm bên cạnh bạn trai cả người đẫm máu, trên ngực cắm một con dao, không biết đã chết bao lâu.
Tại sao lại thế?
Quan Yếm nhíu chặt mày, đang muốn lướt xuống để xem xem rốt cuộc mình đã viết cái thứ gì, chợt màn hình điện thoại lóe lên, giao diện trang tiểu thuyết chớp mắt biến thành trang hiển thị cuộc gọi đến.
Dãy số xa lạ hiện tên "Cơm hộp giao tại nhà".
Cô nhận điện thoại, nghe thấy anh trai giao cơm nói: "Chào chị, vì để chống virus ánh trăng nên thức ăn không thể đưa vào khu nhà, phiền chị tự ra ngoài cửa lấy giúp."
"Ừm..." Quan Yếm dừng lại, nghi ngờ nói: "Cái gì mà virus ánh trăng?"
"Tút" một tiếng, điện thoại cúp máy.
Cô nhíu mày, cảm giác hôm nay ngủ dậy cứ thấy là lạ.
Đi ra cửa trước nhìn thấy sọt rác trong phòng khách đã đầy, Quan Yếm tiện tay bọc rác lại mang xuống lầu.
Tuy rằng mới 7 giờ 93 phút, nhưng sắc trời bên ngoài đã sáng choang, thậm chí ánh sáng có hơi chói mắt.
Rõ ràng ánh mặt trời gắt tới vậy mà chẳng cảm thấy nóng, ngược lại còn lạnh, không giống như nhiệt độ mặt trời mà như là mặt trăng vậy.
Cô ngẩng đầu híp mắt nhìn một cái, bị ánh sáng kích thích nên nhanh chóng không nhìn nữa.
Bên ngoài tòa nhà riêng biệt có hai cái cây lớn, bên cạnh bày biện vài chiếc ghế dài, đi thêm mấy mét là thùng rác.
Có ba bà lão ngồi dưới lầu trò chuyện, Quan Yếm xách bọc rác đi ngang qua chỗ các bà ngồi, nghe thấy một người trong đó thở dài, giọng điệu vô cùng tiếc nuối bảo: "Ai, nói đi thì cũng phải nói lại, còn trẻ quá mà, nghe nói mới 23 tuổi, nói chết là chết vậy đó!"
Một người khác nói: "Lúc cảnh sát cạy cửa ra tôi cũng ở đó, thi thể thối rữa cả rồi! Nghe nói là chết 5 ngày rồi mới được người ta phát hiện... Chậc chậc, một cô gái trẻ như thế mà chết thảm quá!"
"Ở trên lầu hai phải không? Nhà nào đấy? Chết lâu vậy rồi mà mới được phát hiện à?"
"202, hình như là viết truyện, thuê ở một mình, bình thường không thích ra cửa..."
Quan Yếm ném rác xuống, lúc đưa tay về hơi cứng đờ.
Trời ơi, thì ra căn nhà mình ở có ma ư? Người chết trước đó bằng tuổi và làm cùng nghề với cô?
Chờ tháng tiền nhuận bút tiếp theo chuyển tới thì nên dọn nhà đi thôi, dù sao hôm qua cũng kiếm được 100 vạn rồi!
Nhưng mà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm...
Cô nghĩ mãi mà không hiểu vì sao, giống như có thứ gì đó ngăn cách mớ suy nghĩ của cô, giấu những việc không hợp lý vào những khu vực cấm.
Cửa vào khu nhà hơi xa, bụng cô đã kêu rột rột, cô nhanh chóng tăng tốc chạy tới. Khi đi ngang qua chỗ quảng trường, cô nhìn thấy khá nhiều người già đang tập thể dục ở bên ấy.
Động tác đánh Thái Cực quyền chậm chạp và cứng nhắc, tư thế có vẻ hơi quái lạ, biểu cảm thì vô cùng nghiêm túc.
Đằng trước có mấy đứa nhỏ thấy vui vui, tụi nó đứng đối diện bắt chước theo động tác của mấy ông bà.
Một bên cao một bên thấp, nhìn có vẻ giống như thực vật đại chiến thây ma*.
*Plants vs Zombies
*
Khi đang đi ngang qua quảng trường, không hiểu vì sao, Quan Yếm bỗng có cảm giác bị rất nhiều người nhìn chăm chú.
Những ánh mắt không có ý tốt đó giống như nam châm dính lên lưng cô, làm cô không rét mà run.
Cô chợt quay đầu lại, tất cả phía sau lưng đều bình thường.
Chỉ là ánh mặt trời treo phía chân trời kia vô cùng chói mắt, vẫn không hề có tí độ ấm nào.
Trên chiếc tủ trước cửa vào khu nhà đặt rất nhiều phần ăn giao lại, Quan Yếm chịu đựng cơn đói đang càng ngày càng bùng nổ, nhanh chóng tìm kiếm, rồi mãi sau đó mới thấy phần ăn của mình.
Mùi vị của đồ ăn hôm nay cũng khá ổn, xuyên qua hộp cơm đậy kín trong túi đồ, dường như cô có thể ngửi được mùi hương thơm lừng.
Cô gấp rút về nhà mở nó ra, lọt vào ánh mắt là một tô mì thịt bò đỏ rực nóng hôi hổi.
Từng miếng thịt bò lớn xếp lớp ở mặt trên, mùi ớt cay nồng đậm xộc vào mũi làm người ta thèm nhỏ dãi.
Hình như không đúng lắm, rõ ràng cô đặt mì bò nước trong mà, sao lại giao món mì cay biến thái này đây?
Hôm nay làm gì cũng không thuận lợi.
Nhưng Quan Yếm quá đói bụng, không thể chờ tới lúc đổi món nữa, vội vàng đổ ra ăn tạm.
Vì sao không có một tí hương vị nào?
Ăn đồ ăn vào trong miệng, đừng nói là vị cay, cũng không có nêm muối vào, vị cũng rất kỳ quái, giống như đang gặm một tờ giấy vệ sinh khô cằn.
Cố gắng nuốt vào bụng, dạ dày lại kêu hai tiếng rột rột, trái lại càng đói hơn. wattpad_tichha_
Quan Yếm cảm thấy kỳ quái, cố gắng ăn hai gắp nữa, thật sự ăn không vô, sống cả đời này cũng chưa từng ăn qua loại mì thịt bò nào khó ăn như vậy!
Cô càng ngày càng đói bụng, dạ dày hơi đau đau. Vì thế vội chạy vào nhà bếp lấy một quả táo, cũng không thèm rửa gấp rút cắn một cái.
Tại sao vẫn không có hương vị? Hơn nữa cũng chả hề xuống bụng.
Nuốt đồ ăn trôi xuống như cái động không đáy, mới vừa trôi qua cổ họng thì đã biến mất tăm.
Quan Yếm cố gắng ăn hết quả táo không mùi vị, không chỉ là không no, mà còn càng thêm đói bụng rất mãnh liệt.
Phải ăn thêm thứ gì đó... Nếu không thì sẽ chết đói mất.
Cô mở điện thoại ra, muốn đặt thêm vài phần ăn. Nhưng rõ ràng là đã đói không chịu nổi, xem vài chỗ rồi mà chẳng có tí khẩu vị nào.
Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua ngón tay mình, vậy mà không kìm được nuốt nước bọt.
Nhìn có vẻ rất ngon.
Không được, đó là tay của mình mà, làm sao có thể tự ăn tay của mình được?
Không... Chỉ ăn một ngón thôi thì có sao đâu?
Quan Yếm lại nuốt thêm một ngụm nước bọt đang trào ra, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay út của mình.
Chỉ ăn một ngón... chỉ một ngón thôi.
Không được, không được, tuyệt đối không được!
Suy nghĩ rối bời càng phóng đại cảm giác đói bụng trong cơ thể, cô bực bội trong lòng, cuối cùng không nhịn nổi từ từ giơ tay lên.
Một giọng nói đang dụ dỗ cô không sao đâu, dù gì đây cũng là tay của mình, đâu có làm tổn thương người khác.
Nhưng ngay sau đó, một loại niềm tin nhất định phải phản kháng bắt cô đè nén sự ham muốn đó xuống.
Phiền quá... Rốt cuộc là sao vậy?
Đầu óc Quan Yếm vẫn còn suy nghĩ được, một loại cảm giác có niềm tin tràn ra, dẫn đường cô phản kháng tất cả chuyện này, làm cô nhận ra hình như mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện, dù có nghĩ thế nào cũng không ra.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng, cái cảm giác có lòng tin ấy xuất phát từ một thứ, sống sót.
Dù phải hạ thấp ranh giới của mình, đôi tay dính đầy máu của người khác thì cũng nhất định phải sống sót!
Cô không thể chết, cái chết là việc kinh khủng nhất.
Phản ứng của Quan Yếm hơi chậm chạp, bởi vì lúc nãy xuất hiện cảm giác có niềm tin mà đã nhận ra trạng thái của mình có vấn đề, nếu còn như thế mãi thì nhất định sẽ chết.
Một chút lý trí còn sót lại đang nói với cô: Mau nhớ lại nhanh lên, nếu không thì sẽ không kịp nữa.
Không thể nào kìm chế cảm giác đói bụng làm sức lực trên người cô bắt đầu biến mất, khó chịu đến nỗi như bị châm, cả người cô đều khó chịu.
Cô nuốt từng ngụm nước bọt, vươn tay kéo cái gối bên cạnh, dùng sức cắn một cái.
Cố chịu đựng thật là vất vả mà... Hàm răng cắn chặt cái gối, ngay cả răng mà cũng đau.
Quan Yếm cố không nhìn ngón tay nữa, nhìn phía vách tường trắng tinh ở đối diện.
Nhất định phải nhớ ra, rốt cuộc cô đã bỏ qua chuyện gì?
Cơ thể càng ngày càng yếu, muốn nhìn mà cũng hơi khó khăn.
Bắt đầu nhớ từ chuyện đầu tiên lúc sáng nay đi...
Không đúng, vì sao phải là hôm nay? Ngày hôm qua thì sao?
Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tứ chi của Quan Yếm bắt đầu nhũn ra, không nhịn được tựa vào sofa trượt người xuống, trước mắt bắt đầu biến thành một màu đen.
Hôm qua, cô ở nhà viết thêm được 300 nghìn chữ.
Viết như thế nào? Từ mấy giờ tới mấy giờ, nội dung là gì, không hề nhớ nổi tí nào cả.
Không... Không phải như thế.
Bình thường cô hay viết bao nhiêu chữ?
3000 chữ.
Đúng, 3000 chữ.
Mí mắt dần sụp xuống của Quan Yếm đột nhiên mở ra, làm sao cô có thể viết 300 nghìn chữ trong vòng một ngày được?!
Trong nháy mắt, tất cả sự việc xảy ra trong hôm nay đều bất thường, từ từ trồi lên mặt nước.
300 nghìn chữ, truyện ngọt ngào biến thành truyện kinh dị, tiền nhuận bút cao ngất trời hơn 100 vạn, 07 giờ 85 phút - nhưng 1 giờ chỉ có 60 phút mà thôi.
Virus ánh trăng mà anh trai giao hàng nhắc tới, tác giả nữ 23 tuổi chết trong phòng 202, những ánh mắt quái dị ở quảng trường, ánh mặt trời không có độ ấm...
Từng thông tin xoay lại thành một vòng tròn, vòng quanh trong đầu Quan Yếm rồi liên tục lặp đi lặp lại.
Cô từ từ chống hai tay lên, cố hết sức ngồi dậy. wattpad_tichha_
Khi cơ thể ngồi thẳng dậy lần nữa, suy nghĩ mơ hồ chợt sáng tỏ.
Trong trí nhớ, hình như có một ánh trăng tròn màu xanh dương.
Ngay sau đó, tất cả mọi thứ trong căn hộ nhanh chóng hóa thành từng hạt cát nhỏ cuốn vào cơn gió.
Quan Yếm cố chớp chớp mắt, mới nhận ra cô đang ngồi trước máy tính, trong màn hình là một mặt trăng cực lớn màu xanh dương.
Sau đó cô rã rời tựa vào ghế, toàn thân không còn tí sức lực nào.
Cố gắng không nhìn màn hình nữa, Quan Yếm nhìn xuống cánh tay mình đang đặt một bên, trong lòng lập tức dâng lên sự sợ hãi cùng cực.
Cô gầy, rõ ràng là gầy hơn rất nhiều, các khớp ngón tay nhô lên nhìn rất rõ ràng, gầy ít nhất là mười mấy cân!
CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD_tichha_ VÀ WORDPRESS tichhashye.wordpress.com