Edit + Beta: Agus
Lúc bị đè lên tường kính, Ninh Trí Viễn cũng tỉnh táo lại. Hình như từ lần đầu tiên đến đây, đứng ở chỗ này thì cậu đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cơ thể họ kề sát nhau, chỉ hai người mới có thể nhìn xuyên qua bức tường kính này.
Phía sau, đôi môi ấm áp của Sầm Trí Sâm lướt trên cổ cậu, hôn nhiều lần lên vai. Vì không bật đèn nên chỉ dựa vào xúc giác để cảm nhận, cảm giác phóng đại lên vô số lần khiến cậu khô nóng khó nhịn, run rẩy khát cầu và chỉ có thể buộc phải sa vào.
Ngoài trời mưa xối xả, mưa đêm lạnh lẽo như trút nước, ngay cả ánh đèn thành phố thường rực rỡ cũng có vẻ cô đơn, lấp loé chập chờn trong chốc lát rồi nhanh chóng bị bóng tối vô tận và nước mưa che phủ, khiến cho chúng trở nên mờ mịt.
Ninh Trí Viễn rất ghét mưa. Có một chuyện cậu không nói với Sầm Trí Sâm. Đó là mùa thu nọ ở New York, trời mưa to và tối, cậu bị kẹt trong bốt điện thoại trên đường trong khi chờ tài xế đến đón. Lúc đó, cậu nhìn trời mưa như trút nước bên ngoài như thể ngày tận thế, và chợt cậu nghĩ đến Sầm Trí Sâm ở một đất nước khác. Thế là cậu nhấc điện thoại bấm dãy số mà cậu thuộc lòng.
Nhưng Sầm Trí Sâm không nhấc máy. Cuộc gọi thứ ba vẫn không có phản hồi, cậu mới nhớ giờ đã hơn hai giờ sáng, Sầm Trí Sâm không thể trả lời điện thoại của cậu.
Đó là năm thứ ba cậu ở Mỹ. Một đứa trẻ mười tuổi một mình trên đường phố của một đất nước xa lạ, trong cơn mưa đêm xối xả, cậu nhóc muốn nghe giọng anh mình một chút, nhưng điều đơn giản ấy lại quá xa vời.
Cho nên cậu rất ghét trời mưa, cảm giác khó chịu và không cam lòng bị mưa lạnh khơi gợi kéo dài nhiều năm, không ngừng tạo sương mù trong ký ức của cậu, ăn mòn cậu từng chút một.
"Trí Viễn." Người phía sau gọi tên cậu, giọng anh khàn khàn xen lẫn thứ gọi là tình dục nghe rất khác.
"Ưm." Ninh Trí Viễn nghiêng đầu rên rỉ khe khẽ, Sầm Trí Sâm liếm hôn dọc sống lưng cậu: "Anh ~"
Sầm Trí Sâm đặt hai tay bên eo cậu, lòng bàn tay siết chặt, thở hổn hển, rồi anh đứng thẳng, nghiêng đầu hôn cậu.
Ninh Trí Viễn xoay cổ, giữ tư thế kỳ cục này hôn anh.
Nụ hôn hôm nay của Sầm Trí Sâm rất khác, Ninh Trí Viễn không biết có phải là do cậu tưởng tượng hay không, nụ hôn này kéo dài rất lâu, khi lưỡi đảo trong miệng, động tác của anh rất cẩn thận, trong nụ hôn còn có ý vỗ về, như thể anh cũng cảm nhận được sự lo lắng của cậu.
Lồng ngực nóng hổi dựa vào nhau, không hiểu sao Ninh Trí Viễn muốn cười. Cậu cắn mạnh đầu lưỡi Sầm Trí Sâm, lúc anh cau mày vì đau đớn thì cậu chủ động quấn lấy, nụ hôn lưỡi nóng bỏng và kích thích, cả hai đều cảm thấy thỏa mãn khi theo kịp tiết tấu.
Sầm Trí Sâm đẩy cậu dựa lưng vào tường kính, cơ thể hai người áp sát vào nhau không kẽ hở, ngực áp vào lưng, cánh tay, đùi và bắp chân chồng lên, cọ sát vào nhau vô cùng thân mật như thể họ được sinh ra là một.
Định mệnh đã khiến họ trở thành những người thân nhất của nhau, dù có oán hận nhưng cuối cùng rồi cũng hòa giải.
Cho nên lúc này, họ có thể ôm nhau thân mật.
Nụ hôn lại rơi xuống trên gáy Ninh Trí Viễn, mút mát nhiều lần. Đêm nay, dường như Sầm Trí Sâm cố ý khống chế lực, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên làn da lộ ra ngoài của cậu.
Ninh Trí Viễn nhắm mắt lại mở ra, giọng khàn khàn nhắc anh: "Anh không cần để ý như vậy, muốn làm gì thì làm đi."
"Mai không đi công tác nữa?" Sầm Trí Sâm nỉ non hỏi cậu: "Bây giờ đâu phải lúc nghỉ phép cũng không sao à?"
Ninh Trí Viễn cười: "Anh còn nghĩ tới chuyện này sao? Tôi chả để ý."
Cổ có cảm giác như kim châm, theo sau là khoái cảm vặn vẹo sinh ra từ nỗi đau khó cưỡng.
Ninh Trí Viễn vẫn cứ rên rỉ, cậu thật sự không quan tâm, đây là điều cậu muốn, cậu muốn Sầm Trí Sâm để lại từng dấu vết trên người mình, cậu muốn chiếm hữu và được chiếm hữu.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, vách kính mờ đi. Ninh Trí Viễn đặt bàn tay đẫm mồ hôi của mình lên đó, tạo thành dấu tay ướt nhẹp. Sầm Trí Sâm nắm cổ tay cậu, vuốt ve vết sẹo, sau đó sờ mu bàn tay cậu và siết chặt, đan tay vào những kẽ hở đè cậu lên tường.
Và sau đó, dấu tay cũng biến thành hình lòng bàn tay chồng lên nhau, lộn xộn và sắc tình.
Mặt kính trước mặt lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể của người phía sau lại gần như khiến cậu bỏng rát, toàn thân nóng rẫy đầy mồ hôi. Ninh Trí Viễn sắp không chịu nổi, cậu ngửa đầu, tất cả những âm thanh thoát ra khỏi miệng cậu đều được môi Sầm Trí Sâm chiếm lấy.
Tiếng mưa che đi những âm thanh mập mờ, cho họ thêm lý do không chút kiêng kỵ nhiều hơn.
Bên ngoài là bóng tối vô tận, họ như đang đứng trước một vực thẳm, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Trí Viễn..."
Người sau lưng gọi cậu. Ninh Trí Viễn mơ hồ cảm nhận được cảm xúc ẩn chứa trong hai chữ này, nhưng đầu óc hỗn loạn của cậu không thể suy nghĩ được nhiều. Có lẽ không chỉ mình cậu, Sầm Trí Sâm phía sau lúc này cũng không thể giữ lý trí mà gọi cậu trong vô thức.
Ninh Trí Viễn bị cảm xúc trong giọng nói của anh lây nhiễm, chìm đắm trong đó.
Cơn mưa lớn vẫn không ngừng, bóng họ quấn quýt mơ hồ phản chiếu trên vách kính, Ninh Trí Viễn nhìn đến hoảng hốt, tiếc nuối vì không thể chụp lại cảnh tượng này.
Đêm mưa cuối cùng đã mang một màu sắc khác, kể từ đêm ở Hawaii cho đến bây giờ.
Có lẽ nó còn hơn thế nữa.
Lúc kết thúc đã hơn mười một giờ, Ninh Trí Viễn vào phòng cho khách tắm rửa, rồi ra lại phòng khách, nhặt áo quần vứt dưới đất khi vào nhà mặc vào.
Sầm Trí Sâm cũng từ phòng tắm đi ra, nhìn cậu đứng ở tường kính, tay cầm thắt lưng xỏ lên lưng quần âu, nửa thân trên vẫn để trần, động tác thong thả, mắt thì nhìn chằm chằm ra ngoài không biết đang nhìn cái gì.
Sầm Trí Sâm dừng phía sau đánh giá, lưng Ninh Trí Viễn đầy những vết đậm nhạt, hai bên hông đỏ bừng, đều là do lòng bàn tay anh ấn vào trong lúc sướng nhất.
"Sao nhìn tôi chằm chằm thế?"
Ninh Trí Viễn nhìn bóng Sầm Trí Sâm đứng im đằng sau, không quay đầu lại cũng biết anh đang nhìn mình.
Sầm Trí Sâm bước tới: "Em đang nhìn gì thế?"
Ngoài kia tối đen như mực, mưa lớn vẫn chưa tạnh, ánh sáng thì lờ mờ thật sự không có gì thú vị để nhìn.
"Nhìn trăng." Ninh Trí Viễn nói.
"Trăng?" Sầm Trí Sâm hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của cậu. Bầu trời đêm bị mây đen che phủ, trong góc lấp ló bóng trăng, mặt trăng mắc mưa trông vô cùng vắng lặng và ảm đạm.
"Có gì đẹp đâu." Một lúc sau, Sầm Trí Sâm cho bình luận.
"Tôi thấy cũng đẹp mà." Ninh Trí Viễn nhớ lại chuyện cũ nói: "Khi tôi còn nhỏ, có người đã lừa tôi rằng trên mặt trăng có ma. Tối không ngủ mà cứ nhìn chằm chằm thì ma sẽ tới ăn thịt."
Sầm Trí Sâm cạn lời. Anh chính là người bịa ra câu chuyện này để lừa cậu. Anh không cố ý dọa Ninh Trí Viễn, anh chỉ muốn dỗ đứa em trai ồn ào không chịu ngủ nửa đêm hãy nhắm mắt cho nhanh thôi.
Chuyện xảy ra đã hơn 20 năm nhưng Ninh Trí Viễn vẫn còn nhớ rõ.
"Anh, lần sau nếu muốn dỗ người ta thì đừng dùng cách hù dọa người này nữa. Hồi đó tôi mới mấy tuổi đâu? Anh dọa tôi như vậy, tôi bị ám ảnh đó." Ninh Trí Viễn oán trách.
"Anh chưa dỗ ai bao giờ." Sầm Trí Sâm bất đắc dĩ nói: "Chỉ có em trai phiền phức của anh mới cần anh dỗ thôi."
Ninh Trí Viễn cười: "Thế à."
Cậu chợt nhớ, lúc đó mối quan hệ giữa cậu và Sầm Trí Sâm vẫn rất tốt. Mấy tuổi nhỉ? Hình như ba bốn tuổi gì đó, không nhớ rõ lắm, tóm lại là nhiều năm rồi.
Sau này, dần có người bắt đầu nói những điều khó nghe vào tai cậu, về cậu và về Sầm Trí Sâm, sau này cậu mới bàng hoàng hiểu ra một số sự thật.
Nhưng trong số rất nhiều lời nói gây tổn thương, điều khiến cậu để tâm và bất mãn nhất chính là có người nói cả đời này hai anh em cậu cũng không thể hòa thuận và thân thiết, huống gì Sầm Trí Sâm không chỉ có cậu là em trai duy nhất.
Khi đó cậu có thể lớn tiếng phản bác rằng cậu chính là em trai ruột duy nhất của Sầm Trí Sâm, khác với mọi người. Nhưng sau này nghe nhiều, hiềm khích cũng sinh ra từ đó, bản thân cậu cũng bắt đầu giữ khoảng cách với Sầm Trí Sâm cho đến khi mối quan hệ của họ thay đổi hoàn toàn.
Sau khi gia đình có thêm em trai em gái. Cậu đã đánh mất sự duy nhất này, và cuối cùng thì phát hiện đến cả mối quan hệ anh em của họ ngay từ đầu cũng là giả.
Nụ cười trên môi Ninh Trí Viễn hơi nhạt đi: "Anh có nhiều em như vậy, có phải ai anh cũng như vậy không?"
"Không." Sầm Trí Sâm nghiêm túc nói: "Em khác họ."
Ninh Trí Viễn không tin: "Khác chỗ nào."
"Chỉ có em mới gọi anh là "anh" mà không thêm hậu tố khác." Sầm Trí Sâm nói: "Trí Viễn. Em không giống họ."
Ninh Trí Viễn giật mình như không ngờ Sầm Trí Sâm sẽ nói như vậy.
Sầm Phỉ và Sầm Thông gọi Sầm Trí Sâm là "Anh cả", Sầm Triết cũng như mọi người gọi anh là "Anh Sâm".
Chỉ có cậu, lúc nhỏ gọi Sầm Trí Sâm là "anh", bây giờ cũng gọi "anh". Cậu không giống mọi người, cậu vẫn là duy nhất.
Cậu cho rằng mọi thứ đều là giả, có cái gì thật đâu, nhưng thật ra không phải vậy, chuyện đã xảy ra không thể xóa bỏ được, đúng hay sai cũng không còn quan trọng nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. A Chức
2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô
4. Em Quyến Rũ Hơn Họ
=====================================
Cơn nóng trong cơ thể đã hạ nhiệt, niềm vui vì lời nói của Sầm Trí Sâm mang lại còn dễ chịu hơn.
Ninh Trí Viễn lặng lẽ nhìn anh một hồi, sau đó nghiêng đầu mút lên cổ anh.
Sầm Trí Sâm đứng im để mặc cậu làm.
Ninh Trí Viễn mút vừa sâu vừa mạnh, dùng răng chậm rãi day nghiền, cố gắng để lại dấu trên chỗ dễ thấy nhất trên người anh.
Như cậu mong muốn.
Lúc buông ra, cậu nhìn cái dấu đỏ tươi, cậu xoa nhẹ và ngắm nhìn một lúc.
"Đẹp quá."
"Hài lòng chưa?" Sầm Trí Sâm hỏi.
"Mai anh đến công ty sẽ bị người ta dòm ngó cho coi." Ninh Trí Viễn cười nhẹ.
"Không ai dám xem." Sầm Trí Sâm không để bụng: "Quá lắm thì nói mấy câu sau lưng."
Ninh Trí Viễn: "Thằng nhóc Trần Hướng Đông nhìn chắc trợn lòi cả mắt."
Người cậu đang nói là trợ lý của Sầm Trí Sâm, anh mỉm cười: "Được quá đi chứ. Để cậu ấy khỏi nghĩ mình hiến thân cho phe địch mà thấy có lỗi với em."
Ninh Trí Viễn tựa đầu lên vai anh, lại cười ủ rũ.
"Khuya lắm rồi." Sầm Trí Sâm nhắc cậu: "Đi ngủ đi."
Ninh Trí Viễn nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ, mưa cuối cùng cũng bắt đầu nhỏ đi.
"Không được. Tôi phải về." Cậu nói.
Sầm Trí Sâm: "Bây giờ?"
"Ừm." Ninh Trí Viễn gật đầu: "Mai 8 rưỡi bay rồi, không kịp dọn đồ đạc."
"Không đi không được à em?" Sầm Trí Sâm đề nghị: "Bên ngoài vẫn đang mưa, ở đây ngủ sáng mai dậy sớm, anh đưa em về lấy vali."
Ninh Trí Viễn ngước mắt nhìn anh: "Anh, tôi không có thói quen ở lại qua đêm sau khi lên giường với người khác."
Sầm Trí Sâm: "Anh cũng không được?"
Ninh Trí Viễn đã mặc xong áo sơ mi, bắt đầu cài cúc: "Hôm nay chắc là không được, lần tới nhé. Tuỳ tâm trạng."
Sầm Trí Sâm không chèo kéo nữa, vươn tay giúp cậu: "Lần tới là khi nào?"
"Tôi nói rồi mà, hôm nay là quà sinh nhật." Ninh Trí Viễn cũng nhắc anh: "Lần tới là khi nào thì phải xem anh muốn thực hiện vụ cược đó vào lúc nào."
Sầm Trí Sâm nhìn cậu, giọng điệu đùa giỡn của Ninh Trí Viễn thật khó hiểu.
Sầm Trí Sâm có chút tiếc nuối, vừa rồi anh ôm Ninh Trí Viễn vào lòng, ngoại trừ khoái cảm thể xác ra, anh còn cảm nhận được tần số nhịp đập bất thường của trái tim mình, anh chưa bao giờ có cảm giác này, cũng chưa từng xảy ra chuyện này với bất kỳ ai.
Một trải nghiệm rất mới.
Anh cố nén những rung động để giúp Ninh Trí Viễn cài từng nút áo sơ mi.
Cuối cùng Ninh Trí Viễn nghiêng đầu, hôn nhẹ lên môi anh: "Tôi thật sự phải về."
Sầm Trí Sâm tiễn cậu xuống lầu.
"Tôi đi đây, anh lên đi."
Trong bãi đậu xe, Ninh Trí Viễn lên xe, ra hiệu cho Sầm Trí Sâm quay về.
"Đi đường cẩn thận, lái xe chậm thôi." Sầm Trí Sâm dặn cậu.
Ninh Trí Viễn: "Biết rồi."
Xe chạy ra ngoài được một đoạn, cậu nhìn người vẫn đứng trong gương chiếu hậu, cậu nghĩ gì đó rồi dừng xe mở cửa ra.
Sầm Trí Sâm lại gần nói: "Còn có chuyện gì nữa à?"
Ninh Trí Viễn vịn cửa xe, ném thứ gì đó qua cho anh: "Chụp lấy nè."
Sầm Trí Sâm nhận lấy. Đó là một chiếc bút máy được gói rất đẹp, anh nhìn rồi hỏi: "Gì đây?"
"Quà sinh nhật." Ninh Trí Viễn nói: "Tặng anh. Tôi quên nói, chúc mừng sinh nhật anh nhé. May ghê, còn hai phút nữa mới đến mười hai giờ."
Từ nhỏ cậu chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật, cũng bướng bỉnh chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho Sầm Trí Sâm, thậm chí còn chẳng bao giờ nói "Chúc mừng sinh nhật" với anh.
Đêm giao thừa là lần đầu tiên Sầm Trí Sâm nói điều đó với cậu, và đêm nay cũng là lần đầu tiên cậu nói điều đó với Sầm Trí Sâm.
Sầm Trí Sâm mỉm cười: "Cảm ơn."
"Được rồi." Ninh Trí Viễn bình tĩnh nói: "Gặp lại sau nhé, tôi đi thật đây."
Đưa quà xong, Ninh Trí Viễn lại lên xe, Sầm Trí Sâm nhìn qua, gật đầu chào lần nữa rồi xua tay bước đi.
Xe của cậu biến mất ở lối ra của bãi xe, Sầm Trí Sâm nhìn món quà sinh nhật trên tay, mở hộp, bên trong là cây bút máy vỏ vàng, trên nắp bút khắc chữ "Sen" tên anh rất khí thế, nhìn phông chữ thì như được Ninh Trí Viễn viết tay và sau đó tìm người khắc lên.
Sầm Trí Sâm chăm chú nhìn nó một lúc, vuốt nhẹ ba chữ cái tiếng Anh, anh cười càng tươi hơn.
***
Lúc bị đè lên tường kính, Ninh Trí Viễn cũng tỉnh táo lại. Hình như từ lần đầu tiên đến đây, đứng ở chỗ này thì cậu đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cơ thể họ kề sát nhau, chỉ hai người mới có thể nhìn xuyên qua bức tường kính này.
Phía sau, đôi môi ấm áp của Sầm Trí Sâm lướt trên cổ cậu, hôn nhiều lần lên vai. Vì không bật đèn nên chỉ dựa vào xúc giác để cảm nhận, cảm giác phóng đại lên vô số lần khiến cậu khô nóng khó nhịn, run rẩy khát cầu và chỉ có thể buộc phải sa vào.
Ngoài trời mưa xối xả, mưa đêm lạnh lẽo như trút nước, ngay cả ánh đèn thành phố thường rực rỡ cũng có vẻ cô đơn, lấp loé chập chờn trong chốc lát rồi nhanh chóng bị bóng tối vô tận và nước mưa che phủ, khiến cho chúng trở nên mờ mịt.
Ninh Trí Viễn rất ghét mưa. Có một chuyện cậu không nói với Sầm Trí Sâm. Đó là mùa thu nọ ở New York, trời mưa to và tối, cậu bị kẹt trong bốt điện thoại trên đường trong khi chờ tài xế đến đón. Lúc đó, cậu nhìn trời mưa như trút nước bên ngoài như thể ngày tận thế, và chợt cậu nghĩ đến Sầm Trí Sâm ở một đất nước khác. Thế là cậu nhấc điện thoại bấm dãy số mà cậu thuộc lòng.
Nhưng Sầm Trí Sâm không nhấc máy. Cuộc gọi thứ ba vẫn không có phản hồi, cậu mới nhớ giờ đã hơn hai giờ sáng, Sầm Trí Sâm không thể trả lời điện thoại của cậu.
Đó là năm thứ ba cậu ở Mỹ. Một đứa trẻ mười tuổi một mình trên đường phố của một đất nước xa lạ, trong cơn mưa đêm xối xả, cậu nhóc muốn nghe giọng anh mình một chút, nhưng điều đơn giản ấy lại quá xa vời.
Cho nên cậu rất ghét trời mưa, cảm giác khó chịu và không cam lòng bị mưa lạnh khơi gợi kéo dài nhiều năm, không ngừng tạo sương mù trong ký ức của cậu, ăn mòn cậu từng chút một.
"Trí Viễn." Người phía sau gọi tên cậu, giọng anh khàn khàn xen lẫn thứ gọi là tình dục nghe rất khác.
"Ưm." Ninh Trí Viễn nghiêng đầu rên rỉ khe khẽ, Sầm Trí Sâm liếm hôn dọc sống lưng cậu: "Anh ~"
Sầm Trí Sâm đặt hai tay bên eo cậu, lòng bàn tay siết chặt, thở hổn hển, rồi anh đứng thẳng, nghiêng đầu hôn cậu.
Ninh Trí Viễn xoay cổ, giữ tư thế kỳ cục này hôn anh.
Nụ hôn hôm nay của Sầm Trí Sâm rất khác, Ninh Trí Viễn không biết có phải là do cậu tưởng tượng hay không, nụ hôn này kéo dài rất lâu, khi lưỡi đảo trong miệng, động tác của anh rất cẩn thận, trong nụ hôn còn có ý vỗ về, như thể anh cũng cảm nhận được sự lo lắng của cậu.
Lồng ngực nóng hổi dựa vào nhau, không hiểu sao Ninh Trí Viễn muốn cười. Cậu cắn mạnh đầu lưỡi Sầm Trí Sâm, lúc anh cau mày vì đau đớn thì cậu chủ động quấn lấy, nụ hôn lưỡi nóng bỏng và kích thích, cả hai đều cảm thấy thỏa mãn khi theo kịp tiết tấu.
Sầm Trí Sâm đẩy cậu dựa lưng vào tường kính, cơ thể hai người áp sát vào nhau không kẽ hở, ngực áp vào lưng, cánh tay, đùi và bắp chân chồng lên, cọ sát vào nhau vô cùng thân mật như thể họ được sinh ra là một.
Định mệnh đã khiến họ trở thành những người thân nhất của nhau, dù có oán hận nhưng cuối cùng rồi cũng hòa giải.
Cho nên lúc này, họ có thể ôm nhau thân mật.
Nụ hôn lại rơi xuống trên gáy Ninh Trí Viễn, mút mát nhiều lần. Đêm nay, dường như Sầm Trí Sâm cố ý khống chế lực, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên làn da lộ ra ngoài của cậu.
Ninh Trí Viễn nhắm mắt lại mở ra, giọng khàn khàn nhắc anh: "Anh không cần để ý như vậy, muốn làm gì thì làm đi."
"Mai không đi công tác nữa?" Sầm Trí Sâm nỉ non hỏi cậu: "Bây giờ đâu phải lúc nghỉ phép cũng không sao à?"
Ninh Trí Viễn cười: "Anh còn nghĩ tới chuyện này sao? Tôi chả để ý."
Cổ có cảm giác như kim châm, theo sau là khoái cảm vặn vẹo sinh ra từ nỗi đau khó cưỡng.
Ninh Trí Viễn vẫn cứ rên rỉ, cậu thật sự không quan tâm, đây là điều cậu muốn, cậu muốn Sầm Trí Sâm để lại từng dấu vết trên người mình, cậu muốn chiếm hữu và được chiếm hữu.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, vách kính mờ đi. Ninh Trí Viễn đặt bàn tay đẫm mồ hôi của mình lên đó, tạo thành dấu tay ướt nhẹp. Sầm Trí Sâm nắm cổ tay cậu, vuốt ve vết sẹo, sau đó sờ mu bàn tay cậu và siết chặt, đan tay vào những kẽ hở đè cậu lên tường.
Và sau đó, dấu tay cũng biến thành hình lòng bàn tay chồng lên nhau, lộn xộn và sắc tình.
Mặt kính trước mặt lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể của người phía sau lại gần như khiến cậu bỏng rát, toàn thân nóng rẫy đầy mồ hôi. Ninh Trí Viễn sắp không chịu nổi, cậu ngửa đầu, tất cả những âm thanh thoát ra khỏi miệng cậu đều được môi Sầm Trí Sâm chiếm lấy.
Tiếng mưa che đi những âm thanh mập mờ, cho họ thêm lý do không chút kiêng kỵ nhiều hơn.
Bên ngoài là bóng tối vô tận, họ như đang đứng trước một vực thẳm, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Trí Viễn..."
Người sau lưng gọi cậu. Ninh Trí Viễn mơ hồ cảm nhận được cảm xúc ẩn chứa trong hai chữ này, nhưng đầu óc hỗn loạn của cậu không thể suy nghĩ được nhiều. Có lẽ không chỉ mình cậu, Sầm Trí Sâm phía sau lúc này cũng không thể giữ lý trí mà gọi cậu trong vô thức.
Ninh Trí Viễn bị cảm xúc trong giọng nói của anh lây nhiễm, chìm đắm trong đó.
Cơn mưa lớn vẫn không ngừng, bóng họ quấn quýt mơ hồ phản chiếu trên vách kính, Ninh Trí Viễn nhìn đến hoảng hốt, tiếc nuối vì không thể chụp lại cảnh tượng này.
Đêm mưa cuối cùng đã mang một màu sắc khác, kể từ đêm ở Hawaii cho đến bây giờ.
Có lẽ nó còn hơn thế nữa.
Lúc kết thúc đã hơn mười một giờ, Ninh Trí Viễn vào phòng cho khách tắm rửa, rồi ra lại phòng khách, nhặt áo quần vứt dưới đất khi vào nhà mặc vào.
Sầm Trí Sâm cũng từ phòng tắm đi ra, nhìn cậu đứng ở tường kính, tay cầm thắt lưng xỏ lên lưng quần âu, nửa thân trên vẫn để trần, động tác thong thả, mắt thì nhìn chằm chằm ra ngoài không biết đang nhìn cái gì.
Sầm Trí Sâm dừng phía sau đánh giá, lưng Ninh Trí Viễn đầy những vết đậm nhạt, hai bên hông đỏ bừng, đều là do lòng bàn tay anh ấn vào trong lúc sướng nhất.
"Sao nhìn tôi chằm chằm thế?"
Ninh Trí Viễn nhìn bóng Sầm Trí Sâm đứng im đằng sau, không quay đầu lại cũng biết anh đang nhìn mình.
Sầm Trí Sâm bước tới: "Em đang nhìn gì thế?"
Ngoài kia tối đen như mực, mưa lớn vẫn chưa tạnh, ánh sáng thì lờ mờ thật sự không có gì thú vị để nhìn.
"Nhìn trăng." Ninh Trí Viễn nói.
"Trăng?" Sầm Trí Sâm hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của cậu. Bầu trời đêm bị mây đen che phủ, trong góc lấp ló bóng trăng, mặt trăng mắc mưa trông vô cùng vắng lặng và ảm đạm.
"Có gì đẹp đâu." Một lúc sau, Sầm Trí Sâm cho bình luận.
"Tôi thấy cũng đẹp mà." Ninh Trí Viễn nhớ lại chuyện cũ nói: "Khi tôi còn nhỏ, có người đã lừa tôi rằng trên mặt trăng có ma. Tối không ngủ mà cứ nhìn chằm chằm thì ma sẽ tới ăn thịt."
Sầm Trí Sâm cạn lời. Anh chính là người bịa ra câu chuyện này để lừa cậu. Anh không cố ý dọa Ninh Trí Viễn, anh chỉ muốn dỗ đứa em trai ồn ào không chịu ngủ nửa đêm hãy nhắm mắt cho nhanh thôi.
Chuyện xảy ra đã hơn 20 năm nhưng Ninh Trí Viễn vẫn còn nhớ rõ.
"Anh, lần sau nếu muốn dỗ người ta thì đừng dùng cách hù dọa người này nữa. Hồi đó tôi mới mấy tuổi đâu? Anh dọa tôi như vậy, tôi bị ám ảnh đó." Ninh Trí Viễn oán trách.
"Anh chưa dỗ ai bao giờ." Sầm Trí Sâm bất đắc dĩ nói: "Chỉ có em trai phiền phức của anh mới cần anh dỗ thôi."
Ninh Trí Viễn cười: "Thế à."
Cậu chợt nhớ, lúc đó mối quan hệ giữa cậu và Sầm Trí Sâm vẫn rất tốt. Mấy tuổi nhỉ? Hình như ba bốn tuổi gì đó, không nhớ rõ lắm, tóm lại là nhiều năm rồi.
Sau này, dần có người bắt đầu nói những điều khó nghe vào tai cậu, về cậu và về Sầm Trí Sâm, sau này cậu mới bàng hoàng hiểu ra một số sự thật.
Nhưng trong số rất nhiều lời nói gây tổn thương, điều khiến cậu để tâm và bất mãn nhất chính là có người nói cả đời này hai anh em cậu cũng không thể hòa thuận và thân thiết, huống gì Sầm Trí Sâm không chỉ có cậu là em trai duy nhất.
Khi đó cậu có thể lớn tiếng phản bác rằng cậu chính là em trai ruột duy nhất của Sầm Trí Sâm, khác với mọi người. Nhưng sau này nghe nhiều, hiềm khích cũng sinh ra từ đó, bản thân cậu cũng bắt đầu giữ khoảng cách với Sầm Trí Sâm cho đến khi mối quan hệ của họ thay đổi hoàn toàn.
Sau khi gia đình có thêm em trai em gái. Cậu đã đánh mất sự duy nhất này, và cuối cùng thì phát hiện đến cả mối quan hệ anh em của họ ngay từ đầu cũng là giả.
Nụ cười trên môi Ninh Trí Viễn hơi nhạt đi: "Anh có nhiều em như vậy, có phải ai anh cũng như vậy không?"
"Không." Sầm Trí Sâm nghiêm túc nói: "Em khác họ."
Ninh Trí Viễn không tin: "Khác chỗ nào."
"Chỉ có em mới gọi anh là "anh" mà không thêm hậu tố khác." Sầm Trí Sâm nói: "Trí Viễn. Em không giống họ."
Ninh Trí Viễn giật mình như không ngờ Sầm Trí Sâm sẽ nói như vậy.
Sầm Phỉ và Sầm Thông gọi Sầm Trí Sâm là "Anh cả", Sầm Triết cũng như mọi người gọi anh là "Anh Sâm".
Chỉ có cậu, lúc nhỏ gọi Sầm Trí Sâm là "anh", bây giờ cũng gọi "anh". Cậu không giống mọi người, cậu vẫn là duy nhất.
Cậu cho rằng mọi thứ đều là giả, có cái gì thật đâu, nhưng thật ra không phải vậy, chuyện đã xảy ra không thể xóa bỏ được, đúng hay sai cũng không còn quan trọng nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. A Chức
2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô
4. Em Quyến Rũ Hơn Họ
=====================================
Cơn nóng trong cơ thể đã hạ nhiệt, niềm vui vì lời nói của Sầm Trí Sâm mang lại còn dễ chịu hơn.
Ninh Trí Viễn lặng lẽ nhìn anh một hồi, sau đó nghiêng đầu mút lên cổ anh.
Sầm Trí Sâm đứng im để mặc cậu làm.
Ninh Trí Viễn mút vừa sâu vừa mạnh, dùng răng chậm rãi day nghiền, cố gắng để lại dấu trên chỗ dễ thấy nhất trên người anh.
Như cậu mong muốn.
Lúc buông ra, cậu nhìn cái dấu đỏ tươi, cậu xoa nhẹ và ngắm nhìn một lúc.
"Đẹp quá."
"Hài lòng chưa?" Sầm Trí Sâm hỏi.
"Mai anh đến công ty sẽ bị người ta dòm ngó cho coi." Ninh Trí Viễn cười nhẹ.
"Không ai dám xem." Sầm Trí Sâm không để bụng: "Quá lắm thì nói mấy câu sau lưng."
Ninh Trí Viễn: "Thằng nhóc Trần Hướng Đông nhìn chắc trợn lòi cả mắt."
Người cậu đang nói là trợ lý của Sầm Trí Sâm, anh mỉm cười: "Được quá đi chứ. Để cậu ấy khỏi nghĩ mình hiến thân cho phe địch mà thấy có lỗi với em."
Ninh Trí Viễn tựa đầu lên vai anh, lại cười ủ rũ.
"Khuya lắm rồi." Sầm Trí Sâm nhắc cậu: "Đi ngủ đi."
Ninh Trí Viễn nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ, mưa cuối cùng cũng bắt đầu nhỏ đi.
"Không được. Tôi phải về." Cậu nói.
Sầm Trí Sâm: "Bây giờ?"
"Ừm." Ninh Trí Viễn gật đầu: "Mai 8 rưỡi bay rồi, không kịp dọn đồ đạc."
"Không đi không được à em?" Sầm Trí Sâm đề nghị: "Bên ngoài vẫn đang mưa, ở đây ngủ sáng mai dậy sớm, anh đưa em về lấy vali."
Ninh Trí Viễn ngước mắt nhìn anh: "Anh, tôi không có thói quen ở lại qua đêm sau khi lên giường với người khác."
Sầm Trí Sâm: "Anh cũng không được?"
Ninh Trí Viễn đã mặc xong áo sơ mi, bắt đầu cài cúc: "Hôm nay chắc là không được, lần tới nhé. Tuỳ tâm trạng."
Sầm Trí Sâm không chèo kéo nữa, vươn tay giúp cậu: "Lần tới là khi nào?"
"Tôi nói rồi mà, hôm nay là quà sinh nhật." Ninh Trí Viễn cũng nhắc anh: "Lần tới là khi nào thì phải xem anh muốn thực hiện vụ cược đó vào lúc nào."
Sầm Trí Sâm nhìn cậu, giọng điệu đùa giỡn của Ninh Trí Viễn thật khó hiểu.
Sầm Trí Sâm có chút tiếc nuối, vừa rồi anh ôm Ninh Trí Viễn vào lòng, ngoại trừ khoái cảm thể xác ra, anh còn cảm nhận được tần số nhịp đập bất thường của trái tim mình, anh chưa bao giờ có cảm giác này, cũng chưa từng xảy ra chuyện này với bất kỳ ai.
Một trải nghiệm rất mới.
Anh cố nén những rung động để giúp Ninh Trí Viễn cài từng nút áo sơ mi.
Cuối cùng Ninh Trí Viễn nghiêng đầu, hôn nhẹ lên môi anh: "Tôi thật sự phải về."
Sầm Trí Sâm tiễn cậu xuống lầu.
"Tôi đi đây, anh lên đi."
Trong bãi đậu xe, Ninh Trí Viễn lên xe, ra hiệu cho Sầm Trí Sâm quay về.
"Đi đường cẩn thận, lái xe chậm thôi." Sầm Trí Sâm dặn cậu.
Ninh Trí Viễn: "Biết rồi."
Xe chạy ra ngoài được một đoạn, cậu nhìn người vẫn đứng trong gương chiếu hậu, cậu nghĩ gì đó rồi dừng xe mở cửa ra.
Sầm Trí Sâm lại gần nói: "Còn có chuyện gì nữa à?"
Ninh Trí Viễn vịn cửa xe, ném thứ gì đó qua cho anh: "Chụp lấy nè."
Sầm Trí Sâm nhận lấy. Đó là một chiếc bút máy được gói rất đẹp, anh nhìn rồi hỏi: "Gì đây?"
"Quà sinh nhật." Ninh Trí Viễn nói: "Tặng anh. Tôi quên nói, chúc mừng sinh nhật anh nhé. May ghê, còn hai phút nữa mới đến mười hai giờ."
Từ nhỏ cậu chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật, cũng bướng bỉnh chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho Sầm Trí Sâm, thậm chí còn chẳng bao giờ nói "Chúc mừng sinh nhật" với anh.
Đêm giao thừa là lần đầu tiên Sầm Trí Sâm nói điều đó với cậu, và đêm nay cũng là lần đầu tiên cậu nói điều đó với Sầm Trí Sâm.
Sầm Trí Sâm mỉm cười: "Cảm ơn."
"Được rồi." Ninh Trí Viễn bình tĩnh nói: "Gặp lại sau nhé, tôi đi thật đây."
Đưa quà xong, Ninh Trí Viễn lại lên xe, Sầm Trí Sâm nhìn qua, gật đầu chào lần nữa rồi xua tay bước đi.
Xe của cậu biến mất ở lối ra của bãi xe, Sầm Trí Sâm nhìn món quà sinh nhật trên tay, mở hộp, bên trong là cây bút máy vỏ vàng, trên nắp bút khắc chữ "Sen" tên anh rất khí thế, nhìn phông chữ thì như được Ninh Trí Viễn viết tay và sau đó tìm người khắc lên.
Sầm Trí Sâm chăm chú nhìn nó một lúc, vuốt nhẹ ba chữ cái tiếng Anh, anh cười càng tươi hơn.
***