• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Sở Kỳ Thủ dâng lên một dự cảm không lành: "Phóng viên? Tại sao lại có phóng viên?"

Lý Bán Diễm cũng khó hiểu: "Tớ không biết, đợi tớ đi hỏi bảo vệ một chút."

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại ồn ào, như chợt rơi vào nồi nước sôi sủi bọt. Dựa vào những tiếng động mơ hồ này, Sở Kỳ Thu có thể hình dung ra khung cảnh trước cửa tiểu khu bây giờ trông như thế nào.

Mấy phút sau, Lý Bán Diễm quay lại: "Bảo vệ nói bọn họ đến đây đều là vì chuyện của Ngôn Minh. Xảy ra chuyện gì vậy?"

Sở Kỳ Thu trả lời: "Bản ghi âm cuộc trò chuyện của Ngôn Minh và đạo diễn Lục trước khi ra mắt đã bị lộ."

Phóng viên truyền thông quan tâm nhất đến chính là làm sao có thể lấy tin tức cập nhật nhanh nhất, để có được thông tin trực tiếp mới, thậm chí họ sẵn sàng bay đến nhà các bên liên quan bằng mọi giá để thực hiện phỏng vấn. Mà hôm nay, một bên là một đạo diễn nổi tiếng và một bên là diễn viên nổi tiếng, nội dung là loại hình mà nam nữ già trẻ đều thích xem lúc tám giờ tối. Nếu có một bài báo về một điều gì đó mới mẻ từ bất kỳ bên nào, nó sẽ gây chú ý và được nhanh chóng leo lên bảng tìm kiếm hàng đầu, lọt vào mắt xanh của vô số cư dân mạng ăn dưa.

Được biết, Lộc đạo hiện đang đi nghỉ ở nước ngoài và rất khó tìm. Phóng viên không còn cách nào khác là phải ngồi rình Ngôn Minh. Cố gắng sớm bắt được hắn.

"Oa, có chuyện như vậy! Lộ ra cái gì? Thú vị sao?"

Thái độ của Lý Bán Diễm đối với Ngôn Minh vẫn giống như thái độ với các minh tinh khác, mang theo quan điểm "chỉ có thể nhìn từ xa" mà theo dõi bọn họ.

Sở Kỳ Thu rụt vai, mặt ủ mày chau nói: "Không thú vị, cậu lên trên mạng tìm là thấy, hiện tại tớ không liên lạc được với anh ấy, anh ấy đã tắt điện thoại rồi."

Lúc này, cậu nghe thấy bên cạnh Lý Bán Diễm truyền đến tiếng huyên náo, hình như có rất nhiều tiếng bước chân đang dần biến mất. Cậu nhanh chóng hỏi: " Bên đấy xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bọn họ hình như đã phát hiện Ngôn Minh không có ở nhà nên bây giờ đều rời đi. Có người nói định chặn anh ấy ở một nơi khác. Ngay cả cậu cũng không tìm thấy anh ấy hả? Vậy có lẽ anh ấy muốn ở một mình và không muốn bị người khác làm phiền... A, tớ tìm thấy rồi, còn trẻ như vậy mà Ngôn Minh đã gặp những chuyện này, haiz." Lý Bán Diễm thở dài một hơi.

Dù là ai khi đọc được cũng đều thổn thức không thôi.

Nghe được ba chữ "chặn anh ấy", Sở Kỳ Thu buồn đến run cả gan: "Tớ muốn đi tìm anh ấy, cậu có thể để ý phía bên nhà họ tớ được không?"

Lý Bán Diễm vui vì điều này: "Được, vốn dĩ hôm nay tớ cũng không có ý định ra ngoài, nếu thấy anh ấy quay lại sẽ nhanh chóng thông báo cho cậu."

Sở Kỳ Thu cúp điện thoại, bắt đầu tìm kiếm tin tức về Ngôn Minh trên mạng. Mười phút trước, có người chụp được Ngôn Minh đội mũ lưỡi trai đi trên phố đi bộ cách công ty không xa, quay người đăng lên mạng. Chẳng trách tất cả phóng viên đều bỏ đi.

Cư dân mạng đang bàn tán rất nhiều. Không đến hai giờ, trên diễn đàn giải trí đã tạo ra mấy bài viết để thảo luận về Ngôn Minh. Một số người nghi ngờ độ chính xác của sự việc, một số muốn xem trò cười của anh ấy, nhưng lại càng nhiều người qua đường yêu mến anh ấy hơn.

Ngôn Minh ra mắt nhiều năm như vậy nhưng đến nay chưa từng nói về chuyện của gia đình, điều này cho thấy anh không muốn để cho công chúng biết. Nỗi đau chôn giấu trong lòng bỗng nhiên lộ ra, bị vạch trần trước mắt hàng nghìn khán giả, trở thành đề tài bàn tán không ngừng nghỉ sau bữa tối, bị khán giả truy đuổi, bị khán giả thương hại, thậm chí còn thu hút một số khán giả ác ý cười nhạo. Cho dù là minh tinh sớm tập thành thói quen bị người khác chú ý khi cùng lúc gặp những việc này chắc chắn cũng không dễ chịu.

Trong tai nghe vang lên một tiếng chuông điện thoại chói tai, được Sở Kỳ Thu đặc biệt điều chỉnh vì sợ nhỡ cuộc gọi của Ngôn Minh. Nhưng cuộc gọi đến không phải từ Ngôn Minh mà là từ Khổng Thuyên.

Khổng Thuyên hỏi: "Tiểu Sở, hiện tại cậu có rảnh không?"

Sở Kỳ Thu thầm mong đợi Khổng Thuyên có thể nói cho cậu biết tung tích của Ngôn Minh. Cậu trả lời: "Tôi rảnh."

Khổng Thuyên: "Vậy cậu mau đến công ty đi, có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Đừng quên mang theo thẻ công tác Bối Truyền tôi cấp cho cậu hồi trước."

Trực giác mách bảo Sở Kỳ Thu đây không phải là chuyện tốt đẹp gì: "Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?"

Khổng Thuyên im lặng không nói gì, từ hơi thở của hắn, hẳn là hít sâu ba lần: "Vậy tôi nói thẳng cho cậu biết. Sáng nay cấp trên của chúng tôi đã ra lệnh, nói rằng chức vụ nhiếp ảnh gia part time sẽ bị hủy. Vì vậy, cậu không cần tiếp tục làm việc ở đây nữa. Hãy để tôi nói rõ trước. Không phải kỹ năng của cậu không tốt, mà là nhân sự của công ty chúng tôi gần đây đã ổn định và chúng tôi đã tuyển dụng một nhóm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp có kinh nghiệm quản lý người hâm mộ. Lúc trước tôi có nói cậu chụp cố định Phương Thắng Cư, nhưng hiện tại chúng tôi đã có đủ nhân lực nên công ty đã bố trí người chụp cậu ta rồi. Cậu thấy đấy, trong trường hợp này, part time có phải là hơi thừa phải không?"

Lập luận này có lý, cậu chỉ là người làm part time cho Bối truyền, số mệnh đã định sẵn đến và đi theo ý muốn của họ không có gì đáng phàn nàn.

Sở Kỳ Thu trầm giọng đáp: "Ừ, anh nói đúng."

Thấy cậu đáp ứng dễ dàng, Khổng Thuyên cũng không còn lo lắng nữa: "Tuy cậu là nhân viên bán thời gian nhưng xét thấy cậu đã có nhiều cống hiến cho công ty trong mấy tháng qua, cấp trên quyết định tăng lương gấp đôi xem như là phục cấp thôi việc, khi nào cậu đến lấy?"

Việc làm bán thời gian còn đi kèm với trợ cấp thôi việc, lần đầu tiên cậu nghe thấy việc lạ như vậy đấy.

"Bây giờ tôi có thời gian. Nửa giờ nữa tôi có thể đến."

Cậu tùy tiện thay bộ quần áo, lấy chìa khóa xe rồi ra ngoài.

Sở dĩ bây giờ cậu tình nguyện chạy đến Bối Truyền không phải vì vội vàng lấy tiền trợ cấp thôi việc mà là vì cậu đoán có thể Ngôn Minh đang ở trong công ty.

Cậu đi nhanh nhất có thể để đến Bối truyền, tầng dưới công ty đông đúc, xung quanh là các phóng viên mang theo máy quay và micro.

Đám đông chen chúc đầy đường, Sở Kỳ Thu bị chặn mất một lúc mới vào được hầm để xe.

Cậu đến văn phòng của Khổng Thuyên.

Khổng Thuyên mỉm cười với cậu: "Đến rồi à, ngồi đi, cậu uống trà hay cà phê?"

Sở Kỳ Thu nói: "Không cần, xong việc tôi sẽ đi luôn."

Khổng Thuyên chỉ bàn phía sau lưng Sở Kỳ Thu: "Trên bàn bên kia có ba bản thỏa thuận bảo mật, sau khi ký tên, cậu có thể giữ lại một bản mang theo bên mình, sau đó đưa thẻ công tác cho tôi là được.

Trước khi bắt đầu làm việc bán thời gian, cậu đã ký thỏa thuận bảo mật, nhưng hình như Bối truyền cảm thấy chỉ một bản không đủ nên trước khi rời đi yêu cầu cậu ký một bản khác, trong đó có rất nhiều điều khoản bổ sung.

Sở Kỳ Thu nhìn lướt qua các điều khoản, thấy không có gì hoang đường và vô lý nên cúi đầu ký tên.

Vừa ký vừa hỏi: "Ngôn Minh có ở công ty không?"

Khổng Thuyên không ngờ cậu lại hỏi về Ngôn Minh, một hồi lâu sau mới trả lời: "Hắn không có ở đây phải không? Hình như gần đây hắn đang đi nghỉ."

Sở Kỳ Thu cất bút, do dự nói: "Tôi đã thấy đoạn ghi âm trò chuyện của anh ấy bị lộ trên mạng ngày hôm nay."

"Có phải cậu đang nói đến cuộc trò chuyện giữa cậu ấy và đạo diễn Lục không? Tôi cũng đã xem tin tức đó. Việc đoạn ghi âm cuộc trò chuyện bị lộ là điều tốt. Cậu ấy thật may mắn."

Sở Kỳ Thu không hiểu: "May mắn gì..."

Khổng Thuyên: "Có nghĩa là cậu ấy gặp may, bắt được cơ hội ngàn năm có một, cậu không hiểu sao?"

Sở Kỳ Thu nói: "Không, có thể nói cụ thể không?"

Khổng Thuyên xòe lòng bàn tay, chụm ngón tay ra hiệu cho Sở Kỳ Thu: "Đúng lúc tôi rảnh. Đến đây, tôi sẽ liệt kê từng cái một cho cậu. Trước hết, giới truyền thông giải thích rằng trò chuyện đã bị lộ nghi ngờ là do hacker, khiến người ta phải suy nghĩ rất nhiều, thu hút mọi người bấm vào xem, độ nổi tiếng lập tức tăng lên. Sự công khai miễn phí áp đảo là một trong những điều mà nhiều nghệ sĩ cầu còn không được. Bản ghi trò chuyện này không những không liên quan đến vật chất đen, còn giúp Ngôn Minh tìm được sự đồng tình của công chúng, tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt thương cảm của dư luận, tôi đã thấy rất nhiều bạn cùng lớp và bạn bè trong vòng bạn bè than thở Ngôn Minh thật đáng thương, đây là điều thứ hai, ai cũng biết điều đó. Mọi người đều có thể thấy Ngôn Minh không phải là người chủ động bán thảm, nếu muốn thì cậu ấy có thể làm điều đó khi ra mắt quảng bá phim truyền hình, thời điểm đó có rất nhiều cơ hội để làm nhưng cậu ấy không làm. Hiện tại tin tức đột nhiên xuất hiện càng cho thấy cậu ấy là người chịu khổ kiên cường. Đây là lần thứ ba."

Sở Kỳ Thu sắp bị Khổng Thuyên tẩy não. Khổng Thuyên thấy cậu bị thuyết phục, đắc ý nói: "Cho nên, đây là chuyện tốt, cậu hiểu không? Hiện tại cậu ấy không cần làm gì nữa, có thể hưởng thụ lợi ích, thậm chí ta còn hoài nghi là hacker tự mình thuê mướn. Trong lịch sử trò chuyện của đạo diễn Lộc chắc chắn có rất nhiều bí mật trong làng giải trí ngày nay, tại sao hacker lại vạch trần điều này mà không tiết lộ bất cứ điều gì khác? Điều này hoàn toàn có lợi và vô hại đối với Ngôn Minh. Cậu nghĩ hacker đang muốn làm gì? Tôi luôn khen ngợi anh rất may mắn. Nếu chúng ta nhìn lại, từ khi xuất đạo đến nay, vận may của cậu ấy luôn rất tốt. Cậu ấy gặp rất nhiều may mắn trong cuộc sống, dù người khác có ghen tị đến thế nào thì cũng không chạm vào được

Chẳng lẽ là vậy... Ngôn Minh có thể ngồi không mà hưởng lợi từ chuyện này sao?

Trong mắt Khổng Thuyên, hôm nay lộ diện là trời ban phúc lành, là cơ hội hiếm có trong giới giải trí, có lợi không có hại, Ngôn Minh hẳn là phải cảm kích.

Sở Kỳ Thu ký xong, nhìn một vòng văn phòng rồi nói: "Nháy mắt đã mấy tháng trôi qua, lần đầu tiên tôi đến Bối truyền, trong thang máy đã gặp Ngôn Minh."

Khổng Thuyên cười cậu: "Sao lần đầu tới đây lại đi nhầm thang máy?"

Lúc này hơi thở và ánh mắt của Sở Kỳ Thu đều dừng lại hồi lâu: "Anh nói cái gì?"

"A? Cậu không biết à?" Khổng Thuyên giải thích, "Để bảo vệ hình ảnh bên ngoài của người nổi tiếng, Bối truyền quy định người nổi tiếng khi đến công ty phải đi thang máy riêng. Thang máy của họ ở cuối hành lang còn thang máy chúng ta sử dụng nằm ở giữa hành lang gần với cửa."

Sở Kỳ Thu luôn đi thang máy gần cửa trước, sau khi vào cửa là có thể nhìn thấy, căn bản cậu sẽ không tốn thời gian để đi đến thang máy phía cuối hành lang.

Vậy là Ngôn Minh đi nhầm? Là trong lúc vô tình đi sai hay là...

Trong ngực Sở Kỳ Thu vang lên tiếng trống.

"Sao mặt cậu đỏ bừng vậy? Không nỡ rời xa tôi hả?" Khổng Thuyên mỉm cười với cậu, ngẩng đầu giúp cậu gạt đi hai lọn tóc rơi trên vai, "Không sao đâu, chúng ta đều ở thành phố V, tương lai nếu có duyên còn có thể gặp lại."

Sở Kỳ Thu tạm biệt Khổng Thuyên, sải bước dài đi ra ngoài, đi chưa được hai bước lại đụng phải Vương Trù.

Vương Trù vui mừng khôn xiết, nắm lấy cánh tay Sở Kỳ Thu, hét lớn như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Là anh!"

Sở Kỳ Thu rất vui mừng khi gặp được Vương Trù ở đây, chắc là Ngôn Minh cũng không đi xa.

"Anh có biết anh Ngôn đi đâu không?"

"Ngôn Minh đâu?"

Hai người đồng thời hỏi. Hỏi xong mắt to mắt nhỏ nhìn nhau mấy giây, Sở Kỳ Thu thấy trong mắt Vương Trù chẫm rãi hiện lên sự thất vọng.

Cậu đoán biểu cảm trên khuôn mặt cậu cũng không khá hơn là bao.

Vương Trù: "Đồng nghiệp đều chúc mừng tôi. Họ nói lần này anh Ngôn thật may mắn. Nhưng tôi lại thấy lo lắng cho anh ấy hơn."

Từ khi phát hiện Vương Trù không biết tung tích Ngôn Minh, Sở Kỳ Thu cảm thấy hô hấp của mình chậm lại, lồng ngực nghẹn lại, giống như bị bệnh tim mạch, cảm giác vô cùng khó chịu.

Sở Kỳ Thu: "Cậu nghĩ anh ấy sẽ đi đâu?"

Vương Trù thấp giọng nói: "Tôi không biết, kỳ thật anh Ngôn rất giỏi ẩn nấp, mỗi lần bị vây, phóng viên đều không bắt được anh ấy, nếu mang theo tôi sẽ dễ dàng bại lộ tung tích của anh ấy hơn.."

Sở Kỳ Thu: "Vậy người đại diện của anh ấy nói thế nào?"

Vương Trù: "Diêu lão sư không nói gì, hiện tại nàng rất vui vẻ, hình như là đang giúp anh Ngôn tiếp nhận hợp tác làm ăn mới."

Sở Kỳ Thu quay lại xe, ngồi đó rất lâu, những chiếc xe đậu xung quanh cậu đã đổi đi đổi lại hai ba lần, cậu vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Ngôn Minh.

Một người qua đường khác đã chụp được bức ảnh Ngôn Minh xuất hiện bên cạnh một câu lạc bộ tư nhân. Bây giờ không chỉ có phóng viên lao tới, Sở Kỳ Thu cũng toàn lực lao tới hiện trường.

Khi lái xe ra khỏi gara, cậu nhận ra trời đã tối.

Câu lạc bộ tư nhân trong ảnh là một tòa nhà kiểu phương Tây làm bằng đá granit, tường trắng và mái vòm cao 8 tầng, tháp đồng hồ nguy nga sừng sững trong màn đêm mờ ảo, ngay cả kim giờ cũng phát sáng trông vô cùng uy nghiêm.

Hiệu quả cách âm của tòa nhà này là hoàn hảo. Đứng ngoài cổng, bạn không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào bên trong.

Các phóng viên không vào được cũng không nghe được, chỉ có thể ngồi xổm ở cửa.

Ngoài hành lang của câu lạc bộ có một đài phun nước hình tròn, quảng trường đài phun nước rộng rãi, rộng rãi, không cho xe cộ đi qua nên đã trở thành nơi để cư dân đi dạo sau bữa tối. Đám trẻ con đang rượt đuổi và chơi đùa quanh đài phun nước, trong khi người lớn đang vận động cơ bắp. Những người khác đang phát tờ rơi quảng cáo cho người qua đường.

Thật không may, hầu hết quảng trường đài phun nước tối nay đều chật kín phóng viên, điều này đã thu hẹp rất nhiều không gian hoạt động của cư dân. Người dân phàn nàn nhưng phóng viên lại cầm máy ảnh trên tay vẫn dựa trên nguyên tắc làm nhiều còn hơn làm ít, người dân giận dữ trở về nhà.

Người phát tờ rơi vui mừng đến mức đưa cho mỗi phóng viên một tờ, chỉ trong nháy mắt đã phát được vài tập.

Lúc này, chỉ cần người đàn ông bước ra khỏi câu lạc bộ có vóc dàng cao gầy một chút, đèn pin sẽ sáng lên từ mọi nơi. Chỉ sau khi các phóng viên nhìn rõ mặt họ thì ánh sáng mới lại tan vào bóng tối.

Họ không quan tâm những lời chửi thề mà những người đàn ông bị chụp ảnh khó chịu đến mức nào. Những lời nói bẩn thỉu sẽ chỉ bị các phóng viên giải trí, các tay săn ảnh coi là không khí, là thứ vô giá trị.

Sở Kỳ Thu đứng ở bìa rừng bên kia đường, ngẩng đầu nhìn tháp chuông uy nghi trước mặt.

Đúng tám giờ. Tháp chuông ngân vang, vang lên chút sức sống trong màn đêm hiu quạnh.

Có vẻ như những người phát tờ rơi cũng đến giờ tan làm.

Một con thỏ lông lá chen qua đám đông và ném những tờ rơi còn lại vào thùng rác. Nó to và tròn, trông đồ sộ nhưng tốc độ lại rất nhanh. Nó bước từng bước một trên vỉa hè rồi nhanh chóng băng qua con đường hẹp.

Sở Kỳ Thu lấy điện thoại di động ra và cố gắng gọi cho Ngôn Minh.

Lần này nó thực sự đã vượt qua.

Có tiếng chuông reo trên điện thoại.

Kỳ lạ thay, còn có tiếng chuông phát ra từ điện thoại...

Tiếng nhạc chuông dần dần đến gần cậu, nhịp điệu âm nhạc từ thất thường chuyển sang cực kỳ rõ ràng, cậu ngẩng đầu nhìn thấy con thỏ lông xù đang lê thân hình nặng nề đến trước mặt mình.

Cùng với nhạc chuông.

Sở Kỳ Thu cúp điện thoại, nhạc chuông trên người con thỏ biến mất.

Thỏ đi đến chỗ cây hoàng liên, nơi Sở Kỳ Thu đang đứng, thân thể gần sát cậu. Cây hoàng liên này đã rất già, to bằng ba người ôm che kín cả thân hình của hai người.

Con thỏ lông xù cởi chiếc mũ trùm đầu khổng lồ của nó ra.

Đêm tối thực sự rất đơn điệu, đơn điệu đến mức dù không trang điểm nhưng khuôn mặt Ngôn Minh vẫn nổi bật như một bức tranh được khắc họa tỉ mỉ.

Mái tóc trên thái dương ướt đẫm mồ hôi, có lẽ là do bên trong quá nóng, khóe mắt hồng nhạt khiến cho đôi mắt càng thêm thu hút.

Người mà Sở Kỳ Thu mong nhớ suốt cả ngày hôm nay, bây giờ đã bình an đứng trước mặt cậu. Chưa có lúc nào cậu cảm thấy thoải mái hơn bây giờ, cảm giác đè nén quanh lồng ngực trong nháy mắt được giải phóng, đôi mắt ươn ướt, Sở Kỳ Thu không kìm được nước mắt. Tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, ánh sáng mờ mịt, cậu cố gắng ngước đôi mắt mờ sương lên trên hai lần, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Ngôn Minh.

- --Nhưng sau đó, cậu không thể nhìn thấy gì rõ ràng nữa.

Câu lạc bộ đã phái một số bảo vệ đến xua đuổi các phóng viên, trên đài phun nước là tình trạng người ngã ngựa đổ.

"Sao ngươi có thể dã man như vậy!"

"Điều này là bất hợp pháp!"

"Cứu với, đánh người rồi!"

Có rất nhiều phóng viên giải trí, bọn họ cùng một giuộc, đuổi họ không đi, họ bám chặt lấy xung quanh đài phun nước như bôi keo. Bảo vệ nhanh chóng bị đánh bại, đèn chớp sáng liên tục. Tiếng cãi vã, tiếng đóng cửa, khách đến rồi đi khiến không gian trở nên cực ký náo động.

Giữa những cuộc cãi vã và âm thanh huyên náo đó, dưới bóng cây hoàng liên có hai người lặng lẽ trao nhau nụ hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK