Mục lục
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng vừa rồi, lười biếng ồ một tiếng: "Nếu đã vậy, tôi cúp máy đây."

Cô nhanh chóng tiếp lời, cướp lời tạm biệt trước anh, cướp hành động tắt máy trước anh.

Mạnh Thiệu Đình nghe câu chào tạm biệt cứng nhắc của cô, bên tai vang lên tiếng tút tút, anh thoáng thất thần, đắm chìm trong hạnh phúc có con gái...

Con bé Bình Bình ngày càng coi trời bằng vung, con gái Mạnh Thiệu Đình mà lại xấu xí như cá con? Đúng là lời nói gian dối nhất thế giới này!

Có gen của anh, con gái anh nhất định là cô công chúa đáng yêu nhất thế giới, con gái thật tốt, con gái là tri kỷ, con gái lại dễ mềm lòng, không khinh người giống Phi Đồng, thấy ba ruột là vứt anh sang một bên...

Nghĩ đến Phi Đồng, khó tránh khỏi nghĩ đến Thiệu Hiên, trong lòng không khỏi buồn bã, đã qua lâu rồi mà trong lòng anh vẫn tồn tại một mong ước - Thiệu Hiên không chết!

Nhưng chú ấy lại không có chút tin tức nào truyền về, thời gian càng qua đi, anh càng mất lòng tin, có lẽ, có lẽ thật sự.. Nhưng anh vẫn ngoan cố không muốn tin, vẫn kiên nhẫn cho người đi tìm hiểu tin tức về chú ấy.

Anh đang ngây người ra thì nghe tiếng chuông cửa, người giúp việc đi mở cửa, là một vị hàng xóm của anh sau khi đến Úc, một cô gái người Hoa xinh đẹp trẻ tuổi, vì đều là người Trung Quốc cho nên bình thường hay qua lại với nhau, mẹ của cô Lâm ấy rất hay làm bánh ngọt, cứ đến thời gian uống trà chiều là mời anh sang, thỉnh thoảng cũng làm trà bánh nhờ cô Lâm mang sang cho anh, lúc này, cô ấy lại bưng một khay bánh lớn đến.

"Mẹ làm bánh ngọt mới, muốn em mang sang cho anh nếm thử." Lâm Nhan Tịch mím môi cười, đưa khay bánh cho người giúp việc, chớp mắt nhìn anh: "Đường đột đến thế này, không có quấy rầy anh chứ?"

"Cô Lâm khách khí rồi." Mạnh Thiệu Đình hờ hững trả lời, người giúp việc bê trà đến, Lâm Nhan Tịch ngồi xuống đối diện anh, cười tủm tỉm: "Anh bảo em khách khí, sao anh còn gọi em là cô Lâm? Chúng ta đã là hàng xóm hơn một tháng, chẳng lẽ còn nói chuyện xa lạ như lần đầu gặp?"

Mạnh Thiệu Đình bưng trà cười, chẳng ừ hử gì cả.

Lâm Nhan Tịch cũng có chút ngượng ngùng nhún nhún vai, thấy anh chỉ uống trà, cũng không nếm bánh, tự cầm lấy đĩa cắt một miếng nhỏ đưa cho anh: "Anh nếm thử xem, hương vị rất ngon!"

"Tôi không thích ăn đồ ngọt." Mạnh Thiệu Đình không hề nhận, ánh mắt lạnh nhạt mang theo vẻ khách khí, tay Lâm Nhan Tịch đặt giữa không trung có chút bối rối.

Anh cúi đầu thổi lá trá, cứ như không thấy gì từ từ uống trà, nước trong tách hết, anh liền đứng lên, tiện tay cầm một cây vợt tennis, lúc này mới nhìn về phía Lâm Nhan Tịch, ánh mắt tỏ ra áy náy, lại mang theo ý đuổi khách: "Tôi có hẹn chơi bóng, cô Lâm..."



Lâm Nhan Tịch cũng thuận thế đặt bánh xuống đứng len, thất vọng nhìn anh, cười miễn cưỡng: "Em không quấy rầy anh nữa."

"Hôm khác sẽ đến nhà thăm bác trai bác gái." Mạnh Thiệu Đình lịch sự gật đầu, lễ phép tiễn cô ấy ra ngoài.

Anh lái xe đi vòng vèo bên ngoài rất lâu rồi lại quay về, không ai hẹn anh chơi bóng cả, anh chỉ không muốn ở một mình với Lâm Nhan Tịch mà thôi, cô gái trẻ không biết cách che dấu nội tâm, cô ấy đang nghĩ gì, anh biết rõ, bởi vậy mới dùng những cách khác nhau từ chối cô ấy mà không làm tổn thương lòng tự ái của cô ấy, hy vọng cô ấy có thể hiểu, giữa hai người không có khả năng.

Trên đường bắt gặp những bé gái xinh xắn bước loạng choạng đi học, anh lại nghĩ đến con gái còn chưa ra đời, cô mang đứa con của anh, một mình chịu khổ, về tình về lý anh cũng nên trở về thăm cô, thế nhưng, nếu anh thật sự quay về, liệu có khiến cô hiểu lầm, anh giống như ngày trước không chịu nổi nữa đi cầu hòa với cô?

Trái lo phải nghĩ, vẫn không có được chủ kiến thì xe đã về đến nhà, Mạnh Thiệu Đình ngồi trong xe, nhìn ngôi nhà không hẳn rất lớn rất sang trọng, nhưng anh không muốn vào đó.

Ngày trước, khi ở Tĩnh Viên với cô, chuyện vui sướng nhất của anh là về nhà, còn bây giờ, chuyện anh không muốn làm nhất, là về nhà.

***

Đứa bé được năm tháng, Mạnh phu nhân đến nhà thăm hỏi, Tĩnh Tri rất lấy làm kinh hãi, bảo Bình Bình và hai bảo mẫu mới đến đi cùng cô, lúc này mới cho người đi mời Mạnh phu nhân vào.

Mạnh phu nhân đã già đi rất nhiều, tinh thần có vẻ tốt, chẳng qua vẫn không thể đi lại được, tuy nhiên cách nói chuyện thì trôi chảy hơn nhiều.

"... Trước khi ông ấy đi đã nói với mẹ, muốn mẹ không cố chấp nữa, tranh đấu cả đời với con, xem người nhà của hai gia đình chúng ta đã rơi vào kết cục thế nào?"

Nét mặt Mạnh phu nhân thoạt nhìn có vẻ bình thản hơn, sự chanh chua và khắc nghiệt ngày thường đã không còn sót lại chút gì, thành kiến sâu đậm trong lòng Tĩnh Tri với bà ấy, không phải chỉ vài ba câu của bà ấy đã có thể xóa bỏ, bởi vậy, câu này nghe ra khiến cô sinh lòng xúc động, nhưng nói đến cảm động thì không có.

"Đứa bé thế nào rồi? Nhìn bụng con tròn trịa như thế, hẳn là con gái hả..."

Mạnh phu nhân thấy cô im lặng liền chuyển đề tài, quả nhiên nói đến đứa bé, mặt mày Tĩnh Tri giãn ra rất nhiều, bàn tay đặt trên bụng xoa nhẹ: "Vâng! Là một bé gái."

"Con gái thì tốt, con gái sẽ thân với mẹ, khôn ngoan hơn, biết thương yêu người khác, không giống con trai, tính khí ngang tàng khiến người ta đau đầu!" Mạnh phu nhân thấy cô tiếp lời, vội vàng phụ họa, nếp nhăn hằn trên mặt cũng mang theo nụ cười dè dặt, Tĩnh Tri thấy bà ấy như thế, có chút xót xa, mở miệng đáp lại: "Đúng thế, con gái là tri kỷ."

Mạnh phu nhân liền ra dáng người từng mang thai an ủi, lại hỏi cô một vài câu về tình sức khỏe của cô, kể lại những lời mà bác sĩ đã giải thích. Thấy cô lộ ra vẻ mệt mỏi, Mạnh phu nhân liền vội vã nói phải đi về, Tĩnh Tri cũng không giữ lại, bảo người giúp việc tiễn bà ấy, còn mình tựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi. Bụng cô ngày một lớn, thời tiết ngày càng nóng bức, khí hậu thành phố A rất khô hanh, nhiệt độ cơ thể phụ nữ có thai lại cao hơn bình thường. Có mấy buổi sáng tỉnh dậy, Tĩnh Tri thấy họng đau buốt, mũi cũng có dấu hiệu chảy máu, đến bác sĩ tư vấn thì lại bảo không có cách nào chữa trị được, chỉ nói nếu có điều kiện thì tốt nhất nên thay đổi hoàn cảnh sống hoặc đến một thành phố có điều kiện tốt hơn ở trong một thời gian ngắn...



Tĩnh Tri suy nghĩ, nếu chuyển chỗ ở, tất nhiên phải nói với anh, dù sao anh vẫn là ba của đứa bé, còn cô lại thật sự không muốn anh bẻ cong ý tứ của cô, hoặc nghe những lời không có chút hơi ấm của anh, cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày, trong nhà mua thêm thiết bị làm mát, mỗi phòng để một cái, nhưng vẫn không có tác dụng, cứ sáng dậy, vừa mở mắt, máu mũi lại trào ra, mãi mới dừng lại.

Cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe cô mà không tốt, đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, Tĩnh Tri không có thời gian chú ý đến cái khác, lập tức bảo Bình Bình gọi điện cho anh.

Phản ứng của anh rất nhanh, đã khiến trong lòng cô sinh ra chút vị chua chát, Bình Bình nói, sau khi anh nhận điện thoại, nghe thấy cô nói như vậy, giọng điệu của anh liền trở nên khẩn trương, còn hỏi liên tục xem cô chảy máu mũi thuần túy là do khí trời khô hanh hay là do nguyên nhân gì khác, đồng thời còn nói anh sẽ lập tức đặt vé máy bay về nước.

Tuy anh làm vậy, nguyên nhân quá nửa có thể cũng là vì đứa con gái trong bụng cô, nhưng Tĩnh Tri vẫn thấy thỏa mãn. Dù sao, việc anh quan tâm trước hết vẫn là chuyện cô chảy máu mũi, điều này không phải đã nói lên rằng, anh vẫn không bỏ được cô, vẫn đang quan tâm cô đấy sao?

Bình Bình thấy má cô ửng hồng, khóe miệng cũng nhếch lên, biết cô vui cũng vui theo, gọt hoa quả cho cô xong liền khuyên nhủ: "Chị Tĩnh Tri, Nhị thiếu giờ đang giận, chị hãy chủ động lên, lần này Nhị thiếu về, chị giữ anh ấy ở lại đi, giống lần trước ấy, bao nhiêu là cơ hội tốt, chị lại trơ mắt nhìn anh ấy đi..."

Tĩnh Tri hơi mất tự nhiên, "Sao chị giữ anh ấy được, em cũng thấy đấy... Anh ấy vốn chẳng muốn nói nhiều với chị, ngay cả nhìn cũng lười..."

"Nhị thiếu thích chị như thế, em còn lâu mới tin anh ấy không quan tâm chị, chị Tĩnh Tri, cứ theo lời em, chị quá dè dặt rồi, lần nào cũng là Nhị thiếu cưng chiều dỗ chị, cho tới giờ chị chưa từng chủ động, hễ chị chủ động, làm nũng, quấn quýt một phen, Nhị thiếu nhất định bị tước vũ khí đầu hàng."


Bình Bình nói mấy câu đầy kích động, Tĩnh Tri lại có chút ngượng ngùng đẩy Bình Bình một cái, dịu dàng nói: "Phụ nữ cần phải rụt rè một chút, quấn quýt hả... không được đâu."


"Sao lại không được? Cứ theo lời em, việc này còn tốt hơn nhiều việc để Nhị thiếu tìm một cô gái nước ngoài về làm mẹ công chúa của chúng ta!"


Hai tay Bình Bình chống nạnh, căm phẫn bất bình: "Em mặc kệ, nếu Nhị thiếu có người phụ nữ khác, đến lúc đó chị đừng có khóc, không đúng, chị khóc thì cũng đã muộn rồi!"


Trong lòng Tĩnh Tri cũng bối rối, một mình anh ở nước ngoài, không chừng có cô gái nào đó có chủ ý với anh thật thì sao: "Bình Bình, vậy em nói phải làm sao?"


"Không phải mai Nhị thiếu sẽ về à? Chị Tĩnh Tri, chị hãy quấn lấy anh ấy không cho anh ấy đi, tiếp đó dùng kế Bá Vương ngạnh thượng cung là được rồi..."


Mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ lên, tức giận lườm cô ấy: "Con bé em cũng học thói xấu, nói lung tung!"


Trong lòng lại không khỏi nghĩ thầm, nếu cô chủ động lên tiếng giữ anh lại, anh có ở lại không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK