Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 401

“Chỉ là một bữa cơm thôi mà, cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cô.” Hôm nay Lục Huyền Lâm không dám nói nặng lời, nếu thật sự chọc giận cô, quan hệ giữa hai người sẽ càng thêm gay gắt.

Lý Tang Du mất kiên nhẫn vung tay, tránh khỏi cánh tay Lục Huyền Lâm: “Bảo không đi là không đi.”

Lục Huyền Lâm kiềm chế nhìn thoáng qua ba Lý, hy vọng ông ấy có thể giúp khuyên nhủ Lý Tang Du, nhưng vẻ mặt ba Lý coi thường, không hề có ý giúp đỡ.

Còn Lý Uyển Khanh ở bên cạnh lại không nhịn được mà lên tiếng: “Chị, không phải chỉ là bữa cơm thôi sao, hà tất phải làm… anh rể khó xử chứ?”

Lý Uyển Khanh không nói thì thôi, vừa cất lời lại khiến Lý Tang Du tự giễu trong lòng, tiếng anh rể này cô ta gọi ấm ức biết bao.

Cũng chẳng sao, dù sao thì Lý Tang Du cũng sắp thoát khỏi mối quan hệ tay ba này rồi, Lục Huyền Lâm sẽ tuyên bố hôn sự của anh và Lý Uyển Khanh trong tiệc mừng của tập đoàn Lục Thị.

Lý Tang Du nhìn về phía Lý Uyển Khanh, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt dò hỏi.

Vẻ mặt như vậy khiến Lý Uyển Khanh không khỏi thầm hối hận, lắm mồm làm gì không biết, thế này không phải tiết lộ bản thân quan tâm Lục Huyền Lâm thái quá hay sao. Nhưng lời đã nói ra, đành phải vun vào tiếp: “Tôi thấy ông cụ đã lớn tuổi như vậy, muốn chị tới ăn bữa cơm cũng đâu có gì.”

Ý cười trên khóe miệng Lý Tang Du càng sâu hơn: “Ồ, nếu em gái hiểu chuyện như vậy thì mời em tới ăn giúp đi, em sắp thành bà Lục đời kế tiếp rồi, tới cũng là danh chính ngôn thuận. Chị không thoải mái, tránh tới đó lại khiến người ta chướng mắt. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chị không tới nữa.”

Lời này cũng có lý, không tìm được lỗi sai nào, nhưng Lục Huyền Lâm nghe lại rất chói tai.

Vẻ mặt Lý Uyển Khanh không được tự nhiên, lúc này cô ta đi không phải tự tìm đường chết sao?

Người ta mời Lý Tang Du, ngay cả tên Lý Uyển Khanh của cô ta cũng không nhắc tới.

Huống hồ, hiện giờ người nhà họ Lục đều không dám đắc tội với Lý Tang Du, ngay cả Lục Huyền Lâm cũng phải nhún nhường cô, những người khác thì càng khỏi phải nói.

Dứt lời, Lý Tang Du không thèm để ý tới hai người kia nữa: “Ba, con về phòng đây.”

“Tang Du, không thoải mái thì đừng cố chịu đựng một mình, nhất định phải tới bệnh viện xem xem.” Ba Lý thấy hơi lo lắng.

“Vâng, con biết rồi.”

“Lý Tang Du…” Lục Huyền Lâm vẫn muốn giằng co đến cùng.

Nhưng Lý Tang Du đã lên tầng, không chút chần chừ.

Trước kia cô còn bận tâm tới thân phận mợ Lục của mình, giờ thì đã ba mặt một lời rồi, cũng không cần phải nể nang người nào đó nữa.

Lý Tang Du rời đi, khiến phòng khách chợt rơi vào trạng thái im lặng như tờ.

Một lúc sau, Lý Uyển Khanh đi tới bên cạnh ba Lý, mắt long lanh nước, đáng thương nói: “Ba, có phải con lại nói sai rồi không…”

Ba Lý thở dài: “Chị con bị thằng chồng tốt của nó làm tổn thương, con đừng suy nghĩ linh tinh.” Ba Lý mang theo địch ý liếc nhìn  Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm im lặng không nói lời nào, có thể nói gì được đây?

Hiện giờ Lý Tang Du và ba Lý đều có thành kiến với anh, có nói gì cũng vô ích.

“Đều tại con không biết nói chuyện, khiến chị tức giận.” Lý Uyển Khanh lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Con không nên trở về, con không về thì chị và anh rể sẽ không ly hôn…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK