Editor: Đan Mộc
Aziz là một tên đạo tặc rất giỏi.
Hắn có một tuổi thơ rất bất hạnh nhưng rất phổ thông, cha mẹ hắn đều là nô lệ của quý tộc, gần như không có quan niệm về gia đình, cũng không có chút tình cảm nào.
Như hai con vật trong một cái chuồng, khi mùa xuân đến, chúng tuân theo tự nhiên và hòa hợp với nhau.
Chủ nhân quý tộc không có thời gian nghe mấy chuyện này, dưới đại quản gia còn có tiểu quản gia, tiểu quản gia chưa bao giờ đăng báo mấy thứ chuyện vô bổ này để tránh bị mắng, việc nô lệ đến với nhau cũng là chuyện thường tình, chỉ cần không chậm trễ làm việc là được.
Cho nên khi Aziz được sinh ra, hắn chính là con của nô lệ.
Những năm ấy, người cầm quyền vẫn là lão Vương, Ai Cập cũng không mấy yên ổn.
Bỗng một ngày, quý tộc nuôi bọn họ bị binh lính xông vào bắt đi, tất cả người hầu, bao gồm cả đại và tiểu quản gia xưa nay không thèm nhìn bọn họ đều bị giết hết.
Ngược lại, vì nô lệ có thể làm việc ở mỏ đá nên tính mạng được bảo toàn.
Aziz tí hon với cái đầu to nhưng cổ thì nhỏ, bị quất vào người, như con quay không ngừng lao động, mãi đến khi hắn được thầy của hắn thu dưỡng.
Aziz đi trên đường núi trơ trụi, giẫm lên bụi cây thấp màu nâu xám, hắn nắm thật chặt món 'hàng' nặng trịch buộc trước ngực, dựa theo tin tức mà cố chủ cho hắn, cố ý lưu lại manh mối, đi đến nơi xa hơn.
Aziz có hình thể vai rộng eo gầy tiêu chuẩn của người Ai Cập, nhưng không cao lắm.
Hồi đó, thầy nhận hắn cũng là vì khi còn bé hắn vừa nhỏ vừa lùn, nhìn qua có vẻ gầy và nhanh nhẹn, không nghĩ tới hắn lại lớn lên thành bộ dạng này, nhưng đã nuôi mười năm rồi, lão đầu tử cũng chỉ có thể chấp nhận với vẻ mặt đau khổ, khi còn sống ông đã dặn đi dặn Aziz, tuyệt đối không được nhận đơn dính dáng tới quý tộc, sợ hắn làm không tốt sẽ mất mạng.
Nhiều năm như vậy, Aziz vẫn nghe lời thầy, chưa bao giờ nhận đơn muốn lấy mạng người, lần duy nhất nhận đơn --- ờm, liền nhận trên đầu Pharaoh.
"Thầy à, con rất nghe lời thầy nha, con không có nhận đơn liên quan đến quý tộc đúng không, đơn con nhận là về một quý tộc đầu lĩnh, hì hì, chờ con thành công, hai thầy trò chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng nhá ~, con muốn lấy lại danh hiệu đệ nhất đạo tặc thay người..."
Aziz một bên ôm chặt vật nặng trong ngực khó khăn tiến lên, một bên vui vẻ thì thầm.
Đường núi không dễ đi, chân Aziz đạp trúng một bụi cỏ trơn trượt, suýt nữa thì ngã xuống, may mà thân thủ hắn rất tốt, thân thể nghiêng ngả hai cái, mũi chân đạp vào trong đất bùn mới đứng vững vàng.
Tuy nhiên, vì quá lo lắng sẽ làm hư món 'hàng' trong ngực, bàn tay hắn dùng sức đỡ lên trên một cái, không nghĩ tới thứ hắn sờ tới không phải là món 'hàng' cứng rắn, mà là một thứ cực kỳ mềm mại, tự mình dọa mình ây da một tiếng.
"Đây là cái gì... A đúng rồi!" Hắn vỗ ót một cái, "Sao ta lại quên mất nó vậy nhỉ?!"
Aziz lúc này mới sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng tìm một bụi cây khuất nẻo rồi ngồi xổm xuống, sau khi đã trốn tốt thì cẩn thận móc ra một con mèo đen từ trong ngực, nhìn con mèo nằm bất động như đã chết, Aziz nhíu mày, liếm liếm mu bàn tay của một cái tay khác, giơ mèo lên, để mũi mèo kề sát vào phần da ướt.
Khi mu bàn tay cảm nhận được một tia gió lạnh yếu ớt, khuôn mặt khổ não của Aziz mới nở nụ cười.
"Nhóc con mệnh cứng thật đấy, vẫn còn sống nè!"
Hắn đặt con mèo đen, cũng chính là Bass nằm trên bụi cỏ, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt gói vải xuống, cất 'hàng' xong xuôi mới lấy một túi nước bằng da hơi xẹp từ trong ngực ra và một thứ trông giống như hộp sắt mà phụ nữ dùng để đựng dầu cao.
Aziz mở nắp túi, mở miệng mèo đút cho nó một ít nước, lúc đầu con mèo hắn trộm được này không nuốt xuống được, nước đều chảy ra ngoài, nhưng Aziz hiển nhiên rất có kinh nghiệm, nước chảy ra rất chậm và rất ít, từng chút từng chút thấm ướt miệng nó.
Như thể được cải tử hồi sinh, sau khi đút một lúc, lưỡi mèo giật giật, bắt đầu chầm chậm liếm nuốt.
"Khà khà." Aziz cười cười, tay dính chút nước lau mặt cho con mèo đen, còn nhỏ lên chóp mũi khô nứt một giọt, "Gặp được ta chứng tỏ mạng ngươi chưa tận, quý tộc chó má đều là những kẻ biến thái đáng chết nên đến sông Minh ăn cứt! Chúng thích nhất là tra tấn người ta, còn bỏ đói một con mèo đến chết, đệch mợ hắn!"
Chó mèo đều kháng giày xéo, sức sống ngoan cường, con mèo này mới choai choai, không biết đã đói bụng bao lâu mới thành như vậy, Aziz rất phản cảm với quý tộc phi một tiếng, nhìn ngực mèo phập phồng hơn một chút mới mở nắp hộp ra.
Hắn dùng móng tay lấy ra một ít cao màu trắng sữa mềm như mỡ lợn, nhìn một thứ nhỏ bé này, khuôn mặt nâu đen của Aziz đau lòng giật giật, cuối cùng vẫn thở dài mở miệng mèo ra đút vào cho nó.
Aziz đau lòng khịt khịt mũi, thu dọn đồ đạc, ôm mèo nói thầm:
"Đây là thứ thầy của ta truyền lại cho ta, chỉ còn nửa hộp thôi! Thầy nói đó là thứ mà một thương nhân dị quốc tóc đen mắt đen bán cho ông năm xưa, tên là nhân sâm gì đó, ạch ngàn năm gì đó, ây chà dù sao cũng rất là quý! Sau này ngươi nên trả ơn ta giống như Hắc Sư của thầy vậy, nghe chưa?"
Bass chưa tỉnh, đương nhiên là không nghe thấy, tuy tên Aziz này lớn lên thô kệch nhưng là một tên sa điêu cổ đại chính hiệu, lỗ tai để sát vào mèo, cười toe toét như thể nghe thấy Bass trả lời, "Nghe rồi? Được, cùng ta làm đệ nhất đạo tặc thôi nào, sau này tên của ngươi sẽ là -- Hắc Quỷ!"
Sau đó hắn sờ lưng Bass một cái, rất là vui vẻ nhét mèo về lại túi vải, tiếp tục đi về trước.
Bass đang trong cơn ngủ mê hoàn toàn không biết về cái tên mới của mình, nếu Bass biết được, chắc chắn nó sẽ nói với Aziz một chữ: Mịa!
Bass (mặt bà chủ nhà): Hào quang sát thủ tình yêu làm mai người nào người đó xanh biếc của ta còn chưa biến mất, cmn ngươi còn đặt cho ta cái tên Hắc Quỷ, có tin hay không ông đây support cho ngươi một ngụm sữa độc châu Phi để ngươi ngủm luôn không?!
Aziz không tin, hắn ôm con mèo mình trộm được, tiếp tục vui vẻ làm nhiệm vụ.
Hắn thích Hắc Sư nhất, Hắc Sư là con mèo đen thầy hắn nuôi, toàn thân không có một cọng lông tạp, giống hệt con trong ngực hắn đây, năm ấy thầy hắn có thể đoạt được danh hiệu dệ nhất đạo tặc là nhờ ông ấy nuôi được một con mèo đen thông linh.
Con mèo tên Hắc Sư đó là một bóng ma trong mắt Aziz! Chỉ số thông minh và cách nhìn người không khác gì một nhân loại, đáng sợ đến hãi hùng, mỗi lần thầy tiếp nhiệm vụ đều mang Hắc Sư theo, là mèo, đi ăn trộm còn dễ hơn xì hơi nữa.
Không cần canh gác, lôi kéo người ta rồi trộm ít đồ đạc, thầy hắn trực tiếp buộc một sợi dây vào người Hắc sư rồi ném nó vào phòng, để Hắc Sư ngậm đồ đem về.
Không có ai sẽ hoài nghi một con mèo.
Cho nên thầy của Aziz luôn thuận buồm xuôi gió, ông ấy thường tự hào khoe rằng, năm đó khi trộm thứ gì của nhà quý tộc, không chịu nổi nên đã nhặt con mèo đen nhỏ đang bị hành hạ thoi thóp đem về nên mới có Hắc Sư sau này.
Sau khi Hắc Sư chết già, thầy của hắn cũng do mất tinh thần và người hỗ trợ tốt, lúc này mới khiến tên tuổi đệ nhất đạo tặc bị cướp mất, trước khi chết ông còn tiếc nuối vì không gặp được một con mèo có linh tính như Hắc Sư nữa.
Hôm nay, khi Aziz đi trộm đồ thì phát hiện trong lồng có một con mèo đang thoi thóp, gần như là trong nháy mắt! Những từng trải khi gặp Hắc Sư mà thầy từng nói qua như cuộn phim xẹt qua trước mắt hắn!
Aziz phức tạp nhìn con mèo đen.
Dinh thự của quý tộc? Ừm.
Con mèo đen bị tra tấn? Ừm.
Hắc Sư thứ hai? Ừm!
Aziz: Hì hì hì, đây nhất định là cơ hội ông trời ban cho ta để ta trở thành đệ nhất đạo tặc!
Aziz đắc ý ôm mèo đi.
Vị Pharaoh còn đang nằm mơ được sờ mèo nào đó:......
Aziz vội vàng lên đường, thỉnh thoảng kiểm tra thân thể Bass một chút, lúc phát hiện ngực cục than đen phập phồng nhiều hơn, lông mày nhướng cao vì vui mừng.
Chỉ là có hơi kỳ lạ, con mèo này còn sống, nhưng tại sao vẫn chưa chịu mở mắt? Kêu cũng không kêu, giống như đang ngủ say vậy.
Chắc là ta nghĩ nhiều rồi, Aziz không coi đó là chuyện to tát, hắn nghĩ đến việc mình dùng thuốc cứu được một sinh mạng, trong lòng có chút tự hào, cảm thấy mình chính là Thần Mặt Trời biết đi!
Nhưng Aziz đang vui vẻ không biết, Vong linh thư bọc trong vải bố trước ngực hắn, cửa đá đen kịt đóng chặt trên bìa sách đang không một tiếng động mở ra...
Rõ ràng là một cái bìa lạnh lẽo cứng chắc, không thể tự động thay đổi, dường như biến thành một cái màn hình có thể chuyển động, cửa đá phía trước mở rộng, bóng lưng một con mèo đen ngồi chồm hổm đột nhiên xuất hiện trong hình, từng tấm từng tấm hình một, chầm chậm khủng bố thay đổi, còn im lặng một cách quỷ dị hơn cả một vở kịch câm, nhưng con mèo ngồi xổm trước cửa đá có vẻ do dự, cuối cùng vẫn bước vào giữa hai cánh cửa.
Sau khi nó tiến vào, cánh cửa địa ngục được vẽ trên bìa Vong linh thư không tiếng động 'két' một tiếng đóng lại, ngăn cách thế giới của sự sống và đất nước của người chết...
*
Một bên khác.
Phủ thành chủ cũ.
Rạng sáng, cốc đèn bị một cơn gió lạnh thổi qua lay lắt, trong căn phòng vàng chói dường như có người đang bồi hồi trong bóng tối, phát ra tiếng than thở sầu bi.
Jofar đứng chính giữa phòng nghị sự của phủ thành chủ, hai tay buông thõng tự nhiên, trên người mặc chiến bào và áo giáp, yên lặng nhắm mắt ngửa đầu, như một pho tượng đang lắm nghe Thần dụ.
Dung nhan hoàn mỹ, áo giáp góc cạnh, sợi tóc bạch kim của hắn chiết xạ ra ánh sáng nhạt, giống như nước mưa và giọt sương trên những bông hoa trước bình minh.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp của cảnh tượng này, đương nhiên, trước khi muốn thưởng thức cảnh đẹp này, tốt nhất là nên chú ý tới máu tươi đang nhỏ xuống từ bàn tay thon dài mạnh mẽ của hắn và xác những sát thủ bị bóp nát gần hết xương bên chân.
Trong phòng không có một thị nữ nào, chỉ có thân vệ xếp thành hàng quỳ một chân trên đất, kéo dài đến nơi không nhìn thấy ngoài cửa điện, cùng với mấy người Nefes đứng gần vị vương giả đang ở bờ vực bạo phát.
Hai vị đại thần quan, lão thành chủ và Bretton phủ phục trên đất, còn hai người Sok và Abbeliu làm mất Vong linh thư đã bị kéo xuống chịu phạt.
Vai những người đang quỳ khẽ run, bọn họ cố gắng hết sức quên đi vị Pharaoh lúc nãy đã dùng gương mặt dữ tợn như thế nào, dùng sức mạnh kinh khủng như thế nào, dùng hai bàn tay trắng nõn kia của hắn, mỉm cười---
Từng chút một! Từng phần từng phần! Bóp nát xương cốt trên người sát thủ!
Thứ càng đẹp đẽ thì sẽ càng đáng sợ hơn dưới đêm đen.
Như một con búp bê hình người tinh xảo, như người đang mỉm cười được vẽ trong bức chân dung nhìn vào ngươi...
Hắn căn bản không phải là con người, người đàn ông trên ngai vàng, không, ác quỷ! Hắn chính là ác quỷ!
Nét mặt lão thành chủ xanh trắng, nước mắt vẩn đục và mồ hôi chảy xuống khuôn mặt già nua, cái trán kề sát mặt đất, toàn thân đều đang run rẩy, tiếng gào khóc cầu xin của tên sát thủ vừa rồi dường như vẫn cứ văng vẳng bên tai, cào cấu!
Không chỉ lão đang sợ, mà tất cả những người đang ở đây bao gồm cả hai đại thần quan kia đều đang sợ... Bọn họ sợ hãi người đan ông đẹp như tranh vẽ phía trước, thậm chí còn có cảm giác như có một con ác thú thoát ra từ dưới da hắn, bồi hồi trước mặt bọn họ, không ngừng chảy nước bọt.
Lão thành chủ gào khóc trong lòng, sợ rằng chính mình sắp không còn sống được bao lâu nữa, mấy người Bretton, Nefes và Jesé lại đang chờ đợi.
Những người khác không biết, nhưng bọn họ đi theo vương đã lâu, từng gặp qua bộ dáng giận dữ của Jofar vài lần, vương của bọn họ đã bùng nổ qua rồi, hiện tại lại đứng yên không nhúc nhích, chính là do hắn đang ức chế chính mình.
Mỗi một vị vương ít nhiều gì đều có chút bệnh tâm lý, vương của bọn họ bởi vì chuyện quá khứ, thích giết chóc và điểm mấu chốt chạm vào là nổ nhiều không kể xiết. *
Chỉ cần vương có thể kềm chế, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Quả nhiên, sau một lát, cảm giác ngột ngạt trộn lẫn với những lưỡi dao đòi mạng xung quanh tiêu tan đi rất nhiều, bọn người Nefes lén lút nhìn qua, phát hiện Jofar đã mở hai mắt ra, vẻ lạnh lẽo toát ra trong đôi mắt màu băng lam của hắn.
Tơ máu đỏ tươi trong mắt đã giảm bớt.
Mấy người Nefes, Bretton và Jesé im lặng thở phào một hơi.
"Nefes..."
Jofar gọi tên nàng, ánh mắt lại rơi trên đôi tay dính đầy máu tươi trước mắt mình, tay hắn đang run nhẹ, không phải vì sợ hãi nên không còn chút sức lực nào mà là vì hưng phấn.
Hắn không kiềm chế được quá lâu, hắn thất bại rồi.
Nefes nghe giọng nói khàn khàn đó, tim đập thình thịch, thấp giọng đáp lại: "Có Nefes."
"Mang Bast tới." Mắt Jofar nhắm hờ, đôi mắt hẹp dài xuyên qua một khe hở màu lam băng, có ánh sáng không ngừng lấp loé trong đó, "Bây giờ ta muốn nhìn thấy nó."
Nefes ngơ ngác: "Vương, Bast không ở chỗ của ta, nó đang ở chỗ đại thần quan Jesé."
Jofar nhìn về phía Jesé.
Jesé bối rối, khuôn mặt cứng ngắc ngẩng đầu lên, cau mày: "Nó cũng không có ở chỗ thần, thần thấy mấy người Bretton mang nó theo mà."
Bretton không biết tại sao vụ này lại đáp xuống đầu mình: "... Không có... Chúng thần vừa mang Bast tới phủ thành chủ liền giao nó cho người hầu ngay, sao vậy? Tên người hầu kia không phải người của chúng ta sao?"
Nefes: "..."
Jesé: "..."
Ngón tay nhuốm máu của Jofar co lại.
Nefes:... Ta có linh cảm không tốt.
Jesé:... Thật trùng hợp, ta cũng thế.
Bretton:???
Mà lão thành chủ luôn không có mắt nhìn người nghe đến đó liền ngẩn ra, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu: "Vương! Thần biết! Thần biết con mèo cào ngài bị thương đó đang ở đâu!"
Jofar cau mày, ánh mắt rơi trên người lão, mấy người Nefes cũng nhìn sang với biểu cảm phức tạp.
Lão thành chủ như tìm được cơ hội lấy công chuộc tội, thao thao bất tuyệt: "Con mèo vô liêm sỉ đó dám to gan cào trầy ngài, thần là thành chủ thành Dis của Hạ Ai Cập, người trung thành nhất với ngài, làm sao có thể không làm cho nó nếm một chút mùi đau khổ được? Ngài yên tâm, thần đã sai người hầu nhốt nó ở thiên điện, còn khóa cửa lại! Nó tuyệt đối không thể chạy thoát! Đúng đúng đúng, thần còn bảo người hầu không cho nó thức ăn và nước uống!"
"Con mèo chết tiệt, dám làm người vĩ đại như ngài bị thương." Lão thành chủ cực kỳ kích động, không nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi của mấy người Nefes, tiếp tục tranh công, "Ha ha ha, tính ra nay đã là ngày thứ tư -- không đúng, đã là ngày thứ năm, chắc chắn là nó đã sớm chết đói hay chết khát gì rồi, thần biết ngài từng vì con mèo kia mà nổi giận rất lớn, nhưng xin ngài yên tâm, thần đã cân nhắc hết rồi, chết đói là đau khổ nhất, nhất định sẽ giúp ngài giải hận!"
"Vương, vương!" Lão thành chủ lê gối lết bước, lão lệ tung hoành, vô cùng đáng thương cầu xin, "Xin ngài đừng tức giận, phải giữ gìn sức khỏe, vì lòng trung thành của thần, ngài -- ngài, ngài làm sao vậy? Sắc mặt ngài trông rất tệ?"
"......"
Xong.
Xong...
Biết Bast có vai trò gì đối với vương, mấy người Nefes tái mặt, bọn họ đã không còn chút dũng khí nào để nhìn biểu tình trên mặt vương.
Jofar cúi thấp đầu, có lẽ hắn đang suy nghĩ gì đó, hoặc chỉ đơn giản là đang trầm mặc.
Nhưng rất nhanh, hắn chuyển động, hắn đi tới trước mặt lão thành chủ, ngồi xổm xuống, áo giáp hoàng kim phát ra tiếng kim loại va vào nhau.
Hai bàn tái nhợt tinh tế lại ẩn chứa sức mạnh quái dị kia đặt lên vai lão thành chủ, lão thành chủ bối rối nhìn đôi mắt cong cong của vương, không biết vì sao tròng trắng của mắt vương lại đỏ như vậy.
Nhưng có thể được vương dùng tư thế này đối đãi, chẳng lẽ là vương muốn dìu lão dậy sao?
Lão thành chủ vui mừng nhếch miệng, mong đợi nhìn vị vua đang mỉm cười trước mặt.
"Chết đói?" Thanh tuyến Jofar càng thêm khàn khàn.
"Đúng đúng đúng." Lão thành chủ vội vàng gật đầu, "Chết đói, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho nó!"
Khóe môi Jofar nhếch càng cao hơn: "Đói bụng rất đau khổ, ngươi biết không."
"Thần biết, khà khà, thế nhưng, thứ còn đau khổ hơn cả đói chính là khát, người chết khát khi còn sống đau khổ bất kham, chịu đủ tra tấn, có thể tự mình ép điên chính mình! Lúc đó thần đột nhiên nhanh trí, để báo thù cho ngài liền..."
"Đau khổ bất kham --- rất tốt, rất tốt."
Jofar bỗng nhiên cúi đầu rầu rĩ bật cười, cười đến mức hai vai run run.
Nghe thấy lời thì thầm này, Nefes và Bretton đã cắn chặt thịt trên quai hàm, bọn họ biết đến, ngày hôm nay, ai cũng không chạy được.
Chỉ có lão thành chủ không biết, lão còn mong đợi bởi vì vậy mà lọt vào mắt xanh của vương đây.
Jofar cười đủ, vỗ vỗ vai lão, "Nói cho ta biết nó ở đâu."
"A?" Lão thành chủ ngờ vực trả lời: "Chuyện này là do người hầu sắp xếp, thần cũng không biết căn phòng bỏ hoang đó ở đâu, ngài chờ một chút, thần sẽ gọi người hầu tới."
"Ngươi không biết?"
"Phòng ốc bỏ hoang ở phủ thành chủ rất nhiều."
"Ừm, ngươi vô dụng."
"A?"
Lão thành chủ còn chưa kịp phản ứng, trong con ngươi hiện lên hình ảnh người đàn ông hai mắt đỏ ngầu, lão chậm rãi nháy mắt, sau đó cổ lão đau nhói, không thể tin tưởng ngã xuống đất, trên cổ có mấy vết lõm sâu, hai mắt lồi ra, người đã không còn thở.
Thi thể lão thành chủ ngã trên đất, phòng nghị sự lại khôi phục sự yên tĩnh.
Jofar mặc áo giáp hoàng kim chậm rãi đứng lên, sải bước đi ra ngoài, để bóng lưng lại cho tất cả mọi người.
"Vương..."
Nefes lo lắng đứng lên muốn đuổi theo, ai ngờ Jofar lại đột nhiên quay người, khuôn mặt âm lãnh dữ tợn, khiến nàng khiếp sợ dừng tại chỗ!
"Quỳ xuống."
Jofar lạnh lùng nhìn nàng, "Ta đã từng hoàn toàn tin tưởng ngươi, Nefes, nhưng bây giờ ngươi không xứng tiếp tục có được phần tin tưởng này nữa, đừng đi theo, nếu không ta sẽ giết ngươi, trong lúc ta còn kềm chế được, cút đi!"
Hắn nói xong xoay người rời đi, áo choàng tung bay cắt ra một vết thương vĩnh viễn không thể lành lại, mái tóc bạch kim xõa dài dưới vương miện.
Nefes cứng ngắc nhìn hắn đi xa, bàn tay nắm chặt pháp trượng, đốt ngón tay trắng bệch, khớp xương sắp đâm thủng da thịt.
Không tin tưởng nữa?
Điều này tương đương với án tử hình dành cho đại thần quan hầu hạ vương!
Nefes xụi lơ, chống pháp trượng từ từ quỳ xuống đất, đôi môi run run, nhắm hai mắt lại.
Jofar đang nhanh chóng đi về phía trước ra lệnh binh lính đi bắt người hầu của lão thành chủ, trên đường chạy tới căn phòng kia, Jofar chợt nhớ đến giấc mơ của mình, cục than đen có nhiệt độ ấm áp làm nũng trong ngực hắn, hỏi hắn --
Nó nói: Jofar, sao ngươi còn chưa tới đón ta đi?
Ngươi tới đón ta đi.
Cho dù ngươi không tới đón ta... Ta cũng không trách ngươi...
Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】
Bass: Ngươi còn tới đón ta đi không?
Jofar (đỏ mắt): Bằng chiến xa hoàng kim được không?
Bass: Ừ,... Tha thứ cho ngươi.
【 Ngươi là duy nhất của nó, đừng làm chuyện để đến cuối cùng sẽ khiến ngươi cảm thấy hối tiếc 】
Editor lảm nhảm:
Sau đó là *:$¶-#$+")~&#'"
*Đoạn này ý là mỗi đời Pharaoh đều có bệnh tâm lý, không nặng thì nhẹ, Jofar vì chuyện trong quá khứ + bệnh nên thích giết người và dễ bị chọc nổ, chọc nổ thì 💥 bùm chết người, mà ổng thích giết người nên càng giết càng hăng rồi... ờm, mọi người hiểu mà 🙄