Ngược lại ở trong xe tên côn đồ thấy cô bình tĩnh trước nguy hiểm, càng tin rằng cô đã có chuẩn bị, bắt đầu loạn: "Nói, cô đã báo gì với cảnh sát?"
Giang Nhan không trả lời, hỏi lại: "Bạn tôi đâu?"
Tên côn đồ cười lạnh: "Cô nên biết rõ tình huống, hiện tại cô là con tin bị bắt cóc, đến lượt cô được hỏi sao? Thành thật trả lời, nếu không thì cô có tin tôi trực tiếp giết cô không?"
Giang Nhan không quan tâm, quay đầu lại, người đàn ông khẩn trương, uy hiếp cô: "Không được nhúc nhích, nói nhanh lên."
Giang Nhan cười khẽ: "Sợ cảnh sát như vậy sao lại có lá gan phạm tội?"
"Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Ông đây sợ cảnh sát khi nào? Cho dù cảnh sát chĩa súng vào đầu thì tôi cũng không thèm chớp mắt."
Giang Nhan nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của đối phương, cô cười khẽ: "Tôi có điều kiện, thả bạn tôi ra, tôi sẽ nói cho các người biết cảnh sát đang mai phục ở đâu."
"Mẹ kiếp, còn dám uy hiếp bọn tao." Mắt mấy tên kia lộ ra tia hung bạo, lời nào cũng thô tục khiến Giang Nhan nhíu mày.
Cô ghét người thiếu lễ phép, đặc biệt những tên chửi thề mọi lúc mọi nơi.
Tên kia lười thương lượng với cô, đưa tay đẩy đầu cô vào cửa kính xe: "Nói!"
Giang Nhan phản ứng nhanh, quay đầu sang một bên, nhưng không gian quá hẹp, người đàn ông vẫn nắm được tóc cô và kéo mạnh: "Nói ra chỗ của mấy tên cảnh sát đó, nếu không tôi sẽ cưỡng hiếp cô trong xe."
Da đầu Giang Nhan đau nhói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Bây giờ gọi điện thoại cho cảnh sát, chẳng phải sẽ lộ ra vị trí và thân phận các người sao? Chức năng ghi âm rất dễ xác định."
Ba người lại trao đổi ánh mắt, cảm thấy cô nói có lý, thay đổi ngữ khí uy hiếp: "Vậy nói cho bọn tao biết vị trí của cảnh sát."
"Họ đang mai phục ở gần cầu Giang Châu"
"Đậu mẹ, tao đã nói là có biến mà."
"Lá gan cô cũng lớn ha, dám báo cảnh sát."
"Tao đã nói cô gái này không đơn giản."
Chúng tức muốn hộc máu.
Chúng không sợ cảnh sát, dù sao cũng bị ra vào thường xuyên, chỉ cần có quan hệ là có thể ra ngoài.
Nhưng hiện tại ở cục cảnh sát có mấy người dầu muối đều không ăn, đặc biệt tên Tưởng Lưu kia, một khi đi vào chỉ có ngồi tù mọt gông.
Nếu bị bắt tại chỗ thì không dễ thoát tội.
"Cô nói thật sao?" Một tên tỏ vẻ hoài nghi.
Giang Nhan bình tĩnh đến mức không thể không tin cô đang nói thật.
"Nếu cậu không tin thì hỏi tôi làm gì? Bạn tôi còn ở trong tay các người..."
"Bạn cô..." Tên kia mới nói được vài chữ thì đột ngột dừng lại.
Người phụ nữ kia còn khó giải quyết hơn, sau khi bao vây xe của cô ta thì họ mới phát hiện ra.
Giống như một con khỉ, chạy thoát rất nhanh.
Nhưng nhìn Giang Nhan thế này có vẻ như vẫn chưa biết tình hình.
Một tên hỏi tài xế: "Nhị ca, bây giờ chúng ta làm sao? Bên kia có cảnh sát."
Tài xế híp mắt, dùng giọng trầm thấp kiên định nói: "Dù sao thì cũng bị theo dõi, cứ theo kế hoạch trước đó."
Ngay từ đầu cầu Giang Châu đã không phải là đích đến của chúng, mục đích thực sự cũng không phải chỉ để lừa Giang Nhan đến đó.
Sau khi nghe điều này, đám còn lại cười và đặt dao xuống.
"Vậy hôm nay chúng ta làm trước đi."
Sau khi kẻ bên cạnh Giang Nhan dứt lời, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một cách bỉ ổi.
Tim Giang Nhan lỗi nhịp khi cô nhận ra chúng đi làm gì.
"Thứ kỹ nữ!" Người đàn ông nhổ nước bọt, tát lên mặt Giang Nhan, Giang Nhan cảm nhận được ý đồ của hắn, kịp thời né tránh.
Hắn đè đầu cô lên cửa sổ, thẹn quá hóa giận: "Mẹ nó..."
Hắn thô bạo nắm lấy tay Giang Nhan đè cô xuống ghế và đấm lên người cô.
Giang Nhan dùng hết sức mình để phản kháng.
Hai nam sinh nhào qua chỗ Giang Nhan cùng một lúc, sức lực rất lớn, một mình cô không thể chống lại chúng.
"Tôi có thể cho các cậu tiền." Dưới tình thế cấp bách cô lớn tiếng nói.
Giang Nhan vốn nghĩ đám người này lừa cô đến cầu Giang Nhân vì mục đích khác, họ sẽ không thực hiện hành vi khác nhanh như vậy, nhưng chưa gì đã trở mặt trên xe và muốn cưỡng hiếp cô.
Cô đã đánh giá thấp đám lưu manh này.
Lúc này Giang Nhan mới cảm thấy sợ hãi, tay chân lạnh cóng.
Tên ngồi ở ghế phụ nghe xin tha, cười khoái chí: "Giờ mới biết sợ à? Trễ rồi. Mẹ nó, dám báo cảnh sát."
Hai kẻ ở hàng ghế sau động tác vội vàng, tức giận trước sự phản kháng của cô, tát và đá lên người cô, dùng móng heo của mình sờ loạn khắp nơi cơ thể cô.
Hàng phía sau hai cái nam nhân động tác vội vàng táo bạo, phẫn nộ nàng phản kháng, đối với nàng lại phiến lại đá, móng heo ở trên người nàng nơi nơi sờ loạn.
"Mau lên"
"Mẹ nó, ngoan ngoãn chút nào." Hai tên kia không là được gì, động tác càng thêm thô bạo.
Giang Nhan ra sức giãy giụa, dùng tay đập vào cửa sổ cố gắng ra hiệu cho cảnh sát phía sau, nhưng bị chúng phát hiện đã giữ chặt tay cô không cho cô cử động.
Trong lúc hỗn loạn, một tiếng rít vang lên, áo sơ mi của Giang Nhan bị xé toạc, toàn bộ phần vải trước ngực bị xé ra, lộ ra áo ngực.
Đôi mắt của hai tên khốn kia sáng lên, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt dâm đãng.
"Mẹ kiếp, tìm đúng người rồi, thật là ngoài mong đợi."
"Lát nữa ông đây muốn thao nhiều lần."
Hai tay Giang Nhan khó đánh bại được bốn tay, nhanh chóng bị chúng khống chế, khi chiếc áo sơ mi bị xé toạc, những chữ cái trên ngực lộ ra cùng với chiếc áo lót.
Hai tên kia vì kích tình mà hưng phấn, nhìn thấy chữ trên ngực cô, ngọn lửa dâm dục trong mắt nhanh chóng biến mất, hai người đồng thời ngừng tay lại.
Sau một lúc im lặng, chúng nhìn nhau.
"Mẹ kiếp."
"Đó là dấu ấn của tên điên kia."
- --------------------------------------
Luna: Giờ đã rõ hình xăm kia là Hàng Án mê crush nên xăm lên kiểu đánh dấu địa bàn để bảo vệ đó, chỉ duy nhất crush mới có thôi =)))