Lúc ngồi trên xe về nha Nhã Tuyên cứ lãi nhãy với cô về Đình Kiều đáng ghét làm cho cô nghe đến đau hết cả đầu, cô hiện tại có chút mệt với cái đôi oan gia này rồi hể gặp nhau là lại có chuyện cãi nhau.
Mà cô phải công nhận tên Đình Kiều kia đúng là có chút đáng ghét thật, chả bù cho tiểu Linh đáng yêu thế mà có ông anh trai đáng ghét đến thế.
Lúc này Nhã Tuyên bên cạnh vừa vứt lời càm ràm thì Tinh Bách đang lái xe liền lên tiếng "Anh bảo này tiểu Tuyên, nghe em kể về thằng nhóc Đình Kiều kia nhiều lần anh cũng có chút tò mò có phải thằng nhóc kia thích em hay không?"
Vừa nghe Tinh Bách nói thế Nhã Tuyên ngay lặp tức bị dọa giật mình "Sao có thể chứ, chúng em thấy mặt liền có chuyện thì sao cậu ta có thể thích em được chứ nói cậu ta thích tiểu Nghi thì còn được đấy.
Anh không biết đâu cậu ta từng nói với em cậu ta thích tiểu Nghi đấy."
Nghe thế cô không khỏi đưa mắt nhìn Nhã Tuyên trong lòng liền không khỏi thấy buồn cười, cô tin chắc một điều trong đầu Nhã Tuyên chỉ có anh trai mình nếu không thì sao Đình Kiều biểu hiện rõ như thế lại không thể nhìn ra hơn nữa còn đến mức bị người ta nói câu chuyện cực kì vô lý để lừa gạt chứ.
Tinh Bách lúc này cũng cảm thấy Nhã Tuyền liền có chút ngốc nên liền tốt bụng nhắc nhở cô nàng ngốc này "Nếu cậu ta thích tiểu Nghi thì đã không đi trêu em rồi, em cẩn thận nghĩ lại xem có phải cậu ta trêu em rất nhiều hay không?
Từ biểu hiện của cậu ta thì chắc chắn cậu ta thích em còn tiểu Nghi chỉ là cái cớ để cậu ta tiếp cận em thôi, nên cô bé à em thông minh lên mà nghĩ rõ mọi chuyện đi."
Nghe Tinh Bách nói thế Nhã Tuyên liền ngẫn ra mà quay sang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, ánh mắt ấy giống như đang đợi cô khai sáng cho chính mình vậy.
Cô thấy thế cũng liền gật đầu xem như là cho Nhã Tuyên một đáp án chính xác, dù sao cô là người ngoài cuộc nên phải rõ hơn người trong cuộc chứ cô cho Nhã Tuyên một đáp án cũng xem như là làm việc tốt đi.
Mà Nhã Tuyên khi thấy cô gật đầu như thế liền ngay lặp tức lộ ra bộ dáng không thể tin được, sự hoang mang hiện rõ trong đôi mắt.
Dường như bị lời nói này ảnh hưởng thế nên suốt dọc đường còn lại Nhã Tuyên liền ngoan ngoãn ngồi ngẫn người ở một bên, trong đầu lúc này cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Cô còn cho rằng tình trạng ấy có thể kéo dài rất lâu thế nhưng ai mà ngờ được đến đầu giờ chiều ngày hôm sau Nhã Tuyên lại quay về trạng thái bình thường.
À mà cũng không được xem là bình thường lắm, đầu giờ chiều Nhã Tuyên đột nhiên bảo muốn cúp học đi chơi thế nên cả hai cứ thế nghĩ mất một buổi, đây chính là buổi cúp học đầu tiên của hai người trong năm học mới này.
Giờ đây việc trễ học và cúp học đều có đủ cả, học sinh tốt gì gì đó hiện tại được đặt cho bọn họ đều là sai cả hai đứa học trò cưng của thầy cô ngang nhiên cúp học thế này nếu như bọn họ biết chắc sẻ tức chết mất.
Đầu giờ chiều Đình Kiều đi học liền nhìn thấy cái bàn trống trước mặt mình, hắn ban đầu cũng không quan tâm lắm vì hắn cho rằng hai người chỉ đi trễ, càng đến gần giờ vào lớp tâm trạng hắn càng không vui thế nhưng hắn cẫn thận suy nghĩ việc hai người từng đi trễ học.
Và rồi hắn đợi đợi đến sau giờ vào lớp tận 15p rồi lại đợi đến khi 30p và rồi đến hết tiết đầu tiên hắn vẫn chưa thấy người đâu, lúc này tâm trạng hắn liền có chút nôn nóng lo lắng sợ rằng có chuyện xảy ra.
Thế nên vào giờ ra chơi hắn liền lặp tức lấy máy gọi cho cô, thế nhưng chưa kịp gọi hắn đã nhận được thông báo mới nhất của Nhã Tuyên đăng trên mạng xã hội.
Vì tò mò hắn liền ấn vào xem thử vừa xem xong hình ảnh sắc mặt hắn liền đen thui, trong hình đơn giản chỉ là chụp chính diện khuôn mặt của Nhã Tuyên cùng với hai bóng lưng thế nhưng điều này lại làm tâm trạng hắn xấu đi trông thấy.
Cái hắn để ý nhất ngay lúc này không phải là việc Nhã Tuyên cúp học đi chơi mà chính là hai bóng lưng trong ảnh, hắn vừa nhìn qua liền biết một trong hai đó là cô còn người còn lại thé éo nào lại là một thằng con trai...?
Cúp học đi hẹn hò? Vừa nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy nôn nóng, hắn biết mình đang lo lắng việc cô hẹn hò với người khác nhưng hắn chỉ cho rằng việc bản thân lo lắng như thế chỉ la lo việc kế hoạch của bản thân không thành công.
Hắn có lẽ không biết rằng những thứ hắn suy nghĩ hoàn toàn chỉ là cái cớ cho sự lo lắng đầy vô lý này của hắn.
Lúc này hắn vội vàng sách cặp rời khỏi trường học mà chạy ngay đến đến chổ của hai người, cũng mai chỉ thông qua bức ảnh nên hắn có thể xác định được vị trí của hai người đang ở đâu.
Mà cô phải công nhận tên Đình Kiều kia đúng là có chút đáng ghét thật, chả bù cho tiểu Linh đáng yêu thế mà có ông anh trai đáng ghét đến thế.
Lúc này Nhã Tuyên bên cạnh vừa vứt lời càm ràm thì Tinh Bách đang lái xe liền lên tiếng "Anh bảo này tiểu Tuyên, nghe em kể về thằng nhóc Đình Kiều kia nhiều lần anh cũng có chút tò mò có phải thằng nhóc kia thích em hay không?"
Vừa nghe Tinh Bách nói thế Nhã Tuyên ngay lặp tức bị dọa giật mình "Sao có thể chứ, chúng em thấy mặt liền có chuyện thì sao cậu ta có thể thích em được chứ nói cậu ta thích tiểu Nghi thì còn được đấy.
Anh không biết đâu cậu ta từng nói với em cậu ta thích tiểu Nghi đấy."
Nghe thế cô không khỏi đưa mắt nhìn Nhã Tuyên trong lòng liền không khỏi thấy buồn cười, cô tin chắc một điều trong đầu Nhã Tuyên chỉ có anh trai mình nếu không thì sao Đình Kiều biểu hiện rõ như thế lại không thể nhìn ra hơn nữa còn đến mức bị người ta nói câu chuyện cực kì vô lý để lừa gạt chứ.
Tinh Bách lúc này cũng cảm thấy Nhã Tuyền liền có chút ngốc nên liền tốt bụng nhắc nhở cô nàng ngốc này "Nếu cậu ta thích tiểu Nghi thì đã không đi trêu em rồi, em cẩn thận nghĩ lại xem có phải cậu ta trêu em rất nhiều hay không?
Từ biểu hiện của cậu ta thì chắc chắn cậu ta thích em còn tiểu Nghi chỉ là cái cớ để cậu ta tiếp cận em thôi, nên cô bé à em thông minh lên mà nghĩ rõ mọi chuyện đi."
Nghe Tinh Bách nói thế Nhã Tuyên liền ngẫn ra mà quay sang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, ánh mắt ấy giống như đang đợi cô khai sáng cho chính mình vậy.
Cô thấy thế cũng liền gật đầu xem như là cho Nhã Tuyên một đáp án chính xác, dù sao cô là người ngoài cuộc nên phải rõ hơn người trong cuộc chứ cô cho Nhã Tuyên một đáp án cũng xem như là làm việc tốt đi.
Mà Nhã Tuyên khi thấy cô gật đầu như thế liền ngay lặp tức lộ ra bộ dáng không thể tin được, sự hoang mang hiện rõ trong đôi mắt.
Dường như bị lời nói này ảnh hưởng thế nên suốt dọc đường còn lại Nhã Tuyên liền ngoan ngoãn ngồi ngẫn người ở một bên, trong đầu lúc này cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Cô còn cho rằng tình trạng ấy có thể kéo dài rất lâu thế nhưng ai mà ngờ được đến đầu giờ chiều ngày hôm sau Nhã Tuyên lại quay về trạng thái bình thường.
À mà cũng không được xem là bình thường lắm, đầu giờ chiều Nhã Tuyên đột nhiên bảo muốn cúp học đi chơi thế nên cả hai cứ thế nghĩ mất một buổi, đây chính là buổi cúp học đầu tiên của hai người trong năm học mới này.
Giờ đây việc trễ học và cúp học đều có đủ cả, học sinh tốt gì gì đó hiện tại được đặt cho bọn họ đều là sai cả hai đứa học trò cưng của thầy cô ngang nhiên cúp học thế này nếu như bọn họ biết chắc sẻ tức chết mất.
Đầu giờ chiều Đình Kiều đi học liền nhìn thấy cái bàn trống trước mặt mình, hắn ban đầu cũng không quan tâm lắm vì hắn cho rằng hai người chỉ đi trễ, càng đến gần giờ vào lớp tâm trạng hắn càng không vui thế nhưng hắn cẫn thận suy nghĩ việc hai người từng đi trễ học.
Và rồi hắn đợi đợi đến sau giờ vào lớp tận 15p rồi lại đợi đến khi 30p và rồi đến hết tiết đầu tiên hắn vẫn chưa thấy người đâu, lúc này tâm trạng hắn liền có chút nôn nóng lo lắng sợ rằng có chuyện xảy ra.
Thế nên vào giờ ra chơi hắn liền lặp tức lấy máy gọi cho cô, thế nhưng chưa kịp gọi hắn đã nhận được thông báo mới nhất của Nhã Tuyên đăng trên mạng xã hội.
Vì tò mò hắn liền ấn vào xem thử vừa xem xong hình ảnh sắc mặt hắn liền đen thui, trong hình đơn giản chỉ là chụp chính diện khuôn mặt của Nhã Tuyên cùng với hai bóng lưng thế nhưng điều này lại làm tâm trạng hắn xấu đi trông thấy.
Cái hắn để ý nhất ngay lúc này không phải là việc Nhã Tuyên cúp học đi chơi mà chính là hai bóng lưng trong ảnh, hắn vừa nhìn qua liền biết một trong hai đó là cô còn người còn lại thé éo nào lại là một thằng con trai...?
Cúp học đi hẹn hò? Vừa nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy nôn nóng, hắn biết mình đang lo lắng việc cô hẹn hò với người khác nhưng hắn chỉ cho rằng việc bản thân lo lắng như thế chỉ la lo việc kế hoạch của bản thân không thành công.
Hắn có lẽ không biết rằng những thứ hắn suy nghĩ hoàn toàn chỉ là cái cớ cho sự lo lắng đầy vô lý này của hắn.
Lúc này hắn vội vàng sách cặp rời khỏi trường học mà chạy ngay đến đến chổ của hai người, cũng mai chỉ thông qua bức ảnh nên hắn có thể xác định được vị trí của hai người đang ở đâu.