Việt Phong đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt ra rồi bước vào phòng tắm. Anh cởi từng cúc áo để lộ từng cơ múi làm ai đó đang định chửi anh thì đứng sững lại nhìn anh.
Anh nhìn cô vẫn đưa tay cởi chiếc sơ mi. Cơ bụng sáu múi lộ ra, anh ném chiếc áo ra một góc rồi ôm ép sát cô vào tường phòng tắm.
"Anh...anh định làm gì...?" Giai Ninh đỏ mặt ấp úng nói.
"Em thừa biết còn hỏi anh?" Việt Phong đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô.
"ưm...oẹ....". Việt Phong định hôn cô chợt bụng cô cuộn lên khó chịu vội chạy ra nôn.
"Em làm sao thế! Có chỗ nào khó chịu sao?" Việt Phong vỗ lưng cô
"Chắc tại lúc tối em ăn hơi nhiều nên đầy bụng thôi!" Giai Ninh nói.
"Để anh gọi bác sĩ."
"Không cần đâu, ngủ một giấc là hết mà! Thật đấy!" Giai Ninh can anh lại, cô cũng nghĩ chắc do mình ăn quá nhiều thôi.
"Được rồi, mau tắm nhanh rồi nghỉ ngơi." Việt Phong ra ngoài lấy đồ ngủ cho cô thay.
Khi cô tắm xong ra ngoài thấy anh vẫn ngồi đó xử lý nốt tài liệu. Giai Ninh mệt mỏi leo lên giường ngủ luôn.
Việt Phong làm xong việc cũng 11 giờ khuya, anh lên giường thấy cô đã ngủ từ lúc nào rồi tắt đèn ngủ kéo cô gần lại mình, cho cô gối lên tay của mình rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng chiếc rọi đôi vợ chồng trẻ trong căn phòng tràn đầy hạnh phúc.
Tại căn nhà hoang.
"Xử lý thế nào rồi?" Hoàng Trí Vĩ hỏi tên đàn em.
"Đã ổn thoả rồi ạ. Ngày mai có thể tiến hành luôn!"
"Tốt! Bảo cô ta làm nhanh gọn đừng để hắn biết." Hoàng Trí Vĩ cầm chiếc khăn lau lau khẩu súng trong tay, miệng nở nụ cười ác quỷ chờ thời cơ giết con mồi.
"Vâng!" tên đàn em nói rồi lui ra ngoài để một mình hắn ngồi đó.
9 giờ sáng.
Giai Ninh mở mắt ra với với người bên cạnh nhưng đã trống, hơi ấm cũng không còn nữa. Chắc anh đã đi làm từ sớm rồi.
Ngáp ngắn ngáp dài, Giai Ninh bước vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân. Nhưng khi đưa bàn chải đánh răng vào miệng thì bụng của cô lại cồn cào lên khiến cô buồn nôn.
"Oẹ...." Giai Ninh vội chạy tới bồn vệ sinh nôn. Thế nhưng bụng trống rỗng nên không nôn được gì cả. Cô nghĩ liệu có khi nào cô mang thai. Nhưng không đúng, cô vẫn tới tháng bình thường mà.
Giai Ninh xuống ăn sáng thì Tiểu Nhi bưng tô cháo gà hầm mang ra. Cô ăn hết tất cả thấy rất ngon miệng. Đang ngồi gọt hoa quả thì ả Mẫn Hoa bước vào.
"Chà! Cô bé đáng thương phải ăn sáng một mình sao?" ả ta mặc chiếc váy đỏ bó sát lộ hết cả.
"Mày điếc à? À phải rồi, tao biết có người đã chứng kiến vụ tai nạn của bố mẹ mày đấy?" Mẫn Hoa thấy cô không nói gì bắt đầu gợi chuyện.
"Cô nói gì?" Giai Ninh buông quả táo đang gọt dở xuống. Cầm con dao giơ lên trước mặt ả.
"Cô làm cái gì vậy? Cô định giết người diệt khẩu?" Mẫn Hoa run rẩy súyt ngã ra sàn nhà.
"Nói?" Giai Ninh quát vào mặt ả ta.
"Ông ta nói đã nhìn thấy hung thủ thực sự. Nếu cô muốn biết thì đi theo tôi, tôi dẫn cô tới đó!" Mẫn Hoa đẩy đẩy con dao ra.
Giai Ninh nhìn ả ta một lượt rồi suy nghĩ. Tại sao cô ta lại tốt với mình như vậy chứ? Chắc chắn là có âm mưu gì đây?
"Được! Đợi tôi lên thay đồ!" Giai Ninh vứt con dao ra bàn ăn rồi lên phòng lấy đồ.
"Alo, tiến hành đi!" Mẫn Hoa gọi tới một số lạ.
'Cô chết chắc rồi! Trịnh Gia này sẽ sớm thuộc về tôi thôi.' Mẫn Hoa thầm nói đắc ý.