• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh Mặt Trời len lỏi vào trong phòng, từng tia nắng lọt vào khe cửa sổ khẽ chiếu những tia nắng sớm lên hai con người đang nằm trên giường quấn lấy nhau.

Hai cơ thể trần trụi,không mảnh vải che thân,nằm ngủ mê man.

Như Ý nửa tỉnh nửa mê,gượng dậy,nhìn người con gái tóc vàng,nhan sắc tuyệt mĩ, đang say giấc ngủ, rồi lại nhìn xuống cơ thể trần trụi của mình,những dấu hôn trải khắp cơ thể,không khỏi đỏ mặt.

Cả thân thể đau mỏi, bên dưới từng đợt đau nhức.


Sau cái loại vận động này mệt quá vậy? Như Ý thầm cảm thán.

Thả chân xuống giường,đang định rời đi thì một bàn tay từ đâu xuất hiện kéo Như Ý về ngược trong chăn.

Bàn tay không an phận mà luồn qua ôm chặt lấy Như Ý, bàn tay sờ mó khắp người.Như Ý cảm nhận được bàn tay đang quá phận,nhanh chóng nắm lấy bàn tay ấy,hơi gầm nhẹ:

- Bỏ ra! Cậu dậy liền lưu manh với tôi?

- Người của tôi,tôi lưu manh không được sao?.- Minh Thư cười khẽ,bàn tay khẽ đưa lên,ôn nhu xoa đầu,cưng chiều nói.

- Cậu...cậu..ai là người của cậu chứ! - Như Ý chu môi, giận dỗi nói.

- Tối qua có phải tôi làm chưa thỏa mãn cậu? - Minh Thư thay đổi sắc mặt,bộ dạng nghiêm túc, nhẹ giọng hù dọa.

- Không..không..tốt..cậu...làm tốt lắm rồi.. - Như Ý bị bộ dạng nguy hiểm của Minh Thư dọa sợ,ngoan ngoãn nằm yên.

___________

- Ông nói sao? Thử lòng sao? - Hạ Y Lam

- Ừ,ta muốn kiểm tra con bé đó,ta không muốn nó bỏ rơi cháu gái của ta giống như nó bỏ rơi con. - Hạ Lĩnh ngồi vắt chéo chân, mặt nghiêm túc nói:

- Ta biết đó là chuyện của quá khứ rồi, ta mong con hiểu cho ta.Như Ý nó quá ngây thơ, chưa hiểu được xung quanh nó có biết bao là kẻ tâm địa độc ác,không giống như vẻ bề ngoài đâu.

- Được,con sẽ làm.Nhưng cái này nó quá nguy hiểm cho Như Ý,lỡ con bé xảy ra chuyện gì thì sao ạ? - Hạ Y Lam hơi cúi đầu,mặt lạnh nói.

- Chuyện đó con không cần lo,ta mặc dù thử thách hai đứa nó nhưng ta biết Minh Thư con bé sẽ bảo vệ cháu ta thật tốt.- Hạ Lĩnh nhếch môi cười, đúng vậy ông rất có niềm tin ở con bé đó.

____________

- Haha,em đây rồi,chị tìm em cả buổi đấy.- Hạ Y Lam cười rạng rỡ bước đến bên Như Ý.

- Chị Y Lam,chị tìm em có việc gì ạ? - Như Ý đang bận rộn trong bếp nên không hề để ý mọi cử chỉ của Y Lam.

- Xin lỗi em - Hạ YLam bước đến tay cầm mảnh vải có tẩm thuốc mê,bịt miệng Như Ý lại.

Như Ý bị thuốc mê làm cho đầu óc mơ hồ,hai chân mất thăng bằng,trực tiếp ngất đi.

______

- Chị Y Lam sao em lại ở đây,đây là đâu,em sao lại ở đây và.......chị...chị làm gì... - Như Ý thấy Y Lam bước đến,cơ thể không vải che thân,vô thức lùi lại phía sau.

- Chị yêu em,Như Ý. - Hạ Y Lam nâng càm Như Ý lên,nói nhỏ vào tai Như Ý.

Đang định đặt môi mình lên môi Như Ý thì một giọng nói băng lãnh,bức người vang lên.

Chát!!


- Chị dám? Ai cho chị cái quyền đấy? Chị không thấy có lỗi với chị Ái My sao? Chị ở đây làm hành động này là có ý gì? - Như Ý gần như gầm lên.


- Haha,chị lấy cái quyền yêu em đấy được không? - Hạ Minh Lam cười lạnh.


Như Ý chưa từng thấy nụ cười đó trên mặt Minh Lam bao giờ.Ánh mắt hiện lên tia sợ hãi.


Hạ Minh Lam ghé sát người lại,nói nhỏ vào tai Như Ý:...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK