Sức mạnh của sự đánh giá, soi mói và lời nói của công chúng, có thể khiến người ta phải để ý, người xa lạ thì là số ít, đa phần vẫn là sự đánh giá và sự soi mói của những người xung quanh.
Người khác nghĩ bạn kém cỏi, có thể bạn sẽ cam chịu, chí ít bạn sẽ bị đả kích lòng tự trọng, người khác cho rằng bạn giỏi, cho dù để ngụy trang thì bạn cũng sẽ cố gắng để tốt như lời bạn họ nói.
Trong tâm lý học có một cách gọi, đây là giới hạn của bản thân.
Tự đặt cho bản thân mình một mục tiêu, cứ thế nói rằng bản thân không làm được, vậy thì sẽ sinh ra tâm lý cam chịu, không có ý chí chiến đấu, cuối cùng thật sự làm không được.
Nhưng nếu như đổi “làm không được” thành “có thể làm được” thì phải làm thế nào đây?
Giới hạn bản thân thường gặp chính là sự xấu hổ, sự tự ti, lòng tự trọng, sau khi trải qua thời gian dài sẽ hình thành, tạo thành ảnh hưởng, nếu tìm đúng cách thì hoàn toàn có thể xóa bỏ giới hạn.
Tất nhiên những thứ này là thuật ngữ mang tính chuyện nghiệp, Lâm Ngữ không hiểu lắm, nhưng mà tình huống đã kể ở trên thì anh có thể nói được.
Lúc trước anh nghiện thuốc lá, nhưng khi vào ký túc xá ở, khi mọi người chưa quen thuộc với nhau, Phùng Hải đi vào nói chuyện, sau đó ngậm điếu thuốc thả ra một đám khói, xong rồi anh ấy lại mở bao thuốc lá ra đưa cho mỗi người một điếu, một lúc sau mới nhớ đến anh.
“Một lúc sau” không dài lắm, nhưng khiến anh thấy ngượng và xấu hổ, cũng có cảm giác bị bài xích, có lẽ vì che giấu tâm tư nên khi Phùng Hải đưa điếu thuốc cho anh thì anh nói dối: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
Nói dối thì cần che giấu, thậm chí còn cần che giấu những người khác nữa, mà vì đây là bạn cùng phòng ký túc xá của anh, sớm tối gặp nhau, nên kỳ hạn che giấu này trở thành không kỳ hạn.
Mỗi lần bọn họ đưa thuốc lá anh không dám cầm, anh sợ bị phát hiện, cũng không dám mua thuốc lá về hút, dần dà thói quen hút thuốc cứ thế biến mất.
Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ, đây là đoạn lịch sử đen tối mà anh không muốn nhớ lại, nhưng bây giờ não anh đang ở trạng thái rộng mở, thì đoạn ký ức này lại trồi lên, vì để trở thành một người học giỏi thật sự, anh không quan tâm đến nữa, thiết lập một loạt nhiệm vụ kích thích lòng tự trọng của bản thân.
Cốc cốc cốc!
Cốc cốc cốc!
Khi Lâm Ngữ đang mải mê gõ bàn phím thì có tiếng gõ cửa vang lên không ngừng.
“Ai vậy? Gọi gì thế? Bị gì vậy không biết?” Bị ngắt dòng suy nghĩ Lâm Ngữ bực mình mắng một tiếng.
“Bạn Lâm Ngữ, mở cửa, tôi đến kiểm tra đồng hồ nước!”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói rất to, rất khỏe.
“Kiểm tra đồng hồ nước thì tìm quản lý ký túc xá, đến phòng tôi làm gì…”
Tốc độ trả lời của Lâm Ngữ chậm dần, cuối cùng nghẹn ngào, sắc mặt trở nên khó coi.
“À à, xin lỗi, tôi nhầm, tôi đến giao hàng!”
“Bạn Lâm Ngữ, xin lỗi, tôi phải gửi tiền về nhà, nên tôi làm thêm nhiều việc, nói chuyện khó tránh sai lầm.”
Giọng nói mạnh mẽ ngoài cửa lại vang lên lần nữa, nhưng anh ta giải thích thì mặt Lâm Ngữ càng trắng hơn.
Giọng nói mạnh mẽ hùng hồn này không giống giọng của sinh viên trẻ tuổi, cũng không phải bạn bè chơi xấu trêu chọc, đại học Trường Hải nhiều con gái ít con trai, giọng nói tương tự chỉ có vài người mà thôi.
Việc này không giải thích thì thôi, càng giải thích càng gây hiểu lầm!
Còn chuyện này nữa, cái gì mà bạn Lâm ngữ? Sao anh ta biết tên của mình! Tại sao chỉ nghe một câu thôi mà biết là Lâm Ngữ! Tôi rõ ràng không quen anh đâu!
“Hy vọng có thể nói dối cho qua, chí ít đừng bị mất thứ gì.” Cuối cùng Lâm Ngữ cứng đờ đi ra mở cửa phòng.
Không còn cách nào cả, không ra cũng không được, người ta đã đứng trước cửa phòng ngủ, chẳng lẽ nhảy từ cửa sổ ra ngoài, anh có biết bay đâu.
Lại nói, trốn được hòa thượng không trốn được miếu, anh không muốn sau này phải trốn chui trốn nhủi.
Mở cửa ra thì thấy hai nam một nữ.
Một người là người đàn ông trung niên mặc tây trang đeo giày da, diện mạo nghiêm nghị chính trực, theo sau là một ông cụ đeo kính và một cô gái trẻ tuổi nhìn rất lạnh lùng.
Người khác nghĩ bạn kém cỏi, có thể bạn sẽ cam chịu, chí ít bạn sẽ bị đả kích lòng tự trọng, người khác cho rằng bạn giỏi, cho dù để ngụy trang thì bạn cũng sẽ cố gắng để tốt như lời bạn họ nói.
Trong tâm lý học có một cách gọi, đây là giới hạn của bản thân.
Tự đặt cho bản thân mình một mục tiêu, cứ thế nói rằng bản thân không làm được, vậy thì sẽ sinh ra tâm lý cam chịu, không có ý chí chiến đấu, cuối cùng thật sự làm không được.
Nhưng nếu như đổi “làm không được” thành “có thể làm được” thì phải làm thế nào đây?
Giới hạn bản thân thường gặp chính là sự xấu hổ, sự tự ti, lòng tự trọng, sau khi trải qua thời gian dài sẽ hình thành, tạo thành ảnh hưởng, nếu tìm đúng cách thì hoàn toàn có thể xóa bỏ giới hạn.
Tất nhiên những thứ này là thuật ngữ mang tính chuyện nghiệp, Lâm Ngữ không hiểu lắm, nhưng mà tình huống đã kể ở trên thì anh có thể nói được.
Lúc trước anh nghiện thuốc lá, nhưng khi vào ký túc xá ở, khi mọi người chưa quen thuộc với nhau, Phùng Hải đi vào nói chuyện, sau đó ngậm điếu thuốc thả ra một đám khói, xong rồi anh ấy lại mở bao thuốc lá ra đưa cho mỗi người một điếu, một lúc sau mới nhớ đến anh.
“Một lúc sau” không dài lắm, nhưng khiến anh thấy ngượng và xấu hổ, cũng có cảm giác bị bài xích, có lẽ vì che giấu tâm tư nên khi Phùng Hải đưa điếu thuốc cho anh thì anh nói dối: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
Nói dối thì cần che giấu, thậm chí còn cần che giấu những người khác nữa, mà vì đây là bạn cùng phòng ký túc xá của anh, sớm tối gặp nhau, nên kỳ hạn che giấu này trở thành không kỳ hạn.
Mỗi lần bọn họ đưa thuốc lá anh không dám cầm, anh sợ bị phát hiện, cũng không dám mua thuốc lá về hút, dần dà thói quen hút thuốc cứ thế biến mất.
Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ, đây là đoạn lịch sử đen tối mà anh không muốn nhớ lại, nhưng bây giờ não anh đang ở trạng thái rộng mở, thì đoạn ký ức này lại trồi lên, vì để trở thành một người học giỏi thật sự, anh không quan tâm đến nữa, thiết lập một loạt nhiệm vụ kích thích lòng tự trọng của bản thân.
Cốc cốc cốc!
Cốc cốc cốc!
Khi Lâm Ngữ đang mải mê gõ bàn phím thì có tiếng gõ cửa vang lên không ngừng.
“Ai vậy? Gọi gì thế? Bị gì vậy không biết?” Bị ngắt dòng suy nghĩ Lâm Ngữ bực mình mắng một tiếng.
“Bạn Lâm Ngữ, mở cửa, tôi đến kiểm tra đồng hồ nước!”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói rất to, rất khỏe.
“Kiểm tra đồng hồ nước thì tìm quản lý ký túc xá, đến phòng tôi làm gì…”
Tốc độ trả lời của Lâm Ngữ chậm dần, cuối cùng nghẹn ngào, sắc mặt trở nên khó coi.
“À à, xin lỗi, tôi nhầm, tôi đến giao hàng!”
“Bạn Lâm Ngữ, xin lỗi, tôi phải gửi tiền về nhà, nên tôi làm thêm nhiều việc, nói chuyện khó tránh sai lầm.”
Giọng nói mạnh mẽ ngoài cửa lại vang lên lần nữa, nhưng anh ta giải thích thì mặt Lâm Ngữ càng trắng hơn.
Giọng nói mạnh mẽ hùng hồn này không giống giọng của sinh viên trẻ tuổi, cũng không phải bạn bè chơi xấu trêu chọc, đại học Trường Hải nhiều con gái ít con trai, giọng nói tương tự chỉ có vài người mà thôi.
Việc này không giải thích thì thôi, càng giải thích càng gây hiểu lầm!
Còn chuyện này nữa, cái gì mà bạn Lâm ngữ? Sao anh ta biết tên của mình! Tại sao chỉ nghe một câu thôi mà biết là Lâm Ngữ! Tôi rõ ràng không quen anh đâu!
“Hy vọng có thể nói dối cho qua, chí ít đừng bị mất thứ gì.” Cuối cùng Lâm Ngữ cứng đờ đi ra mở cửa phòng.
Không còn cách nào cả, không ra cũng không được, người ta đã đứng trước cửa phòng ngủ, chẳng lẽ nhảy từ cửa sổ ra ngoài, anh có biết bay đâu.
Lại nói, trốn được hòa thượng không trốn được miếu, anh không muốn sau này phải trốn chui trốn nhủi.
Mở cửa ra thì thấy hai nam một nữ.
Một người là người đàn ông trung niên mặc tây trang đeo giày da, diện mạo nghiêm nghị chính trực, theo sau là một ông cụ đeo kính và một cô gái trẻ tuổi nhìn rất lạnh lùng.