Mục lục
[Dịch]Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương lão gia tử nhìn Dương Thiết Trụ sắc mặt khó coi, có chút cầu khẩn nói: “Lão nhị —”

Dương Thiết Trụ nhìn sắc mặt người nhà, còn có nét mặt cầu xin của Dương lão gia tử. Gương mặt già nua kia nếp nhăn xếp đầy, khe rãnh tung hoành, có già nua, có mỏi mệt…

Mà tâm hắn lại không mang nổi lãnh ý…

Thật lâu sau hắn mới đứng lên, trầm mặt bỏ lại một câu.

“Ngày mai ta lên núi. Nhưng chuyện săn thú không biết trước được, tốt nhất các người nên có chuẩn bị khác đi. Sau đó chỉ có một lần này thôi, không có lần sau nữa. ” Nói xong, không để ý sắc mặt của mọi người, kéo tay vợ mình xoay người bước đi.

Đi cùng Dương Thiết Trụ ra khỏi phòng chính, Lâm Thanh Uyển quay đầu nhìn thoáng qua mấy người trong phòng sắc mặt vui vẻ, dường như bọn họ không có nghe thấy Dương Thiết Trụ nói câu ‘không có lần sau’ kia. Ngoại trừ nhà lão tam, người nào cũng bộ dạng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lão tam thì vẻ mặt bất đắc dĩ muốn nói gì đó nhưng không mở được miệng.

A ~~ lúc này Lâm Thanh Uyển thật sự cảm thấy loại ý tưởng vừa rồi kia của mình thật là buồn cười, rất rất buồn cười. Thương xót nên để dành cho người khác, tuyệt đối không thích hợp cho đám người trước mắt này —

Hai người trở lại phòng, nấu nước rửa mặt sau đó nằm ở trên kháng, Dương Thiết Trụ vẫn luôn trầm mặc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Thanh Uyển có chút lo lắng. Nàng biết hán tử cao to này không có kiên cường như biểu hiện bề ngoài. Những người đó đã làm thương tâm hắn ——

Thậm chí Lâm Thanh Uyển thấy hối hận, vì sao vừa rồi không ngăn lại hắn. Nàng biết loại ý nghĩ này có chút mã hậu pháo, nhưng lúc ấy Dương Thiết Trụ đã quyết định. Làm vợ người ta phải biết cho hắn thể diện trước mặt người khác. Mà sở dĩ hắn phải làm như vậy có lẽ hắn cũng có tính toán?

Nàng giật giật, chủ động tiến sát trong lòng hắn. Bình thường mỗi lúc ngủ, Dương Thiết Trụ sẽ ôm nàng, hôm nay như thế này làm cho nàng không quen chút nào.

Dương Thiết Trụ thấy vợ tiến sát trong ngực, không khỏi nắm thật chặt tay.

Hắn nhìn xà nhà, thật lâu sau mới thở hắt ra một hơi, đem khẩu khí sầu muộn vẫn kìm trong cổ hắn phun ra ngoài.

“Ta không muốn chàng lên núi —” Lâm Thanh Uyển chôn trong bộ ngực hắn, nói thật nhỏ: “Không được, chúng ta đưa bạc cho bọn họ, chàng đừng đi.”

Không phải nàng keo kiệt, mà là cảm thấy cứ như vậy hào phóng móc bạc ra, về sau những người đó biết trong ao có cá, lại càng không cho bọn họ sống yên ổn. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, đến lúc đó mới mặc kệ ngươi có bạc hay không, bọn họ chỉ biết nhị phòng có tiền…

Dương Thiết Trụ sao không biết vợ mình nghĩ thế nào chứ, cho nên lúc đó hắn mới không mở miệng, để mặc vợ nói.

Có lẽ Lâm Thanh Uyển còn chưa hiểu hết người Dương gia, còn hắn thì quá hiểu.

Hắn bị lôi đi chiến trường làm tráng đinh trở về, hơn nữa vài năm không gặp người nhà, khi đó hắn vẫn còn cảm thấy người nhà tốt. Cho dù lúc trước triều đình kéo tráng đinh lên chiến trường, nhà này không cho Dương Thiết Xuyên đúng tuổi đi, mà khiến kẻ thiếu tuổi là hắn đi.

Khi đó vừa trở về, hắn thấy trong nhà thực khó khăn, chung quy cảm thấy không đành lòng. Bản thân không có tài năng gì liền tận dụng những cái lão thợ săn dạy cho, kiếm chút tiền thu cho nhà.

Lần đầu tiên lên núi săn thú đổi tiền bạc, nhìn thấy khuôn mặt người nhà kinh hỉ cao hứng, khi đó trong lòng hắn cũng tràn đầy kích động tự hào. Nhưng lâu ngày, có cái gì đó biến chất …

Rốt cuộc là thứ gì thay đổi đâu?

Dương Thiết Trụ suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa nghĩ ra được.

Hắn chỉ biết, vốn hắn lúc đầu đi săn thú kiếm tiền là chủ động đi, sau đó biến thành mẹ hắn, đại ca đại tẩu thúc giục. Sau này hắn thấy phiền chán không muốn đi thì mẹ hắn dùng thủ đoạn bắt hắn đi…

Tuy rằng lúc ấy lão thợ săn dạy hắn không ít bản lĩnh săn thú, nhưng khi đó hắn còn nhỏ, lão thợ săn luôn luôn không khiến hắn động thủ, đều là truyền thụ kinh nghiệm và dạy hắn biết cách không đi lạc đường. Lần đầu tiên chân chính một mình lên núi săn thú chính là lúc vừa trở về không lâu —

Vào thời điểm đó hắn cũng sợ, sợ hãi ánh mắt dã thú đói khát nhìn hắn… Mỗi lần gặp phải con mồi lớn, hắn cũng muốn bỏ chạy… Nhưng hắn cố chịu, hắn nghĩ tới ngôi nhà tranh rách nát, mấy đứa cháu da bọc xương, và bộ dạng phát sầu vì tiền lão tứ trả công cho thầy giáo của cha mẹ… Lần lượt cận chiến, lần lượt bị thương, khi đó lão Hắc quá già, sinh đám chó con quá nhỏ, hắn lẻ loi một mình trong núi lớn hăng hái chiến đấu… May mắn hắn trời sinh khỏe mạnh và vận khí không tệ, mỗi lần bị thương chỉ là thương nhẹ… Sau đó kinh nghiệm của hắn càng ngày càng phong phú, thân thủ cũng càng ngày càng nhanh nhẹn, lại thêm Đại Hắc Nhị Hắc sau này lớn lên trợ giúp càng khiến hắn như hổ thêm cánh, dần dần vào núi tựa như giẫm trên đất bằng…

Trong nhà cũng càng ngày càng tốt hơn, nhưng có thứ chầm chậm thay đổi… Có lẽ những thứ kia chưa từng thay đổi, chỉ là hắn vẫn không nguyện ý nhìn thẳng vào mà thôi…

Dương Thiết Trụ chậm rãi kể cho Lâm Thanh Uyển chuyện xưa của hắn…

Kể từ lúc hắn bị kéo đi làm tráng đinh như thế nào, còn có mấy năm làm nghĩ vụ gặp may mắn như thế nào được người ta chọn làm cấp dưỡng không phải ra chiến trường, lo lắng hãi hùng như thế nào trong mấy năm trên chiến trường. Sau đó hắn về gia hương, không đành lòng để người nhà khốn quẫn như thế nào… Tâm tình lần đầu tiên lên núi săn thú… và rất nhiều sự tình khác…

Khẩu khí Dương Thiết Trụ rất lạnh nhạt, không bi thương cũng không vui vẻ.

Trong phòng thực im lặng, ánh mắt Lâm Thanh Uyển mơ hồ.

Lâm Thanh Uyển lặng lẽ nghe xâu chuỗi liên tưởng tới cảnh Dương Thiết Trụ từ khi còn nhỏ, nàng như nhìn thấy cảnh Hà thị dụ dỗ hắn đi chiến trường thay Dương Thiết Xuyên… Nhìn thấy hắn trên chiến trường thấp thỏm sợ hãi… Thấy hắn vì còn nhỏ tuổi mà được chọn làm cấp dưỡng đang khiêng cái nồi sắt lớn… Cõng nồi sắt theo đoàn quân lính đi khắp nơi… Lần đầu tiên ở trên chiến trường bị thương hủy mặt… Tâm tình kích động khi cửu tử nhất sinh về đến gia hương… Nhìn thấy hắn chua xót khi chứng kiến gia cảnh túng quẫn… Quyết tâm muốn thay đổi cuộc sống trong nhà… Gian khổ vật lộn cùng dã thú trong rừng sâu… Sắc mặt khi Hà thị bóc lột bạc…

Không biết nước mắt Lâm Thanh Uyển chảy ra từ lúc nào. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào lên tiếng.

Đau lòng cho hán tử này, đau lòng vận mệnh nhấp nhô của hắn, đau lòng kiên cường của hắn, đau lòng hắn thành thật vì sao chưa bao giờ hiểu được phản kháng… Đau lòng… Thật sự rất đau lòng, giờ khắc này, Lâm Thanh Uyển cảm thấy lòng của mình như vỡ hết ra…

Nhưng nàng lại không biết an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể chôn tại trong lòng hắn, nước mắt rơi như mưa.

Dương Thiết Trụ cười một chút, là kiểu tươi cười đến thê lương.

“… Ta nhớ rõ lần đó ta thay đại ca đi ra chiến trường cũng giống tình hình hôm nay, cha ta khổ sở trong nháy mắt già đi mấy tuổi, mẹ nói ta đi thay đại ca, lúc ấy ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào cha, hi vọng ông không đồng ý. Nhưng cuối cùng ông vẫn đưa ánh mắt khẩn cầu về phía ta…”

Lâm Thanh Uyển rốt cuộc đau lòng khóc thành tiếng, ở trong ngực Dương Thiết Trụ dùng sức cọ đầu.

Nàng vuốt ve khuôn mặt hán tử này, làn da khô ráo mà thô lệ, mặt trên còn có một vết sẹo dài. Chắc lúc ấy hắn rất đau, chỉ là không có người để kể ra; kỳ thật hắn cũng sẽ sợ đi, chỉ là không có người chia sẻ cùng hắn…

“Đừng nói nữa… Đừng nói nữa… Về sau chàng còn có ta…” Nàng run môi, ôm đầu hắn vào trong ngực, không ngừng hôn đầu hắn, nước mắt không ngăn được.

“Nàng dâu đừng khóc, đây là lần cuối cùng …”

Dương Thiết Trụ gục vào ngực vợ, ngửi hương thơm chóp mũi, không hiểu sao, hắn luôn luôn chảy máu không đổ lệ cũng ướt mắt…

Cuối cùng trận an ủi tâm linh cho nhau không hiểu sao lại biến thành một trận chiến đấu giữa nam và nữ, Lâm Thanh Uyển không thể hiểu hết. Nàng không còn quan tâm nổi bên kia ầm ĩ thế nào, mãi cho đến khi trời gần sáng, Dương Thiết Trụ mới hài lòng dừng lại.

Ngày hôm sau nàng tỉnh lại, Dương Thiết Trụ đã đi rồi. Nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ rõ Dương Thiết Trụ trước khi đi hôn nàng, nói cho nàng biết hắn đi lên núi, bảo nàng đừng lo lắng, mấy ngày sau hắn sẽ về.

Làm sao có thể không lo lắng chứ? Nhất là khi Dương Thiết Trụ miêu tả sự tình trong núi ——

Không biết thì không sao, nhưng sau khi biết những sợ hãi đó, khủng hoảng trong lòng nhô ra, quấn quanh tim… Càng ngày càng nhiều, thậm chí làm cho người ta bắt đầu hít thở không thông…

Nàng và Dương Thiết Trụ biết nhau tới nay, hắn chỉ đi hai chuyến lên núi. Lần thứ nhất là khi nàng ở nhà Dương thị, tuy rằng có chút lo lắng nhưng là chung quy hai người còn chưa sâu đến tình trạng này. Nhưng hiện tại không giống với, nếu như khi đó là nói lo lắng, lúc này chính là lòng lo lắng…

Tựa như đặt trái tim trên lò nướng.

Lần đầu trên mặt Lâm Thanh Uyển không có tươi cười, suốt ngày đều khuôn mặt âm trầm, ngay cả ngày hôm sau tới phiên nàng làm cơm nàng cũng mặc kệ.

Hà thị vài lần định răn dạy nàng, nhưng khi nghĩ tới cái gì đó lại không mở miệng nữa.

Diêu thị ăn nói vụng về, không biết khuyên người, chỉ có thể nhận hết việc của Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển cũng biết trạng thái này của nàng là không đúng, nhưng trong lòng nàng hoảng hốt, nàng muốn cãi nhau cùng ai đó để phát tiết. Nhưng ngay cả Hà thị còn không ra mặt, càng miễn bàn tới Vương thị và Dương đại tỷ, mấy kẻ thích gây chuyện đều im lặng tránh.

Lâm Thanh Uyển chỉ có thể giận dữ ở trong phòng mình dùng sức thêu hà bao. Thêu từ sáng tới tối, ngồi một góc cả ngày thêu không thèm đứng lên, cũng không biết dùng sức lên hà bao làm cái gì.

Diêu thị không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể tranh thủ hết bận lại tới thêu hà bao cùng.

Buổi chiều ngày hôm đó, Diêu thị ngồi trong phòng Lâm Thanh Uyển thêu thùa may vá. Đây là ngày thứ tư Dương Thiết Trụ đi.

Diêu thị vừa cúi đầu thêu hà bao trong tay, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Uyển.

“Nhị tẩu, ngươi đừng quá lo lắng.” Diêu thị ăn nói vụng về, nói tới nói lui chỉ biết một câu này.

Lâm Thanh Uyển ngẩng đầu lên, vặn vẹo cổ mình mấy cái.

Kỳ thật mấy ngày sau nàng không có lo lắng như mấy ngày đầu, chỉ là luôn muốn làm cho mình bận rộn một chút, sẽ không có thời gian nghĩ tới sự tình Dương Thiết Trụ trong núi.

Mấy người Hà thị thấy nàng sắc mặt khó coi, đều trốn tránh không dám đến trêu chọc. Các ngươi không để cho nam nhân ta dễ chịu, như vậy ta bày ra cái sắc mặt đó thì làm sao? Vì thế mỗi ngày mặt xị ra cho Hà thị Vương thị Dương đại tỷ xem.

Khó có khi bày sắc mặt mà Hà thị không dám tới tìm tra, vậy nàng tội gì không bày ra chứ? !

Chỉ là Diêu thị dường như hiểu lầm, cảm thấy tâm tình nàng không tốt ——

Thì chính xác là tâm tình nàng không tốt đấy, nhưng không nghiêm trọng như vậy. Nếu nam nhân nhà nàng đi, nàng nên tin tưởng nam nhân nhà nàng nhất định sẽ an toàn trở về, sẽ không có chuyện gì.

Lâm Thanh Uyển rót cho mình cốc nước, thấm giọng nói: “Tam đệ muội, ngươi đừng lo lắng cho ta, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, ta chính là cố ý bày sắc mặt cho bọn họ xem.”

Diêu thị ngẩng đầu lên có chút mờ mịt nhìn nàng.

Tam đệ muội này, xem ra tâm tư vẫn rất đơn giản.

“Bọn họ bức nam nhân ta lên núi, ta không xị mặt cho bọn xem, không phải là có lỗi với nam nhân và chính mình sao? Trong lòng biệt khuất muốn tìm chỗ phát tiết đây. Dù sao bây giờ họ không dám đắc tội ta!” Lâm Thanh Uyển vừa nhắc tới mấy người kia thì ánh mắt thẳng phiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK