- Em... Em đi về đây!
Dứt lời, cô vội lao như bay ra cửa. Nhưng còn chưa kịp ra đến cửa thì đã bị anh giữ lại:
- Em định "quất ngựa truy phong" sao? Đã hôn anh rồi thì phải chịu trách nhiệm đi chứ.
Nghe anh nói mà cô há hốc:
- Là anh hôn em trước mà. Anh... anh đúng là cái đồ tráo trở.
Anh bật cười, kéo Thuỳ My lại gần, hỏi nhỏ:
- Vậy em có thích cái đồ tráo trở này không?
Thuỳ My bất giác đỏ mặt, vội đưa mắt nhìn sang hướng khác, ấp úng:
- Anh... Anh... hỏi gì vậy?
- Anh hỏi là em có thích anh không?
- Sao... Sao anh lại hỏi vậy?
- Vì anh thích. Sao? Thích anh không?
- Nếu em nói không thì sao?
Anh kéo cô lại gần hơn nữa, rồi thì thầm:
- Cô gái đúng là quá đáng, hôn cũng hôn rồi, giờ lại nói không thích.
Mặt cô bỗng dưng nóng bừng, vội đẩy anh ra nhưng nào dễ dàng như vậy. Cô càng đẩy thì anh càng kéo cô lại gần.
- Có thật là không thích không?
Bị anh bức quá nên cô đành đáp trả:
- Còn anh thì sao? Thích em không?
Lúc này, cả hai mới thật sự chạm nhau, từ cơ thể cho đến ánh mắt. Anh bật cười rồi lại chạm môi cô một cái.
- Anh không bao giờ hôn một người mà anh không thích.
Bấy giờ, tim Thùy My một lần nữa đập loạn xạ. Cô nhìn anh mà tâm tư rối bời. Cô không biết nên làm gì tiếp theo, cũng không biết nên trả lời anh như thế nào. Anh lại tiếp:
- Anh thích em!
Bỗng nhiên Thuỳ My có cảm giác lồng ngực mình thật trống trải, cô không thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình nữa. Cô không hiểu cảm giác trong cô lúc này là gì nữa. Có thể là hạnh phúc, cũng có thể là lo sợ, mọi thức thật phức tạp.
Người mà cô đem lòng thương mến bấy lâu nay chính là anh. Người làm cô bao đêm khóc thầm cũng là anh. Vậy mà khi nhận được lời tỏ tình từ anh, sao cô lại không thấy vui như cô từng nghĩ. Anh thích cô thật sao? Không thể nào, làm sao người tử tế và hoàn hảo như anh lại có thể thích một đứa nhà quê như cô.
- Anh thích em thật sao?
- Có vẻ là anh chưa đủ chân thành để làm em tin tưởng. Nghe nè cô gái, anh thích em là thật, nhớ em là thật, nghĩ về em cũng là thật.
Đoạn, anh lấy tay cô đặt lên tim mình.
- Em có cảm nhận được là tim anh đang đập rất nhanh không? Thật sự rất khó để bày tỏ với em. Anh không biết là anh thích em từ khi nào nhưng ở đây của anh lúc nào cũng có hình bóng của em. Anh đã từng thấy cuộc sống này thật vô vị nhưng từ khi gặp được em, cuộc sống vô vị ấy bỗng trở nên thú vị. Có thể giúp cho cuộc sống của anh mãi thú vị được không?
- Anh nghĩ em có thể sao? Gái quê như em xứng với anh sao?
- Gái quê thì đã làm sao? Đối với anh, em hoàn toàn xứng đáng.
Cô nhìn anh, mắt ngấn lệ rưng rưng. Anh vội vỗ về:
- Sao vậy? Sao lại mít ướt rồi?
Cô vội cúi đầu, vội lau đi giọt nước mắt:
- Em mít ướt hồi nào?
Đoạn, cô lại đẩy anh ra:
- Anh mau thả em ra coi.
Anh nhếch mép:
- Đâu có dễ dàng như vậy. Cho anh câu trả lời đi, rồi anh tha cho em.
Cô nhìn anh, đôi mắt vẫn còn chút ướt át nhưng khuôn mặt lại không có lấy một biểu cảm nào.
- Buông em ra đi! Em không thích anh.
Câu trả lời của cô làm anh bất ngờ quá đỗi. Sao lại có thể? Câu trả lời này trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của anh. Anh cười ngây ngốc:
- Em... nói thật sao?
Cô gật đầu:
- Thật. Buông em ra đi!
Tự dưng anh thấy tim mình như thắt lại, có gì đó hụt hẫng vừa lướt ngang qua. Anh bị từ chối. Mặc dù không muốn nhưng anh cũng đành buông tay. Anh chậm rãi lùi về sau mấy bước, cố tạo khoảng cách với cô, rồi cất giọng buồn buồn:
- Tổn thương...
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì đôi môi anh đã bị khóa chặt bởi bờ môi của cô gái trước mặt. Bất chợt, cả người anh đơ ra như tượng, ngực đánh trống liên hồi. Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì môi cô đã rời môi anh từ bao giờ.
- Em không thích anh nhưng... em yêu anh.
Nói rồi, cô xấu hổ quay đi nơi khác, trên môi không giấu nỗi nụ cười. Đứng trước sự chân thành của anh cô đã không thể kiềm chế được tình cảm của mình. Xứng thì sao mà không xứng thì sao? Trong tình yêu nào có phân biệt xứng hay không xứng. Năm dài tháng rộng, chẳng cần biết bao lâu, chỉ cần được bên anh, được anh yêu thương là đã đủ hạnh phúc.
Bây giờ đây, khuôn mặt u ám của anh vài phút trước bỗng được thay bằng khuôn mặt rạng rỡ như mặt trời sớm mai. Anh bước đến trước mặt cô, hỏi lại lần nữa:
- Em yêu anh thật sao?
Nhìn anh mặt mày hớn hở, môi cô cũng tự động nở nụ cười:
- Em sẽ không hôn người mà em không yêu.
Anh bật cười, véo má cô:
- Cái con bé này, sao em đáng yêu quá vậy?
- Nói em đáng yêu, vậy anh có yêu em không?
Anh ghé sát mặt cô:
- Nếu không yêu, anh sẽ không hôn.
Nghe anh nói, cô liền tủm tỉm cười. Anh ôm cô vào lòng, trái tim đong đầy hạnh phúc.
- Bây giờ em là của anh rồi đó. Cấm léng phéng, tia trai dưới mọi hình thức.
Cô đấm nhẹ vào ngực anh:
- Ai là của anh? Mới là người yêu được vài phút là bắt đầu ra lệnh cho người ta. Chắc là em phải suy nghĩ lại.
- Nhận lời rồi là không được suy nghĩ lại. Hôn anh ba lần rồi là không được quay xe.
- Thấy ghét!
- Ghét mà yêu.
- Kệ người ta. Lo đi dọn dẹp cái bãi chiến trường kìa.
- Ờ he, lo yêu đương cái quên luôn. Tại em không đó.
Cô lườm anh:
- Tự nhiên tại em? Tại anh khơi mào chứ bộ.
Anh cười cười, véo má cô:
- Rồi, rồi tại anh, tại anh hết.
- Vậy mới được chứ.
Nói rồi, cả hai cùng nhau dọn dẹp mớ hỗn độn, sau đó trang trí lại phòng khách. Mọi việc xong xuôi thì bánh kem cũng được giao tới. Anh cắm nến rồi cầm chiếc bánh, hát vang bài ca sinh nhật:
"Happy birthday to you...
Happy birthday to you...
Happy birthday, happy birthday...
Happy birthday Bae!!!"
- Happy birthday!!!
- Cảm ơn anh!
- Mau uớc nguyện đi em! Ước cho em sớm có anh làm chồng haha.
- Mơ đi!
Cô cười tủm tỉm, chắp tay thầm ước cho giấc mơ ngày hôm nay đừng bao giờ tan biến. Mong cho hạnh phúc sẽ đến và ở lại bên cạnh mọi người xung quanh cô.
- Xong rồi, em thổi nến đó nha!
- Thổi đi!
"Phù"
- Happy birthday!!!
Dứt lời, anh vội đặt một nụ hôn lên má làm cô có chút bất ngờ:
- Lại lợi dụng!
- Em cũng lợi dụng hôn anh đấy thôi.
- Cái đó là...
- Là tại anh hôn em trước chứ gì?
- Ờ... Mà thôi bỏ qua đi, mau nhập tiệc thôi, đồ ăn nguội lạnh hết rồi.
- Có cần hâm nóng lại không?
- Không cần đâu anh, đồ ăn nguội nhưng lòng em ấm là được rồi.
- Văn vở.
- Không thích hả gì?
- Thích chứ.
- Thích thì tốt. Thôi mau ăn đi, đừng nói nữa.
- Vâng.
Dùng bữa xong trời cũng đã sập tối nên Thùy My đang chuẩn bị về nhà. Mang giày xong, cô chân thành nhìn anh:
- Cảm ơn anh vì tất cả.
- Cảm ơn suông thôi hả?
Vừa hỏi anh vừa chìa má ra, hiểu ý, cô liền tặng cho anh một cái tát nhẹ.
- Quá đáng!
Anh ôm mặt, ngỡ ngàng nhìn cô:
- Tát người yêu luôn? Đanh đá!
- Ráng chịu đi, ai biểu yêu tui làm chi!?
- Giờ không chịu đó rồi tính sao?
- Không chịu thì...
- Hôn.
- Sao?
Cô còn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì môi đã bị anh chiếm lấy. Cô bất ngờ lắm, định đẩy anh ra nhưng sự dịu dàng cùng bờ môi ấm nóng kia đã từng chút, từng chút giữ cô lại.
Giữa đêm mùa đông buốt giá, cả hai đã cùng sưởi ấm nhau bằng những dư vị ngọt ngào.