Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Diệp Họa Khê đang đứng ở hành lang hít sâu, tuy rằng vừa rồi cực lực biểu hiện thật sự bình tĩnh, nhưng bây giờ trái tim kia lại đập thình thịch thật sự lợi hại. Phó đạo diễn lại đây cười nói: "Chúc mừng cô, thử vai thành công, đạo diễn và Thanh Diệc đều rất vừa lòng." Diệp Họa Khê có chút hoảng hốt, cũng không nghĩ tới sẽ nhanh chóng liền thông qua như vậy.

"Trong khoảng thời gian này có không ít nữ diễn viên tới thử vai, nhưng mà đạo diễn vẫn luôn không quá vừa lòng, cho nên sau khi cô thử vai liền nhanh chóng quyết định rồi."

Phó đạo diễn cười giải thích,

"Lúc sau chúng tôi sẽ liên hệ với người đại diện của cô nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ hơn, bây giờ cô có thể đi về được rồi."

Diệp Họa Khê nhìn phó đạo diễn rời đi, mà Thời Trân Trân đi mua nước cũng trở lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của phó đạo diễn xoay chuyển:

"Làm sao vậy, nói chuyện gì thế?"

"Trân Trân, tớ thử vai thành công rồi!"

Diệp Họa Khê đè thấp giọng nói, khó nén sự kích động trong đó.

"Thật vậy chăng!"

Thời Trân Trân mở to hai mắt, sau khi nhìn thấy Diệp Họa Khê gật đầu, cô ấy kích động mà suýt chút nữa thét chói tai ra tiếng, nhưng may mắn kịp thời bịt kín miệng, không làm cho thanh âm phát ra. Hai người tay nắm tay, hận không thể ôm xoay vòng vòng tại chỗ.

"Thật là cậu sao? Nữ chính à? Không phải là tớ đang nằm mơ chứ!"

Thời Trân Trân áp lực không được kích động nói. Diệp Họa Khê nhéo nhéo gương mặt cô ấy, cười trả lời:

"Đương nhiên không phải nằm mơ rồi, để chúc mừng, chúng mình đi ăn thịt nướng đi!"

"Không được."

Thời Trân Trân nhanh chóng bình tĩnh lại. Diệp Họa Khê cũng gục mặt xuống, kháng nghị nói:

"Tại sao chứ? Nếu là chuyện vui vì sao lại không thể đi ăn thịt nướng?"

"Cậu đã thử vai thành công rồi, từ giờ trở đi đương nhiên phải quản lí dáng người " Thời Trân Trân vẻ mặt nghiêm trang mà mở miệng,

"Không thể nào, đã là lúc nào rồi cậu còn nghĩ chuyện ăn uống nữa."

Diệp Họa Khê nghiến răng nghiến lợi mà nói:

"Cậu bị đuổi việc, tớ muốn tìm một người đại diện nguyện ý để cho tớ ăn thịt nướng!"

Thời Trân Trân "hử" một tiếng: "Đuổi việc không có hiệu quả."

***

Ngày thứ hai, Thời Trân Trân liền nhận được điện thoại, rất nhanh liền quyết định hợp đồng đóng phim. Sau khi cô cúp điện thoại, nhìn Diệp Họa Khê nói:

"Khê Khê, thật sự quá thần kỳ rồi, cậu thật sự trở thành nữ chính trong phim của Hạ Thanh Diệc."

"Đừng cảm thán cái này nữa, nên nói về tiền đặt cược của chúng mình đi." Diệp Họa Khê đi tới ngồi xuống ở đối diện Thời Trân Trân, đáy mắt hàm chứa không có ý tốt mà tươi cười,

"Không phải là cậu muốn giả ngu giả ngơ chứ."

Thời Trân Trân ngẩn người ra, vốn dĩ muốn lừa dối qua ải, không nghĩ tới vẫn là không được. Lúc này, cô ấy cũng rốt cuộc có dư vị mà nói,

"Khẳng định là cậu trước đó biết được Lăng Kha sẽ không tới tham gia, cho nên cố ý đặt bẫy tớ đi!" Diệp Họa Khê không trả lời, cười tủm tỉm mà nói lại nội dung của tiền đặt cược:

"Tớ thắng rồi, tớ muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không cần tập thể dục, hơn nữa cậu phải tập thể dục thay tớ."

"......" Thời Trân Trân khóe miệng co giật, làm người đi. Cô ấy nghĩ nghĩ vẫn nói:

"Nhưng mà, cậu sắp phải đi đóng phim rồi, phải quản lí dáng người.

"Cậu lừa ai vậy, bộ phim cuối năm mới vào đoàn, bây giờ mới tháng 9."

Diệp Họa Khê nhướng chân mày. "......"

Đại ý. Thời Trân Trân ngẩng đầu lên, ý đồ cố gắng theo lý:

"Cậu có thể ăn, dù sao cậu cũng béo không được, nhưng mà để cho tớ tập thể dục thay cậu không được, tớ không muốn tập thể dục đâu......"

Sợ Diệp Họa Khê không đáp ứng, Thời Trân Trân lập tức mềm giọng mà nói, bắt đầu khóc hu hu làm nũng:

"Khê Khê, tớ đã vất vả như vậy rồi, sao mà có thể còn để cho tớ tập thể dục chứ hu hu hu......"

"Nhìn một chút tiền đồ này của cậu, nhắc tới chuyện tập thể dục liền muốn chết muốn sống."

Diệp Họa Khê cười khẽ nói,

"Không bắt cậu tập thể dục, nhưng mà tối nay phải ăn thịt nướng."

Thời Trân Trân cắn răng gật đầu: "Được rồi, nhưng mà cậu phải nói cho tớ biết vì sao cậu biết được Lăng Kha sẽ không tới."

"Bởi vì là......"

Diệp Họa Khê cố ý câu giờ, nhìn Thời Trân Trân bộ dáng gấp khó dằn nổi, mới cong môi nói:

"Hạ Thanh Diệc là cậu của Lăng Kha, nếu mà cô ta dám đến, tên của tớ sẽ viết ngược lại."

Ngay sau đó, Diệp Họa Khê liền nói hết những chuyện mà Phó Tiêu đã nói cho cô cho Thời Trân Trân biết

"Quan hệ của hai nhà cũng không phải rất tốt, Lăng Kha sợ Hạ Thanh Diệc sợ đến muốn chết, ngày đó tớ liền nhìn thấy bộ dáng sợ hãi rụt rè của cô ta ở trước mặt Hạ Thanh Diệc, phỏng chừng chỉ muốn đường vòng mà thôi."

Thời Trân Trân vỗ vỗ đùi, có vẻ rất là kích động:

"Cậu đó, tớ liền biết có người có thể quản chế được Lăng Kha, không thấy được một mặt sợ hãi rụt rè kia của cô ta thật là quá đáng tiếc."

Diệp Họa Khê mím môi, chần chờ mà mở miệng:

"Cho nên tớ có một ý tưởng......"

"Ý tưởng gì?"

Thời Trân Trân tò mò hỏi. Diệp Họa Khê vô cùng trắng ra mà trả lời: "Tớ muốn làm mợ của Lăng Kha."

"Phụt......"

Thời Trân Trân không nhịn cười lên tiếng, "Cậu nói gì cơ?"

Diệp Họa Khê khẽ nâng mí mắt, lại lạnh nhạt mà nói:

"Nếu mà tớ trở thành mợ của Lăng Kha, khẳng định là cô ta sẽ không dám kiêu ngạo như vậy, còn có thể tức chết cô ta nữa."

Ánh mắt Thời Trân Trân mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu đánh giá Diệp Họa Khê, ngay sau đó nói:

"Cậu cứ nói thẳng ra là cậu coi trọng Hạ Thanh Diệc là được rồi, thấy sắc nảy lòng tham thì thấy sắc nảy lòng tham đi, còn bày đặt tìm nhiều lý do như vậy."

Là bạn thân quen biết nhau nhiều năm như vậy, Thời Trân Trân tự nhận là đã hiểu biết Diệp Họa Khê tới một cảnh giới nhất định rồi, loại chuyện vì trả thù Lăng Kha này, cô ấy không tin. Nếu mà tưởng trả thù Lăng Kha, trực tiếp để cho nhà họ Diệp ra tay, đơn giản lại mau lẹ. Diệp Họa Khê tuy rằng bị chọc thủng tâm tư, nhưng vẫn bình tĩnh biểu hiện như cũ:

"Đúng thì thế nào,cũng không phải không thể."

"Cậu hiểu biết được bao nhiêu về Hạ Thanh Diệc?"

Thời Trân Trân hỏi. Diệp Họa Khê giật mình, ngay sau đó lắc đầu. Thời Trân Trân thở dài:

"Khê Khê à, không phải tớ không cho cậu theo đuổi Hạ Thanh Diệc đâu, mà là bản thân anh ta không dễ theo đuổi rồi, cậu biết người trong giới đều gọi anh ta là cái gì không? Thánh tăng vô dục vô cầu."

Trong đầu Diệp Họa Khê nháy mắt hiện lên khuôn mặt tuấn tú và lạnh nhạt đến mức tận cùng kia của Hạ Thanh Diệc, bỗng chốc liền nở nụ cười:

"Còn rất thích hợp."

Thời Trân Trân thấy cô cái dạng này, lại bắt đầu phổ cập khoa học cho cô:

"Biết vợ chồng trong đoàn phim rất nhiều đúng không, nhưng mà Hạ Thanh Diệc hầu như không hề tiếp xúc với nữ diễn viên cùng đoàn phim, phương thức liên hệ đều sẽ không cho, hơn nữa loại cảnh hôn cảnh thân mật này là tuyệt đối không đóng. Mấy năm nay nữ minh tinh muốn cua anh ấy không chừng có thể xếp thành một vòng quanh tiểu khu của chúng mình, nhưng không có một người có thể thành công. Cậu ngẫm lại xem đây là vì cái gì!"

"Là bởi vì anh ấy không thích mấy cô ấy thôi."

Diệp Họa Khê hiện ra vẻ mặt biểu tình cậu coi tớ là con khờ sao

"Nếu mà thích thì khẳng định sẽ không giống nhau." Trân Trân: "......"

"Cậu yên tâm đi, tớ khẳng định sẽ cố gắng đóng phim." Diệp Họa Khê cong môi, đáy mắt lóe sự tự tin cười, "sự nghiệp và đàn ông tớ đều muốn."

***

Tin tức Diệp Họa Khê tham gia đóng phim điện ảnh 《Sứ mệnh》 rất nhanh liền truyền ra tới, khiến người ta khϊếp sợ.

Mọi người đều biết, 《Sứ mệnh》 là tác phẩm trở lại sau hai năm vắng bóng trên màn ảnh lớn của Hạ Thanh Diệc, đạo diễn Tề Hán cũng đã hợp tác nhiều lần với anh, hai người bắt tay chế tạo phim điện ảnh xưa nay đều là tuyệt phẩm.

Cái bánh ngon như vậy, từ khi vừa mới bắt đầu lộ ra tin tức, liền có rất nhiều người muốn chia một bát canh, lại không nghĩ rằng Diệp Họa Khê là một diễn viên mới thế nhưng lấy được nhân vật nữ chính.

—— Tin tức này là thật vậy chăng?

—— Vẫn là chờ thông báo chính thức đi, không nghĩ lại bị trôi tuột

—— Tài nguyên của Diệp Họa Khê thật tốt, có hậu trường đi, bằng không sao có thể lấy được nhân vật này

—— Lại tới nữa rồi lại tới nữa rồi, mỗi lần nữ diễn viên nhận được nhân vật tốt gì đó chính là có hậu trường, tới nam diễn viên chính là dựa vào thực lực của mình [mỉm cười]

—— Sẽ không thực sự có người cho rằng ở trong phim của Hạ Thanh Diệc có thể dựa vào hậu trường liền lấy được nhân vật chứ? Anh ấy là có tiếng không cần bình hoa đó, không có chút thực lực người ta thật sự chướng mắt.

Nghe được có người nói Diệp Họa Khê dựa vào hậu trường mà tiến vào, lời này ngược lại chọc giận fans của Hạ Thanh Diệc. Bởi vì lời này phảng phất chính là đang vả mặt Hạ Thanh Diệc, nói anh là xem hậu trường, fans nào có nhịn được nữa, lập tức ra tới giúp Diệp Họa Khê nói chuyện.

—— Có búa quăng búa, không có thì đừng bịa đặt [mỉm cười]

—— Anh trai của chúng tôi chưa bao giờ xem có hậu trường hay không cảm ơn, lần này anh ấy cách hai năm mới ra tới buôn bán, có ít người vừa há miệng liền ra tới bla bla!

—— Khi dễ em gái không có fans sao? Tôi đã xem em gái đóng Nguyệt Cơ rồi, kỹ thuật diễn rất tốt. Nhưng thật ra là bạn, con chuột dưới cống ngầm chỉ biết ở trên mạng nói xấu người ta!!

Có fans của Hạ Thanh Diệc hỗ trợ, những cư dân mạng kia vốn định thừa dịp cơ hội này hắt chút nước bẩn vào Diệp Họa Khê đều xám xịt mà chạy.

Tin tức này tự nhiên cũng truyền tới tai Lăng Kha, sắc mặt cô ta xanh mét, nhưng hoàn toàn không dám nghĩ đi đoạt lấy nhân vật này.

Cố tình người đại diện có chút không có ánh mắt, hỏi:

"Có cần tôi tìm người liên hệ với đạo diễn Tề Hán hay không, hỏi một chút nhân vật này có thể thay đổi người hay không?"

"Đổi cái gì mà đổi! Anh cố ý muốn thấy tôi bị mắng chết hay sao!" Lăng Kha vừa lúc không thể phát hỏa, cũng liền tất cả đều trút hết lên người người đại diện, "Anh có thể động não một chút được hay không hả, giúp tôi một lần nữa tìm một kịch bản tốt, lần trước bộ phim thần tượng kia liền nói tôi không đóng nữa."

"Nhưng mà...... cũng đã thông báo chính thức rồi......"

Người đại diện có chút khó xử mà mở miệng. Lăng Kha nhíu mày nhìn anh ta:

"Thông báo chính thức thì như thế nào, tôi chính là không muốn đóng, chút chuyện nhỏ này anh cũng làm không xong hay sao?"

"Tôi biết rồi."

Người đại diện đè xuống lửa giận trong lòng, nếu không phải tiền công ty cho anh ta đủ nhiều, anh ta mới không muốn hầu hạ loại đại tiểu thư không coi ai ra gì này.

***

Trên xe, Diệp Họa Khê đi gặp đạo diễn Tề Hán, hôm nay vài diễn viên chính sẽ gặp mặt nhau, cũng là thời gian lần đầu tiên bàn luận kịch bản. Diệp Họa Khê ở trong xe lật xem kịch bản, mấy ngày nay cô xem kịch bản rất nhiều lần, vẫn là không khỏi không cảm thán kịch bản này thật sự quá mức xuất sắc, cũng càng kiên định quyết tâm cô muốn diễn tốt nhân vật này.

Thời Trân Trân ngồi ở ghế phụ, cô ấy nhìn di động, ngay sau đó nghiêng đầu nói với Diệp Họa Khê ở ghế sau:

"Lăng Kha bỏ diễn bộ phim thần tượng kia, còn lên hot search rồi."

Diệp Họa Khê không ngẩng đầu, chỉ là cười lắc lắc đầu:

"Cô ta thật sự khuyết thiếu đòn hiểm của xã hội, giới giải trí nước sâu như vậy, nhà họ Lăng ở Định Hải có thể nói được vài lời, nhưng nếu cả nước thì sao, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện thôi."

Thời Trân Trân chậc chậc nói:

"Cô ta làm đại tiểu thư làm riết quen rồi đi, cho nên cảm thấy chính mình ở đâu cũng có thể muốn làm gì thì làm."

Diệp Họa Khê chưa bao giờ tốn quá nhiều tâm tư vào chuyện Lăng Kha khiêu khích, bởi vì dù nắm chắc Lăng Kha hoàn toàn không dám làm gì cô cả, nhưng cô cũng chưa bao giờ sẽ làm chính mình có hại, chuyện chọc tức Lăng Kha, cô làm đến rất thuận buồm xuôi gió.

Tới phòng họp, Diệp Họa Khê tới xem như sớm, Hạ Thanh Diệc và Tề Hán đều còn chưa có tới. Nhưng mà ba diễn viên khác cùng nhau tham dự đều tới rồi, bởi vì đều là diễn viên đã debut nhiều năm, cô nhanh chóng cung kính mà chào hỏi, sau đó tự giới thiệu bản thân.

Rất nhanh, Hạ Thanh Diệc liền cùng Tề Hán một trước một sau mà tiến vào. Thấy mọi người đến đông đủ, Tề Hán cũng cười nói:

"Thật không dễ dàng a, rốt cuộc tìm đủ rồi."

Ánh mắt Diệp Họa Khê dừng lại trên người Hạ Thanh Diệc ở bên cạnh, thấy anh mặc áo sơmi màu đen vừa có vẻ lạnh nhạt vừa gợi cảm, làm người ta muốn lột hết quần áo ra để tìm tòi đến tột cùng, vì thế cô nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Ánh mắt của cô thật sự quá mức trắng trợn, thậm chí không có chút nào che lấp, khi Hạ Thanh Diệc chuyển mắt nhìn về phía cô cũng mang theo một chút nghi hoặc. Diệp Họa Khê hào phóng mà đối diện với tầm mắt của Hạ Thanh Diệc, đôi mắt đen láy lóe ánh sáng linh động. Hạ Thanh Diệc ánh mắt hơi lóe lên, đáy lòng vốn dĩ bình tĩnh hơi hơi nổi lên gợn sóng.

"Thanh Diệc, cậu cũng nói hai câu đi."

Tề Hán lên tiếng nhắc nhở anh. Hạ Thanh Diệc hoàn hồn, giọng nói lạnh nhạt lại nghiêm túc:

"Hợp tác vui vẻ."

Sau khi hỏi han nhau, mọi người cũng đều tiến vào trạng thái. Diệp Họa Khê là lần đầu tiên tham gia trường hợp như vậy, đối với các tiền bối thảo luận về chuyện đóng phim đều ghi chép hết.

Chờ khi chính mình lên tiếng, cũng cường điệu nói về sự hiểu biết của mình đối với nhân vật này. Không nghĩ tới Tề Hán lại vỗ tay cho cô, nói cô đã soạn bài làm rất đầy đủ, cũng làm ánh mắt mọi người trong buổi họp đều nhìn sang cô, đặc biệt là Hạ Thanh Diệc, cũng làm cho Diệp Họa Khê trong lòng nhảy dựng, cảm thấy ngượng ngùng.

Sau khi kết thúc, Tề Hán cùng những diễn viên khác vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện phiếm, để lại Hạ Thanh Diệc ở phía sau một mình. Cửa phòng họp mở ra, Thời Trân Trân và người đại diện của Hạ Thanh Diệc liền đang ở bên ngoài chờ, sau đó bọn họ liền nhìn thấy Diệp Họa Khê chạy tới trước mặt Hạ Thanh Diệc.

"Thầy Hạ." Diệp Họa Khê ngăn anh lại, tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng tim lại đập rất nhanh,

"Về vấn đề trong kịch bản tôi có thể hỏi anh được không?"

Đôi mắt đen Hạ Thanh Diệc trầm tĩnh mà nhìn cô, như là mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, mà đoạn thời gian trầm mặc này đối với Diệp Họa Khê mà nói tựa như đang chờ tuyên án vậy, khiến người ta hít thở không thông.

Cách đó không xa Thời Trân Trân nhìn một màn này, thậm chí đang suy xét muốn kéo Diệp Họa Khê đi hay không, rốt cuộc trực tiếp cự tuyệt thật sự quá mất mặt. Tống Nhiên làm người đại diện của Hạ Thanh Diệc nhiều năm như vậy, gặp được không ít loại tình huống này, nhưng trong miệng vẫn là kinh ngạc mà nhắc mãi:

"Dũng sĩ nha dũng sĩ."

Trong phòng họp yên tĩnh không tiếng động, đang ở sau khi Diệp Họa Khê cho rằng chính mình bị cự tuyệt, giọng nói rõ ràng trầm thấp chậm rãi mở miệng:

"Có thể."

Hai chữ ngắn gọn trực tiếp đã làm kinh sợ vài người ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK