Tần Lam cầm đầu đánh bạn học ngay trong trường gây ra tiếng vang rất lớn, bởi vì trước nay trường Lâm Trung chưa từng xảy ra tiền lệ đánh nhau ầm ĩ như vậy, cùng lắm cũng chỉ là xích mích xô xát nhẹ. Sau chuyện này, học sinh trong trường vẫn không ngừng bàn tán xôn xao, dần dần câu chuyện trở thành một thứ không hình không dạng để mua vui trong miệng người khác.
Đối với phụ huynh học sinh, thông thường con em bị đánh như vậy nhất định sẽ đến trường mong muốn nhận được câu trả lời thích đáng. Nhưng Trầm Tri không có người thân, nói cách khác, hắn là cô nhi. Vì thế sẽ không có bất luận người nào đến trường tìm kiếm câu trả lời gì đó thay cho hắn.
Vì lý do này mà nhà trường thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng không muốn kéo mọi chuyện đi quá xa khiến nhiều bên khó xử. Thế nên cuối cùng bọn họ chọn cách xử phạt Tần Lam theo hình phạt mà họ cảm thấy nặng nhất, đó là đình chỉ học gã một tháng.
Mà đối với với chuyện không có người thân thay mình đòi công bằng, Trầm Tri không quan tâm.
Đối với việc Tần Lam bị đình chỉ học một tháng, hắn càng không quan tâm.
Hắn lúc này đang làm gì?
Hắn đang ung dung đi bên cạnh Lâm Miên An.
Con đường vẫn nhỏ hẹp, vẫn vắng lặng như vậy.
Người thiếu niên cao cao đi bên cạnh một cô gái nhỏ nhắn. Đuôi ngựa phía sau lưng cô gái đong đưa, đôi mắt lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước. Cô gái đó vẫn như vậy, có chăng thay đổi, đó chính là trong mắt có nhiều thêm một tia cảm xúc khác lạ, không ai rõ cảm xúc khác lạ đó là gì, chỉ cảm thấy dường như đôi mắt đã có hồn hơn.
Trầm Tri cầm túi giấy, bên trong vẫn là chiếc bánh bao nóng hổi kia.
Suốt thời gian này, hắn mỗi sáng đúng giờ chạy ra chợ xếp hàng mua bánh bao, sau đó lại đúng giờ chạy đến cửa nhà cô, cùng cô đi học. Lúc ở lớp chăm chú nhìn cô, lúc tan học theo đuôi cô về nhà, chiều đến chăm chỉ đi làm. Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, nhìn qua bình yên đến lạ.
Lâm Miên An chưa từng xua đuổi hắn, cô cũng chẳng nói với hắn quá nhiều, chỉ là lặng im như vậy. Dường như đang dần dần dung hoà với hắn trong im lặng. Để mặc hắn mỗi sáng chờ cô cùng đi học, mỗi ngày theo đuôi cô về nhà.
Mà bắt đầu từ một câu “Cậu rất giả” kia của cô, bắt đầu từ khi hắn không còn xây dựng hình tượng nữa, sự chán ghét trong mắt cô dường như đã biến mất không còn dấu vết.
Rõ ràng, cô rất hài lòng với hắn hiện giờ, cũng rất hài lòng với trạng thái của bọn họ hiện giờ.
Nhưng Trầm Tri lại không hài lòng.
Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, nói dễ nghe là cô tùy ý dung túng hắn, nói khó nghe là cô không để hắn vào mắt.
Cô chưa từng ăn bánh bao hắn mua, không từ chối cũng không nhận lấy, hoàn toàn làm ngơ. Sau đó vì tiếc của mà cuối cùng bánh bao đều chạy vào dạ dày hắn.
Bọn họ mỗi ngày đều là cùng đến trường trong câm lặng.
Thật sự là câm lặng, Trầm Tri cảm thấy mình với cô giống như đang diễn kịch câm. Thế nên hắn rất không phối hợp mà liên tục nói chuyện với cô, nói đúng hơn là tự nói chuyện một mình.
Vậy là con đường vắng lặng đó đã không còn vắng lặng nữa, mỗi ngày đều trông thấy một đôi nam nữ đi cạnh nhau, cô gái mang dáng vẻ lạnh nhạt nhìn thẳng về phía trước, chàng trai bên cạnh không ngừng văng nước bọt tứ tung.
Hắn kể chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn cho cô nghe, hắn kể chuyện Hoàng Tử Ếch cho cô nghe, hắn kể chuyện Aladdin và cây đèn thần cho cô nghe.
Sau đó, Trầm Tri lại đột nhiên cảm thấy, mình giống như cô bé bán diêm vậy, mà Lâm Miên An chính là những điều ấm áp tuyệt vời, thứ mình cần lại là thứ mình không có.
Thế nên hôm nay, cuối cùng Trầm Tri cũng tức giận rồi.
Hắn phải có.
Sau khi tốn nước bọt kể chuyện một hồi lâu, bánh bao trong tay dần lạnh, hắn không bước tiếp nữa mà dừng chân tại chỗ.
Lâu như vậy rồi cũng chưa từng xảy ra chuyện này, mà Lâm Miên An đã quen với việc hắn đi song song với mình, quả thật khiến cô bất ngờ, chân cũng sững lại.
Trầm Tri bước tới, đưa túi giấy đến trước mặt cô, ra lệnh nói: “Cầm lấy, sắp lạnh rồi.”
Hàm ý là, bánh bao sắp nguội rồi, cô phải ăn, không được từ chối.
Lâm Miên An hơi nhíu mày nhìn hắn.
Trầm Tri thấy thái độ của cô, nổi đoá: “Cậu bỏ cái thói nhíu mày này đi.”
Sau đó, cô bất giác lại nhíu mày chặt thêm một chút.
Hắn căm tức nói: “Cậu cái đồ vô lương tâm. Bánh bao này là tiền mồ hôi công sức tôi bỏ ra mua cho cậu, mỗi ngày dậy sớm chạy ra ngoài kia xếp hàng giành giật, mỗi ngày chạy sớm tới cửa nhà cậu chờ chỉ vì muốn cậu không bỏ bữa sáng. Mẹ nó, cậu cũng không phải công chúa, lúc nào cũng bày mặt lạnh cho ai xem. Hôm nay nếu cậu không ăn thì cả hai chúng ta khỏi cần đi học nữa.”
Trầm Tri nói xong một tràng dài, đột nhiên hắn cảm thấy mình giận quá mất khôn, quả thật cô là công chúa.
Huống chi hắn không nên lấy chuyện đi học uy hiếp cô. Bởi vì căn bản cô không hề quan tâm tới chuyện này.
Hắn nhìn vào vách tường đối diện, thầm nghĩ nếu mình đòi đập đầu uy hiếp cô, liệu cô có xiêu lòng không?
Sau đó hắn cảm thấy không có khả năng, lại cảm thấy bây giờ mình thật ấu trĩ, rõ ràng hơn nữa là cảm giác bất lực, bởi vì đối với cô, từ đầu đến cuối hắn đều không có cách nào.
Từ tức giận, Trầm Tri chuyển sang bất lực.
Lâm Miên An lẳng lặng nhìn hắn giống như con chó bị giẫm phải đuôi.
Phải, là chó.
Loài chó bình thường rất nhiệt tình với chủ, nhưng khi bị chủ giẫm phải đuôi thì sẽ không ngừng nhảy dựng lên sủa ầm ĩ. Mà loài chó, cho dù có bị giẫm đuôi đau thế nào đi nữa, nó vẫn vĩnh viễn không bao giờ cắn ngược lại chủ mình.
Đương nhiên, Lâm Miên An cảm thấy mình là chủ.
Nếu Trầm Tri biết cô đang ví mình như chó, chắc chắn hắn sẽ tức điên lên lần nữa.
Vì chuyện này mà đột nhiên trong lòng cô cảm thấy vui vẻ.
Đúng thế, vui vẻ.
Rất lâu rồi, Lâm Miên An không thấy vui vẻ, lâu đến mức không biết lần cuối cùng cô cảm thấy vui vẻ là lúc nào.
Mày Lâm Miên An dần dần giãn ra, cô đưa tay lấy túi giấy từ trong tay hắn, nhẹ nhàng lấy bánh bao trong túi giấy ra.
Cô xé một miếng đưa vào miệng, cảm giác đầu tiên là rất ngon, cảm giác thứ hai là nó vẫn còn nóng.
Vì thế, Lâm Miên An liền ăn thêm một miếng nữa, sau đó tiếp tục ăn thêm nhiều miếng khác.
Cô cất bước đi, ánh mắt không còn lẳng lặng nhìn về phía trước nữa mà nhìn bánh bao trong tay, tỏ vẻ rất hài lòng.
Trầm Tri nhìn cô ăn, ánh mắt hắn di chuyển tới chân mày cô, nơi đó không còn nhíu chặt nữa, lúc giãn ra lại nhìn hài hoà như thế. Nhưng mà hài hoà thì đã sao, lần đầu tiên Trầm Tri lại có cảm xúc muốn đem nó cạo sạch.
Đúng, tốt nhất là cạo sạch, đừng có giở thói nhíu mày với hắn.
Nếu lúc này chân mày của Lâm Miên An có nhận thức, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, sợ người này tương lai sẽ nửa đêm nhân lúc chủ nhân ngủ mà ngồi dậy cạo sạch mình.
Mấy ngày sau đó cứ diễn ra như thế, bỗng nhiên một hôm Lâm Miên An không nhận bánh bao hắn đưa qua nữa.
Trầm Tri chợt cảm thấy bất an, không phải cái người này tự dưng muốn giở thói cũ với hắn, cái gì cũng làm lơ đấy chứ?
Lâm Miên An nói: “Đổi món.”
Hắn nghe xong liền tỉnh ngộ, ngày nào cũng để cô ăn bánh bao, tất nhiên sẽ thấy ngấy. Lý do trước đó hắn chọn mua bánh bao cũng rất đơn giản, hôm nọ hắn đi ngang qua mua thử một cái, mình ăn thấy ngon liền biết cô cũng sẽ thấy ngon.
Nhưng dù bánh bao ngon đến mức nào đi nữa, ăn mãi cũng sẽ thấy chán.
Trầm Tri nghĩ tới thời gian trước cô không chịu ăn, bánh bao lúc nào cũng là mình ăn, quả thật rất ngấy.
Vì thế sáng hôm sau, Trầm Tri dậy rất sớm ra chợ đổi vị trí xếp hàng từ quầy bánh bao sang quầy bánh mì.
Lâm Miên An ăn xong bánh mì, cô đột nhiên nói: “Muốn ăn xôi.”
Vì thế ngày hôm sau, Lâm Miên An rất hài lòng cầm xôi ăn.
Dần dần mỗi ngày Lâm Miên An đều được ăn một món khác nhau, thực đơn bữa sáng phong phú. Nếu cô nói hai từ đổi món, vậy thì sẽ tùy ý Trầm Tri lựa chọn, nếu cô nói tên món ăn đó ra, vậy thì cho dù Trầm Tri phải dậy rất sớm, đi hết mấy cái chợ cũng phải đào được món ăn đó cho cô.
Lâm Miên An rất hài lòng.
Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)
Mà ở trường, khoá 53 hiện giờ cũng đã sớm quen với hình ảnh hai người tới lớp cùng nhau. Từ những ngày đầu mọi người bàn tán xôn xao, lâu dần cũng không còn là trung tâm của sự bàn tán nữa. Bởi vì cho dù bàn tán tới đâu, chuyện cũng chỉ có như vậy. Chỉ là trong những lúc thỉnh thoảng, đây vẫn là câu chuyện góp vui vào những buổi trò chuyện của học sinh khoá 53.
Những điều vụn vặt trong cuộc sống chính là diễn ra như vậy. Những điều đặc biệt ban đầu lúc nào cũng được bàn tán xôn xao. Chờ đến khi người khác nhìn quen rồi, bàn tán đủ rồi, tự khắc thứ nó sẽ trôi vào im lặng. Người ta vẫn nhớ, chỉ là sẽ nào sôi nổi như lúc đầu.
Bởi vì ai cũng sẽ mệt, sẽ lười, sẽ chán.