Từ sau khi "hiến" Lạc Trầm Ương cho Cố Thần. Tất cả những chuyện quỷ quái trong nhà đều biến mất. Nhà họ Cố mừng thầm trong lòng, hẳn là nghiệp chướng ấy đã có được cái mình muốn, chịu rời đi rồi.
Đột nhiên hôm nay vào canh ba. Trong nhà bỗng vang lên tiếng hát của hai đứa bé, đánh thức cả trên dưới Cố gia.
"Tân nương mới gả, tân nương mới gả"
"Nước mắt lưng tròng, gả xuống Hoàng Tuyền"
"Ba bái thiên địa, từ biệt thế gian"
"Tân nương trở về, tân nương trở về"
"Lang quân như ý, quỷ lang quân, vương hậu quay về"
(Lạc Trầm Ương là nam nhưng lại được gả đi nên tôi dùng cả hai từ tân lang tân nương)
Cứ vậy. Chúng lặp đi lặp lại mấy câu hát không rõ ý tứ. Đại khái là thông báo tân nương sắp về, dọa cả Cố gia không tài nào ngủ nổi. Đôi linh đồng chạy khắp nơi, cái bóng cứ lướt qua một cái rồi biến mất. Tiếng cười đùa của trẻ con vang khắp căn dinh thự, ai cũng cảm thấy sợ hãi.
Đôi linh đồng này không biết từ đâu đến. Vẻ mặt của Cố phu nhân - Diệp Tịch biến sắc, bà ta bám lấy tay của chồng mình là Cố lão gia sợ sệt trừng mắt mở to, trong đáy mắt còn chứa giọt nước mắt sắp dâng trào.
- Lão gia.. Lão gia.. Không thể như vậy được.
Miệng bà ta lắp bắp mãi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh. Cố Chính Viễn - gia chủ họ Cố nắm lấy tay của bà vỗ nhẹ, ý bảo là không sao đâu, mọi thứ đều ổn.
Một lúc sau tiếng của linh đồng biến mất. Không còn tiếng hát, cũng chẳng còn tiếng bước chạy và tiếng cười đùa trong nhà. Cả nhà Cố gia mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ là quỷ con vào nhà chơi rồi đi, đùa nghịch một lát thôi, không có gì to tát hết. Tất cả đi về phòng của mình.
Nhưng cái bọn họ không ngờ là, "quỷ con" trong suy nghĩ của bọn họ hôm qua lại không hề hát bài đồng dao đó lừa bọn họ.
"Tân nương" thật sự đã quay về.
Người giúp việc đang quét tước sân vườn bỗng nghe tiếng chuông cổng liền đi ra mở cửa. Vừa thấy người ở ngoài cổng đã sợ hãi hét ầm lên, chính bản thân cũng ngã xuống đất.
- Quỷ.. quỷ.. quỷ tân lang! Quỷ tân lang!
Vừa gào lên xong cô ta giống như bản tính sinh tồn nổi dậy. Vội vã bò dậy chạy như điên về khu dinh thự chính của Cố gia, sợ "quỷ" sẽ làm hại mình.
"Quỷ tân lang" vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng khuất dần của cô ta. Khoé môi khẽ nhếch nở nụ cười.
Người hầu kia chạy vào đến sảnh chính, không thèm làm theo quy tắc mà đẩy cửa ra. Trùng hợp tất cả mọi người đều có mặt ở đó. Cô ta hốt hoảng ngã xuống trước mặt Diệp Tịch. Cố phu nhân nhíu mày nhìn cô ta.
- Không muốn sống nữa sao? Phép tắc đi đâu hết rồi?
Quả là dáng vẻ của một phu nhân cao quý. Hoàn toàn quên mất Cố phu nhân đêm qua sợ đến mất ngủ là ai.
- Phu.. phu nhân.. quỷ.. quỷ tân lang.. vợ của thiếu gia.. về rồi..
Cô ta vừa thốt ra câu này, không khí hài hòa của cả sảnh bỗng trở nên trầm trọng. Cố Chính Viễn nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Cô nói cái gì?
Cô hầu sợ người ta không tin mình, vội ngẩng đầu lên lặp lại, giọng nói vô cùng quả quyết chắc chắn.
- Thật.. tôi không dám lừa dối ngài.. lão gia.. thiếu gia phu nhân trở về rồi.. đang đứng ngoài cổng.. tôi đi ra mở cổng thì thấy cậu ta.. ngày đó tôi cũng được xem lễ minh hôn mà ông chủ..
Cố Chính Viễn mày nhíu càng sâu. Đang định lên tiếng bảo cô hầu gọi người vào thì bên ngoài có tiếng bước chân, một thanh niên trẻ tuổi bước vào trong sảnh lớn.
- Đừng làm khó cô ta. Cũng chỉ là cái nô tì.
Vừa nghe thấy giọng nói này, ai nấy cũng đều bất giác hít thở sâu. Mợ của Cố Thần - Lan Cẩn Vu thậm chí còn run lên bần bật.
Lạc Trầm Ương xuất hiện ngay sau lưng người hầu kia. Cô ta lập tức như gặp thấy quỷ, cả người run lên rồi bò xa ra khỏi cậu, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Lạc Trầm Ương nhìn từng gương mặt mới gặp hai lần nhưng như quen biết hai đời này một lượt. Cuối cùng cậu nở nụ cười thân thiện.
- Không ai chào đón tôi ư?
Tất cả trầm lặng.
Chào đón? Có thể chào đón sao?
Có ai bình tĩnh được khi người mà chính tay mình đã đem nhốt vào quan tài, chặn hết đường sống đột nhiên sống sờ sờ quay lại đây cười với mình hay không?
Diệp Tịch đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố nặn ra được một nụ cười vặn vẹo hết sức.
- Lạc Lạc.. con có phải là.. thiếu tiền nên muốn về.. lấy không? Mẹ sẽ đốt cho con mà.. con báo mẹ một tiếng là được rồi, cần gì phải.. đích thân về như thế..
Lạc Trầm Ương nheo mắt lại. Có vẻ khinh thường.
- Tôi chưa chết mà. Không tin bà có thể gọi bác sĩ đến đo nhịp tim của tôi?
Cậu tự nhiên như ở nhà mình, đi lướt qua bà ta đến bàn thờ phía sau bọn họ - là bàn thờ của Cố Thần. Lạc Trầm Ương nhẹ nhàng cầm bài vị của lão công nhà mình lên thổi bụi ở trên đó. Rõ là mới cách đây hơn một tháng, hẳn là không lau chùi thường xuyên nên mới có một lớp bụi mỏng như thế. Cố gia mười mấy người nhìn thấy một loạt hành động cổ quái này của cậu đều đồng loạt rùng mình. Lạc Trầm Ương không để ý, bâng quơ mà nói.
- Mấy ngày "tạm chết" ở trong quan tài, tôi đã gặp Cố Thần dưới địa phủ. Anh ấy nói tôi chưa đến mệnh chết. Cái chết của tôi là mệnh cách bị sai lệnh, đã được sửa lại, tôi được Phong Đô đặc xá cải tử hoàn sinh, trở về dương thế, điều kiện là phải giúp anh ấy đường hoàng chăm sóc cho Cố gia chu đáo, anh ấy ở nơi suối vàng mới yên tâm mà an nghỉ.
Nói xong, cậu lại ẩn ý nhìn Cố Chính Viễn.
- Anh ấy đối xử "tốt" như vậy với Cố gia mà?
Cố Chính Viễn bày ra một bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, đối mắt với cậu. Lạc Trầm Ương uyển chuyển dời tầm mắt, như không có gì xảy ra.
Cố Yên Ly - con gái của Lan Cẩn Vu và Cố Cẩm Phong nghe vậy thì cẩn thận lên tiếng.
- Anh.. anh nói thật chứ? anh sẽ không phải quỷ.. ưm.
Cố Yên Ly bị Lan Cẩn Vu bịt miệng lại. Ánh mắt bà ta đảo qua cô, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, bà thực sự sợ hãi đứa con này thốt ra lời không hay.
Lạc Trầm Ương quay đầu nhìn Cố Yên Ly. Cô nàng mới tròn mười tám, nhìn vẫn còn nét ngây thơ của tuổi thanh xuân. Cậu mỉm cười nói với cô.
- Tôi không lừa, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Muốn xác minh cứ việc gọi bác sĩ đến là được.
Cố Chính Viễn suy nghĩ. Cuối cùng thở dài, vẫn đưa ra hạ sách Lạc Trầm Ương đề ra, gọi bác sĩ tư nhân của Cố gia đến.
Cuối cùng kết quả thẩm định bác sĩ đưa ra lại là nhịp tim bình thường, mạch không có gì bất ổn. Họ Cố không muốn tin thì vẫn cứ phải tin vì sự thật rành rành trước mắt. Còn có thể chối lại lời bác sĩ làm việc cho bọn họ mấy chục năm hay sao?
Số của Lạc Trầm Ương tốt đến vậy?
Nhưng bọn họ đều đồng chung nghĩ đến một vấn đề.
Lạc Trầm Ương quay về rồi. Vậy còn Cố Thần? Có khi nào hắn sẽ trở lại phá cái nhà này không? Vật tế đã sống lại.. nhưng là hắn cho phép, hẳn là.. ổn nhỉ?
Lạc Trầm Ương mặc kệ những suy nghĩ ngổn ngang của bọn họ. Bản thân đem vali đồ lên tầng trước, mặc kệ bọn họ đang không ngừng dõi mắt nhìn theo cậu.
Lúc đi lên đến cuối cầu thang. Đột nhiên có hai đứa trẻ xuất hiện trước mặt cậu. Hai đứa trẻ nhỏ giờ đây đã là linh hồn trẻ con chạy qua chạy lại, vừa chạy vừa hát lại bài hát của canh ba sáng hôm nay. Chỉ là cuối cùng lại thêm vào một câu hoàn toàn mới.
Lạc Trầm Ương khẽ đảo mắt nhìn xuống dưới lầu. Những người dưới kia không hề nghe thấy giọng hát của mấy đứa trẻ, vẫn đang thì thầm bàn bạc gì đó với nhau. Cậu ngồi xuống bằng chiều cao của hai đứa bé, nhẹ nhàng xoa đầu chúng rồi lấy trong túi áo ra hai viên kẹo bằng giấy, dùng bật lửa đốt đi. Hai viên kẹo liền xuất hiện trên tay hai đứa trẻ. Lạc Trầm Ương cười với chúng rồi thì thầm vào tay hai đứa trẻ điều gì không rõ. Sau cùng "vương hậu" để lại câu cuối cho chúng.
- Có thể thành toàn.