Beta: Thu Hà
***
Chương 4. Tác dụng của không gian.
Ninh Phỉ không ngờ con hổ này còn khổ hơn mình, anh khịt khịt mũi, ngửi mùi máu tanh trong không khí, cảm thấy không nên nhắc lại những chuyện tồi tệ của đối phương thì hơn, vì vậy anh an ủi nói: "Không có gì to tát, năm đó bộ lạc của tao bị phân tán, cha mẹ anh em đều chết hết, tao có thể sống sót đã là kỳ tích rồi. "
Hổ trắng lắc lắc cái đuôi, coi như đang đáp lại anh.
Ninh Phỉ lại nói: "Sau này mày đi với tao đi, anh đây đảm bảo cho mày ăn sung mặc sướng!" Anh là muốn tìm đàn em, còn ai có thể lấy hổ trắng làm đàn em? Nghĩ đến đó liền cảm thấy tự hào!
Hổ trắng lười biếng nhìn anh một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Ninh Phỉ coi như không thấy, hỏi: "Vậy mày tên gì? Về sau tao nên xưng hô với mày như thế nào?"
Hổ trắng đặt cằm lên móng vuốt nói: "Không có."
Hắn là một con hổ vô danh, trong bộ lạc đều nói rằng hổ trắng sẽ mang đến tai họa, nên bọn chúng đã đuổi hắn đi. Cha mẹ dứt khoát rời khỏi bộ lạc cùng hắn, nhưng đơn độc ở bên ngoài cũng không dễ dàng, không lâu sau đó cha của hắn vì đi săn thú bị trọng thương mà chết. Mẹ hắn cũng sinh bệnh nặng, khi đó hắn còn chưa có tên, cha mẹ mỗi lần gọi đều kêu tên thân mật của hắn là bảo bảo…
Nhưng bây giờ hắn đã không còn là bảo bảo nữa… .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tôi Coi Các Người Như Anh Em
2. Chú Nhỏ
3. Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4. Đánh Tráo Thân Phận
=====================================
Ninh Phỉ nghe ra được cảm giác bi thương và mất mát từ giọng nói của hắn, anh càng yêu quý người đàn em tương lai này của mình: "Vậy mày dùng họ của tao đi? Tao họ Ninh, về sau sẽ gọi mày là… Ninh Chinh có được không? Chinh trong chinh chiến, rất khí phách!”
Hổ trắng quay đầu lại nhìn anh, con ngươi màu hổ phách hiện lên tia khó hiểu: “Họ là cái gì?”
Ninh Phỉ không biết nên giải thích như thế nào về cái vấn đề họ cao quý này, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này chúng ta sẽ thu thêm đàn em, đều đặt họ Ninh, Ninh sẽ là đại biểu cho bộ lạc của chúng ta, thế nào? Bình an, hòa bình, hạnh phúc mỹ mãn, đây là bộ lạc của chúng ta trong tương lai.”
(* 宁 Ninh có nghĩa là yên tĩnh, thanh thản, yên bình.)
Hổ trắng dường như là bị cảnh hòa bình hạnh phúc lừa dối, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Được.”
Nhiệt độ trong rừng rậm thay đổi rất nhiều, ban ngày thì nóng như lửa, ban đêm thì lại có chút ẩm ướt rét lạnh. Ninh Phỉ bỏ thêm một ít củi vào đống lửa, biến thành linh miêu cuộn mình trên đống cỏ khô, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Anh mệt muốn chết rồi.
Ninh Chinh yên lặng nhìn anh trong chốc lát, sau đó đứng lên học theo bộ dáng duỗi người giống Ninh Phỉ, nhưng cũng không thể biến thành người, hắn có chút buồn bực, cũng có chút tuyệt vọng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Sau đó yên lặng đi đến lỗ thông gió, chặn gió lạnh thổi vào Ninh Phỉ.
Sau này sẽ có bộ lạc sao?
Trước khi đi vào giấc ngủ hắn đã nghĩ về nó, cảm giác cũng không tệ.
Một bộ lạc không chán ghét hổ trắng như hắn…
Ninh Phỉ tỉnh dậy là sáng sớm hôm sau, anh thừa dịp Ninh Chinh đang ra ngoài “xả nước”, nhanh chóng tiến vào không gian tắm rửa, sau đó rót đầy nước suối vào trong ống trúc rồi trở về.
Sau khi ăn thịt sói no nê, Ninh Phỉ bắt đầu sắp xếp công việc trong ngày.
“Tao phải lấy thêm một ít cây trúc về,” Anh nói: “Sau này sẽ tiện cho việc bốc vác đồ đạc, mày có thể ở nhà trông nhà… Cẩn thận đừng để lửa tắt, đừng để người khác vào nhà của tao. Nếu có thể thì mày hãy tranh thủ xử lý đống da lông này một chút nha.”
Anh xé sạch sẽ màng mỡ trên da nai, nói: “Mặc dù mày không thể biến thành người, nhưng cũng không có gì to tát, chú ý lực của móng vuốt… Tóm lại là cẩn thận một chút, đừng làm nó bị trầy xước.”
Ninh Phỉ khó hiểu sờ sờ màng mỡ trên da sói, da sói bị nướng một ngày đã khô, ván lại cứng, anh chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể khoét được một cái lỗ trên da sói.
Ninh Phỉ sợ hắn lãng phí da lông, ném cho hắn trước một mảnh để luyện tập.
Ninh Chinh vừa cẩn thận chú ý không cào hư da sói, vừa hỏi: “Cây trúc là gì?”
“Cây trúc mà mày cũng không biết sao?” Ninh Phỉ kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lấy ống trúc bên người ra: “Chính là cái này, tao muốn lấy thêm một ít, đây là đồ tốt!”
Ngày thường Ninh Chinh rất ít chú ý đến những thứ không thể ăn, hắn hâm mộ nhìn Ninh Phỉ cầm ống trúc uống hai ngụm nước, nhìn xuống móng vuốt của mình, lại thở dài.
Ninh Phỉ xoa nhẹ cái đầu to của hắn: “Thân là một con hổ thì mày than cái khỉ gì? Tao thấy việc biến thân không thể cưỡng ép, có khi mày sẽ đột nhiên làm được, đúng không?”
Hiển nhiên điều này không thể an ủi Ninh Chinh, hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ dùng móng vuốt sắc bén cào lên da sói.
Ninh Phỉ gãi gãi mái tóc ngắn rối bời của mình, không biết nên nói gì.
Anh nhìn sắc trời, nói: “Thôi tao phải đi rồi, mày đừng có chạy lung tung đó!”
Ninh Chinh đột nhiên đứng lên nói: “Ta không thể đi cùng ngươi sao?”
Ninh Phỉ nói: “Mày đi thì ai giữ nhà? Lỡ như có thứ gì đi vào thì sao? Mày nhìn đống đồ tốt trong nhà tao xem, nếu bị người khác lấy mất thì sẽ buồn biết bao nhiêu!”
Ninh Chinh nhìn giá thịt sói và đống lông thú lộn xộn trong hang động, không hiểu được mấy cái này thì có gì tốt.
“Tao đi đây, mày giữ nhà đi.” Anh nói.
Để một con linh miêu đi ra ngoài, hắn có chút không đành lòng.
Ninh Phỉ nói: “Mày sẽ chặt trúc à? Rồi sau đó thì kéo nó về?”
Ninh Chinh sửng sốt một lút, ủ rũ cụp đuôi lăn về lại hang động.
Ninh Phỉ cười cười, sờ lên thanh đao và rìu đá mới vừa làm sáng nay: “Được rồi, tao đi đây.”
Vì đã biết nơi này từ lâu nên đi một chuyến cũng không lãng phí thời gian, rất nhanh đã tới bên bìa rừng trúc. Lần này anh đặc biệt tìm cây trúc thô nhất để chặt, trong lòng suy nghĩ xem nên làm gì với những cây trúc này…
Đến khi cả người đã đổ mồ hôi nhễ nhại thì cuối cùng anh cũng chặt được hai cây trúc, Ninh Phỉ uống một ngụm nước. Anh lắc lắc cổ tay, cảm thấy sức lực của mình hôm nay đã mạnh hơn hôm qua không ít, không biết có phải nhờ công lao của nước suối trong không gian hay không. Nếu thật sự có hiệu quả như vậy, anh cũng nên cho Ninh Chinh uống một chút, biết đâu uống xong rồi có thể biến thân.
Anh lấy thịt nai nướng khô treo bên eo xuống cắn vài miếng, mặc dù thịt nai có một lớp dầu trơn và mùi xông khói, nhưng ăn vào lại không có mùi vị gì. Linh miêu đời đời ăn thịt sống, nhưng anh thấy bản thân căn bản không thể chịu được khi ăn những thứ xộc mùi máu đó. Nếu chỉ để no bụng thì có thể sẽ chịu được.
Nhưng bây giờ anh muốn có một cuộc sống tốt hơn.
Dù sao thì cũng đã thu được một đàn em.
Ninh Phỉ gặm thêm mấy miếng thịt nai, sau đó không ăn nữa, anh lau mồ hôi trên trán, giơ tay đỡ lấy một cây trúc. Một mảnh rừng trúc lớn như vậy, nếu có thể thu nó vào không gian được thì tốt rồi, đỡ phải chạy tới chạy lui…
Anh vừa nghĩ đến đây, hai tay anh đột nhiên trống rỗng, xém chút làm anh trật cả eo
“Vãi… Ò!!” Ninh Phỉ ngẩng đầu, không thể tin được mà chửi thề.
Một mảnh rừng trúc to như vậy, đột nhiên mất đi một mảng, lộ ra một khoảng đất trống.
Anh vội vàng đi vào không gian, lúc này mới phát hiện mảnh rừng trúc nhỏ kia đang an cư lạc nghiệp ở phía sau nhà gỗ, một trận gió thổi qua, lá trúc vang lên tiếng xào xạc, như thể chúng nó vẫn luôn ở chỗ này, chỉ là không ai chú ý đến mà thôi.
Ninh Phỉ kinh ngạc cảm thán: “Này cũng quá thần kỳ rồi…” Anh đột nhiên lại nghĩ đến cảnh đồng khoai sọ: “Mạ đấu, đây quả nhiên là bàn tay vàng!”
Anh vội vàng ra khỏi không gian, chạy về phía cánh đồng khoai môn, sau đó mang toàn bộ cánh đồng vào không gian. Khoai môn tiến vào không gian, vậy mà tự nhiên xuất hiện bên cạnh hồ nước. Một vũng nước nhỏ thích hợp cho sự sinh trưởng của khoai môn xuất hiện bên cạnh hồ, còn có mấy con ếch xanh cũng bị thu vào, nhảy lên bên cạnh bờ hồ kêu ộp ộp.
Ninh Phỉ phấn khích muốn điên, anh bắt đầu suy nghĩ xem xung quanh còn thứ gì có thể thu vào không gian hay không.
Thí dụ như cây ăn quả!
Trong rừng có không ít cây ăn quả, anh cũng không lấy quá nhiều, một ít là đủ. Bằng cách này, nếu muốn ăn trái cây thì chỉ cần trực tiếp tiến vào không gian lấy, không cần mạo hiểm vào rừng tìm kiếm.
Lại thu thêm một ít cây óc chó, hai cây hồng và một cây sơn tra thì Ninh Phỉ mới hài lòng thu tay.
Nếu muốn nói thứ gì trong không gian này khiến anh không hài lòng thì đó chính là không có dụng cụ và một con hệ thống bị câm. Nhưng mà chuyện này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới. Không có dụng cụ thì tự mình làm ra, hệ thống không nói lời nào thì tự mình khám phá.
Anh rất hài lòng!
Thu cây trúc đã chặt vào trong không gian, Ninh Phỉ lon ton chạy về nhà, khi gần đến nơi thì lại mang cây trúc ra, dùng sức kéo về. Anh tạm thời không định lộ chuyện không gian cho Ninh Chinh, tuy đã nhận Ninh Chinh làm đàn em, nhưng ai mà biết được liệu Ninh Chinh có một lòng một dạ với anh hay không.
Anh nên giữ cho mình một đường lui.
Vòng qua bụi cây là có thể thấy hang động.
Ninh Chinh nằm trước cửa hang, cố gắng dùng móng tay cạy da sói. Lộ tai hắn đột nhiên giật giật, lập tức đứng lên nhìn về phía Ninh Phỉ đã rời đi, sau đó ném da sói làm hắn đau đầu xuống, cấp tốc chạy tới.
“Bé Chinh!” Ninh Phỉ cười cười vỗ cái đầu to đang củng vào người anh, ném sợi dây rơm buộc vào một trong các thân cây: “Đi, giúp tao kéo nó về.”
Ninh Chinh cắn dây cỏ, bốn móng chạy nhanh về phía hang động. Hắn ném cây trúc đến cửa hang, quay lại đón Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ bắt đầu sửa sang lại cây trúc, Ninh Chinh quay đầu nhìn vào mảng da sói bị chính mình cào nát, có chút cảm thấy xấu hổ.
Hắn còn không bằng một con linh miêu.
Ninh Phỉ không một chút gì để ý đến tâm tư của đàn em, anh tốn rất nhiều sức mới có thể chặt ống trúc thành độ dài mình muốn, sau đó ném tất cả sang một bên, mệt mỏi xoa cổ tay.
Anh nói: “Đã đến lúc thu thập thức ăn, mùa đông năm rồi mày đã trải qua như thế nào?”
Ninh Chinh nghiêng đầu nghĩ.
Mùa đông đối với hắn mà nói là một mùa khủng bố, khuyết thiếu thức ăn, rét lạnh, không biết khi nào mình sẽ ngủ một giấc không tỉnh. Nhưng có lẽ vận khí của hắn rất tốt, giãy giụa sống đến bây giờ. Nếu là bộ lạc, khả năng cao là họ cũng sẽ tích trữ lương thực đi? Dù sao thì mùa đông cũng không phải mùa tốt để đi săn.
“Có gì ăn thì ăn, không có gì ăn thì ngủ,” Hắn thấp giọng nói: “Đào một cái hố chui vào, đói quá thì chui ra, có gì ăn nấy… Nhưng rất khó để có thể tìm được đồ ăn.”
Ninh Phỉ có chút kinh ngạc, anh hỏi: “Tụi mày không di cư sao?” Anh nhớ rõ trong thế giới động vật đều có nói, những dã thú đều đi di cư cùng với những động vật ăn cỏ, vì chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo được lượng thức ăn dồi dào.
“Di cư?” Ninh Chinh lắc đầu nói: “Không có, trong rừng vẫn có thể tìm được đồ ăn, dù sao thì mùa đông cũng chỉ kéo dài ba bốn tháng, nhịn một chút là được.”
Ninh Phỉ sờ sờ bụng mình, anh không muốn nhịn.
“Ngày mai tao muốn đi đến bờ biển một chuyến, mày cứ ở nhà chờ đi. Thịt sói đó đủ cho mày ăn mấy ngày, chờ khi tao quay lại thì chúng ta sẽ bắt đầu tích trữ lương thực, dù là mùa đông thì tao cũng không muốn đói bụng.”
Ninh Chinh có chút bực bội gãi gãi móng vuốt: “Ta vẫn không thể đi theo ngươi sao?”
Không biết tại sao, hắn muốn ở bên cạnh Ninh Phỉ.
“Hai chúng ta đều đi thì ai giữ nhà? Tao vất vả lắm mới tìm được một nơi ở tốt như vậy, mày xem, có hang động, có cây, có nước, có đồ ăn… Ngoan nào, mày ở nhà đi.”
Ninh Chinh gục đầu xuống, âm thanh nghẹn ngào: “Nhưng mà, nhưng mà người chỉ là một con linh miêu.”
Ta vậy mà lại để một con linh miêu ra ngoài làm việc, còn bản thân thì ở lại giữ nhà? Thật mất mặt hổ mà!!