Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
*********************
An Thạch Hà dẫn đầu bước vào phòng của Lưu Bồ và Trương Quân, trong phòng truyền đến mùi máu tanh nồng nặc.
Quý Ngư đi sau lưng Lý Triệu, chú ý thấy khoá cửa không có dấu hiệu bị phá hỏng, Lưu Bồ lại nằm cách cửa phòng không xa.
Chờ bọn họ đến gần mới phát hiện, thi thể Lưu Bồ bị ngũ mã phân thây, đầu, đôi tay cùng với hai chân tách ra, cả người phân thành sáu phần rời rạc.
Điều khiến người ta càng sởn tóc gáy hơn chính là biểu tình bình thản trên mặt gã, khóe môi mỉm cười như đang sa vào một giấc mơ đẹp.
Ngoài hiện thực, bọn họ chưa từng được chứng kiến trực tiếp hiện trường giết người, Lý Triệu tái mặt nhịn không được chạy ra khỏi phòng nôn mửa, cho dù là An Thạch Hà đã gặp qua không ít thi thể, sắc mặc cũng trở nên trắng bệch.
Quý Ngư bình tĩnh lướt qua thi thể Lưu Bồ đi về phía cửa sổ, hôm nay sương mù loãng hơn ngày hôm qua một ít, có thể thấy lờ mờ một cái đình viện giữa hồ.
“Thấy đồng đội chết ngươi không sợ hãi hay đau khổ chút nào sao?” Giọng Bùi Đình đột nhiên vang lên.
Cậu hơi cúi đầu, lông mi run rẩy, làn da trắng nõn dưới ánh sáng sớm khiến bóng dáng cậu hơi mơ hồ, “Bọn tao vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, một câu cũng chưa từng nói với đối phương, thay vì lãng phí thời gian cho việc giải tỏ cảm xúc tiêu cực, tao thà tìm cách nhanh chống thoát khỏi phó bản còn hơn, tao thích tìm kiếm sự thật.”
“A a…… Sở thích của ngươi đặc biệt ghê, ta tiết lộ cho ngươi biết nè, ta thích chiếm giữ làm của riêng nhất, độc chiếm mọi thứ khiến ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.” Ngữ khí dính nhớp phấn khởi của Bùi Đình cảm thán bên tai Quý Ngư.
Cậu nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng.
Giọng của An Thạch Hà đột nhiên vang lên sau lưng: “Hửm? Quý Ngư, cậu vừa mới nói gì, phát hiện được gì hả?”
Lúc này cậu mới nhớ tới trong phòng vẫn còn một người, chỗ này không thích hợp nói mấy câu nhạt nhẽo với Bùi Đình.
“Trên khoá không có dấu hiệu dùng bạo lực để phá, cửa sổ cũng không có dấu vết ra vào.” Quý Ngư xoay người đi đến cạnh thi thể, “Anh thì sao, nhìn ra được gì không?”
Bởi vì nghề nghiệp nên An Thạch Hà có thói quen đeo bao tay, anh cởi bao tay chỉ vị trí đứt rời của thi thể, “Dựa vào vết thương, nạn nhân không phải bị dao chặt hay cưa đứt, mà là bị thứ gì đó trực tiếp xé xác. Chúng ta ra ngoài hỏi Trương Quân một số chuyện thôi, dù gì thì hai bọn họ cũng ở chung phòng chắc anh ta sẽ biết được chút manh mối.”
“Ừm.” Quý Ngư gật đầu theo sau An Thạch Hà ra khỏi cửa.
Đột nhiên, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện, cậu bất chợt quay đầu, lần này ngoài cửa sổ có vài sợi tóc đen phất qua.
......
Bên ngoài phòng.
“Tôi không biết, tôi không biết gì hết, sáng nay vừa ngủ dậy tôi đã thấy anh ta nằm trên sàn rồi, không lẽ người tiếp theo sẽ là tôi sao, anh An cứu với, cứu tôi đi mà!”
Quý Ngư vừa ra khỏi cửa đã thấy Trương Quân quỳ trên sàn ôm đùi An Thạch Hà, An Thạch Hà bị gã níu đến mất kiên nhẫn, dùng sức tránh thoát nói: “Tôi cũng là lần đầu tham gia phó bản, cứu anh kiểu gì?”
Lúc này Lý Triệu vừa nôn xong trở về, cũng giúp đỡ tiếp lời: “Đúng đó, đến bản thân bọn tôi còn khó bảo vệ, cậu đừng bám víu anh An nữa.”
“Hiện tại chúng ta phải làm sao đây, thế giới này không phải chết giả như game thực tế ảo, em sợ lắm, em muốn về nhà, thả em về nhà đi ô ô ô……” Đàm Thi Thi chôn mặt trong lòng bàn tay khóc toán lên.
Quý Ngư đột nhiên mở miệng hỏi Trương Quân: “Tối hôm qua, anh có ngửi được mùi gì không?”
“Mùi?” Trương Quân nhớ lại, “Đúng rồi, hình như trong lúc ngủ mơ tôi ngửi thấy mùi gì thơm lắm, sau đó là tiếng nói chuyện của một người phụ nữ.”
“Bọn tôi cũng vậy, tối hôm qua tôi và Đàm Thi Thi thay phiên gác đêm, nửa đêm đến lượt của tôi, đột nhiên tôi ngửi được một mùi thơm, thấy không thích hợp nên tôi cũng bịt mũi cho Đàm Thi Thi, sau khi cô bé tỉnh dậy cả hai cùng bịt mũi cho nhau, thức tới sáng.” Đường Lê.
An Thạch Hà gật đầu, “Bên tôi cũng ngửi được, còn có tiếng bước chân kỳ quái nữa.”
Sắc mặt Trương Quân hơi thay đổi, ánh mắt vô thần, Đường Lê chú ý lập tức hỏi: “Anh vẫn còn chuyện gì gạt bọn tôi phải không?”
“Ặc, tối qua thời điểm gác đêm tôi mệt quá nên nhịn không được ngủ quên mất.” Gã ấp úng trả lời, tròng mắt chột dạ đảo loạn.
“Cái gì! Thế chẳng phải chú hại chết……” Đàm Thi Thi the thé nói.
“Nói bậy, giết anh ta là quái vật, liên quan gì đến tao, con nhỏ mày tạt nước bẩn cho tao!” Trương Quân lớn giọng cắt ngang lời Đàm Thi Thi, nhảy dựng quát cô bé.
“Được rồi đừng ồn nữa, trước tiên nên xác nhận nguyên nhân tử vong, xem ra ai không tỉnh táo sẽ bị mê hoặc, tối qua hai ngươi đều ngủ nhưng chỉ có mỗi Lưu Bồ bị giết, nói không chừng mỗi đêm nó chỉ giết một người, đêm nay tất cả không được lờ là cảnh giác.” An Thạch Hà hiện tại hơi hối hận vì đã xung phông đảm nhận vai trò người lãnh đạo, đôi lúc anh cảm thấy bản thân giống y một bà mẹ già chuyên phụ trách giải hoà quan hệ của đàn con thơ.
Quý Ngư đồng tình nhìn An Thạch Hà, quả nhiên không làm mẹ già tần tảo vì đàn là lựa chọn đúng đắn.
“Phụt.” Như đoán được suy nghĩ của cậu, Bùi Đình phát ra tiếng cười.
Nhưng mà, thật sự chỉ cần duy trì tỉnh táo là có thể yên ổn thoát nạn sao?
Quý Ngư cắn móng tay nghĩ.
Hiện tại manh mối còn quá ít, đi bước nào hay bước đó.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra phòng khách, Lý Triệu xung phong nhận việc làm cơm sáng cho mọi người.
“Từ từ, nguyên liệu ở đây ăn được không đấy?” Đường Lê ngăn cản nói, “Lỡ có độc thì sao.”
“Hôm qua người dẫn đường nói, đây chỉ là phó bản tân thủ, chúng ta muốn ở lại ba ngày mà không ăn không uống, mọi người sẽ đói chết, trò chơi sẽ không thiết kế tử cục như thế để bẫy người chơi đâu.” Quý Ngư tiến vào phòng bếp cầm lấy cải trắng vẫn tươi mới nằm trên thớt.
“Điều tôi thấy kỳ quái chính là tất cả nguyên liệu trong bếp rất tươi, bên trong tủ lạnh còn cất đồ ăn thừa, có vẻ chúng ta bị đưa đến khoảng thời gian biệt thự vẫn chưa gặp chuyện.”
An Thạch Hà gật đầu, những người khác kinh ngạc nhìn Quý Ngư, không nghĩ tới người này trông không có cảm giác tồn tại, lại nhạy bén hơn bọn họ tưởng nhiều.
.........
Đại sảnh livestream.
“Quý Ngư nhạy bén ghê.”
“Không những thế ảnh còn rất ưa nhìn, gu của mị, he he.”
“Gu, một thằng công tử bột thì có gì để thích, chẳng qua được chút may mắn phù hộ thôi, hay ho nổi gì.”
“Biểu hiện của An Thạch Hà không tồi, nếu cậu ta có thể thông quan phó bản thử nghiệm tôi sẽ mời cậu ta vào hiệp hội bọn tôi.”
“Ừ ừ, tiếc là phó bản lần này không đơn giản, bên trong không chỉ có mỗi một ‘con’ đâu.”
Có không ít người xem trọng năng lực của nhóm người Quý Ngư, nhưng người không xem trọng thì chiếm đa số.
.........
Biệt thự.
Sau khi cơm nước xong xui, mọi người bắt đầu tiết lộ manh mối mình phát hiện.
“Tôi và Trương Quân thăm dò phòng ngủ chính ở tầng 1, chủ nhân căn phòng là một cặp vợ chồng, còn có ảnh chụp, bọn họ chắc cũng là chủ nhân của biệt thự này, chúng tôi tìm thấy một ít vụn giấy bị xé nát dưới gầm giường, sau khi ghép lại tôi thấy bên trên viết ‘ cô ta là quỷ ’.” Lý Triệu nói.
“Bọn tôi thì đi phòng ngủ phụ, chủ nhân căn phòng là em gái của vợ chủ biệt thự, người vợ đồng ý cho em gái ở nhờ nên coo em rất biết ơn, có vẻ quan hệ hai người rất tốt.” Đường Lê cuộn đuôi tóc xoăn sóng nói.
Quý Ngư: “Tối qua tôi phát hiện một sấp báo trong phòng đọc sách, bên trên đề cập đến vụ án em vợ bị mất tích, ngày báo đưa tin cách một tháng so với thời gian cô em viết thư.”
Tối qua những người khác đều ở trong phòng ngủ đã được kiểm tra qua, mỗi mình Quý Ngư ở phòng sách và tìm kiếm manh mối.
“Đội của tôi thăm dò phòng ngủ trên tầng 2, chủ căn phòng là một đứa trẻ, nó hẳn là con của chủ biệt thự, tôi chỉ tìm được một thanh dao găm đồ chơi, không chắc có thể giết chết sinh vật phi nhân loại hay không.” An Thạch Hà lấy một thanh dao găm đồ chơi rất nhỏ từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên thanh dao.
Đột nhiên, đèn chùm treo trên đỉnh đầu lập loè vài cái.
Tắt ngóm.
************
Nai: không phải tui edit loạn xưng hô đâu 🥺🥺
(Đã beta)
*********************
An Thạch Hà dẫn đầu bước vào phòng của Lưu Bồ và Trương Quân, trong phòng truyền đến mùi máu tanh nồng nặc.
Quý Ngư đi sau lưng Lý Triệu, chú ý thấy khoá cửa không có dấu hiệu bị phá hỏng, Lưu Bồ lại nằm cách cửa phòng không xa.
Chờ bọn họ đến gần mới phát hiện, thi thể Lưu Bồ bị ngũ mã phân thây, đầu, đôi tay cùng với hai chân tách ra, cả người phân thành sáu phần rời rạc.
Điều khiến người ta càng sởn tóc gáy hơn chính là biểu tình bình thản trên mặt gã, khóe môi mỉm cười như đang sa vào một giấc mơ đẹp.
Ngoài hiện thực, bọn họ chưa từng được chứng kiến trực tiếp hiện trường giết người, Lý Triệu tái mặt nhịn không được chạy ra khỏi phòng nôn mửa, cho dù là An Thạch Hà đã gặp qua không ít thi thể, sắc mặc cũng trở nên trắng bệch.
Quý Ngư bình tĩnh lướt qua thi thể Lưu Bồ đi về phía cửa sổ, hôm nay sương mù loãng hơn ngày hôm qua một ít, có thể thấy lờ mờ một cái đình viện giữa hồ.
“Thấy đồng đội chết ngươi không sợ hãi hay đau khổ chút nào sao?” Giọng Bùi Đình đột nhiên vang lên.
Cậu hơi cúi đầu, lông mi run rẩy, làn da trắng nõn dưới ánh sáng sớm khiến bóng dáng cậu hơi mơ hồ, “Bọn tao vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, một câu cũng chưa từng nói với đối phương, thay vì lãng phí thời gian cho việc giải tỏ cảm xúc tiêu cực, tao thà tìm cách nhanh chống thoát khỏi phó bản còn hơn, tao thích tìm kiếm sự thật.”
“A a…… Sở thích của ngươi đặc biệt ghê, ta tiết lộ cho ngươi biết nè, ta thích chiếm giữ làm của riêng nhất, độc chiếm mọi thứ khiến ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.” Ngữ khí dính nhớp phấn khởi của Bùi Đình cảm thán bên tai Quý Ngư.
Cậu nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng.
Giọng của An Thạch Hà đột nhiên vang lên sau lưng: “Hửm? Quý Ngư, cậu vừa mới nói gì, phát hiện được gì hả?”
Lúc này cậu mới nhớ tới trong phòng vẫn còn một người, chỗ này không thích hợp nói mấy câu nhạt nhẽo với Bùi Đình.
“Trên khoá không có dấu hiệu dùng bạo lực để phá, cửa sổ cũng không có dấu vết ra vào.” Quý Ngư xoay người đi đến cạnh thi thể, “Anh thì sao, nhìn ra được gì không?”
Bởi vì nghề nghiệp nên An Thạch Hà có thói quen đeo bao tay, anh cởi bao tay chỉ vị trí đứt rời của thi thể, “Dựa vào vết thương, nạn nhân không phải bị dao chặt hay cưa đứt, mà là bị thứ gì đó trực tiếp xé xác. Chúng ta ra ngoài hỏi Trương Quân một số chuyện thôi, dù gì thì hai bọn họ cũng ở chung phòng chắc anh ta sẽ biết được chút manh mối.”
“Ừm.” Quý Ngư gật đầu theo sau An Thạch Hà ra khỏi cửa.
Đột nhiên, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện, cậu bất chợt quay đầu, lần này ngoài cửa sổ có vài sợi tóc đen phất qua.
......
Bên ngoài phòng.
“Tôi không biết, tôi không biết gì hết, sáng nay vừa ngủ dậy tôi đã thấy anh ta nằm trên sàn rồi, không lẽ người tiếp theo sẽ là tôi sao, anh An cứu với, cứu tôi đi mà!”
Quý Ngư vừa ra khỏi cửa đã thấy Trương Quân quỳ trên sàn ôm đùi An Thạch Hà, An Thạch Hà bị gã níu đến mất kiên nhẫn, dùng sức tránh thoát nói: “Tôi cũng là lần đầu tham gia phó bản, cứu anh kiểu gì?”
Lúc này Lý Triệu vừa nôn xong trở về, cũng giúp đỡ tiếp lời: “Đúng đó, đến bản thân bọn tôi còn khó bảo vệ, cậu đừng bám víu anh An nữa.”
“Hiện tại chúng ta phải làm sao đây, thế giới này không phải chết giả như game thực tế ảo, em sợ lắm, em muốn về nhà, thả em về nhà đi ô ô ô……” Đàm Thi Thi chôn mặt trong lòng bàn tay khóc toán lên.
Quý Ngư đột nhiên mở miệng hỏi Trương Quân: “Tối hôm qua, anh có ngửi được mùi gì không?”
“Mùi?” Trương Quân nhớ lại, “Đúng rồi, hình như trong lúc ngủ mơ tôi ngửi thấy mùi gì thơm lắm, sau đó là tiếng nói chuyện của một người phụ nữ.”
“Bọn tôi cũng vậy, tối hôm qua tôi và Đàm Thi Thi thay phiên gác đêm, nửa đêm đến lượt của tôi, đột nhiên tôi ngửi được một mùi thơm, thấy không thích hợp nên tôi cũng bịt mũi cho Đàm Thi Thi, sau khi cô bé tỉnh dậy cả hai cùng bịt mũi cho nhau, thức tới sáng.” Đường Lê.
An Thạch Hà gật đầu, “Bên tôi cũng ngửi được, còn có tiếng bước chân kỳ quái nữa.”
Sắc mặt Trương Quân hơi thay đổi, ánh mắt vô thần, Đường Lê chú ý lập tức hỏi: “Anh vẫn còn chuyện gì gạt bọn tôi phải không?”
“Ặc, tối qua thời điểm gác đêm tôi mệt quá nên nhịn không được ngủ quên mất.” Gã ấp úng trả lời, tròng mắt chột dạ đảo loạn.
“Cái gì! Thế chẳng phải chú hại chết……” Đàm Thi Thi the thé nói.
“Nói bậy, giết anh ta là quái vật, liên quan gì đến tao, con nhỏ mày tạt nước bẩn cho tao!” Trương Quân lớn giọng cắt ngang lời Đàm Thi Thi, nhảy dựng quát cô bé.
“Được rồi đừng ồn nữa, trước tiên nên xác nhận nguyên nhân tử vong, xem ra ai không tỉnh táo sẽ bị mê hoặc, tối qua hai ngươi đều ngủ nhưng chỉ có mỗi Lưu Bồ bị giết, nói không chừng mỗi đêm nó chỉ giết một người, đêm nay tất cả không được lờ là cảnh giác.” An Thạch Hà hiện tại hơi hối hận vì đã xung phông đảm nhận vai trò người lãnh đạo, đôi lúc anh cảm thấy bản thân giống y một bà mẹ già chuyên phụ trách giải hoà quan hệ của đàn con thơ.
Quý Ngư đồng tình nhìn An Thạch Hà, quả nhiên không làm mẹ già tần tảo vì đàn là lựa chọn đúng đắn.
“Phụt.” Như đoán được suy nghĩ của cậu, Bùi Đình phát ra tiếng cười.
Nhưng mà, thật sự chỉ cần duy trì tỉnh táo là có thể yên ổn thoát nạn sao?
Quý Ngư cắn móng tay nghĩ.
Hiện tại manh mối còn quá ít, đi bước nào hay bước đó.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra phòng khách, Lý Triệu xung phong nhận việc làm cơm sáng cho mọi người.
“Từ từ, nguyên liệu ở đây ăn được không đấy?” Đường Lê ngăn cản nói, “Lỡ có độc thì sao.”
“Hôm qua người dẫn đường nói, đây chỉ là phó bản tân thủ, chúng ta muốn ở lại ba ngày mà không ăn không uống, mọi người sẽ đói chết, trò chơi sẽ không thiết kế tử cục như thế để bẫy người chơi đâu.” Quý Ngư tiến vào phòng bếp cầm lấy cải trắng vẫn tươi mới nằm trên thớt.
“Điều tôi thấy kỳ quái chính là tất cả nguyên liệu trong bếp rất tươi, bên trong tủ lạnh còn cất đồ ăn thừa, có vẻ chúng ta bị đưa đến khoảng thời gian biệt thự vẫn chưa gặp chuyện.”
An Thạch Hà gật đầu, những người khác kinh ngạc nhìn Quý Ngư, không nghĩ tới người này trông không có cảm giác tồn tại, lại nhạy bén hơn bọn họ tưởng nhiều.
.........
Đại sảnh livestream.
“Quý Ngư nhạy bén ghê.”
“Không những thế ảnh còn rất ưa nhìn, gu của mị, he he.”
“Gu, một thằng công tử bột thì có gì để thích, chẳng qua được chút may mắn phù hộ thôi, hay ho nổi gì.”
“Biểu hiện của An Thạch Hà không tồi, nếu cậu ta có thể thông quan phó bản thử nghiệm tôi sẽ mời cậu ta vào hiệp hội bọn tôi.”
“Ừ ừ, tiếc là phó bản lần này không đơn giản, bên trong không chỉ có mỗi một ‘con’ đâu.”
Có không ít người xem trọng năng lực của nhóm người Quý Ngư, nhưng người không xem trọng thì chiếm đa số.
.........
Biệt thự.
Sau khi cơm nước xong xui, mọi người bắt đầu tiết lộ manh mối mình phát hiện.
“Tôi và Trương Quân thăm dò phòng ngủ chính ở tầng 1, chủ nhân căn phòng là một cặp vợ chồng, còn có ảnh chụp, bọn họ chắc cũng là chủ nhân của biệt thự này, chúng tôi tìm thấy một ít vụn giấy bị xé nát dưới gầm giường, sau khi ghép lại tôi thấy bên trên viết ‘ cô ta là quỷ ’.” Lý Triệu nói.
“Bọn tôi thì đi phòng ngủ phụ, chủ nhân căn phòng là em gái của vợ chủ biệt thự, người vợ đồng ý cho em gái ở nhờ nên coo em rất biết ơn, có vẻ quan hệ hai người rất tốt.” Đường Lê cuộn đuôi tóc xoăn sóng nói.
Quý Ngư: “Tối qua tôi phát hiện một sấp báo trong phòng đọc sách, bên trên đề cập đến vụ án em vợ bị mất tích, ngày báo đưa tin cách một tháng so với thời gian cô em viết thư.”
Tối qua những người khác đều ở trong phòng ngủ đã được kiểm tra qua, mỗi mình Quý Ngư ở phòng sách và tìm kiếm manh mối.
“Đội của tôi thăm dò phòng ngủ trên tầng 2, chủ căn phòng là một đứa trẻ, nó hẳn là con của chủ biệt thự, tôi chỉ tìm được một thanh dao găm đồ chơi, không chắc có thể giết chết sinh vật phi nhân loại hay không.” An Thạch Hà lấy một thanh dao găm đồ chơi rất nhỏ từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên thanh dao.
Đột nhiên, đèn chùm treo trên đỉnh đầu lập loè vài cái.
Tắt ngóm.
************
Nai: không phải tui edit loạn xưng hô đâu 🥺🥺