Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mihn

- -----------------------------------------------------------------------------------------

Hạ Tuần dựa vào anh trai, thở ra một hơi, gần đây hắn có chút phiền não, tên ngốc Thẩm Thanh kia thực sự đã chuyển đến Thâm Quyến để sống.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh ngày hôm đó vẫn còn in trong tâm trí hắn, Hạ Tuần cách cậu không xa, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Thẩm Thanh hắn cũng không có ý định lau cho cậu.

Thấy Thẩm Thanh khóc, hắn chỉ cảm thấy nực cười và khó chịu.

Thẩm Thanh biết rằng khóc lóc cũng vô dụng, sự cự tuyệt của Hạ Tuần rõ ràng đến mức dũng khí tiếp tục của cậu sắp biến mất rồi nhưng cậu hoàn toàn không có tư cách dừng lại.Trong lòng cậu biết rõ nếu mình không nắm bắt cơ hội lần này thì sau này có lẽ sẽ không gặp được hắn nữa.

Trong suốt cuộc trò chuyện ấy, Hạ Tuần không chỉ trích cậu một lời nào, hắn để lại cho cậu chút thể diện.Thẩm Thanh nghĩ rằng chỉ cần cậu cẩn thẩn tránh đi điểm sấm* và dũng cảm đối mặt với vấn đề rồi xin lỗi thì sẽ được tha thứ.

🐙 *Điểm sấm<雷点>: 1 từ lóng chỉ giới hạn cuối cùng

Nhưng khi chính tay Hạ Tuần xé toạc những rạn nứt ẩn sau vẻ quan tâm đó, bày ra sự xa cách, cậu mới nhận ra mình ngây thơ đến nhường nào.

Rõ ràng Hạ Tuần đã cho cậu tất cả ngoại lệ và sự thiên vị, nhưng duy nhất khi cậu ngoại tình là hắn không thể cho cậu một cơ hội cuối cùng.

Muốn cậu làm sao đây?

Hạ Tuần tốt như vậy sao cậu nỡ buông tay được, cậu hận không thể quay về quá khứ và tẩn cho tên ngốc ngoại tình kia một trận.

Thẩm Thanh khẽ khịt mũi, cố chấp ngẩng đầu nhìn Hạ Tuần, dường như cậu muốn trả lời câu hỏi vừa rồi nhưng khi mở miệng lại không phát ra được một âm thanh nào.

Biểu cảm thờ ơ suốt đêm nay của Hạ Tuần cuối cùng cũng lộ ra vẻ chán ghét, hắn không đợi Thẩm Thanh trả lời đã nói tiếp: "Thẩm Thanh, tôi không trách cậu, là người thì phải tiến lên phía trước và trèo lên những nơi cao hơn, tôi hiểu được mà."

"Tôi chỉ thấy thật vô nghĩa.Những chuyện tôi làm trong quá khứ đều vô nghĩa, yêu cậu cũng vô nghĩa, thương cậu cũng vô nghĩa." hắn ngừng lại một chút: "Thôi bỏ đi vậy, chúng ta đừng làm xấu mặt nhau nữa."

Hạ Tuần khẽ cụp mắt, hắn quay người mở cửa sổ xua bớt mùi khói rồi nhấc chân rời đi ngay mà không hề ngoảnh đầu lại.

Ký ức dường như quay trở lại thời gian nửa năm trước, Hạ Tuần cũng bình tĩnh rời đi như vậy, một chút do dự cũng không có.

Thẩm Thanh giơ tay muốn nắm lấy vạt áo hắn lần nữa nhưng chỉ có thể bất lực nhìn đầu ngón tay lướt qua vạt áo của Hạ Tuần, đèn trong hành lang rất sáng, dường như trong không khí vẫn còn mùi khói của Hạ Tuần, nhưng rất nhanh đã bị gió cuốn đi mất.

"Lão Hạ, mày về luôn à?"Thể uỷ vừa hay ra ngoài xả nước, có lẽ do rượu dính trên mặt nên khuôn mặt tái nhợt thường ngày thêm 2 nét vẽ nữa là có thể đi diễn khỉ được rồi.

Hạ Tuần gật đầu: "Ngày mai tao còn phải lên máy bay, hôm nào rảnh về Thâm Quyến tao đãi một bữa."

Giang Diên mỉm cười khoác vai Hạ Tuần, loạng choạng đứng không vững, hắn nấc lên vừa định nói cái gì thì đã bị người phía sau ôm eo kéo vào lòng.

Hạ Tuần ngẩng đầu lên, nhất thời hắn nhớ không ra người này là ai.

"Tôi đến là được."Ngay khi cô gái kia mở miệng, Hạ Tuần nhận ra đây là Trần Bách Văn, người chị kết nghĩa nghĩa của Giang Diên.

Giang Diên mềm nhũn trong vòng tay của Trần Văn Bách, vùi mặt vào cổ cô, giơ hai tay vẫy vẫy, nói cũng không rõ ràng, người vừa nãy có thể treo hai cán cờ diễn Mỹ Hầu Vương giờ đây lại mềm nhũn như một cái màn thầu nhỏ vậy.

Phải mất một lúc lâu thì Hạ Tuần mới hiểu rằng Giang Diên bảo hắn đi đường cẩn thận, hắn gật đầu chào hai người rồi mới rời đi.

Có lẽ sau này hắn không phải gặp Thẩm Thanh nữa rồi.Hạ Tuần nghĩ như thế.

Chỉ không ngờ hắn bị vả mặt nhanh như vậy.

Thẩm Thanh không biết bị kích thích ở đâu mà dính chặt lấy Hạ Tuần, bán căn nhà ban đầu rồi thuê nhà bên cạnh nhà hắn, ngày nào cũng giả bộ nhẹ nhàng chào hỏi như 2 người bạn lâu ngày không gặp.

Hạ Tuần không biết câu nào mình nói hôm ấy khiến cho Thẩm Thanh hiểu nhầm, hắn u ám nhìn người đàn ông đứng trước cửa nhà mình

"Cmn, đúng là âm hồn bất tán mà." Hạ Tuần nghĩ

"Tuần ca, anh chưa ăn sáng đúng không?Em làm cho anh cháo gà xé mà anh thích nhất nè, anh mau ăn đi, nó còn nóng nè." Thẩm Thanh mỉm cười nói với Hạ Tuần,cậu không chút kiêng kị chăm chú nhìn Hạ Tuần để không bỏ sót chút biểu cảm nào của hắn.

Dù Hạ Tuần có vẻ khó chịu, cậu cũng không sợ mà vững vàng đứng ở cửa, đôi tay trắng trẻo, gầy gò còn cầm hộp giữ nhiệt,bên trong là cháo cậu dậy từ 6 giờ để nấu.

Ánh mắt Hạ Tuần hơi dừng lại một chút, hắn nhìn hộp giữ nhiệt trong tay, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thứ lỗi, hiện tại tôi không thích ăn cháo gà xé nữa."

Nói rồi hắn lùi lại một bước, không chút lưu tình đóng cửa lại.

Thẩm Thanh theo bản năng sửng sốt một chút rồi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu có thể hạ quyết tâm rời Thượng Hải đi ngàn dặm đến Thâm Quyến, điều đó cho thấy ngay từ đâu cậu đã không ngại khó khăn, suy cho cùng nếu theo đuổi Hạ Tuần dễ dàng như thế thì hồi cấp 3 đã không có nhiều người bị từ chối như thế rồi.

Cậu lấy một mẩu tờ giấy viết sẵn từ trong túi áo ra, cẩn thận dán lên cửa nhà Hạ Tuần, để hộp giữ nhiệt ở cửa, phủi phủi quần áo rồi mới quay người rời đi.

Khi thay quần áo ra ngoài Hạ Tuần mới chú ý thấy hộp cơm trên mặt đất, hắn nhưỡng mày nhặt nó lên thì mới nhận ra rằng đó là hộp Thẩm Thanh mang lúc nãy, lúc đóng của hắn lại phát hiện tờ giấy ghi chú cậu để lại.

^ Tuần ca, nhớ ăn sáng nhé, nếu không anh sẽ bị đau bụng đấy.^

Hạ Tuần tuỳ tiện vò nát tờ giấy rồi ném nó vào thùng rác trước cửa và mang hộp giữ nhiệt đặt ở cửa nhà Thẩm Thanh bên cạnh.

Xong rồi hắn lấy khăn giấy ướt lau tay và suy nghĩ xem có nên chuyển nhà hay không.

May mà Thẩm Thanh không điên cuồng đến mức chuyển đến cùng một trường đại học với Hạ Tuần nên ít nhất ngoại trừ sự việc lúc sáng ra thì buổi của Hạ Tuần cũng khá tự tại.

Chỉ là không ngờ tối hôm đó hắn lại nhận được lời mời ăn tối của Thẩm Thanh.

Hạ Tuần dựa vào khung cửa, khẽ cau mày, sự chán ghét của hắn gần như không thể diễn tả bằng lời nữa rồi.

Nhưng dường như Thẩm Thanh không để ý, tự nói một mình: "Tuần ca, trước đây không phải anh luôn khen nầm bò sốt cà chua em làm ngon sao? Lần này nấu một nồi, bạn bè ở Thâm Quyến của em cũng không nhiều.Vừa hay anh sống bên cạnh, anh ăn thử cho em chút mặt mũi đi coi như mừng tân gia của em."

Hạ Tuần ngẩng đầu nhìn cậu, đứng thẳng người, giọng điệu có chút phẫn nộ:" Thú vị lắm à, Thẩm Thanh?"

Trái tim Thẩm Thanh run lên, đưa hai tay sau lưng nắm chặt vạt áo, nhỏ nói: "Anh không thích thì quên đi, mai em làm cho anh món khác, được không?"

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, làn da mỏng manh của Thẩm Thanh phát sáng tựa một viên ngọc, không thể không thừa nhận rằng cậu có một làn da tuyệt đẹp nhưng Hạ Tuần càng nhìn lại càng cảm thấy ghê tởm và khó coi.

Người trước mặt giống như cao dán chó, vừa chạm vào thì dính chặt vào người, không bóc theo một miếng da thì sẽ không chịu rời đi.

Hạ Tuần cúi người nhìn vào mắt Thẩm Thanh, chậm rãi nói: "Thẩm Thanh, đừng khiến người khác khó chịu nữa."

Thẩm Thanh tự động phớt lờ nói của Hạ Tuần, giọng nói nghẹn ngào, ngoan ngoãn nói: "Tuần ca, nếu không thì ngày mai chúng ta ănbít tết nhé..."

Cậu còn chưa nói xong Hạ Tuần đã đóng sầm cửa lại, tiếng đóng cửa lập tức khiến đèn cảm ứng sáng lên, trong hành lang chỉ có Thẩm Thanh một mình đứng ở cửa, cậu ôm nỗi ân hận và đau khổ lặng lẽ chờ đợi sự thương hại của Hạ Tuần.

Không quan trọng, mình nhất định sẽ quay lại được với anh ấy, Thẩm Thanh tự khích lệ mình.

Nhưng trong lòng cậu biết rõ rằng hy vọng quay lại quá mong manh.

Hơn hết, có thể cậu sẽ không bao giờ có được Hạ Tuần nữa.

Thẩm Thanh nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới ở Thâm Quyến, thình thoảng cậu lại làm cơm rồi mang sang cho Hạ Tuần, dù cho hộp cơm cuối cùng cũng bị Hạ Tuần ném lại trước cửa nhà cậu.

Những tháng ngày như vậy đã trôi qua được nửa tháng, Hạ Tuần vừa thấy phiến vừa thấy chán ghét, hắn muốn thuê một công ty chuyển nhà nhưng lại sợ tên ngốc kia chuyển đi cùng mình nên đành phải xin nghỉ học, nhân lúc Thẩm Thanh đang trên lớp, thu dọn hành lý chuyển sang nhà anh trai.

Hạ Diêp thấy hắn thở dài, nhìn sang hắn, đặt văn kiện xuống rồi lấy ra một túi bánh quy đưa cho hắn:"Có chuyện gì thế?Em thấy không thoải mái à?"

"Gặp phải một tên ngốc." Hạ Tuần cau mày cầm lấy bánh bích quy, hắn lấy một cái cho mình ăn rồi lấy cho Hạ Diệp một cái:"Không biết phát điên cái gì nữa."

Hầu hết thời gian, Hạ Tuần đều rất lễ phép chỉ khi ở trước mặt Hạ Diệp thì hắn mới bộc lộ bản chất thật của mình.

Hạ Tuần vặn một chai nước khoáng đưa cho hắn, ánh mắt nồng đậm ý cười, giọng điệu nửa dỗ dành nửa thăm dò: "Em ăn từ từ thôi, sao vậy? Chuyền ở trường à?"

"Không phải."

Hạ Tuần uống nước trong tay, dùng giấy lau miệng rồi lại thở dài:"Em sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vậy."

Hạ Diệp ậm ừ, đậy nắp bình nước lại, ánh mắt tối sầm lại, khi Hạ Tuần quay sang nhìn thì y đã trở về bộ dạng trước đây.


*cháo gà




*Nầm bò sốt cà chua




* bít tết




🐙:Tui comback rùi đây, mọi ng nhớ vote & cmt để ủng hộ tui nha(๑•̀ㅂ•́)و✧

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK