Sở Anh lúng túng, nghĩ rằng mình đã làm tổn thương cậu ấy nên ngay lập tức nói:" Em không có đâu..".
" Vậy thì lên xe của anh đi..", ánh mắt long lanh đầy mong đợi của Tề khiến cô không thể chối từ được. Cô đành đi ra phía sau mở cửa xe, nhưng Tề gọi lại bảo:" Lên ngồi phía trước với anh đi. Không phải em rất dễ say xe sao?"
Cô khóc thầm SOS, bản thân cô dù muốn tránh mặt cậu nhưng mà dường như Tề lại muốn tiến gần hơn, khiến cô vô cùng khó xử. Cô mở cửa xe phía trên rồi ngồi vào hàng ghế cạnh Tề. Đột nhiên, Tề Chu quay người sang phía cô, cậu sát lại khiến cô giật thót mình mà ngừng nín thở.
Tim cô đang đập thình thịch, hồi hộp không thôi. Nhưng.. thì ra là cậu chỉ muốn thắt dây an toàn cho cô mà thôi.
Sở Anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ: Hzz..anh ấy chỉ là thắt dây thôi..May quá làm mình hú hồn.
Tề Chu nghiêng đầu mỉm cười, nói:" Em có sao không vậy!!"
???" Em không sao? "
Tề Chu phì cười nói lời trêu đùa:" Nhưng mà anh thấy em đỏ bừng hai bên má kìa.. Không lẽ em ốm sao?"
Vừa dứt lời khiến cô cứng đơ người, rồi né tránh ánh mắt đang nhìn của Dạ, quay sang phía cửa kính nhìn ra bên ngoài:" Em không sao?..Chỉ là em có chút nóng thôi. "
Tề Chu nhìn Sở Anh ngại ngùng đến đỏ cả tai, thầm nghĩ trong lòng: Ha..mình không nên trêu em ấy nữa, em ấy sẽ sợ mình mất. Thời gian còn dài, không cần quá nóng vội.
Sở Anh chợt nhớ ra rằng mình không còn sống với Dư Hoài, liền quay sang nói với Tề Chu:" Anh.. em không còn sống với anh họ nên là anh trở em tới Chung Cư Haido nhé.."
" Um...", đang mỉm cười bình thường tự nhiên Tề Chu sững lại, thầm đoái hoài trong lòng, mặt xịt keo cứng đờ, cảm giác có chút tức tối nghĩ: em ấy sống ở đó một mình sao? Lỡ đâu gặp mấy thằng khốn không ra gì thì sao?
Sở Anh cảm thấy nét mặt của Tề có chút thay đổi, đột nhiên im lặng bất thường khiến cô cảm thấy có chút khó hiểu, nghĩ: Anh ấy sao vậy. Không lẽ mình nói cái gì sai sao?
______Chung Cư Haido_______
Sở Anh nhẹ nhàng mở cửa xe ra, rồi nói:" Em cảm ơn anh đã đưa em về. "
Cửa kính xe từ từ kéo xuống, Tề mặt dày nói:" Cảm ơn suông như vậy sao? "
Sở Anh ngỡ ngàng, bàng hoàng trước lời nói của Tề:" Hả??"
Ánh mắt Tề khép lại, phần miệng có chút nhếch lên, cười mỉm nói:"Em không muốn mời anh vào sao? Dù gì cũng chưa được ăn tối hay em nấu cho anh ăn.. được không?
"??.. Nhưng mà em nấu ăn không ngon. Lỡ đâu không hợp.."
" Haha.. Em nấu cái gì anh cũng ăn hết mà. Nên là... cho anh vào nha.", ánh mắt sắc sảo ngước nhìn chằm chằm Sở Anh cùng với lời nói đầy ngọt ngào của Tề Chu giống như hồ ly đang quyến rũ người vậy.
" Um..vậy cũng được!!"
Sở Anh sống trên tầng thứ 20, phòng 601. Trong lúc cô đang nấu ăn thì Tề ngoan ngoãn ngồi đợi, cậu nhìn bóng lưng của cô không rời mắt khiến Sở Anh có chút không tập trung được. Cô vẫn không thể tin được rằng sau 5 năm mà Tề đã thay đổi nhiều như vậy. Từ lời nói đến hành động quá là quyến rũ người rồi.
Cô vừa làm vừa nghĩ ngợi: Nhưng mà mình cảm thấy anh ấy có chút thay đổi so với lúc trước rồi. Cũng là dịu dàng nhưng mà cái cảm giác ấy... nói sao ta..
Cũng là dịu dàng với em nhưng mà anh không muốn coi em là em gái đâu, Sở Anh. Có lẽ là bây giờ em không còn thích anh như trước nhưng mà điều đó sẽ không khiến anh bỏ cuộc, cậu thẩn người nghĩ ngợi đến khi có tiếng gõ cửa thì hồi thần lại.
Nghe thấy vậy, Sở Anh bất giác nói:" Ai vậy nhỉ? "
Sở Anh định đi ra thì Tề đứng dậy nói:" Anh đang rảnh để anh ra mở cửa xem ai..", gương mặt cậu có chút cau co nghĩ: không lẽ có thằng khốn nào nó đang cố tình làm phiền Sở Anh vào giờ này.
Tề nhanh chóng ra mở cửa, cạch một tiếng:" Ủa? Không thấy ai. Người đâu!", rồi cậu cúi xuống thấy một cậu bé tầm 5, 6 tuổi đang đứng trước cửa nhà Sở Anh cầm một hộp bánh.
Cậu ngạc nhiên nói:" Nhóc là ai vậy hả?"
Cậu bé nhìn Tề bằng ánh mắt không thể ưa nổi, tập tững nói:" Anh..mứi là ai ứ!!"
Sở Anh đi ra ngó đầu xem ai thì ngạc nhiên:" Ủa Cục bông, sao em lại sang đây vậy!", cô bồng cậu bé lên vui vẻ nói.
Vừa nhìn thấy Sở Anh cậu bé vui mừng, nói:" Chị Sở Anh,..mẹ em có nói meng bánh sang cho chị!!"
" Vậy sao? Về nhớ cảm ơn mẹ hộ chị nha. Vậy Cục Bông có muốn ở lại nhà chị ăn không nè. ", rồi cô bế cậu bé vào trong để lại sự ngơ ngác của Tề đứng ngoài cửa đang vô cùng lạc lõng, lẩm bẩm:" Em ấy bỏ mình ở ngoài này sao?"
" Em có.!",cậu bé được Sở Anh bế vào trong, rồi nhìn Tề bằng ánh mắt khinh thường nè lưỡi với cậu.
" Thằng nhóc chết tiệt..", gân xanh cậu nổi lên vì tức giận trước sự khiêu khích của một thằng nhóc.
Vào trong nhà, cậu nhóc được Sở Anh cho ngồi lên ghế, Tề Chu cùng đi vào ngồi xuống, nhìn gương mặt xám xị của cậu như vừa giẫm phải sh*t vậy. Tề nhìn cậu bé một cách khó ưa như đang bảo ' cút đi '. Còn cậu nhóc thì nhếch mép như thể nói ' anh mới là người phải biến đi. '
Sở Anh dọn đồ ăn ra bàn, mùi hương từ các món ăn vô cùng thơm dường như đang lan toả ra mọi ngóc ngách trong căn phòng. Sở Anh ngồi vào bàn ăn cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ.
" Ah.. Em quên chưa giới thiệu. Đây là Tư Lạc, cậu bé bên cạnh nhà em. Còn đây là anh Tề Chu, bạn của anh chị. "
Tư Lạc cười toe toét, nói lớn nhưng khá ngọng:" À...thì ra a chỉ lài bẹn của..chị thui."
Tề tức giận ra mặt, nhếch mép liền khịa lại:" Đã ngọng nói còn không rõ chữ thì về học lại đi nhé. Mất công người khác nghe mà không hiểu gì.", hai người nhìn nhau bằng ánh mắt viên đạn như thể đang chiến tranh lạnh.
Sở Anh nhìn hai người mà khó hiểu, nghĩ thầm:Hai người này sao vậy ta.. Cứ như thể là đối thủ không bằng.
Tư Lạc phình to hai má, bực bội không nói lại được liền nảy ra một ý tưởng táo bạo nũng nịu đòi Sở Anh đút cho ăn:" Chị ưi, ek mún ăng. Chị đuýt co ek ăng đi."
" Um.. em muốn ăn gì nào, cục bông?", cô vui vẻ đáp.
Tề Chu hờ hững nhìn thằng nhóc đang đắc ý mà nghĩ thầm: đúng là chỉ có trẻ con mới chơi trò đó. Ha.., cậu nhìn Tư Lạc bằng nửa con mắt, lời nói đầy sự giễu cợt:" À~ Không lẽ đây là con gái sao, mà biệt danh lại là cục bông vậy. Ha..hà.."
Thấy vậy, Tư Lạc vô cùng cay cú nhìn Tề Chu, rơm rớm nước mắt rồi khóc thật lớn:" Huhuh..oa..oa..chị Anh Anh...ưi..Anh ấy bắt nạt em Huhu.."
Tề Chu bất ngờ với nước đi không thể ngờ tới của thằng nhóc, nghĩ thầm: thằng nhóc này, ranh ma thật. Truyện Khoa Huyễn
Sở Anh thấy Tư Lạc khóc lớn liền ôm cậu bé dỗ dành, vỗ về nói:" Cục bông ngoan nào, đừng khóc nữa nè. Khóc sẽ xấu lắm đó."
" Tề Chu, anh như vậy là không được đâu. Nói Cục Bông như vậy sẽ khiến em ấy tổn thương đó."
" Anh??", Tề khựng lại rồi liền câm nín bực mình quay đi.
Một hồi dỗ Tư Lạc ngủ, rồi cô nhẹ nhàng bế cậu bé vào phòng mình, đóng nhẹ cánh cửa rồi đi ra ngoài. Tề Chu lấy tay chống cằm đưa ánh mắt liếc nhìn về phía Sở Anh, khuôn mặt đôi nét giận dỗi hỏi:" Hừ! Sao em lại không đưa thằng nhóc đó về nhà ngủ chứ."
Sở Anh hồn nhiên đáp lại:" Hưm..Thì cũng tại nhà Tư Lạc cũng không có người lên cậu nhóc luôn thường sang nhà em chơi rồi ngủ luôn. Đến tầm tối là mẹ Tư Lạc sẽ ra đón em ấy. "
Ngoài mặt thì Tề Chu mỉm cười nhưng ánh mắt đang thấy rõ sự tức giận, cậu nắm chắt cốc nước như muốn bóp nát nó ra, lầm bầm:" Đúng là một thằng ranh con biết cơ hội mà.."
Sở Anh đang định dọn bát đũa trên bàn thì Tề đứng lên nói:" Để anh dọn cùng em.."
" Không sao đâu...em.."
" Anh không thể đến ăn trực rồi đi về được đúng không?", cậu mỉm cười nhẹ đối mắt với Sở Anh.
Cô cảm thấy có chút khó xử liền đáp:" Hừm..Thì anh cũng đưa em về nhà mà! Hay anh cứ ngồi đợi em một lúc được không? Em cũng dọn dẹp nhanh lắm!"
" Không sao mà, anh làm được..", Tề Chu cười tít mắt cầm cái bát lên, một tiếng vỡ ' choang ' mạnh xuống mặt đất. Chỉ vì cậu lỡ cầm trượt cái bát. Tề ngại ngùng mỉm cười nhìn Sở Anh.
" Anh...anh..xin lỗi. Anh sẽ dọn ngay!"
" Thôi không sao đâu để em dọn cũng được. Bây giờ cũng muộn rồi, nếu anh bận gì thì có thể về để giải quyết, em dọn một tí là xong mà. ", Sở Anh tự tin nói, mắt cô híp lại, đôi môi căng mọng cong lên khe khẽ trông vô cùng đáng yêu.
Tề Chu với ba vệt đen sầu trên đầu ra về, cậu thở dài than thở:" Hzz..cuối cùng lại gây phiền cho em ấy. Thảm bại thật!"
Cậu sầm mặt nghĩ: thua keo này thì ta bày keo khác. Hà hà..
Sau khi Tề Chu về, Sở Anh bỗng đỏ bừng mặt ngồi xổm xuống, cô nhanh chóng dùng hai bàn tay mỏng manh của mình ôm trùm lên gương mặt đang đầy vệt đỏ nóng bỏng, dường như là cô đang cảm thấy xấu hổ thì thào nhẹ nói:" Gần quá!"
" Vậy thì lên xe của anh đi..", ánh mắt long lanh đầy mong đợi của Tề khiến cô không thể chối từ được. Cô đành đi ra phía sau mở cửa xe, nhưng Tề gọi lại bảo:" Lên ngồi phía trước với anh đi. Không phải em rất dễ say xe sao?"
Cô khóc thầm SOS, bản thân cô dù muốn tránh mặt cậu nhưng mà dường như Tề lại muốn tiến gần hơn, khiến cô vô cùng khó xử. Cô mở cửa xe phía trên rồi ngồi vào hàng ghế cạnh Tề. Đột nhiên, Tề Chu quay người sang phía cô, cậu sát lại khiến cô giật thót mình mà ngừng nín thở.
Tim cô đang đập thình thịch, hồi hộp không thôi. Nhưng.. thì ra là cậu chỉ muốn thắt dây an toàn cho cô mà thôi.
Sở Anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ: Hzz..anh ấy chỉ là thắt dây thôi..May quá làm mình hú hồn.
Tề Chu nghiêng đầu mỉm cười, nói:" Em có sao không vậy!!"
???" Em không sao? "
Tề Chu phì cười nói lời trêu đùa:" Nhưng mà anh thấy em đỏ bừng hai bên má kìa.. Không lẽ em ốm sao?"
Vừa dứt lời khiến cô cứng đơ người, rồi né tránh ánh mắt đang nhìn của Dạ, quay sang phía cửa kính nhìn ra bên ngoài:" Em không sao?..Chỉ là em có chút nóng thôi. "
Tề Chu nhìn Sở Anh ngại ngùng đến đỏ cả tai, thầm nghĩ trong lòng: Ha..mình không nên trêu em ấy nữa, em ấy sẽ sợ mình mất. Thời gian còn dài, không cần quá nóng vội.
Sở Anh chợt nhớ ra rằng mình không còn sống với Dư Hoài, liền quay sang nói với Tề Chu:" Anh.. em không còn sống với anh họ nên là anh trở em tới Chung Cư Haido nhé.."
" Um...", đang mỉm cười bình thường tự nhiên Tề Chu sững lại, thầm đoái hoài trong lòng, mặt xịt keo cứng đờ, cảm giác có chút tức tối nghĩ: em ấy sống ở đó một mình sao? Lỡ đâu gặp mấy thằng khốn không ra gì thì sao?
Sở Anh cảm thấy nét mặt của Tề có chút thay đổi, đột nhiên im lặng bất thường khiến cô cảm thấy có chút khó hiểu, nghĩ: Anh ấy sao vậy. Không lẽ mình nói cái gì sai sao?
______Chung Cư Haido_______
Sở Anh nhẹ nhàng mở cửa xe ra, rồi nói:" Em cảm ơn anh đã đưa em về. "
Cửa kính xe từ từ kéo xuống, Tề mặt dày nói:" Cảm ơn suông như vậy sao? "
Sở Anh ngỡ ngàng, bàng hoàng trước lời nói của Tề:" Hả??"
Ánh mắt Tề khép lại, phần miệng có chút nhếch lên, cười mỉm nói:"Em không muốn mời anh vào sao? Dù gì cũng chưa được ăn tối hay em nấu cho anh ăn.. được không?
"??.. Nhưng mà em nấu ăn không ngon. Lỡ đâu không hợp.."
" Haha.. Em nấu cái gì anh cũng ăn hết mà. Nên là... cho anh vào nha.", ánh mắt sắc sảo ngước nhìn chằm chằm Sở Anh cùng với lời nói đầy ngọt ngào của Tề Chu giống như hồ ly đang quyến rũ người vậy.
" Um..vậy cũng được!!"
Sở Anh sống trên tầng thứ 20, phòng 601. Trong lúc cô đang nấu ăn thì Tề ngoan ngoãn ngồi đợi, cậu nhìn bóng lưng của cô không rời mắt khiến Sở Anh có chút không tập trung được. Cô vẫn không thể tin được rằng sau 5 năm mà Tề đã thay đổi nhiều như vậy. Từ lời nói đến hành động quá là quyến rũ người rồi.
Cô vừa làm vừa nghĩ ngợi: Nhưng mà mình cảm thấy anh ấy có chút thay đổi so với lúc trước rồi. Cũng là dịu dàng nhưng mà cái cảm giác ấy... nói sao ta..
Cũng là dịu dàng với em nhưng mà anh không muốn coi em là em gái đâu, Sở Anh. Có lẽ là bây giờ em không còn thích anh như trước nhưng mà điều đó sẽ không khiến anh bỏ cuộc, cậu thẩn người nghĩ ngợi đến khi có tiếng gõ cửa thì hồi thần lại.
Nghe thấy vậy, Sở Anh bất giác nói:" Ai vậy nhỉ? "
Sở Anh định đi ra thì Tề đứng dậy nói:" Anh đang rảnh để anh ra mở cửa xem ai..", gương mặt cậu có chút cau co nghĩ: không lẽ có thằng khốn nào nó đang cố tình làm phiền Sở Anh vào giờ này.
Tề nhanh chóng ra mở cửa, cạch một tiếng:" Ủa? Không thấy ai. Người đâu!", rồi cậu cúi xuống thấy một cậu bé tầm 5, 6 tuổi đang đứng trước cửa nhà Sở Anh cầm một hộp bánh.
Cậu ngạc nhiên nói:" Nhóc là ai vậy hả?"
Cậu bé nhìn Tề bằng ánh mắt không thể ưa nổi, tập tững nói:" Anh..mứi là ai ứ!!"
Sở Anh đi ra ngó đầu xem ai thì ngạc nhiên:" Ủa Cục bông, sao em lại sang đây vậy!", cô bồng cậu bé lên vui vẻ nói.
Vừa nhìn thấy Sở Anh cậu bé vui mừng, nói:" Chị Sở Anh,..mẹ em có nói meng bánh sang cho chị!!"
" Vậy sao? Về nhớ cảm ơn mẹ hộ chị nha. Vậy Cục Bông có muốn ở lại nhà chị ăn không nè. ", rồi cô bế cậu bé vào trong để lại sự ngơ ngác của Tề đứng ngoài cửa đang vô cùng lạc lõng, lẩm bẩm:" Em ấy bỏ mình ở ngoài này sao?"
" Em có.!",cậu bé được Sở Anh bế vào trong, rồi nhìn Tề bằng ánh mắt khinh thường nè lưỡi với cậu.
" Thằng nhóc chết tiệt..", gân xanh cậu nổi lên vì tức giận trước sự khiêu khích của một thằng nhóc.
Vào trong nhà, cậu nhóc được Sở Anh cho ngồi lên ghế, Tề Chu cùng đi vào ngồi xuống, nhìn gương mặt xám xị của cậu như vừa giẫm phải sh*t vậy. Tề nhìn cậu bé một cách khó ưa như đang bảo ' cút đi '. Còn cậu nhóc thì nhếch mép như thể nói ' anh mới là người phải biến đi. '
Sở Anh dọn đồ ăn ra bàn, mùi hương từ các món ăn vô cùng thơm dường như đang lan toả ra mọi ngóc ngách trong căn phòng. Sở Anh ngồi vào bàn ăn cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ.
" Ah.. Em quên chưa giới thiệu. Đây là Tư Lạc, cậu bé bên cạnh nhà em. Còn đây là anh Tề Chu, bạn của anh chị. "
Tư Lạc cười toe toét, nói lớn nhưng khá ngọng:" À...thì ra a chỉ lài bẹn của..chị thui."
Tề tức giận ra mặt, nhếch mép liền khịa lại:" Đã ngọng nói còn không rõ chữ thì về học lại đi nhé. Mất công người khác nghe mà không hiểu gì.", hai người nhìn nhau bằng ánh mắt viên đạn như thể đang chiến tranh lạnh.
Sở Anh nhìn hai người mà khó hiểu, nghĩ thầm:Hai người này sao vậy ta.. Cứ như thể là đối thủ không bằng.
Tư Lạc phình to hai má, bực bội không nói lại được liền nảy ra một ý tưởng táo bạo nũng nịu đòi Sở Anh đút cho ăn:" Chị ưi, ek mún ăng. Chị đuýt co ek ăng đi."
" Um.. em muốn ăn gì nào, cục bông?", cô vui vẻ đáp.
Tề Chu hờ hững nhìn thằng nhóc đang đắc ý mà nghĩ thầm: đúng là chỉ có trẻ con mới chơi trò đó. Ha.., cậu nhìn Tư Lạc bằng nửa con mắt, lời nói đầy sự giễu cợt:" À~ Không lẽ đây là con gái sao, mà biệt danh lại là cục bông vậy. Ha..hà.."
Thấy vậy, Tư Lạc vô cùng cay cú nhìn Tề Chu, rơm rớm nước mắt rồi khóc thật lớn:" Huhuh..oa..oa..chị Anh Anh...ưi..Anh ấy bắt nạt em Huhu.."
Tề Chu bất ngờ với nước đi không thể ngờ tới của thằng nhóc, nghĩ thầm: thằng nhóc này, ranh ma thật. Truyện Khoa Huyễn
Sở Anh thấy Tư Lạc khóc lớn liền ôm cậu bé dỗ dành, vỗ về nói:" Cục bông ngoan nào, đừng khóc nữa nè. Khóc sẽ xấu lắm đó."
" Tề Chu, anh như vậy là không được đâu. Nói Cục Bông như vậy sẽ khiến em ấy tổn thương đó."
" Anh??", Tề khựng lại rồi liền câm nín bực mình quay đi.
Một hồi dỗ Tư Lạc ngủ, rồi cô nhẹ nhàng bế cậu bé vào phòng mình, đóng nhẹ cánh cửa rồi đi ra ngoài. Tề Chu lấy tay chống cằm đưa ánh mắt liếc nhìn về phía Sở Anh, khuôn mặt đôi nét giận dỗi hỏi:" Hừ! Sao em lại không đưa thằng nhóc đó về nhà ngủ chứ."
Sở Anh hồn nhiên đáp lại:" Hưm..Thì cũng tại nhà Tư Lạc cũng không có người lên cậu nhóc luôn thường sang nhà em chơi rồi ngủ luôn. Đến tầm tối là mẹ Tư Lạc sẽ ra đón em ấy. "
Ngoài mặt thì Tề Chu mỉm cười nhưng ánh mắt đang thấy rõ sự tức giận, cậu nắm chắt cốc nước như muốn bóp nát nó ra, lầm bầm:" Đúng là một thằng ranh con biết cơ hội mà.."
Sở Anh đang định dọn bát đũa trên bàn thì Tề đứng lên nói:" Để anh dọn cùng em.."
" Không sao đâu...em.."
" Anh không thể đến ăn trực rồi đi về được đúng không?", cậu mỉm cười nhẹ đối mắt với Sở Anh.
Cô cảm thấy có chút khó xử liền đáp:" Hừm..Thì anh cũng đưa em về nhà mà! Hay anh cứ ngồi đợi em một lúc được không? Em cũng dọn dẹp nhanh lắm!"
" Không sao mà, anh làm được..", Tề Chu cười tít mắt cầm cái bát lên, một tiếng vỡ ' choang ' mạnh xuống mặt đất. Chỉ vì cậu lỡ cầm trượt cái bát. Tề ngại ngùng mỉm cười nhìn Sở Anh.
" Anh...anh..xin lỗi. Anh sẽ dọn ngay!"
" Thôi không sao đâu để em dọn cũng được. Bây giờ cũng muộn rồi, nếu anh bận gì thì có thể về để giải quyết, em dọn một tí là xong mà. ", Sở Anh tự tin nói, mắt cô híp lại, đôi môi căng mọng cong lên khe khẽ trông vô cùng đáng yêu.
Tề Chu với ba vệt đen sầu trên đầu ra về, cậu thở dài than thở:" Hzz..cuối cùng lại gây phiền cho em ấy. Thảm bại thật!"
Cậu sầm mặt nghĩ: thua keo này thì ta bày keo khác. Hà hà..
Sau khi Tề Chu về, Sở Anh bỗng đỏ bừng mặt ngồi xổm xuống, cô nhanh chóng dùng hai bàn tay mỏng manh của mình ôm trùm lên gương mặt đang đầy vệt đỏ nóng bỏng, dường như là cô đang cảm thấy xấu hổ thì thào nhẹ nói:" Gần quá!"