Khoảng tầm ba giờ chiều, tiệc vừa tàn, mấy ông chủ cùng nhau đến phòng khách để uống trà.
Lúc Kha Dữ đến đã pha tới lượt trà thứ hai, mùi trà thơm lan tỏa ra khắp nơi trong sân vườn kiểu dáng Trung Quốc rộng rãi, ngoài sân vang lên tiếng chim hót trong trẻo, trên sông là cây cầu Giang Nam nhỏ nhẹ vắt ngang, hai bên cầu thấp thoáng bóng lá phong đỏ và lá trúc.
Nhân viên phục vụ đang tỉa lá cắt hoa, đi thẳng một mạch trên hành lang rồi vòng qua bức bình phong, theo sau là Kha Dữ và Mạch An Ngôn.
Hai người cởi giày bước chân vào nhà không một tiếng động, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe thấy tiếng trò chuyện uống trà của mọi người ngày càng gần.
“Thầy ạ.” Kha Dữ cúi đầu chào Lật Sơn.
Lật Sơn đã ngoài sáu mươi nhưng trên đầu đến một sợi tóc bạc cũng không có. Ngoại hình ông ngay thẳng, hai mắt sắc như chim ưng, trông uy nghiêm mà mang theo nét cười, trong nụ cười cũng mang vẻ uy nghiêm.
Ông đã duy trì thói quen một ngày uống tám ly cà phê trong suốt hai mươi năm, hằng ngày thức dậy lúc 4 giờ sáng để bắt đầu công việc, bởi vì đây là thời điểm ông có nhiều cảm hứng nhất trong ngày. Thế nhưng dù có tiêu hao sức lực thân thể nhiều đến đâu, tinh thần của ông vẫn luôn rất rất tốt, thoạt nhìn cũng chỉ mới độ năm mươi.
“Tiểu Đảo tới rồi à.” Lật Sơn ra hiệu, “Mau ngồi đi.”
Kha Dữ ngồi khoanh chân trên chiếc đệm bên cạnh ông, vị trà sư khẽ khom người gật đầu với anh, sau đó dùng một chiếc kẹp gỗ tre gắp cho anh một chiếc cốc sứ đã được rửa sạch.
Ngồi bên bàn trà tổng cộng chừng bảy tám người, ngoại trừ Lật Sơn và nhà biên kịch mà ông trọng dụng là Thẩm Linh ra, những nhà đầu tư còn lại Kha Dữ đều không biết, Lật Sơn đành giới thiệu từng người một với anh.
Tên của một số người ở đây có thể xem như sấm rền bên tai.
Bấy giờ anh đã hiểu lý do vì sao Mạch An Ngôn khi nói chuyện điện thoại lại dùng giọng điệu khẩn thiết van xin anh nhất định phải tới đến vậy —— vì ở đây chỉ có duy mình anh là diễn viên.
“Nghe An Ngôn nói cậu xuống đây để tìm ý tưởng có phải không?”
“Chỉ làm quen một chút với hoàn cảnh trước thôi ạ.” Kha Dữ khiêm tốn trả lời.
Lật Sơn cười nói với mọi người: “Tôi đã nói là Tiểu Đảo rất nghiêm túc với diễn xuất, sẵn sàng chăm chỉ làm việc rồi, mấy người vậy mà không tin. Không dễ gì tìm được mấy diễn viên cùng tuổi chăm được như cậu ấy đâu.”
Mạch An Ngôn lập tức tiếp lời: “Ôi thầy Lật, thật sự đã nói trúng tâm tư ấp ủ trong lòng tôi suốt bấy lâu nay! Lấy ý tưởng một tháng, đến đoàn phim ba tháng, vậy mà công việc đến cuối năm đều bị hoãn lại, thầy nói xem, tôi có đau lòng không cơ chứ?”
Thấy biểu tình khổ sở của Mạch An Ngôn, mọi người đều cười phá lên.
Trà sư nhấc bình trà, tiếp tục rót đầy nước trà cho từng người một. Thẩm Linh cầm cốc trà nhấp một ngụm, giọng điệu an ủi nói: “Tác phẩm của Đường Trác tôi có xem qua, rất có triển vọng.”
Mạch An Ngôn như vừa nhớ ra gì đó, nhẹ nhàng vỗ đùi cái bốp: “Đúng rồi! Đạo diễn Đường là học trò của thầy —— Thầy Thẩm nói xem, Tiểu Đảo của chúng ta có thể giành được vai diễn này, có phải là nhờ công ngài nói tốt cho chúng tôi không?”
Có Mạch An Ngôn ở đây, Kha Dữ gần như không cần phải mở miệng.
“Nếu nói vậy thì cậu không định sắp xếp đến tham dự dự án tiếp theo của tôi à?” Lật Sơn vỗ vỗ tay Kha Dữ đang nắm chặt trên đùi, thuận thế nắm lại.
Trà sư nhìn không chớp mắt, Thẩm Linh nghiêng đầu quan sát con chim sơn ca mới đáp xuống dưới mái hiên, những người còn lại ánh mắt đều mang theo chút mập mờ, như hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Mạch An Ngôn ho khan một tiếng, “Đạo diễn Lật nói gì vậy chứ!” Vốn cậu còn định trêu chọc thêm vài câu, Kha Dữ bỗng lạnh nhạt nói: “Thầy nói đùa rồi ạ.”
Giọng nói của anh mang lại cảm giác như đã bị bóp méo, rất đặc biệt, mặc dù đã gần ba mươi nhưng vẫn đem lại cho người ta xúc cảm như còn thuở xuân xanh niên thiếu. Lúc nói ra lời này, mặc dù trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng cũng không khiến cho người khác cảm thấy bị xúc phạm.
Lật Sơn thu tay về, ánh mắt dần trở nên ôn hòa, “Bộ phim lần này có chủ đề liên quan đến võ hiệp, sẽ quay ở Tân Cương, Đại Tây Bắc và Tây Tạng, tôi muốn để cậu diễn vai nam hai, cậu có chịu khổ được không?”
Lời này vừa thốt ra, Mạch An Ngôn đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ngay cả Kha Dữ cũng không trở tay kịp, ngước mắt khó hiểu.
“Có rất nhiều cảnh hành động, sẽ phải treo người trên dây cáp, vả lại tôi không thích dùng phông xanh cho lắm, tất cả các cảnh quay đều phải là người thật việc thật, trừ động tác chuyên nghiệp ra, còn lại tôi không cho phép dùng diễn viên đóng thế.” Nói xong, ông dừng lại một lúc, lại nói tiếp: “Nếu như cậu không phải là dạng diễn viên có thể chịu khổ lại chăm chỉ, tôi cũng không dám dẫn vào đoàn phim.”
Lời này một mặt là nói với Kha Dữ, mặt khác là nói với mấy nhà đầu tư.
Vừa dứt lời, căn phòng quả nhiên đã trở nên yên tĩnh. Thẩm Linh chỉ mỉm cười không nói, nhanh chóng đảo mắt qua khuôn mặt của mấy nhà đầu tư, nói với Kha Dữ: “Tiểu Đảo, nhân vật này chúng tôi quả thực vì cậu mà đo ni đóng giày làm ra, lần này cậu nhất định phải trở thành một thiên tài võ học vô song.”
Lật Sơn tiếp lời, hai tay nửa nâng lên làm động tác như vẽ ra một cái gương, “Cảnh quay của cậu sẽ xuất quân đầu tiên, tôi đã nghĩ kỹ rồi, phải ở dưới chân núi tuyết đẹp nhất, vạn ngựa hí vang trời, thiếu niên thiên tài từ trời cao giáng xuống, chỉ thấy mũi chân của hắn chạm nhẹ trên lưng ngựa, cả người giống như một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống rồi lại đột ngột phất lên ——”
Thẩm Linh cười cười giữ ông lại, “Dừng... dừng ở đây thôi.”
Dự án này vẫn còn đang trong giai đoạn thảo luận, kịch bản chưa được hoàn thiện hoàn toàn, nhưng vì Lật Sơn trước đó chưa từng thất bại nên vừa có chút tiếng gió truyền ra thì các nhà đầu tư đã tìm đến tận cửa.
Kha Dữ nhìn chằm chằm Lật Sơn.
Hai mắt của anh giống như những vì sao dưới ngọn núi phủ tuyết mà Lật Sơn đã miêu tả, sáng lên từng chút một giữa bầu trời đêm.
Mạch An Ngôn tận đến lúc về vẫn cảm thấy nổi da gà.
Vai nam hai của Lật Sơn, đây quả thực là miếng bánh lớn mà không ít diễn viên lưu lượng hằng đêm mong ước! Dù cho có trong tay nữ diễn viên hàng đầu sớm đã quen với các dự án được sắp xếp lần lượt rồi đưa lên như cống phẩm là Ưng Ẩn, nói một câu mắt cao hơn đầu cũng chẳng phải nói quá, nhưng nội tâm vẫn vì tin tức này mà chấn động.
“Mẹ kiếp, thật sự luôn đấy, đến giờ anh vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
Thịnh Quả Nhi nghe Mạch An Ngôn thuật lại xong, hai tay cầm vô lăng cũng run lên, nhịn không được mà nói năng lộn xộn: “Chúng ta như thế này có được tính là đi cửa sau không ha!”
Vừa kịp dứt lời, Mạch An Ngôn bỗng nhiên đánh cô ta một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Kha Dữ.
Kha Dữ đút hai tay vào túi quần vest, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua cực kỳ vô cảm.
Chiếc xe chạy vụt đi, bóng đèn neon màu cam nhảy nhót trên mặt anh. Dường như người này vì mệt mỏi quá độ mà thiếp đi rồi.
Mạch An Ngôn “suỵt” một tiếng, lắc đầu với Thịnh Quả Nhi.
Ròng rã từ 3 giờ chiều cho đến tận 9 giờ tối, vừa uống trà vừa tiếp rượu, Kha Dữ thì không sao, nhưng Mạch An Ngôn cảm thấy bản thân sắp sửa gục mất, non nửa số rượu trong đó đều do anh ta uống đỡ —— có trời có đất chứng giám, Kha Dữ nếu như lại lèo nhèo đến chuyện chấm dứt hợp đồng lần nữa, anh ta sẽ lập tức leo lên IFC [1] rồi nhảy xuống.
[1] IFC: Tập đoàn Tài chính Quốc tế (Viết tắt của: International Finance Corporation).
Chiếc xe lao vào thành phố với tốc độ kinh ngạc, tình hình giao thông nơi đây càng lúc càng kém.
Kha Dữ mở mắt, nhìn ra cửa sổ, thấy đã trở lại với cảnh vật cũ nát, vắng vẻ quen thuộc. Không biết đã nhìn thấy gì, ánh mắt anh khựng lại: “—— Dừng xe một chút.”
Mạch An Ngôn không rõ ra làm sao, thuận theo ánh mắt anh nhìn qua, trên con phố cạnh dãy quán ăn khuya nhộn nhịp có một chiếc Porsche 911 màu bạc cực kỳ chói mắt, biển số xe là dãy số của Hồng Kông. Đứng sát bên xe là một đôi nam nữ, cô gái đang nhón chân mặt kề mặt với người đàn ông, thoạt nhìn như đang hôn nhau, trên tay còn dắt theo một con Doberman.
Chó Doberman lớn có chân dài, đôi tai dựng đứng vừa nhạy bén lại uy phong, có thể do nhìn thấy người quen nên không chịu đứng im một chỗ, cô gái phải nắm chặt dây kéo, gần như sắp không giữ nổi nữa.
Thương Lục sau khi hôn má chào hỏi với Thương Minh Bảo, theo thói quen cũ xoa lỗ tai và sau cổ nó, “Sao em lại tới đây?”, sẵn tiện trấn an con chó, “Suỵt —— Suỵt —— Odin à, ngoan.”
“Cái anh này! Rõ là em bảo chiều nay sẽ đến thăm anh mà!”
“Là tới thăm anh hay đu idol, em nói rõ ràng ra xem nào.” Thương Lục buồn cười liếc nhìn cô.
Thương Minh Bảo lúng túng bĩu môi, “Em đu idol đấy thì sao.” Lại như dâng hiến vật quý mà nói: “Anh nhìn nè, đôi giày anh tặng em có phải đẹp lắm hay không?”
Đêm hôm khuya khoắt tối đen như mực thì nhìn ra được mô tê gì? Thương Lục “Ừ” một tiếng có lệ, Thương Minh Bảo vô cùng đắc ý nói: “Anh trai không biết đâu, cảm giác sờ lên đã cực, còn bóng loáng hơn cả ngực của em nữa.”
Ánh mắt Thương Lục biến động, mở giọng quở trách cô: “Thương Minh Bảo, nếu em còn dám nói như vậy với người đàn ông khác, có tin anh đánh gãy chân em luôn không?”
“Sao vậy?” Mạch An Ngôn không hiểu ra làm sao, chỉ thấy phải tốn mất vài giây để nhìn đôi trai gái yêu đương làm nũng.
Kha Dữ nâng cửa sổ xe, ngăn cách gió đêm và vị mặn của biển trong không khí, nói: “Không có gì đâu, đi thôi.”
Xe chầm chậm lăn bánh, Kha Dữ tựa vào lưng ghế sau, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, cảnh Thương Lục kéo tay dỗ dành bạn gái bị anh nhìn từ đầu đến cuối không sót một giây nào.
“Được rồi được rồi, đừng có dỗi nữa.” Thương Lục dỗ dành đến mức sắp hết sạch kiên nhẫn, mang vẻ có lệ, Thương Minh Bảo vểnh miệng không tha nói: “Anh vừa nãy hung dữ quá đi mất! Em mới nói có xíu thôi thì đã làm sao?”
“Con gái không thể nói chuyện kiểu thế được.” Thương Lục nhẫn nại giải thích: “Đừng có lúc nào cũng nhắc đến ngực với đùi.”
“Thương Lục à, anh bảo thủ quá đấy!” Em gái họ Thương cảm thấy hơi khinh thường thằng anh mình, dẫu sao cũng đã sống ở nước ngoài mười mấy năm, lại còn học đại học ở nước Pháp danh giá cơ đấy!
“Em không hiểu rõ bản chất của đàn ông mới nói thế.” Thương Lục vuốt tóc giúp cô: “Bọn họ sẽ dùng mọi cách mơ tưởng đến em.”
Thương Minh Bảo ngây thơ chớp mắt, ngân dài giọng chậm chạp “Ồ” một tiếng.
Điện thoại để trên ghế lái liên tục rung lên, cô vì đến thăm Thương Lục mà phải lái xe từ Hồng Kông qua đây, không để ý điện thoại suốt mấy giờ đồng hồ, tính ra cũng chẳng khác gì đã rời fandom cả một ngày trời —— giới giải trí thay đổi chớp nhoáng, sao có thể!
Thương Minh Bảo mở cửa xe lấy điện thoại di động ra, sau khi trượt lên trượt xuống mấy cái, sắc mặt liền biến đổi, “Chết tiệt!”
Mắng xong tự biết mình lỡ lời, sợ hãi che miệng trộm quan sát Thương Lục.
Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, trên mặt đều là biểu tình bất đắc dĩ, “Lại chuyện gì nữa?”
“Đối thủ của anh đăng Weibo lên hotsearch cả một ngày trời!”
“Anh trai em không có đối thủ.” Thương Lục lạnh nhạt nói.
Nhưng mỗi vậy sao có thể trị được Thương Minh Bảo? Cô cười hì hì vui vẻ nói: “Được rồi, là đối thủ của chồng em.”
Thương Lục vừa nghe chuyện liên quan đến giới giải trí lập tức mất sạch hứng thú, dỗ Odin ngồi vào ghế phó lái định đi luôn, lại bị Thương Minh Bảo nhanh tay lẹ mắt giữ chặt, “Đừng đi mà anh —— anh xem người ta kìa, sao trên đời lại có người như vậy được chứ, mưu mô khủng khiếp!”
Màn hình điện thoại di động đặt trước mắt, phía trên hiện ra giao diện, là bài đăng của một người nổi tiếng trên Weibo:
Cỗ xe bí ngô: @Kha Dữ ơi, em chờ lâu lắm rồi mà chẳng thấy anh đăng bài gì hết trơn.
Kha Dữ: Cứ coi như tôi đã chết rồi đi.
Thời gian đăng là 3 giờ 10 phút chiều.
Thương Minh Bảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Tởm vãi! Giả vờ thẳng tính gì hả!”
Thương Lục lựa đúng trọng tâm nói: “Có gì đâu.”
“Có gì đâu là sao? Anh không thấy anh ta mưu mô lắm à? Nhìn qua có vẻ là vả mặt các fans, nhưng thực tế là đang chiều chuộng fans theo một kiểu khác!”
Thương Lục đút tay vào túi quần khẽ khom người, nói: “Không thấy gì hết.”
Thương Minh Bảo tức điên người, tính ngoan cố bộc phát, biểu tình kệ bà sự đời, nói: “Anh mau đồng ý với em, sau này anh về đại lục [2] quay phim, nhất định không được chọn anh ta đóng vai chính đâu đấy!”
[2] Trung Quốc đại lục, thường không tính hai đặc khu hành chính Hồng Kông và Ma Cao, đang được quản lý dưới chính sách “Một quốc gia, hai chế độ”.
Sự nghiệp còn chưa bắt đầu đã bị em gái ruột tóm mất, Thương Lục chỉ biết cạn lời: “Chắc gì anh ta đã hứng thú với phim của anh mày.”
“Em mặc kệ! Kỹ thuật diễn của anh ta phải nói là siêu siêu tệ! Anh nhất định không được cho anh ta bất cứ cơ hội nào đâu đấy!” Thương Minh Bảo nắm lấy tay áo của hắn làm nũng, một đôi trai xinh gái đẹp như họ đứng bên cạnh chiếc Porsche chói mắt, trông chẳng khác gì đang liếc mắt đưa tình. Thương Lục không hứng thú gì đối với cảnh này, đành phá vỡ nguyên tắc mói: “Được rồi.”
“Vai phụ cũng không được!”
Thương Lục: “...”
“Đồng Ý! Nhanh!” Em gái họ Thương tức giận nhìn hắn chằm chằm, muốn hắn hứa hẹn ngay tại chỗ, đồng thời vô cùng nhanh trí mở nguồn điện thoại lên ghi âm.
“Được.” Thương Lục kéo dài ngữ điệu qua loa, đáp ngọn lỏn một tiếng: “Vai chính không tìm anh ta diễn, vai phụ cũng không tìm anh ta, vĩnh viễn đều không tìm anh ta.”
“Hừ.” Thương Minh Bảo vô cùng đắc ý nhấn nút lưu, cảm thấy mình đã giúp thần tượng giải quyết được một chuyện lớn, ngẩng đầu một cái, phát hiện anh trai của cô đã đi xa được mấy mét.
“Đm.” Cô dậm chân mắng một tiếng, thấy Thương Lục lười biếng giơ tay vẫy vẫy, đầu cũng chẳng thèm quay lại.
Lúc Kha Dữ đến đã pha tới lượt trà thứ hai, mùi trà thơm lan tỏa ra khắp nơi trong sân vườn kiểu dáng Trung Quốc rộng rãi, ngoài sân vang lên tiếng chim hót trong trẻo, trên sông là cây cầu Giang Nam nhỏ nhẹ vắt ngang, hai bên cầu thấp thoáng bóng lá phong đỏ và lá trúc.
Nhân viên phục vụ đang tỉa lá cắt hoa, đi thẳng một mạch trên hành lang rồi vòng qua bức bình phong, theo sau là Kha Dữ và Mạch An Ngôn.
Hai người cởi giày bước chân vào nhà không một tiếng động, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe thấy tiếng trò chuyện uống trà của mọi người ngày càng gần.
“Thầy ạ.” Kha Dữ cúi đầu chào Lật Sơn.
Lật Sơn đã ngoài sáu mươi nhưng trên đầu đến một sợi tóc bạc cũng không có. Ngoại hình ông ngay thẳng, hai mắt sắc như chim ưng, trông uy nghiêm mà mang theo nét cười, trong nụ cười cũng mang vẻ uy nghiêm.
Ông đã duy trì thói quen một ngày uống tám ly cà phê trong suốt hai mươi năm, hằng ngày thức dậy lúc 4 giờ sáng để bắt đầu công việc, bởi vì đây là thời điểm ông có nhiều cảm hứng nhất trong ngày. Thế nhưng dù có tiêu hao sức lực thân thể nhiều đến đâu, tinh thần của ông vẫn luôn rất rất tốt, thoạt nhìn cũng chỉ mới độ năm mươi.
“Tiểu Đảo tới rồi à.” Lật Sơn ra hiệu, “Mau ngồi đi.”
Kha Dữ ngồi khoanh chân trên chiếc đệm bên cạnh ông, vị trà sư khẽ khom người gật đầu với anh, sau đó dùng một chiếc kẹp gỗ tre gắp cho anh một chiếc cốc sứ đã được rửa sạch.
Ngồi bên bàn trà tổng cộng chừng bảy tám người, ngoại trừ Lật Sơn và nhà biên kịch mà ông trọng dụng là Thẩm Linh ra, những nhà đầu tư còn lại Kha Dữ đều không biết, Lật Sơn đành giới thiệu từng người một với anh.
Tên của một số người ở đây có thể xem như sấm rền bên tai.
Bấy giờ anh đã hiểu lý do vì sao Mạch An Ngôn khi nói chuyện điện thoại lại dùng giọng điệu khẩn thiết van xin anh nhất định phải tới đến vậy —— vì ở đây chỉ có duy mình anh là diễn viên.
“Nghe An Ngôn nói cậu xuống đây để tìm ý tưởng có phải không?”
“Chỉ làm quen một chút với hoàn cảnh trước thôi ạ.” Kha Dữ khiêm tốn trả lời.
Lật Sơn cười nói với mọi người: “Tôi đã nói là Tiểu Đảo rất nghiêm túc với diễn xuất, sẵn sàng chăm chỉ làm việc rồi, mấy người vậy mà không tin. Không dễ gì tìm được mấy diễn viên cùng tuổi chăm được như cậu ấy đâu.”
Mạch An Ngôn lập tức tiếp lời: “Ôi thầy Lật, thật sự đã nói trúng tâm tư ấp ủ trong lòng tôi suốt bấy lâu nay! Lấy ý tưởng một tháng, đến đoàn phim ba tháng, vậy mà công việc đến cuối năm đều bị hoãn lại, thầy nói xem, tôi có đau lòng không cơ chứ?”
Thấy biểu tình khổ sở của Mạch An Ngôn, mọi người đều cười phá lên.
Trà sư nhấc bình trà, tiếp tục rót đầy nước trà cho từng người một. Thẩm Linh cầm cốc trà nhấp một ngụm, giọng điệu an ủi nói: “Tác phẩm của Đường Trác tôi có xem qua, rất có triển vọng.”
Mạch An Ngôn như vừa nhớ ra gì đó, nhẹ nhàng vỗ đùi cái bốp: “Đúng rồi! Đạo diễn Đường là học trò của thầy —— Thầy Thẩm nói xem, Tiểu Đảo của chúng ta có thể giành được vai diễn này, có phải là nhờ công ngài nói tốt cho chúng tôi không?”
Có Mạch An Ngôn ở đây, Kha Dữ gần như không cần phải mở miệng.
“Nếu nói vậy thì cậu không định sắp xếp đến tham dự dự án tiếp theo của tôi à?” Lật Sơn vỗ vỗ tay Kha Dữ đang nắm chặt trên đùi, thuận thế nắm lại.
Trà sư nhìn không chớp mắt, Thẩm Linh nghiêng đầu quan sát con chim sơn ca mới đáp xuống dưới mái hiên, những người còn lại ánh mắt đều mang theo chút mập mờ, như hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Mạch An Ngôn ho khan một tiếng, “Đạo diễn Lật nói gì vậy chứ!” Vốn cậu còn định trêu chọc thêm vài câu, Kha Dữ bỗng lạnh nhạt nói: “Thầy nói đùa rồi ạ.”
Giọng nói của anh mang lại cảm giác như đã bị bóp méo, rất đặc biệt, mặc dù đã gần ba mươi nhưng vẫn đem lại cho người ta xúc cảm như còn thuở xuân xanh niên thiếu. Lúc nói ra lời này, mặc dù trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng cũng không khiến cho người khác cảm thấy bị xúc phạm.
Lật Sơn thu tay về, ánh mắt dần trở nên ôn hòa, “Bộ phim lần này có chủ đề liên quan đến võ hiệp, sẽ quay ở Tân Cương, Đại Tây Bắc và Tây Tạng, tôi muốn để cậu diễn vai nam hai, cậu có chịu khổ được không?”
Lời này vừa thốt ra, Mạch An Ngôn đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ngay cả Kha Dữ cũng không trở tay kịp, ngước mắt khó hiểu.
“Có rất nhiều cảnh hành động, sẽ phải treo người trên dây cáp, vả lại tôi không thích dùng phông xanh cho lắm, tất cả các cảnh quay đều phải là người thật việc thật, trừ động tác chuyên nghiệp ra, còn lại tôi không cho phép dùng diễn viên đóng thế.” Nói xong, ông dừng lại một lúc, lại nói tiếp: “Nếu như cậu không phải là dạng diễn viên có thể chịu khổ lại chăm chỉ, tôi cũng không dám dẫn vào đoàn phim.”
Lời này một mặt là nói với Kha Dữ, mặt khác là nói với mấy nhà đầu tư.
Vừa dứt lời, căn phòng quả nhiên đã trở nên yên tĩnh. Thẩm Linh chỉ mỉm cười không nói, nhanh chóng đảo mắt qua khuôn mặt của mấy nhà đầu tư, nói với Kha Dữ: “Tiểu Đảo, nhân vật này chúng tôi quả thực vì cậu mà đo ni đóng giày làm ra, lần này cậu nhất định phải trở thành một thiên tài võ học vô song.”
Lật Sơn tiếp lời, hai tay nửa nâng lên làm động tác như vẽ ra một cái gương, “Cảnh quay của cậu sẽ xuất quân đầu tiên, tôi đã nghĩ kỹ rồi, phải ở dưới chân núi tuyết đẹp nhất, vạn ngựa hí vang trời, thiếu niên thiên tài từ trời cao giáng xuống, chỉ thấy mũi chân của hắn chạm nhẹ trên lưng ngựa, cả người giống như một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống rồi lại đột ngột phất lên ——”
Thẩm Linh cười cười giữ ông lại, “Dừng... dừng ở đây thôi.”
Dự án này vẫn còn đang trong giai đoạn thảo luận, kịch bản chưa được hoàn thiện hoàn toàn, nhưng vì Lật Sơn trước đó chưa từng thất bại nên vừa có chút tiếng gió truyền ra thì các nhà đầu tư đã tìm đến tận cửa.
Kha Dữ nhìn chằm chằm Lật Sơn.
Hai mắt của anh giống như những vì sao dưới ngọn núi phủ tuyết mà Lật Sơn đã miêu tả, sáng lên từng chút một giữa bầu trời đêm.
Mạch An Ngôn tận đến lúc về vẫn cảm thấy nổi da gà.
Vai nam hai của Lật Sơn, đây quả thực là miếng bánh lớn mà không ít diễn viên lưu lượng hằng đêm mong ước! Dù cho có trong tay nữ diễn viên hàng đầu sớm đã quen với các dự án được sắp xếp lần lượt rồi đưa lên như cống phẩm là Ưng Ẩn, nói một câu mắt cao hơn đầu cũng chẳng phải nói quá, nhưng nội tâm vẫn vì tin tức này mà chấn động.
“Mẹ kiếp, thật sự luôn đấy, đến giờ anh vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
Thịnh Quả Nhi nghe Mạch An Ngôn thuật lại xong, hai tay cầm vô lăng cũng run lên, nhịn không được mà nói năng lộn xộn: “Chúng ta như thế này có được tính là đi cửa sau không ha!”
Vừa kịp dứt lời, Mạch An Ngôn bỗng nhiên đánh cô ta một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Kha Dữ.
Kha Dữ đút hai tay vào túi quần vest, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua cực kỳ vô cảm.
Chiếc xe chạy vụt đi, bóng đèn neon màu cam nhảy nhót trên mặt anh. Dường như người này vì mệt mỏi quá độ mà thiếp đi rồi.
Mạch An Ngôn “suỵt” một tiếng, lắc đầu với Thịnh Quả Nhi.
Ròng rã từ 3 giờ chiều cho đến tận 9 giờ tối, vừa uống trà vừa tiếp rượu, Kha Dữ thì không sao, nhưng Mạch An Ngôn cảm thấy bản thân sắp sửa gục mất, non nửa số rượu trong đó đều do anh ta uống đỡ —— có trời có đất chứng giám, Kha Dữ nếu như lại lèo nhèo đến chuyện chấm dứt hợp đồng lần nữa, anh ta sẽ lập tức leo lên IFC [1] rồi nhảy xuống.
[1] IFC: Tập đoàn Tài chính Quốc tế (Viết tắt của: International Finance Corporation).
Chiếc xe lao vào thành phố với tốc độ kinh ngạc, tình hình giao thông nơi đây càng lúc càng kém.
Kha Dữ mở mắt, nhìn ra cửa sổ, thấy đã trở lại với cảnh vật cũ nát, vắng vẻ quen thuộc. Không biết đã nhìn thấy gì, ánh mắt anh khựng lại: “—— Dừng xe một chút.”
Mạch An Ngôn không rõ ra làm sao, thuận theo ánh mắt anh nhìn qua, trên con phố cạnh dãy quán ăn khuya nhộn nhịp có một chiếc Porsche 911 màu bạc cực kỳ chói mắt, biển số xe là dãy số của Hồng Kông. Đứng sát bên xe là một đôi nam nữ, cô gái đang nhón chân mặt kề mặt với người đàn ông, thoạt nhìn như đang hôn nhau, trên tay còn dắt theo một con Doberman.
Chó Doberman lớn có chân dài, đôi tai dựng đứng vừa nhạy bén lại uy phong, có thể do nhìn thấy người quen nên không chịu đứng im một chỗ, cô gái phải nắm chặt dây kéo, gần như sắp không giữ nổi nữa.
Thương Lục sau khi hôn má chào hỏi với Thương Minh Bảo, theo thói quen cũ xoa lỗ tai và sau cổ nó, “Sao em lại tới đây?”, sẵn tiện trấn an con chó, “Suỵt —— Suỵt —— Odin à, ngoan.”
“Cái anh này! Rõ là em bảo chiều nay sẽ đến thăm anh mà!”
“Là tới thăm anh hay đu idol, em nói rõ ràng ra xem nào.” Thương Lục buồn cười liếc nhìn cô.
Thương Minh Bảo lúng túng bĩu môi, “Em đu idol đấy thì sao.” Lại như dâng hiến vật quý mà nói: “Anh nhìn nè, đôi giày anh tặng em có phải đẹp lắm hay không?”
Đêm hôm khuya khoắt tối đen như mực thì nhìn ra được mô tê gì? Thương Lục “Ừ” một tiếng có lệ, Thương Minh Bảo vô cùng đắc ý nói: “Anh trai không biết đâu, cảm giác sờ lên đã cực, còn bóng loáng hơn cả ngực của em nữa.”
Ánh mắt Thương Lục biến động, mở giọng quở trách cô: “Thương Minh Bảo, nếu em còn dám nói như vậy với người đàn ông khác, có tin anh đánh gãy chân em luôn không?”
“Sao vậy?” Mạch An Ngôn không hiểu ra làm sao, chỉ thấy phải tốn mất vài giây để nhìn đôi trai gái yêu đương làm nũng.
Kha Dữ nâng cửa sổ xe, ngăn cách gió đêm và vị mặn của biển trong không khí, nói: “Không có gì đâu, đi thôi.”
Xe chầm chậm lăn bánh, Kha Dữ tựa vào lưng ghế sau, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, cảnh Thương Lục kéo tay dỗ dành bạn gái bị anh nhìn từ đầu đến cuối không sót một giây nào.
“Được rồi được rồi, đừng có dỗi nữa.” Thương Lục dỗ dành đến mức sắp hết sạch kiên nhẫn, mang vẻ có lệ, Thương Minh Bảo vểnh miệng không tha nói: “Anh vừa nãy hung dữ quá đi mất! Em mới nói có xíu thôi thì đã làm sao?”
“Con gái không thể nói chuyện kiểu thế được.” Thương Lục nhẫn nại giải thích: “Đừng có lúc nào cũng nhắc đến ngực với đùi.”
“Thương Lục à, anh bảo thủ quá đấy!” Em gái họ Thương cảm thấy hơi khinh thường thằng anh mình, dẫu sao cũng đã sống ở nước ngoài mười mấy năm, lại còn học đại học ở nước Pháp danh giá cơ đấy!
“Em không hiểu rõ bản chất của đàn ông mới nói thế.” Thương Lục vuốt tóc giúp cô: “Bọn họ sẽ dùng mọi cách mơ tưởng đến em.”
Thương Minh Bảo ngây thơ chớp mắt, ngân dài giọng chậm chạp “Ồ” một tiếng.
Điện thoại để trên ghế lái liên tục rung lên, cô vì đến thăm Thương Lục mà phải lái xe từ Hồng Kông qua đây, không để ý điện thoại suốt mấy giờ đồng hồ, tính ra cũng chẳng khác gì đã rời fandom cả một ngày trời —— giới giải trí thay đổi chớp nhoáng, sao có thể!
Thương Minh Bảo mở cửa xe lấy điện thoại di động ra, sau khi trượt lên trượt xuống mấy cái, sắc mặt liền biến đổi, “Chết tiệt!”
Mắng xong tự biết mình lỡ lời, sợ hãi che miệng trộm quan sát Thương Lục.
Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, trên mặt đều là biểu tình bất đắc dĩ, “Lại chuyện gì nữa?”
“Đối thủ của anh đăng Weibo lên hotsearch cả một ngày trời!”
“Anh trai em không có đối thủ.” Thương Lục lạnh nhạt nói.
Nhưng mỗi vậy sao có thể trị được Thương Minh Bảo? Cô cười hì hì vui vẻ nói: “Được rồi, là đối thủ của chồng em.”
Thương Lục vừa nghe chuyện liên quan đến giới giải trí lập tức mất sạch hứng thú, dỗ Odin ngồi vào ghế phó lái định đi luôn, lại bị Thương Minh Bảo nhanh tay lẹ mắt giữ chặt, “Đừng đi mà anh —— anh xem người ta kìa, sao trên đời lại có người như vậy được chứ, mưu mô khủng khiếp!”
Màn hình điện thoại di động đặt trước mắt, phía trên hiện ra giao diện, là bài đăng của một người nổi tiếng trên Weibo:
Cỗ xe bí ngô: @Kha Dữ ơi, em chờ lâu lắm rồi mà chẳng thấy anh đăng bài gì hết trơn.
Kha Dữ: Cứ coi như tôi đã chết rồi đi.
Thời gian đăng là 3 giờ 10 phút chiều.
Thương Minh Bảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Tởm vãi! Giả vờ thẳng tính gì hả!”
Thương Lục lựa đúng trọng tâm nói: “Có gì đâu.”
“Có gì đâu là sao? Anh không thấy anh ta mưu mô lắm à? Nhìn qua có vẻ là vả mặt các fans, nhưng thực tế là đang chiều chuộng fans theo một kiểu khác!”
Thương Lục đút tay vào túi quần khẽ khom người, nói: “Không thấy gì hết.”
Thương Minh Bảo tức điên người, tính ngoan cố bộc phát, biểu tình kệ bà sự đời, nói: “Anh mau đồng ý với em, sau này anh về đại lục [2] quay phim, nhất định không được chọn anh ta đóng vai chính đâu đấy!”
[2] Trung Quốc đại lục, thường không tính hai đặc khu hành chính Hồng Kông và Ma Cao, đang được quản lý dưới chính sách “Một quốc gia, hai chế độ”.
Sự nghiệp còn chưa bắt đầu đã bị em gái ruột tóm mất, Thương Lục chỉ biết cạn lời: “Chắc gì anh ta đã hứng thú với phim của anh mày.”
“Em mặc kệ! Kỹ thuật diễn của anh ta phải nói là siêu siêu tệ! Anh nhất định không được cho anh ta bất cứ cơ hội nào đâu đấy!” Thương Minh Bảo nắm lấy tay áo của hắn làm nũng, một đôi trai xinh gái đẹp như họ đứng bên cạnh chiếc Porsche chói mắt, trông chẳng khác gì đang liếc mắt đưa tình. Thương Lục không hứng thú gì đối với cảnh này, đành phá vỡ nguyên tắc mói: “Được rồi.”
“Vai phụ cũng không được!”
Thương Lục: “...”
“Đồng Ý! Nhanh!” Em gái họ Thương tức giận nhìn hắn chằm chằm, muốn hắn hứa hẹn ngay tại chỗ, đồng thời vô cùng nhanh trí mở nguồn điện thoại lên ghi âm.
“Được.” Thương Lục kéo dài ngữ điệu qua loa, đáp ngọn lỏn một tiếng: “Vai chính không tìm anh ta diễn, vai phụ cũng không tìm anh ta, vĩnh viễn đều không tìm anh ta.”
“Hừ.” Thương Minh Bảo vô cùng đắc ý nhấn nút lưu, cảm thấy mình đã giúp thần tượng giải quyết được một chuyện lớn, ngẩng đầu một cái, phát hiện anh trai của cô đã đi xa được mấy mét.
“Đm.” Cô dậm chân mắng một tiếng, thấy Thương Lục lười biếng giơ tay vẫy vẫy, đầu cũng chẳng thèm quay lại.