CHƯƠNG 4: CÚT RA NGOÀI CHO TÔI
Người ngồi bên trái là một bé trai, tuổi còn nhỏ nhưng lại mặc một thân vest màu đen, ngũ quan tinh tế, sống mũi cao thẳng, mày rậm mắt to, mắt hai mí cực sâu, hàng lông mi vừa dày vừa nhẹ nhàng cong lên tạo thành một độ cong hoàn hảo.
Còn ngồi bên phải là bé gái có ngũ quan tương đồng với bé trai, chỉ khác là con bé có một mái tóc đen nhánh mượt mà, thân mặc một chiếc váy tutu màu đen, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến những viên kim cương đính trên váy phát ra ánh sáng rực rỡ.
Rõ ràng đây là hai đứa trẻ xinh đẹp đến chói mắt có thể khiến người khác ngạc nhiên vì vẻ ngoài xuất chúng và khí chất vô cùng cao quý của bọn chúng.
Nhưng Tô Thiển lại thấy làn da trắng như ngọc của bọn chúng lộ ra một chút khí sắc nhợt nhạt mà ở độ tuổi này không nên có, hai má không có chút hồng hào nào, môi cũng không có sắc hồng như những đứa trẻ khỏe mạnh cùng lứa khác.
Cũng không biết tại sao khi nhìn thấy cảnh này đột nhiên trái tim Tô Thiển thắt lại một cái mà không hề báo trước, khiến cô vô thức cau mày và nắm chặt tay.
Biểu cảm của những cô gái cùng đi vào phỏng vấn với Tô Thiển đều không mấy tốt đẹp, nguyên nhân không phải vì người phỏng vấn bọn họ là hai đứa nhỏ này quá ngoài dự liệu của bọn họ, mà là vì… hai đứa nhỏ này không hề mang lại cảm giác dễ chịu, mềm mại mà là cảm giác hồi hộp và căng thẳng.
Đứa bé trai bên trái mang khuôn mặt vô cảm, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, cặp mắt đen tuyền lạnh buốt như từng đợt gió lạnh trên bầu trời đêm đông, không hề có một ngôi sao nào chỉ có bóng tối vô tận cùng với sự lãnh đạm thờ ơ.
Nếu ai vô tình bắt gặp ánh mắt của nó, chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh thấu xương, bất giác rùng mình một cái.
Nhưng mức độ khủng bố của đứa bé gái kia còn kinh khủng hơn, từ biểu cảm cho đến ánh mắt của con bé, đều lộ rõ ra vẻ gắt gỏng và hung ác, giống như một con thú khát máu vừa bị thương, bất kỳ ai đến gần con bé đều sẽ bị tấn công một cách tàn nhẫn.
Đống thuỷ tinh vỡ trước mặt bọn chúng đã chứng minh được điều đó.
Những bộ sưu tập điêu khắc Faffari quý giá khó tìm của thương hiệu xa xỉ hàng đầu nước Đức, bị đứa nhỏ biến thành công cụ trút giận mà không chút để tâm tới.
Một bộ hoàn chỉnh gồm 12 tác phẩm pha lê sống động bị con bé đập vỡ hết chỉ còn sót lại hai cái.
“Cô! Qua đây!”.
Cô gái cao lớn đứng bên phải Tô Thiển lúc đầu vì muốn thể hiện tốt, cố ý đứng lên phía trước, che mất nửa thân người của Tô Thiển, nên đã trở thành người nổi bật nhất trong đám, thế là cô ta bị đứa bé gái đó gọi tên.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại hai tiểu tổ tông này, trong lòng cô nhất thời liền thấy hối hận, chỉ sợ cô có làm trâu làm ngựa, quỳ gối dập đầu, thậm chí chịu dày vò thân thể cũng chưa chắc có thể khiến cho hai đứa trẻ này vui vẻ nữa…
Cô gái đó sau khi nghe thấy cô bé gọi mình, cơ thể cô ta theo bản năng liền run lên một cái, nhưng sau đó liền đổi thành bộ dạng cười nịnh nọt, muốn giành chiến thắng ở vòng cuối cùng, chắc hai đứa nhỏ đó cũng thích cô ấy lắm phải không nhỉ?
Nhưng một giây sau.
“Biểu cảm đó của cô là gì vậy hả?
Đứa bé gái giận dữ gầm lên, sau đó cầm một tác phẩm điêu khắc ở trên bàn ném thẳng xuống đất, thuỷ tinh văng tung toé trên sàn nhà.
“Cút! Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Những người có mặt trong phòng phỏng vấn lập tức hoảng sợ đến mức cuống cuồng lui ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tô Thiển vẫn còn đứng bất động ở đó.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK