Đêm cứ thế trôi qua, ngày lại rục rịch kéo đến. Mặt trời cũng bắt đầu bực bội phản chiếu những ánh nắng gay gắt của ngày hè oi bức. Những tia nắng nhanh nhẩu len lỏi qua ô cửa sổ như muốn đánh thức con khỉ ham ăn đang say giấc nồng trong nông trại nhà Danel.
- "Geani, Geani, Geani..". Bà Danel dùng hết công phu sư tử ngoạm để gọi đứa con gái ra khỏi cái ổ nhỏ của cô bé. Đứa nhỏ vậy mà lại tiếp tục bướng bỉnh, xoay người, như mọi khi thuận tay với lấy cái gối dày để bịt kín hai cái lỗ tai.
Mười phút rồi lại ba mươi phút trôi qua, bà Danel thì vẫn hét, còn cô bé con vẫn nằm ì trên giường. Không thể làm gì khác, bà Danel đành phải dừng công việc bếp núc, hừng hực leo lên tầng gác mái rồi hùng hổ tới trước cạnh giường của con mình. Như gặp lại người bạn cũ, ánh nắng từ khung cửa sổ lúc này vui mừng khẽ nhảy tung tăng, chơi đùa trên búi tóc đen xoăn của người phụ nữ, cũng làm tôn lên làn da tái nhợt của bà. Thời gian thường rất nghiệt ngã, chẳng chịu bỏ qua cho ai; ấy vậy mà lắm lúc lại rất đỗi dịu dàng, gìn giữ nét thanh xuân của những người mẹ. Có lẽ nhìn bà Danel không khác mấy một phụ nữ ngoài ba mươi, nhưng không ai biết rằng bà đã ở cái độ tuổi vượt ra ngoài nhận thức bình thường của người dân nơi đây.
- "Mẹ nói con có dậy không, tới giờ đi học rồi. Có dậy hay không?". Một tay chống nạnh, một tay kéo mạnh cái đệm tai của đứa con gái, bà tiếp tục hét "Có dậy chưa, hôm nay là thi học kỳ, trễ giờ học rồi, dậy mau". Cứ như vậy, âm điệu gọi con mỗi sáng của bà rền vang khắp khu nông trại nhỏ, cũng vài lần làm lũ chim sẻ nhỏ giật mình, loạng choạng rớt ra khỏi tổ.
Lúc này, Geani đột ngột bật dậy như một cái lò xo, phóng ra khỏi giường. Nó ngơ ngác đứng một hồi lâu, rồi lại hoảng hốt chạy vòng vòng xung quanh chiếc giường nhỏ, mặt mày méo xệt như muốn khóc "Trời ơi, trời ơi, thôi chết rồi, hôm nay con thi cuối kỳ".
- "Nhớ thay đồ, xuống ăn sáng rồi đi học". Khóe miệng bà Danel giật giật.
Không nhắc nhở thì không được, việc con gái bà thường xuyên chạy trối chết đến trường mà quên thay đồng phục là chuyện rất đỗi bình thường. Có những lúc bà tự hỏi mình rồi lại hỏi Horen có thật là con bé chui từ bụng bà ra phải không. Ngoài một vài nét di truyền hiếm hoi để nhận dạng huyết thống, bà kê gối cao đầu để suy nghĩ cũng không tìm ra được cái tính nết của con bé là từ đâu mà ra. Rèn mãi thôi, vậy mà con bé chỉ có nghịch và nghịch hơn, đoảng và đoảng hơn.
Horen lại thường trêu chị mình rằng "Chẳng phải con bé là bản sao của chị lúc nhỏ hay sao, cái tính nết đó không trật đi đâu được. Lúc nhỏ, cha mẹ cũng rượt chị khắp làng khắp xóm, các đại tư tế ngày nào mà chẳng gõ cửa để mắng vốn chứ?". Bà đành thở dài chấp nhận "Thôi thì mẹ nào thì con nấy, rổ nhà ai thì quai nhà nấy vậy", rồi lặng lẽ đi xuống phòng bếp nhà dưới, bỏ lại sau lưng là một mớ âm thanh hỗn độn đến thật là ê tai.
Mười phút sau, Geani hớt ha hớt hải chạy đến trường, tay phải là đồ ăn sáng, tay trái là đồ ăn trưa. Bên trên là áo đồng phục trắng tinh khôi, bên dưới là chiếc quần pyjama hoa xanh rồi lại hoa đỏ. Đằng sau là chiếc cặp sách màu mè, một bên thì cài thật chặt, một bên hờ hững đến trêu ngươi. Cũng may là mái tóc đuôi rùa của nó khá là dễ chịu, chỉ cần với năm ngón tay, quyệt sang phải một phát rồi quyệt sáng trái một phát nữa, chưa tới vài giây, cũng xem như là gọn gàng. Chỉ có điều để lại sau lưng nó là một bãi chiến trường trong phòng ngủ cùng hai người phụ nữ đang đứng hình trong phòng bếp. Họ chỉ biết nhìn nhau đến cạn lời. Thật là mất mặt nhà Danel.
Horen vỗ vai người chị yêu dấu "Để con bé tận hưởng ngày hôm nay với bạn bè. Dù gì đây cũng là lần cuối con bé được đến trường học".
Caren đen mặt, thở dài trong bất lực. Nếu không vì thế, bà đã rượt theo con bé, ném cho nó cái quần đồng phục rồi. Bà lặng lẽ uống hết đợt thuốc thứ tư. Nội thương cũng đã được kiểm soát. Nhờ vào nước Jurit và năng lượng hòa các của Horen, các cốt tủy khác và nội tạng đều được bảo toàn. Năng lượng tự thân cùng năng lượng ái minh của bà cũng bắt đầu tái tạo được lớp màng quanh cốt tủy thứ tư giúp bảo vệ được hệ thống tủy và thần thức.
Horen tiếp lời "Chị đừng lo lắng, mắt con bé đã hồi phục bảy tám phần. Có lẽ năng lượng gốc bắt đầu được kích hoạt. Xe ngựa cũng đã sẵn sàng, Betha sẽ gặp chúng ta tại cổng Tây tối nay. Giấy liên thông hành sẽ sớm có vào chiều hôm nay. Ngay khi lễ hội pháo hoa bắt đầu, chúng ta sẽ khởi hành đến biên cảnh Vệ giới quốc. Chỉ cần qua khỏi chốt kiểm soát, chúng ta có thể theo làng thủy triều hội ngộ tại cửa ngõ giao giới".
- "Được. Cũng vừa hay, đêm nay là lể hội. Một lát nữa, chị và Septynos sẽ giải quyết công việc làm ăn của chúng ta tại điện tư thẩm, tiện thể thổi thêm một ít gió. Đến chiều, chị sẽ đi đón Geani. Em sắp xếp mọi chuyện ở trang trại. Tối nay chúng ta phải đi khỏi đây, e rằng đội chấp pháp ngũ kỳ sớm có thể dò ra sự khác thường ở cực Nam".
Họ vốn dĩ là luôn ở trong trạng thái sẵn sàng để rời khỏi. Dù họ biết rằng, ở những tầng thấp hơn, các thế lực đều chịu sự khống chế của phép tắc, họ cũng sẽ có thể lợi dụng điểm sơ hở để thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng vẫn là chạy càng sớm thì càng tốt, chỉ tiếc đất nước vừa cải cách, một số luật thay đổi khiến họ không thể rời đi ngay lập tức. Có điều nơi đây cũng là nơi ở lâu nhất, gắn liền với nhiều thứ đầu tiên của Geani. Nếu phải rời đi như thế, quả thực là không nỡ. Họ đã hi vọng rằng có thể ở đây cùng Geani ngây ngốc một đời, nhưng rốt cuộc cũng là không thể.
Thần sắc Caren đột nhiên ngưng trọng "Cẩn thận một chút, hắn ta có lẽ cũng đã đến đây rồi".
Hai người phụ nữ nhìn chằm chằm vào những đám dây leo hoa hải dương tước đang tung tăng đùa vui với gió. Có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt nếu những cánh hoa đỏ thẩm ấy vẫn rực rỡ giữa ngày hè oi ả. Dù đây là vùng đất trơ, nhưng pháp lực của pháp sư đỏ vẫn khiến cho chúng héo tàn, chuyển sang một màu nâu ảm đạm. Vậy mà hắn cũng mò được đến nơi đây, lại đúng thời điểm này, tên ôn thần này đúng là dai hơn đỉa đói, luôn luôn biết canh ngày giờ mà mò tới.
Horen cố gắng bình tĩnh, hai bàn tay bấu chặt vào nhau, hít vào một hơi thật sâu để cho bản thân không bị nhốt trở lại trong những ký ức tàn khốc ngày đó. Chỉ cần là nhắc đến "Hắn" cũng khiến cho cơ thể của cô như đông cứng lại. Giọng cô chùng xuống "Hắn là cố ý cho em biết hắn đã đến".
Caren dịu dàng gỡ từng ngón tay của cô em gái nhỏ, những ngón tay đang gồng cứng, run lên, bám víu vào nhau như sợ hãi. Bà dùng đôi bàn tay chai sờn nhưng đầy ấm áp của mình bao lấy đôi bàn tay chi chít những vết sẹo lớn nhỏ và vỗ về.
- "Đừng sợ, chị ở đây. Hắn không thể làm gì được em. Chúng ta là những chiến binh mạnh mẽ. Em đã quên, chính em đã đánh hắn xuống vực Joauo, khiến hắn phải rơi lại vào bình cảnh sao? Dù sao nơi đây cũng là vùng đất trơ, phép tắc cũng sẽ hạn chế hắn, hắn dám sử dụng pháp thuật kích chiến ở đây thì sóng thiên thượng cũng sẽ không bỏ qua hắn. Chưa kể với thói quen của hắn, chắc chắn hắn lại chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta, bốn người chúng ta chơi với hắn là được". Lúc này, trên khuôn mặt nhợt nhạt của Caren là một nụ cười mỉa mai xen lẫn chút chua xót.
Suy nghĩ một lát, bà tiếp tục "Có thể ảnh hưởng đển điểm cân bằng năng lượng tại đây, hiện tại xem ra chỉ có Hordge mới có khả năng này. Có lẽ chúng ta không phải là kẻ trốn chạy duy nhất khỏi Trezor. Đội chó săn đang thăm dò động tĩnh ở Zebof. Điều chúng ta cần làm bây giờ là bình tĩnh và ẩn mình."
Hít một hơi thật sâu, Horen nắm chặt tay chị của mình, đanh giọng
- "Em không sao. Em biết sớm muộn hắn cũng sẽ tìm thấy em. Hội chấp phát ngũ kỳ, đội chó săn đều mò đến đây góp vui. Em cũng sẽ không để cho bọn họ thất vọng được. Hắn ta đến lúc này cũng thật là vừa kịp lúc. Lễ hội cũng phải náo nhiệt một chút. Hắn ta thích đùa giỡn đến thế thì chúng ta cùng hắn nháo".
Vào lúc này, tại phòng kỷ luật của trường học Làng xanh
Geani đang hí hoáy viết bảng kiểm điểm và chép phạt nội quy, tiện thể nó ăn sáng luôn. Lý do rất đơn giản là vì mặc sai đồng phục. Đối với Geani, bây giờ có đang nằm ngủ thì nó cũng có thể đọc ngược được nội quy. Nó vốn dĩ là học sinh nòng cốt của phòng kỷ luật, vào ra như cơm bữa. Đến mức thầy cô giám thị ngám ngẩm, chán chả buồn nói, nhìn thấy nó rất là chướng mắt. Còn nó, thì có hẳn một quyển vở, tự động bước vào là lấy ra để viết kiểm điểm và chép phạt nội quy. Cho nên nó còn có một biệt danh là "Geani tàu giấy".
- "Geani, Geani, Geani..". Bà Danel dùng hết công phu sư tử ngoạm để gọi đứa con gái ra khỏi cái ổ nhỏ của cô bé. Đứa nhỏ vậy mà lại tiếp tục bướng bỉnh, xoay người, như mọi khi thuận tay với lấy cái gối dày để bịt kín hai cái lỗ tai.
Mười phút rồi lại ba mươi phút trôi qua, bà Danel thì vẫn hét, còn cô bé con vẫn nằm ì trên giường. Không thể làm gì khác, bà Danel đành phải dừng công việc bếp núc, hừng hực leo lên tầng gác mái rồi hùng hổ tới trước cạnh giường của con mình. Như gặp lại người bạn cũ, ánh nắng từ khung cửa sổ lúc này vui mừng khẽ nhảy tung tăng, chơi đùa trên búi tóc đen xoăn của người phụ nữ, cũng làm tôn lên làn da tái nhợt của bà. Thời gian thường rất nghiệt ngã, chẳng chịu bỏ qua cho ai; ấy vậy mà lắm lúc lại rất đỗi dịu dàng, gìn giữ nét thanh xuân của những người mẹ. Có lẽ nhìn bà Danel không khác mấy một phụ nữ ngoài ba mươi, nhưng không ai biết rằng bà đã ở cái độ tuổi vượt ra ngoài nhận thức bình thường của người dân nơi đây.
- "Mẹ nói con có dậy không, tới giờ đi học rồi. Có dậy hay không?". Một tay chống nạnh, một tay kéo mạnh cái đệm tai của đứa con gái, bà tiếp tục hét "Có dậy chưa, hôm nay là thi học kỳ, trễ giờ học rồi, dậy mau". Cứ như vậy, âm điệu gọi con mỗi sáng của bà rền vang khắp khu nông trại nhỏ, cũng vài lần làm lũ chim sẻ nhỏ giật mình, loạng choạng rớt ra khỏi tổ.
Lúc này, Geani đột ngột bật dậy như một cái lò xo, phóng ra khỏi giường. Nó ngơ ngác đứng một hồi lâu, rồi lại hoảng hốt chạy vòng vòng xung quanh chiếc giường nhỏ, mặt mày méo xệt như muốn khóc "Trời ơi, trời ơi, thôi chết rồi, hôm nay con thi cuối kỳ".
- "Nhớ thay đồ, xuống ăn sáng rồi đi học". Khóe miệng bà Danel giật giật.
Không nhắc nhở thì không được, việc con gái bà thường xuyên chạy trối chết đến trường mà quên thay đồng phục là chuyện rất đỗi bình thường. Có những lúc bà tự hỏi mình rồi lại hỏi Horen có thật là con bé chui từ bụng bà ra phải không. Ngoài một vài nét di truyền hiếm hoi để nhận dạng huyết thống, bà kê gối cao đầu để suy nghĩ cũng không tìm ra được cái tính nết của con bé là từ đâu mà ra. Rèn mãi thôi, vậy mà con bé chỉ có nghịch và nghịch hơn, đoảng và đoảng hơn.
Horen lại thường trêu chị mình rằng "Chẳng phải con bé là bản sao của chị lúc nhỏ hay sao, cái tính nết đó không trật đi đâu được. Lúc nhỏ, cha mẹ cũng rượt chị khắp làng khắp xóm, các đại tư tế ngày nào mà chẳng gõ cửa để mắng vốn chứ?". Bà đành thở dài chấp nhận "Thôi thì mẹ nào thì con nấy, rổ nhà ai thì quai nhà nấy vậy", rồi lặng lẽ đi xuống phòng bếp nhà dưới, bỏ lại sau lưng là một mớ âm thanh hỗn độn đến thật là ê tai.
Mười phút sau, Geani hớt ha hớt hải chạy đến trường, tay phải là đồ ăn sáng, tay trái là đồ ăn trưa. Bên trên là áo đồng phục trắng tinh khôi, bên dưới là chiếc quần pyjama hoa xanh rồi lại hoa đỏ. Đằng sau là chiếc cặp sách màu mè, một bên thì cài thật chặt, một bên hờ hững đến trêu ngươi. Cũng may là mái tóc đuôi rùa của nó khá là dễ chịu, chỉ cần với năm ngón tay, quyệt sang phải một phát rồi quyệt sáng trái một phát nữa, chưa tới vài giây, cũng xem như là gọn gàng. Chỉ có điều để lại sau lưng nó là một bãi chiến trường trong phòng ngủ cùng hai người phụ nữ đang đứng hình trong phòng bếp. Họ chỉ biết nhìn nhau đến cạn lời. Thật là mất mặt nhà Danel.
Horen vỗ vai người chị yêu dấu "Để con bé tận hưởng ngày hôm nay với bạn bè. Dù gì đây cũng là lần cuối con bé được đến trường học".
Caren đen mặt, thở dài trong bất lực. Nếu không vì thế, bà đã rượt theo con bé, ném cho nó cái quần đồng phục rồi. Bà lặng lẽ uống hết đợt thuốc thứ tư. Nội thương cũng đã được kiểm soát. Nhờ vào nước Jurit và năng lượng hòa các của Horen, các cốt tủy khác và nội tạng đều được bảo toàn. Năng lượng tự thân cùng năng lượng ái minh của bà cũng bắt đầu tái tạo được lớp màng quanh cốt tủy thứ tư giúp bảo vệ được hệ thống tủy và thần thức.
Horen tiếp lời "Chị đừng lo lắng, mắt con bé đã hồi phục bảy tám phần. Có lẽ năng lượng gốc bắt đầu được kích hoạt. Xe ngựa cũng đã sẵn sàng, Betha sẽ gặp chúng ta tại cổng Tây tối nay. Giấy liên thông hành sẽ sớm có vào chiều hôm nay. Ngay khi lễ hội pháo hoa bắt đầu, chúng ta sẽ khởi hành đến biên cảnh Vệ giới quốc. Chỉ cần qua khỏi chốt kiểm soát, chúng ta có thể theo làng thủy triều hội ngộ tại cửa ngõ giao giới".
- "Được. Cũng vừa hay, đêm nay là lể hội. Một lát nữa, chị và Septynos sẽ giải quyết công việc làm ăn của chúng ta tại điện tư thẩm, tiện thể thổi thêm một ít gió. Đến chiều, chị sẽ đi đón Geani. Em sắp xếp mọi chuyện ở trang trại. Tối nay chúng ta phải đi khỏi đây, e rằng đội chấp pháp ngũ kỳ sớm có thể dò ra sự khác thường ở cực Nam".
Họ vốn dĩ là luôn ở trong trạng thái sẵn sàng để rời khỏi. Dù họ biết rằng, ở những tầng thấp hơn, các thế lực đều chịu sự khống chế của phép tắc, họ cũng sẽ có thể lợi dụng điểm sơ hở để thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng vẫn là chạy càng sớm thì càng tốt, chỉ tiếc đất nước vừa cải cách, một số luật thay đổi khiến họ không thể rời đi ngay lập tức. Có điều nơi đây cũng là nơi ở lâu nhất, gắn liền với nhiều thứ đầu tiên của Geani. Nếu phải rời đi như thế, quả thực là không nỡ. Họ đã hi vọng rằng có thể ở đây cùng Geani ngây ngốc một đời, nhưng rốt cuộc cũng là không thể.
Thần sắc Caren đột nhiên ngưng trọng "Cẩn thận một chút, hắn ta có lẽ cũng đã đến đây rồi".
Hai người phụ nữ nhìn chằm chằm vào những đám dây leo hoa hải dương tước đang tung tăng đùa vui với gió. Có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt nếu những cánh hoa đỏ thẩm ấy vẫn rực rỡ giữa ngày hè oi ả. Dù đây là vùng đất trơ, nhưng pháp lực của pháp sư đỏ vẫn khiến cho chúng héo tàn, chuyển sang một màu nâu ảm đạm. Vậy mà hắn cũng mò được đến nơi đây, lại đúng thời điểm này, tên ôn thần này đúng là dai hơn đỉa đói, luôn luôn biết canh ngày giờ mà mò tới.
Horen cố gắng bình tĩnh, hai bàn tay bấu chặt vào nhau, hít vào một hơi thật sâu để cho bản thân không bị nhốt trở lại trong những ký ức tàn khốc ngày đó. Chỉ cần là nhắc đến "Hắn" cũng khiến cho cơ thể của cô như đông cứng lại. Giọng cô chùng xuống "Hắn là cố ý cho em biết hắn đã đến".
Caren dịu dàng gỡ từng ngón tay của cô em gái nhỏ, những ngón tay đang gồng cứng, run lên, bám víu vào nhau như sợ hãi. Bà dùng đôi bàn tay chai sờn nhưng đầy ấm áp của mình bao lấy đôi bàn tay chi chít những vết sẹo lớn nhỏ và vỗ về.
- "Đừng sợ, chị ở đây. Hắn không thể làm gì được em. Chúng ta là những chiến binh mạnh mẽ. Em đã quên, chính em đã đánh hắn xuống vực Joauo, khiến hắn phải rơi lại vào bình cảnh sao? Dù sao nơi đây cũng là vùng đất trơ, phép tắc cũng sẽ hạn chế hắn, hắn dám sử dụng pháp thuật kích chiến ở đây thì sóng thiên thượng cũng sẽ không bỏ qua hắn. Chưa kể với thói quen của hắn, chắc chắn hắn lại chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta, bốn người chúng ta chơi với hắn là được". Lúc này, trên khuôn mặt nhợt nhạt của Caren là một nụ cười mỉa mai xen lẫn chút chua xót.
Suy nghĩ một lát, bà tiếp tục "Có thể ảnh hưởng đển điểm cân bằng năng lượng tại đây, hiện tại xem ra chỉ có Hordge mới có khả năng này. Có lẽ chúng ta không phải là kẻ trốn chạy duy nhất khỏi Trezor. Đội chó săn đang thăm dò động tĩnh ở Zebof. Điều chúng ta cần làm bây giờ là bình tĩnh và ẩn mình."
Hít một hơi thật sâu, Horen nắm chặt tay chị của mình, đanh giọng
- "Em không sao. Em biết sớm muộn hắn cũng sẽ tìm thấy em. Hội chấp phát ngũ kỳ, đội chó săn đều mò đến đây góp vui. Em cũng sẽ không để cho bọn họ thất vọng được. Hắn ta đến lúc này cũng thật là vừa kịp lúc. Lễ hội cũng phải náo nhiệt một chút. Hắn ta thích đùa giỡn đến thế thì chúng ta cùng hắn nháo".
Vào lúc này, tại phòng kỷ luật của trường học Làng xanh
Geani đang hí hoáy viết bảng kiểm điểm và chép phạt nội quy, tiện thể nó ăn sáng luôn. Lý do rất đơn giản là vì mặc sai đồng phục. Đối với Geani, bây giờ có đang nằm ngủ thì nó cũng có thể đọc ngược được nội quy. Nó vốn dĩ là học sinh nòng cốt của phòng kỷ luật, vào ra như cơm bữa. Đến mức thầy cô giám thị ngám ngẩm, chán chả buồn nói, nhìn thấy nó rất là chướng mắt. Còn nó, thì có hẳn một quyển vở, tự động bước vào là lấy ra để viết kiểm điểm và chép phạt nội quy. Cho nên nó còn có một biệt danh là "Geani tàu giấy".