Tô Tiểu Bảo nhìn baba, ngoan ngoãn buông món đồ chơi đi tới, Tô Dật Thần ôm ngang đứa nhỏ vào trong lòng ngực, gắt gao, qua hồi lâu, mới bình tâm xuống.
"Không có gì, chỉ là nhớ Tiểu Bảo..." Tô Dật Thần miễn cưỡng vui cười nói.
Cơm chiều do Tô Dật Thần làm, Nguyên Tình Nhi thích nhất tay nghề của cậu, thường ở lại cọ cơm (ăn ké).
Theo lý Tô Dật Thần là một baba đơn thân, quan hệ của hai người cho dù tốt, nhưng cô là một người phụ nữ, cũng nên kiêng dè một chút, tránh cho bị người nói xấu. Nhưng Nguyên Tình Nhi không thèm để tâm, Tô Dật Thần cũng không có ý kiến gì.
Ăn xong cơm chiều, Tô Tiểu Bảo nhoài người trên bàn trà làm bài tập.
Tô Dật Thần đưa mắt ra hiệu với Nguyên Tình Nhi, hai người ra ban công.
Căn Phòng này là Tô Dật Thần ra giá một ngàn hai thuê được. Không gian không tính là lớn, ban công có vài vật linh tinh, hai giá treo quần áo, có chút chật chội.
"Tiểu Bảo, thật sự là con của tôi sao?" Tô Dật Thần có chút mơ hồ hỏi, cậu xem qua căn cước của mình, hai mươi ba tuổi, bản thân thật sự lại có đứa con lớn như vậy?!
Tiểu Bảo cho là đã bốn, năm tuổi đi? Vậy chẳng phải cậu mười tám tuổi đã sinh ra một đứa con, lẽ nào cậu không đi học sao? Mẹ của đứa nhỏ lại ở nơi nào?
Những thắc mắc này Nguyên Tình Nhi cũng không giải đáp được, cô chỉ biết được Tô Dật Thần khoảng một năm này, những chuyện kia đều là chính miệng Tô Dật Thần nói.
Nguyên Tình Nhi nghi hoặc nói: "Cậu hoài nghi Tiểu Bảo không phải con của cậu sao? Nhưng tôi cảm thấy, bộ dạng các người rất giống nhau."
Lời này đúng, mặt Tô Dật Thần là kiểu búp bê, ngũ quan không tính là xuất sắc, thanh tú trong sáng, hai mắt đặc biệt đẹp, không giống người Hoa Quốc ánh mắt màu nâu nhạt tinh khiết, mà là loại thiên về xanh ngọc bích nhạt, ngũ quan vốn dễ nhìn tăng thêm một phần kinh diễm, Tiểu Bảo vừa vặn được di truyền màu mắt của cậu.
Nguyên Tình Nhi trước kia còn nghi ngờ Tô Dật Thần có phải hay không là huyết thống của người ngoại quốc, chẳng qua chính cậu nói không phải.
Tô Dật Thần có chút buồn bực, không phải do cậu muốn nghi ngờ, nhưng hôm nay lại nhìn thấy một nam nhân giống y đúc với bộ dạng của Tiểu Bảo, cậu thật sự rất kinh ngạc, trên đời thật sự có hai người bộ dáng giống nhau đến như vậy sao?
Còn có mẹ của Tiểu Bảo cùng với nam nhân kia có quan hệ gì? Tiểu Bảo thật ra là con của nam nhân kia, chính cậu chỉ là hiệp sĩ tiếp mâm? (接盘侠-jie pan xia=))
Tô Dật Thần suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, thẳng đến lúc phía sau cửa truyền ra động tĩnh, hai người quay đầu lại nhìn thấy Tô Tiểu Bảo đứng sau cửa thủy tinh, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Thấy hai người lớn nhìn đến nhóc, Tô Tiểu Bảo quay đầu chạy đi.
"Tiểu Bảo!" Tô Dật Thần đuổi theo.
Trong phòng ngủ, Tô Tiểu Bảo dẩu mông, hai tay đỡ dưới mắt cắm đầu vào gối oa oa khóc.
Tô Dật Thần ôm người trở lại, mặt đứa nhỏ đều đã khóc ra đầy vệt nước, giãy dụa không cho Tô Dật Thần ôm.
"Baba đã nói con không phải con của baba, con không cần baba ôm!"
Tô Dật Thần rất khó chịu, ôm đứa nhỏ không buông tay, cậu có chút hôi hận, từ lúc cậu mất trí nhớ, cục cưng vẫn rất ngoan, cũng không gây chuyện cho cậu.
Nhớ rõ lúc mới từ bệnh viện đi ra, cục cưng nhỏ không khóc không nháo ngồi chờ trên ghế dài, bác sĩ nói cậu không ra, cục cưng liền nhất quyết ở nơi đó chờ cậu.
Đứa nhỏ này ỷ lại vào cậu, cậu sao có thể nói ra những lời như vậy.
Tô Dật Thần ảo não cực kỳ, ôm người ngồi trên giường dỗ, lại hôn lên con mắt khóc thành ửng hồng của nhóc, "Là baba sai, baba không nên nói như vậy, cục cưng tha thứ cho baba."
Dù là ai mới hai mươi, đột nhiên phát hiện bản thân có con trai, đều có thể kích động. Huống chi trí nhớ Tô Dật Thần trống rỗng, không người thân không nhà cửa, còn như là không có việc làm kiếm tiền nuôi gia đình. Cậu thật ra cũng rất sợ, chỉ là không biểu hiện ra trước mặt đứa nhỏ.
"Đừng khóc cục cưng." Tô Dật Thần đỡ con trai vỗ nhẹ đầu dỗ.
Tô Tiểu Bảo dựa gần Tô Dật Thần, cảm nhận được baba buồn, tay nhỏ chạm đến nước mắt lóe ra trên mắt cậu, yếu thanh nói: "Baba cũng không khóc."