Nghe tri phủ Hách Minh Đường trực tiếp chỉ ra là nàng cùng người đàn ông nằm cạnh hợp mưu giết chết Tả Nhị Lang, Hà Yến lộp bộp cả kinh, cũng không kịp cảm nhận sự nóng bỏng đau đớn trên mông, không tự giác cúi đầu sâu thêm vài phần, cơ hồ dán trên mặt đất.
Sau khi suy tư một hồi, nàng mới đứt quãng bẩm: “Hồi đại nhân, người này họ Triệu tên Đức, là…… Là dân nữ……”
Thấy Hà Yến còn ấp úng không chịu nói, bộ khoái Hoàng Tam tức giận chen vào một câu: “Gian phu dâm phụ, có gan làm không có gan nhận!”
Bộ đầu Cao Dã túm chặt Hoàng Tam, ý bảo hắn câm miệng lại.
Hách Minh Đường liếc hai người một cái, không có trách cứ mà là tiếp tục câu chuyện: “Ngươi ngại nói, vậy bản quan giúp ngươi nói! Bởi vì bị Nhị Lang Tả gia bắt gặp gian tình, để tránh lớn chuyện khiến cho mọi người đều biết cho nên hai ngươi hợp lực bóp chết hắn, có việc này hay không?”
Tiếng nói Tri phủ vừa dứt, cũng mặc kệ có định án hay không, bên ngoài liền có kinh hô, phụ họa, chỉ điểm thanh âm nghị luận vang lên liên miên.
Như là “Người Hà gia đúng là chỉ có một cái đức hạnh này thôi”, “Hai chị em đều không giữ phụ đạo”, “Đã sớm biết nữ nhân này không đứng đắn” lời nói linh tinh không dứt bên tai.
Tả gia nương tử đang quỳ ở ngoài cửa công đường lập tức chụp đùi gào lên nam nhân nhà mình chết thực sự thê thảm, Tri phủ đại nhân nhất định phải nghiêm trị hung phạm, chủ trì công đạo cho bá tánh nghèo khổ bọn họ.
Mọi người mồm năm miệng mười, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đại đường trở nên ồn ào.
A Hương kéo Tuế Hòa sát lại bên cạnh mình, hạ dù xuống thêm một chút, để nàng hoàn toàn ẩn dưới bóng tối.
Trên mặt nàng vừa có vẻ ưu tư vừa có vẻ vui sướng, nhìn vào rất quái dị.
Tri phủ Hách Minh Đường bị ồn ào đến không kiên nhẫn, vỗ án gầm lên: “Yên lặng! Yên lặng! Không được nhiễu loạn công đường!”
Nhưng thanh âm liên tiếp vang lên, không có một chút hiệu quả nào, Hách Minh Đường tức giận bảo bộ đầu bắt mấy người nói to vào đánh mới áp xuống thanh âm ồn ào.
Mà Hà Yến thừa dịp xung quanh ồn ào, thu liễm tinh thần hoảng loạn, cực lực liếm môi suy nghĩ cách ứng phó.
Tri phủ biết nàng đang nghĩ lý do giảo biện, cuối cùng mất nhẫn nại lập tức gọi nhân chứng đến.
Người phụ nữ khoảng 50 tuổi ở Tào phủ đối diện hẻm Hòa Điền bị truyền lên công đường.
Đơn giản hỏi qua, phụ nhân thêm mắm thêm muối dập đầu nói: “Đại nhân, dân phụ nhìn thất rõ ràng nữ nhân này thừa dịp trượng phu nhà mình đi xa chưa về, lâu lâu liền mời nhân tình vào phủ trạch, ngày hôm trước cũng không ngoại lệ, trời vừa tối liền đi vào……”
“Vậy ngươi có nhìn thấy……” Hách Minh Đường dương cằm chỉ chỉ Triệu Đức nằm trên mặt đất: “Lúc nào thì hắn đi ra?”
Trên mặt phụ nhân có chút ngượng: “Đại nhân, này…… Dân phụ chưa từng rình coi sao mà biết được! Bất quá có thể xác định là ban đêm hôm qua, hai người bọn họ lại gặp mặt một lần nữa!”
Vừa nói, phụ nhân vừa liếc Hà Yến, sau đó chán ghét mà bẹp bẹp miệng tựa hồ nhìn thấy đồ vật gì đó làm người ghê tởm đến cực điểm.
Hà Yến không có nhìn phụ nhân càng không có nhìn tri phủ, vẫn luôn cắn răng trầm mặc nghe bọn hắn một hỏi một đáp.
“Nga? Giờ nào? Có biết làm cái gì không?”
“Mới vừa vào đêm không lâu, chắc là khoảng giờ Tuất …… Khác liền……” Lúc đầu phụ nhân đáp không cần nghĩ ngợi nhưng lời còn chưa dứt, nàng tựa như nhớ lại cái gì, ngẩng đầu, trở nên hưng phấn dị thường:
“Lúc ấy hai người bọn họ lén lút đốt đèn lồng ở cạnh cửa hậu viện, một trên một dưới ngồi xổm không biết là đang nhìn cái gì, một hồi sờ cửa, một hồi lại quỳ rạp trên mặt đất, giống như đang tìm cái thứ gì.
Dân phụ chỉ nghĩ bọn hắn đổi cách vụng trộm cho nên không có mặt mũi xem nhiều nhưng sau khi ta rửa sạch chén đũa xong mang về phòng úp lên rổ chén, bất quá chỉ khoảng năm mười phút liền thấy gian phu này cầm một cái tay nải vải bố trắng, vội vàng hoang mang rối loạn mà chạy đi!”
Nghe phụ nhân miêu tả, Hách Minh Đường ẩn ẩn cảm thấy chính mình như nắm chắc được mấu chốt trong đó.
Hắn không có truy vấn phụ nhân lúc ấy Triệu Đức vội vã chạy tới nơi nào mà là lập tức phân phó Cao Dã Hoàng Tam bảo lệnh sử tới kiểm tra thi thể Triệu Đức, sau đó lại bảo Cao Dã tức khắc dẫn người đi điều tra nơi cửa sau Tào phủ có gì khác thường.
Công sai theo tiếng làm việc, nha phủ dừng quá trình lên công đường.
Tri phủ tạm lui về hậu nha nghỉ ngơi, nghi phạm Hà Yến bị khóa chặt chẽ lại, phụ nhân làm chứng cũng chưa được cho lui, người thì bò người thì quỳ xuống đất chờ đợi trong công đường.
Đã không còn náo nhiệt nữa và cũng không biết khi nào nhóm sai dịch trở về, còn có việc phải làm nên các bá tánh lục tục có người rời đi.
A Hương lôi kéo Tuế Hòa tìm được một chỗ râm mát không thấy ánh mặt trời yên lặng ngồi chờ.
Biểu tình trên mặt nàng hưng phấn như cũ, A Hương không nề hà mà nhìn chằm chằm Tuế Hòa.
Tuế Hòa biết nàng muốn hỏi cái gì đó nhưng không có mở miệng giải thích, bất động thanh sắc trùm mũ choàng màu đen trên người kĩ hơn, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
Mượn khe hở chật hẹp trước mắt, Tuế Hòa trầm mặc nhìn không trung càng ngày càng sáng ngời, cùng với mặt trời đã leo lên đỉnh đầu phát ra luồn nhiệt nóng hổi, nàng có chút thấp thỏm lại có chút tham lam mà cảm thụ không khí mới mẻ đã lâu cùng ánh mặt trời “Mãnh liệt” đang dần dần chiếu vào trên người chính mình.
……
……
Sau nửa canh giờ.
Lệnh sử nghiệm xong thi thể Triệu Đức lại lần nữa đem kiểm tra quanh thân Tả Nhị Lang lần nữa mới thấy Cao Dã Hoàng Tam cùng mấy cái nha dịch còn lại trở về.
Mời tri phủ Hách Minh Đường ra, không đợi lệnh sử mở miệng, Cao Dã liền gấp không chờ nổi bẩm báo nói: “Đại nhân cửa sau Tào phủ hình như mới được sơn gần đây, còn tỏa ra mùi sơn nồng nặc! Xuống khoảng ba thước thì có vết hằn vô cùng rõ ràng! Tuy rằng đã được sơn lại nhưng nếu hơi để ý một chút thì sẽ phát hiện dễ dàng.”
Hách Minh Đường ngồi thẳng, hứng thú bừng bừng: “Nói chi tiết hơn đi!”
“Vâng!” Cao Dã ôm quyền đáp, vừa nói vừa khoa tay múa chân với tri phủ:
“Sau một chỗ, sâu cạn không đồng đều, một tấc vuông dư, cho là vật cứng mâu thuẫn gây ra;
Sau một chỗ, sâu cạn không đều, khoảng trên dưới một thước có một lỗ như là bị…… Bị……”
Cao Dã vò đầu bứt tai nhíu mày nghĩ ngợi, nghẹn hồi lâu cũng không biết nên hình dung cái hình đó như thế nào.
Hoàng Tam đi cùng qua Tào phủ đúng lúc nhỏ giọng đoán hỏi: “Bộ đầu, ngươi nói có thể là ấu vết bị quần áo lau qua không?! Ở chỗ cao nhất thì có lẽ là do đầu người dựa vào nên mới lưu lại dấu vết.”
Giống bị người đánh thức, Cao Dã cảm kích vỗ vỗ bả vai Hoàng Tam, thuận theo lời của hắn mà tiếp tục báo cáo với tri phủ.
“Vết hằn đó rất giống như bị vật gì đó lau qua.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Cao Dã nhìn về phía Hà Yến đang quỳ rạp trên mặt đất, chán ghét trong mắt càng thêm khắc sâu.
Lệnh sử nghe vậy, biểu tình không khỏi rùng mình, chạy nhanh tiếp nhận câu chuyện hỏi: “Cao bộ đầu, ngươi nói, chính là sơn màu đen đúng không?”
Người trong công đường không hiểu lời Lệnh sử nói là có ý gì, Cao Dã càng không hiểu ra sao: “Ngươi không có đi với ta mà sao lại biết được.”
Nhìn ra Cao Dã kinh ngạc, lệnh sử tức khắc hiểu được.
Hắn ổn định cảm xúc, xem hai thi thể trên mặt đất, do dự một lúc rồi ngẩng đầu đi về trước vài bước, bẩm báo với Hách Minh Đường: “Đại nhân, ti chức phát hiện nước sơn màu đen ở ngón giữa người chết Triệu Đức!”
Mà Hà Yến vừa nghe đề cập tới sơn cửa cùng với những vết bị vật lau qua liền che giấu không được, cả người không chịu khống chế mà run rẩy rên rỉ.
Người khác có lẽ sẽ cho rằng bởi vì nàng bị đánh cho nên mới đau đớn, phản ứng mãnh liệt nhưng nàng rất rõ ràng, đến tột cùng là cái gì làm nàng sợ hãi như thế.
Không chỉ nàng, mà Tuế Hòa, A Hương ngoài công đường cũng rất rõ ràng.
Nghe mấy người báo cáo xong, nguyên bản cảm thấy chính mình đã sáng tỏ tình hình cụ thể vụ án từ đầu đến cuối thì Hách Minh Đường chợt lâm vào trầm mặc.
Hắn đánh giá tới tới lui lui mọi việc, rất nhiều lần há mồm nhưng lại chưa nói được câu nào.
Khuôn mặt mập mạp của ông trở nên u ám.
Chống cằm suy tư thật lâu sau, hình như ngộ ra điều gì đó, đột nhiên ông đứng dậy đi đến bên cạnh thi thể Triệu Đức, nhìn kỹ vài lần rồi lại hạ thấp giọng để người ngoài không thể nghe thấy mà hỏi Lệnh sử bên cạnh:
“Lúc trước vì sao ngươi không báo cáo vì sao Triệu Đức này chết?”