Gương mặt Doãn Mặc Nhiên có chút khựng lại cặp chân mày sắc có chút nhíu lại “từ chối?”.
Đột nhiên hắn liền bật cười phá đi sự yên tĩnh vốn có của căn phòng “để tôi nói cho rõ nhé”.
“Cô, à không là quản lý của cô đã nhận lời rồi. Việc cô đến đây hôm nay hay không cũng không thay đổi được gì cả”. Ánh mắt hắn nhìn cô đầy kiêu ngạo.
“Tôi từ chối, nếu ký hợp đồng với bên anh tôi phải bồi thường hợp đồng cho công ty hiện tại. Không có tiền, hết cách rồi”. Sở Tư đưa hai tay lên khẽ lắc đầu.
Đột nhiên hắn liền đứng phắc dậy đi về phía cô, trước mặt Sở Tư bây giờ đã bị hắn đứng chắn hết ánh sáng. Cô cảm giác như sắp bị hắn nuốt chửng vậy, có chút chột dạ ngả người về phía sofa.
Hắn không những không ngừng lại mà còn cúi xuống chống hai tay lên thành sofa, cô sớm đã bị hắn dồn vào đường cùng. Mặt hai người cũng chỉ cách nhau 1 găng tay, Sở Tư từ góc này có thể chiêm ngưỡng được nhan sắc của hắn kỹ càng hơn A!
Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt. Đường nét trên gương mặt hắn tinh xảo không tì vết, cặp lông mi dài phấp phơi cùng chiếc mũi cao tinh xảo.
“Bao nhiêu?”.
Sở Tư sớm đã bơi trong sự đẹp trai của hắn nên cũng chẳng nghe hắn nói gì.
“Này!!”.
“Hả, chuyện gì?”. Sở Tư bừng tỉnh nhìn khắp nơi.
“Tôi hỏi bao nhiêu?”.
“Vấn đề không phải là bao nhiêu, mà là tôi không muốn hợp tác với bên các người!!!”. Sở Tư bất lực nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn liền quay người đi về phía tủ đựng rượu, tay mở ra tuỳ tiện lấy một chai rượu. Tay kia cầm lấy hai ly thuỷ tinh, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt cô.
“Uống thắng tôi, tôi tha cho cô”. Hắn cằm chai rượu lên bật nắp.
“Tôi không uống rượu”. Sở Tư một mực khướt từ.
“Dù sao quản lý cô cũng đã chấp nhận rồi, bên tôi cũng đã có ghi âm. Tôi có thể đâm đơn kiện nếu cô muốn”.
Sở Tư ánh mắt như bén lửa nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, rốt cuộc là phải xui xẻo cỡ nào mới dính phải hắn!!
Cô tức giận cầm lấy ly rượu uống hết một hơi, rồi lại đến ly thứ 2, rồi ly thứ 3. Rồi dần đến ly thứ 7.
“Tửu lượng không tệ”. Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Không cần anh phải nói”. Cô lại cầm lấy chai rượu rót tiếp ly thứ 8.
—-
Sau khi uống cạn ly thứ 8 đầu cô trở nên quay cuồng, Sở Ly đánh rơi chiếc ly thuỷ tinh khỏi tay. Luốn cuốn đứng dậy ôm đầu nhìn xung quanh, “toilet? Toilet đâu?”. Hành động của cô như sắp nôn ra đến nơi.
“Phía sau cánh rèm sau lưng cô”. Hắn vẫn ung dung cầm ly rượu nhâm nhi nhìn Sở Tư.
Cô lạng choạng quay người đi về phía cánh rèm, tay dứt khoác kéo ra. Đúng là có cánh cửa thật này, vừa mở cửa vào cô đã bị khung cảnh bên trong làm cho kinh ngạc. Đây có khác gì cái phòng ngủ đâu? Sở Tư đưa mắt nhìn xung quanh tìm toilet.
“Ở trong góc phòng”. Giọng nói của hắn vọng ra từ bên ngoài.
Sở Tư tay chống vào thành cửa định bước lên tiếp liền trật nhịp ngã xuống sàn “A”. Chân cô vốn đã sưng tấy lên, bây giờ còn ngã có lẽ là trật mắt cá rồi.
Hắn ngồi đợi cô phản ứng nhưng vài phút sau vẫn chẳng nghe thấy động tĩnh gì liền hối hả đặt ly rượu xuống. Nhìn thấy cô đã nằm trên đất ngủ ngon lành, miệng còn chẹp chẹp vài cái.
“Không được ngủ ở đây đâu”. Hắn vừa cúi xuống đỡ cô dậy vừa ân cần nói. Sở Tư lúc này như một chú mèo vậy, đỡ đến đâu sẽ bị tuột đến đó. Đến cách hắn chỉ đành vòng tay qua eo bế cô lên, Sở Tư lúc này không yên phận nằm yên liền cố gắng vùng vẫy thoát ra.
“Mau bỏ tôi ra, cái tên chết tiệt này!”. Cô đưa tay đánh vào ngực hắn liên tục.
“Mau bỏ xuống, mau l—…” chưa nói dứt câu cô liền nôn thóc nôn tháo ra người hắn và cả bản thân….
Tên Doãn Mặc Nhiên này từ bé đã có bệnh sạch sẽ, nhưng hắn lại không kinh tởm thả cô xuống mà còn bế cô vào trong nhà tắm. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống thành bồn tắm, giúp cô cởi áo hoodie ra. Sau đó liền bật vòi sen lên xịt trôi đi tàn dư dính trên người cô.
Sau khi đã xong hắn liền lấy khăn quấn cô lại như đứa trẻ sơ sinh rồi đặt lên giường. Tiếp đến là đi vệ sinh bản thân, áo sơ mi trắng của anh bây giờ đã dính đầy bãi nôn của cô.
“Này tên chết tiệt… này!!!”. Sở Tư người bất lực không thể động đậy, chỉ có thể với tay gọi vào trong. Doãn Mặc Nhiên khoát chiếc áo khoác tắm sau đó bước ra từ bên trong nhà tắm, mái tóc ướt khiến từng giọt nước rơi lỏm tỏm trước mặt.
“Chuyện gì?”. Hắn đứng ở phía góc giường nhìn Sở Tư.
“Ói…” khoé mắt Sở Tư lúc này có chút ươn ướt, cô miếu máo như đứa trẻ con gặp chuyện uỷ khuất.
Doãn Mặc Nhiên thở dài nắm lấy cánh tay gầy trắng của cô sốc dậy sau đó liền bế vào nhà tắm, hắn nhẹ nhàng đặt cô ngồi cạnh chiếc bồn cầu vừa được anh chùi rửa sạch sẽ. Biết cô chắc chắn sẽ buồn nôn nữa nên liền lau chùi sạch sẽ.
Sở Tư ói đến mức sắc mặt xinh đẹp hồng hào lúc đầu đã trở nên trắng bệch không một giọt máu, Doãn Mặc Nhiên nhẫn nại ngồi trên thành bồn tắm quan sát cô.
Mùi sữa tắm thơm ngát dần đẩy lùi mùi rượu khắp căn phòng, hắn nhìn chiếc áo thun mỏng dính sớm đã ướt liền lắc đầu quay người đi ra ngoài tủ. Lục tìm cho cô một chiếc áo sơ mi nhỏ.
Hắn vắt áo sơ mi qua vai sau đó cúi người đỡ cô dậy khỏi bồn cầu, hắn lấy khăn giúp cô lau mặt. Không nôn nữa, thay áo đi.
Sở Tư đưa tay đón lấy chiếc áo sơ mi, hai cánh tay liền giơ lên như muốn anh bế cô lên.
“Chân tôi đau lắm”. Giọng nói cô run rẩy đầy sự uỷ khuất.
Mặc Nhiên thở dài cúi người bế cô đặt lên bồn rửa mặt, hắn giúp cô thay áo sau đó liền bế cô đặt lên giường nhẹ nhàng kéo chăn lại. Sau khi chắc chắn cô đã yên phận hắn liền đi về phía tủ đồ thay một bộ âu phục mới rồi rời đi.
Đột nhiên hắn liền bật cười phá đi sự yên tĩnh vốn có của căn phòng “để tôi nói cho rõ nhé”.
“Cô, à không là quản lý của cô đã nhận lời rồi. Việc cô đến đây hôm nay hay không cũng không thay đổi được gì cả”. Ánh mắt hắn nhìn cô đầy kiêu ngạo.
“Tôi từ chối, nếu ký hợp đồng với bên anh tôi phải bồi thường hợp đồng cho công ty hiện tại. Không có tiền, hết cách rồi”. Sở Tư đưa hai tay lên khẽ lắc đầu.
Đột nhiên hắn liền đứng phắc dậy đi về phía cô, trước mặt Sở Tư bây giờ đã bị hắn đứng chắn hết ánh sáng. Cô cảm giác như sắp bị hắn nuốt chửng vậy, có chút chột dạ ngả người về phía sofa.
Hắn không những không ngừng lại mà còn cúi xuống chống hai tay lên thành sofa, cô sớm đã bị hắn dồn vào đường cùng. Mặt hai người cũng chỉ cách nhau 1 găng tay, Sở Tư từ góc này có thể chiêm ngưỡng được nhan sắc của hắn kỹ càng hơn A!
Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt. Đường nét trên gương mặt hắn tinh xảo không tì vết, cặp lông mi dài phấp phơi cùng chiếc mũi cao tinh xảo.
“Bao nhiêu?”.
Sở Tư sớm đã bơi trong sự đẹp trai của hắn nên cũng chẳng nghe hắn nói gì.
“Này!!”.
“Hả, chuyện gì?”. Sở Tư bừng tỉnh nhìn khắp nơi.
“Tôi hỏi bao nhiêu?”.
“Vấn đề không phải là bao nhiêu, mà là tôi không muốn hợp tác với bên các người!!!”. Sở Tư bất lực nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn liền quay người đi về phía tủ đựng rượu, tay mở ra tuỳ tiện lấy một chai rượu. Tay kia cầm lấy hai ly thuỷ tinh, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt cô.
“Uống thắng tôi, tôi tha cho cô”. Hắn cằm chai rượu lên bật nắp.
“Tôi không uống rượu”. Sở Tư một mực khướt từ.
“Dù sao quản lý cô cũng đã chấp nhận rồi, bên tôi cũng đã có ghi âm. Tôi có thể đâm đơn kiện nếu cô muốn”.
Sở Tư ánh mắt như bén lửa nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, rốt cuộc là phải xui xẻo cỡ nào mới dính phải hắn!!
Cô tức giận cầm lấy ly rượu uống hết một hơi, rồi lại đến ly thứ 2, rồi ly thứ 3. Rồi dần đến ly thứ 7.
“Tửu lượng không tệ”. Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Không cần anh phải nói”. Cô lại cầm lấy chai rượu rót tiếp ly thứ 8.
—-
Sau khi uống cạn ly thứ 8 đầu cô trở nên quay cuồng, Sở Ly đánh rơi chiếc ly thuỷ tinh khỏi tay. Luốn cuốn đứng dậy ôm đầu nhìn xung quanh, “toilet? Toilet đâu?”. Hành động của cô như sắp nôn ra đến nơi.
“Phía sau cánh rèm sau lưng cô”. Hắn vẫn ung dung cầm ly rượu nhâm nhi nhìn Sở Tư.
Cô lạng choạng quay người đi về phía cánh rèm, tay dứt khoác kéo ra. Đúng là có cánh cửa thật này, vừa mở cửa vào cô đã bị khung cảnh bên trong làm cho kinh ngạc. Đây có khác gì cái phòng ngủ đâu? Sở Tư đưa mắt nhìn xung quanh tìm toilet.
“Ở trong góc phòng”. Giọng nói của hắn vọng ra từ bên ngoài.
Sở Tư tay chống vào thành cửa định bước lên tiếp liền trật nhịp ngã xuống sàn “A”. Chân cô vốn đã sưng tấy lên, bây giờ còn ngã có lẽ là trật mắt cá rồi.
Hắn ngồi đợi cô phản ứng nhưng vài phút sau vẫn chẳng nghe thấy động tĩnh gì liền hối hả đặt ly rượu xuống. Nhìn thấy cô đã nằm trên đất ngủ ngon lành, miệng còn chẹp chẹp vài cái.
“Không được ngủ ở đây đâu”. Hắn vừa cúi xuống đỡ cô dậy vừa ân cần nói. Sở Tư lúc này như một chú mèo vậy, đỡ đến đâu sẽ bị tuột đến đó. Đến cách hắn chỉ đành vòng tay qua eo bế cô lên, Sở Tư lúc này không yên phận nằm yên liền cố gắng vùng vẫy thoát ra.
“Mau bỏ tôi ra, cái tên chết tiệt này!”. Cô đưa tay đánh vào ngực hắn liên tục.
“Mau bỏ xuống, mau l—…” chưa nói dứt câu cô liền nôn thóc nôn tháo ra người hắn và cả bản thân….
Tên Doãn Mặc Nhiên này từ bé đã có bệnh sạch sẽ, nhưng hắn lại không kinh tởm thả cô xuống mà còn bế cô vào trong nhà tắm. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống thành bồn tắm, giúp cô cởi áo hoodie ra. Sau đó liền bật vòi sen lên xịt trôi đi tàn dư dính trên người cô.
Sau khi đã xong hắn liền lấy khăn quấn cô lại như đứa trẻ sơ sinh rồi đặt lên giường. Tiếp đến là đi vệ sinh bản thân, áo sơ mi trắng của anh bây giờ đã dính đầy bãi nôn của cô.
“Này tên chết tiệt… này!!!”. Sở Tư người bất lực không thể động đậy, chỉ có thể với tay gọi vào trong. Doãn Mặc Nhiên khoát chiếc áo khoác tắm sau đó bước ra từ bên trong nhà tắm, mái tóc ướt khiến từng giọt nước rơi lỏm tỏm trước mặt.
“Chuyện gì?”. Hắn đứng ở phía góc giường nhìn Sở Tư.
“Ói…” khoé mắt Sở Tư lúc này có chút ươn ướt, cô miếu máo như đứa trẻ con gặp chuyện uỷ khuất.
Doãn Mặc Nhiên thở dài nắm lấy cánh tay gầy trắng của cô sốc dậy sau đó liền bế vào nhà tắm, hắn nhẹ nhàng đặt cô ngồi cạnh chiếc bồn cầu vừa được anh chùi rửa sạch sẽ. Biết cô chắc chắn sẽ buồn nôn nữa nên liền lau chùi sạch sẽ.
Sở Tư ói đến mức sắc mặt xinh đẹp hồng hào lúc đầu đã trở nên trắng bệch không một giọt máu, Doãn Mặc Nhiên nhẫn nại ngồi trên thành bồn tắm quan sát cô.
Mùi sữa tắm thơm ngát dần đẩy lùi mùi rượu khắp căn phòng, hắn nhìn chiếc áo thun mỏng dính sớm đã ướt liền lắc đầu quay người đi ra ngoài tủ. Lục tìm cho cô một chiếc áo sơ mi nhỏ.
Hắn vắt áo sơ mi qua vai sau đó cúi người đỡ cô dậy khỏi bồn cầu, hắn lấy khăn giúp cô lau mặt. Không nôn nữa, thay áo đi.
Sở Tư đưa tay đón lấy chiếc áo sơ mi, hai cánh tay liền giơ lên như muốn anh bế cô lên.
“Chân tôi đau lắm”. Giọng nói cô run rẩy đầy sự uỷ khuất.
Mặc Nhiên thở dài cúi người bế cô đặt lên bồn rửa mặt, hắn giúp cô thay áo sau đó liền bế cô đặt lên giường nhẹ nhàng kéo chăn lại. Sau khi chắc chắn cô đã yên phận hắn liền đi về phía tủ đồ thay một bộ âu phục mới rồi rời đi.