Dường như Chu Đình Việt cũng nhìn ra suy nghĩ của cô, anh chớp chớp mắt cười nói: “Tôi là quân nhân, cán bộ cấp đoàn.”
Tống Thời Vi vừa nghe thấy đã cười híp mắt, không nghĩ tới anh lại biết phối hợp như vậy.
“Nhìn đi, luận công tác, công việc của anh cũng không tốt bằng đối tượng của tôi, vì sao tôi phải quấn lấy anh?”
“Có đối tượng điều kiện tốt như vậy không muốn, cứ nằng nặc quấn lấy anh? Trừ phi tôi bị thần kinh!”
Tống Thời Vi nói xong còn thận trọng liếc nhìn hai người đối diện, thấy Quý Yến Lễ tức tới đầu sắp bốc khói, trong lòng cô vui sướng không gì sánh được.
Hiện tại, cô chỉ một lòng muốn thoát khỏi cốt truyện, cô không muốn làm pháo hôi, cô chỉ muốn rời xa nam nữ chính, yên bình sống sót, trải qua tháng ngày tiêu dao của bản thân.
Cho nên, tốt nhất là để nam nữ chính phiền chết cô, vừa thấy cô đã muốn đi đường vòng!
Quả nhiên, Quý Yến Lễ bị cô chọc tức chết.
Anh ta quan sát kỹ Chu Đình Việt, càng nhìn, sắc mặt lại càng khó coi.
Hình như đối phương có ngoại hình không tồi thật, cho dù anh ta muốn tìm một nốt mụn trên mặt đối phương cũng không tìm được!
Lại càng khỏi phải nói tới khí chất và dáng người cao ngất kia, đó là thứ anh ta có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp!
Lại thêm người ta là cán bộ cấp đoàn, chức vụ cũng cao hơn một thợ nguội cấp hai trong nhà máy sản xuất máy móc như anh ta nhiều!
Nhưng chính tai nghe thấy Tống Thời Vi vẫn luôn chạy theo sau đuôi mình chê bai mình thậm tệ như vậy, đột nhiên anh ta cảm thấy suy sụp không tưởng nổi.
Đặc biệt là khi anh ta nghiêng đầu, nhìn thấy Khương Hân Hân cũng đang quan sát Chu Đình Việt từ trên xuống dưới, trong mắt không giấu được vẻ tán thưởng…
Chỉ chớp mắt, anh ta đã càng thấy khó chịu hơn, thậm chí còn chẳng muốn ăn uống gì nữa.
Anh ta trực tiếp kéo Khương Hân Hân rời đi.
Khi đi ngang qua Tống Thời Vi, bước chân anh ta hơi ngừng, quay đầu nhìn cô một cái không rõ ý vị, sau đó mới sải bước rời đi.
Tống Thời Vi vẫn luôn nhìn tới khi hai người bọn họ rời khỏi quán cơm rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá! Thật tốt quá!! Cuối cùng bọn họ cũng đi rồi!! ٩(๑^o^๑)۶
Trong truyện cũng không viết hôm nay Quý Yến Lễ sẽ dẫn Khương Hân Hân tới quán cơm quốc dân ăn cơm, cho nên cô mới sắp xếp địa điểm xem mắt ở đây.
Không nghĩ tới tình tiết bị cô cố ý bỏ lỡ hôm qua lại chạy tới ngày hôm nay.
Nguyên bản, là hôm qua cô nên tới cửa hàng bách hóa, tình cờ nhìn thấy Quý Yến Lễ mua khăn quàng cổ cho Khương Hân Hân, lập tức ghen ghét không chịu nổi, xông lên giật giành khăn quàng cổ.
Thấy Khương Hân Hân tủi thân tới đôi mắt đỏ bừng, Quý Yến Lễ lại châm chọc cô. Tống Thời Vi nhất thời luẩn quẩn, đẩy Khương Hân Hân một cái.
Kết quả Khương Hân Hân đứng không vững, trán đập lên quầy, rách da chảy máu.
Quý Yến Lễ đau lòng không chịu nổi, mắng to một câu: “Tống Thời Vi, cô bị thần kinh à!” Còn tiện tay đẩy cô một cái thật mạnh sau đó quay đầu lại vội vàng kiểm tra thương thế của Khương Hân Hân.
Mà Tống Thời Vi bị anh ta đẩy, đứng không vững, cả người lảo đảo, căn bản không hề chú ý tới cây đinh thép nhô lên ở quầy hàng sau lưng.
Cô đè tay lên quầy hàng, đinh thép đâm xuyên qua tay cô, vô tình cắt đứt gân tay, khiến tay phải của cô bị phế hoàn toàn.
Từ sau khi tay phải bị phế đi, cô như nhập ma hoàn toàn.
Khi cô nằm viện, vì áy náy, Quý Yến Lễ có từng tới thăm cô hai lần, cô cũng nương chuyện này mà không ngừng nhắm vào Khương Hân Hân, không ngừng gây sự, không ngừng tìm đường chết, cuối cùng lại thành chất xúc tác khiến tình cảm của nam nữ chính thăng hoa.
Tống Thời Vi vừa nghe thấy đã cười híp mắt, không nghĩ tới anh lại biết phối hợp như vậy.
“Nhìn đi, luận công tác, công việc của anh cũng không tốt bằng đối tượng của tôi, vì sao tôi phải quấn lấy anh?”
“Có đối tượng điều kiện tốt như vậy không muốn, cứ nằng nặc quấn lấy anh? Trừ phi tôi bị thần kinh!”
Tống Thời Vi nói xong còn thận trọng liếc nhìn hai người đối diện, thấy Quý Yến Lễ tức tới đầu sắp bốc khói, trong lòng cô vui sướng không gì sánh được.
Hiện tại, cô chỉ một lòng muốn thoát khỏi cốt truyện, cô không muốn làm pháo hôi, cô chỉ muốn rời xa nam nữ chính, yên bình sống sót, trải qua tháng ngày tiêu dao của bản thân.
Cho nên, tốt nhất là để nam nữ chính phiền chết cô, vừa thấy cô đã muốn đi đường vòng!
Quả nhiên, Quý Yến Lễ bị cô chọc tức chết.
Anh ta quan sát kỹ Chu Đình Việt, càng nhìn, sắc mặt lại càng khó coi.
Hình như đối phương có ngoại hình không tồi thật, cho dù anh ta muốn tìm một nốt mụn trên mặt đối phương cũng không tìm được!
Lại càng khỏi phải nói tới khí chất và dáng người cao ngất kia, đó là thứ anh ta có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp!
Lại thêm người ta là cán bộ cấp đoàn, chức vụ cũng cao hơn một thợ nguội cấp hai trong nhà máy sản xuất máy móc như anh ta nhiều!
Nhưng chính tai nghe thấy Tống Thời Vi vẫn luôn chạy theo sau đuôi mình chê bai mình thậm tệ như vậy, đột nhiên anh ta cảm thấy suy sụp không tưởng nổi.
Đặc biệt là khi anh ta nghiêng đầu, nhìn thấy Khương Hân Hân cũng đang quan sát Chu Đình Việt từ trên xuống dưới, trong mắt không giấu được vẻ tán thưởng…
Chỉ chớp mắt, anh ta đã càng thấy khó chịu hơn, thậm chí còn chẳng muốn ăn uống gì nữa.
Anh ta trực tiếp kéo Khương Hân Hân rời đi.
Khi đi ngang qua Tống Thời Vi, bước chân anh ta hơi ngừng, quay đầu nhìn cô một cái không rõ ý vị, sau đó mới sải bước rời đi.
Tống Thời Vi vẫn luôn nhìn tới khi hai người bọn họ rời khỏi quán cơm rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá! Thật tốt quá!! Cuối cùng bọn họ cũng đi rồi!! ٩(๑^o^๑)۶
Trong truyện cũng không viết hôm nay Quý Yến Lễ sẽ dẫn Khương Hân Hân tới quán cơm quốc dân ăn cơm, cho nên cô mới sắp xếp địa điểm xem mắt ở đây.
Không nghĩ tới tình tiết bị cô cố ý bỏ lỡ hôm qua lại chạy tới ngày hôm nay.
Nguyên bản, là hôm qua cô nên tới cửa hàng bách hóa, tình cờ nhìn thấy Quý Yến Lễ mua khăn quàng cổ cho Khương Hân Hân, lập tức ghen ghét không chịu nổi, xông lên giật giành khăn quàng cổ.
Thấy Khương Hân Hân tủi thân tới đôi mắt đỏ bừng, Quý Yến Lễ lại châm chọc cô. Tống Thời Vi nhất thời luẩn quẩn, đẩy Khương Hân Hân một cái.
Kết quả Khương Hân Hân đứng không vững, trán đập lên quầy, rách da chảy máu.
Quý Yến Lễ đau lòng không chịu nổi, mắng to một câu: “Tống Thời Vi, cô bị thần kinh à!” Còn tiện tay đẩy cô một cái thật mạnh sau đó quay đầu lại vội vàng kiểm tra thương thế của Khương Hân Hân.
Mà Tống Thời Vi bị anh ta đẩy, đứng không vững, cả người lảo đảo, căn bản không hề chú ý tới cây đinh thép nhô lên ở quầy hàng sau lưng.
Cô đè tay lên quầy hàng, đinh thép đâm xuyên qua tay cô, vô tình cắt đứt gân tay, khiến tay phải của cô bị phế hoàn toàn.
Từ sau khi tay phải bị phế đi, cô như nhập ma hoàn toàn.
Khi cô nằm viện, vì áy náy, Quý Yến Lễ có từng tới thăm cô hai lần, cô cũng nương chuyện này mà không ngừng nhắm vào Khương Hân Hân, không ngừng gây sự, không ngừng tìm đường chết, cuối cùng lại thành chất xúc tác khiến tình cảm của nam nữ chính thăng hoa.