• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: VyVy

...

Diệp Thịnh từ nhỏ đã được nuông chiều, thiếu gia tính tình rất lớn, nghe nói như vậy nhất thời mất hứng.

"Anh lại là ai a!? Chuyện nhà chúng tôi, đến phiên anh quản?!"

Nghe nói như vậy, trái tim Tô Viện hung hăng nhảy dựng lên! Bà vội vàng trách mắng: "Diệp Thịnh! Không được nói như thế!"

Vị Lục Nhị thiếu gia này, cho dù là Diệp Minh cũng không dám chậm trễ.

Diệp Thịnh nói như vậy, không phải hoàn toàn đắc tội với người ta sao!

Diệp Thịnh chưa từng thấy mẹ mình nghiêm khắc như vậy, nhất thời sững sờ.

Tô Viện bước nhanh tới, giữ chặt Diệp Thịnh: "Diệp Thịnh! Còn không mau xin lỗi Lục Nhị thiếu!"

Cổ tay Diệp Thịnh bị bà nắm có chút đau, lại nghe bà dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, nhất thời lòng tràn đầy ủy khuất, một phen hất tay Tô Viện ra.

"Con không xin lỗi! Con không có sai!"

Cậu năm nay tuy rằng mới mười tuổi, nhưng thể hình cường tráng, đứng ở đó giống như một cái ao thịt.

Tô Viện bảo trì vóc người, thân thể mảnh khảnh, nhất thời không chú ý, trực tiếp bị cậu hung hăng đẩy ra, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Bà đạp gót chân màu đen, cứ như vậy, trực tiếp hung hăng đạp chân.

"Tê——" Tô Viện đau đến hít một hơi khí lạnh.

"Mẹ!" Diệp Sứ thấy thế, cũng vội vàng đi qua, đỡ Lấy Tô Viện.

"Mẹ, mẹ thế nào rồi? Dì Triệu, mau đi lấy thuốc!"

Dì Triệu đáp một tiếng, vội vàng đi.

Diệp Thịnh đỏ mắt hô: "Mẹ có con gái mới, quả nhiên đối với con cùng chị gái không còn tốt như trước! Mẹ muốn chị ta, mẹ không cần chúng con!?"

Tô Viện sửng sốt.

Diệp Sứ hơi nâng cao giọng: "Tiểu Thịnh!"

Diệp Thịnh quay đầu, hung tợn nhìn Ninh Ly: "Tất cả đều do chị! Gia đình chúng tôi đang sống tốt, tại sao chị muốn phá hoại chúng tôi? Tại sao lại cướp mẹ tôi đi! Chị đi đi! Chị không được chào đón ở đây!"

Trên mặt cậu tràn đầy phẫn nộ bị cướp vật yêu thương, dường như nếu Ninh Ly không đi, cậu liền muốn xông lên tự mình đuổi cô ra ngoài.

Tô Viện nhìn cậu khóc, đau lòng không chịu nổi: "Làm sao mẹ lại không muốn con và chị gái? Mẹ làm sao nỡ?"

Diệp Sứ nhìn Ninh Ly một cái, trên khuôn mặt thanh thuần ôn nhu, thần sắc vừa lo lắng vừa xấu hổ: "Chị Ninh Ly, Tiểu Thịnh chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được, không có ý gì khác, chị đừng để ở trong lòng!"

Tất nhiên không có ý gì khác.

Lời nói của đứa bé, không thể thẳng thắn hơn.

Mỗi một từ cậu bé nói ra là những lời chân thành của mình.

Mà đứa nhỏ, nhỏ tuổi như vậy, có thể nói ra những lời này, chứng minh đây cũng là lời thật lòng của người Diệp gia.

Ý cười trên khoé môi của Lục Hoài Dữ dần dần thu lại, trong đồng tử dường như bao trùm một tầng sương lạnh.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Ninh Ly.

Cô gái đứng tại chỗ, đèn chùm thủy tinh hoa lệ phức tạp trên đỉnh đầu lóe ra hào quang, phác họa thân hình mảnh khảnh của cô.

Tiền sảnh này lộng lẫy, cô một thân áo sơ mi trắng đơn giản mộc mạc, có vẻ như không hợp.

Người phụ nữ đối diện kia, là mẹ đẻ của cô, nhưng mà lúc này cũng không khác gì một người xa lạ.

Bà có thể quyết tuyệt rời đi khi cô mới sáu tuổi, nếu không liên lạc, cũng có thể ở trước mặt cô, cùng đứa con gái không có quan hệ huyết thống thân mật ôm ấp, càng có thể ở trước mắt cô, tự nhiên mà nói với đứa con trai nhỏ của mình là không nỡ.

Ba mẹ con bọn họ mới là người một nhà.

Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô một lát, lại phát hiện từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, một tay túm lấy ba lô, một tay đút túi, thần sắc bình tĩnh quá phận, thậm chí có vẻ lãnh đạm.

Giống như tất cả những điều này, không có gì với cô vậy.

Cô chỉ là một người xem trò hề mà thôi.

Sau đó, anh nghe thấy cô mở miệng, giọng điệu trong vắt lạnh lùng:

"Sẽ không."

Diệp Sứ phản ứng trong chớp mắt, mới ý thức được ý của Ninh Ly, cô sẽ không để lời nói của Diệp Thịnh vào trong lòng.

Đây vốn là đáp án bọn họ muốn, nhưng không biết vì sao, lúc này nghe được Ninh Ly thản nhiên mở miệng như vậy, lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp.

Ngược lại, bọn họ lại có vẻ hẹp hòi.

Hơn nữa, vẫn là mặt người kia thật...

Diệp Sứ giương mắt, nhanh chóng nhìn thoáng qua thân ảnh cao ngất đứng bên cửa, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Trái tim đập thình thịch không ngừng, trên mặt cũng không khống chế được một trận nóng lên.

Danh tiếng Lục Nhị thiếu, cô đã nghe qua Tương Tương nhắc tới.

Vốn còn cảm thấy lời đồn không đáng tin, nhưng mà lúc này tận mắt nhìn thấy, mới biết cái gì gọi là xứng với thực.

Cô mím môi, lúc này mới lấy hết dũng khí nói: "Lục Nhị thiếu, anh đến trước ngồi đi. Hôm nay thật sự là xin lỗi——"

Lục Hoài Dữ lười biếng nói: "Đi vào cũng không cần, tôi vốn cũng không có ý định quản chuyện của Diệp gia các người, chẳng qua, chưa từng thấy qua có người dùng phi tiêu ném vào mặt người khác, cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi."

Diệp Sứ cùng Tô Viện nghe vậy trong lòng đều trầm xuống, đồng loạt quay đầu nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy trên mặt đất ngoại trừ mảnh vỡ lớn nhỏ của bình sứ, một chiếc đồng hồ đeo tay, còn có... Một thanh phi tiêu!

Mũi nhọn vô cùng sắc bén, sáng bóng lạnh như băng.

Nếu không phải Lục Hoài Dữ ra tay, phi tiêu này rất có khả năng trực tiếp hủy mặt Ninh Ly!

Sắc mặt Tô Viện trắng bệch.

Diệp Thịnh dường như rốt cục cũng có chút chột dạ, cúi đầu.

Nhớ tới lời vừa rồi của anh, Tô Viện rốt cuộc không nỡ giáo huấn lại, chỉ đành hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Ninh Ly: "Ninh Ly, trước kia Tiểu Sứ và Tiểu Thịnh, đều là... Cũng không biết sự tồn tại của con, nhất là Tiểu Thịnh, tạm thời có thể còn không có biện pháp tiếp nhận con, nhất thời xúc động mới làm ra loại chuyện này. Nó còn nhỏ, không biết lớn nhỏ, con——"

Bỗng nhiên có người cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

"Mười tuổi, ngay cả phi tiêu đả thương người cũng không biết, gia giáo Diệp gia, thật đúng là độc đáo, làm cho người ta mở rộng tầm mắt a."

Tô Viện lập tức câm miệng.

Ninh Ly rốt cục quay đầu, lại nhìn Lục Hoài Dữ một cái.

Anh ta đang giúp cô ra mặt à?

Nhưng vô duyên vô cớ——

"Làm sao vậy?" Động tĩnh lầu một rốt cục cũng kinh động Diệp Minh ở lầu hai.

Ông từ phòng trà đẩy cửa ra, đi tới cầu thang, cau mày nhìn xuống, lần đầu tiên liền nhìn thấy bình sứ vỡ vụn trên mặt đất.

Sắc mặt ông biến đổi.

Diệp Thịnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông, nhất thời giống như tìm được chỗ dựa vững chắc: "Ba! Họ đã làm vỡ sứ thanh hoa của ba!"

Trong mắt cậu, Ninh Ly và Lục Hoài Dữ cùng một nhóm, nói là bọn họ làm vỡ cũng không sai.

Diệp Minh cảm thấy không đúng, đầu tiên là nhìn Ninh Ly một cái, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía cửa lớn, nhìn thấy vị kia đang đứng đó, chợt có dự cảm không tốt.

Diệp Thịnh lại không cảm thấy gì, quay đầu hừ lạnh một tiếng: "Chiếc đồng hồ của anh đáng giá bao nhiêu tiền? Đồ sứ thanh hoa của ba tôi, khi mua trị giá 1100 vạn! Anh vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để bồi thường đi!"

Diệp Minh lập tức quát: "Diệp Thịnh! Con im đi!"

Diệp Thịnh trực tiếp bị rống lên.

Diệp Minh bất chấp cậu, vừa đi xuống lầu, vừa nói: "Nhị thiếu đừng để ý, bất quá chỉ là một cái đồ trang trí, vỡ liền vỡ..."

Lúc này, Trình Tây Việt cũng đi ra.

Anh tựa vào lan can, quét xuống một vòng, nhất thời đoán bảy tám phần.

Nghe Diệp Minh nói, anh cười rộ lên, có chút hả hê khi người gặp họa.

"Yo, Lục Nhị, đó không phải là chiếc đồng hồ tháng trước anh vừa mua sao? Giá giao dịch là bao nhiêu? 130 triệu phải không?"

Dứt lời, toàn bộ biệt thự, yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhị: Bà xã, tiếng đập có nghe dễ nghe không? Dễ nghe thì lại anh đập một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK