Nàng ôm hắn, vô vô lưng hắn. Dần dần Tư Thiếu Lam thả lỏng tay ra lấy hai cái bánh cất từ trước phần nàng giờ đem ra giọng yêu chiều:" Nãy có một muội muội mang bánh đến ta cố ý phần nàng, ăn ngon lắm nàng mau ăn đi".
Nàng nhận lấy bánh ăn cùng hắn, hai người nói cười rất lâu. Lúc sau, nàng ngồi đọc sách tính toán lập ra một bản hợp đồng kĩ lưỡng. Xong xuôi nhìn qua người nào đó đã nằm ngủ cạnh nàng lúc nào không hay. Nàng để ý kĩ mới thấy lông mi hắn thật dài thi thoảng còn nhíu mày. Ngốc tử của nàng còn có điều phải lo nghĩ sao? Như vậy là nàng chưa đủ tốt chưa lo được cho hắn?
Bỗng dưng phu quân của nàng sờ soạn xung quay như thể thiếu thứ gì quan trọng, hắn giật mình tỉnh giấc thấy nàng ngồi cạnh hắn mới yên tâm. Nàng đi xuống dặn dò mọi người làm việc không có gì gấp thì đừng đến thư phòng. Nói xong Tiêu Thư quay lại thư phòng làm việc.
Gian phòng này nằm ở tầng trên cùng của quán. Cùng tầng là một gian phòng để họp bàn chuyện buôn bán và một gian nữa vẫn chưa dùng tới. Thư phòng của nàng có trồng một ít cây cảnh ở cạnh cửa sổ, một giá đựng sách về tự liệu buôn bán nơi đây. Một chiếc ghế dài để khi nàng làm việc Tư Thiếu Lam có thể nằm cạnh nàng, và một vài vật dụng khác. Ngoài ra còn có thêm giường ngủ để phòng trừ việc nàng làm việc qua đêm.
Nàng khẽ lay lay ngốc tử dậy bảo hắn lên giường ngủ khi nào về phủ sẽ gọi hắn dậy. Ngốc tử ngoan ngoãn nghe theo lời nàng nói. Tranh thủ thời gian nàng cố hoàn thành xong công việc.
Buổi chiều khi xong việc cũng là lúc quán đóng chuẩn bị đóng cửa, mọi người dọn dẹp xong mọi thứ. Nàng cũng gọi ngốc tử đi xuống. Tiêu Thư không quên lời nói để ra một ít bánh ngọt phát cho từng người mang về. Ngốc tử tạm biệt mọi người lên xe hồi phủ. Một ngày làm việc bận rộn kết thúc.
Hồi phủ Tiêu Thư chợt nhớ ra từ khi tới Tư gia nàng chưa gửi thư về nhà mẹ. Mà có lẽ vì đây không phải người thân nàng nên nàng cũng không mấy bận tâm. Trong thư nàng chỉ viết mọi chuyện vẫn ổn bảo mọi người giữ sức khoẻ...
Một tháng sau, khi mọi thứ trong Nguyệt Lam Đường đã ổn định nàng không đến đó thường xuyên nữa. Tiêu Thư dùng thời gian chú tâm dạy mọi thứ cho Tư Thiếu Lam.
Ban đầu khi chỉ dạy hắn đọc sách hắn học rất nhanh, mọi thứ có vẻ ổn nhưng tới khi vận dụng thì mọi thứ lại khác. Hắn vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, nàng ước rằng đây chỉ là giả ngốc như thoại bản thường viết nhưng hắn ngốc thật. Nàng tìm kiếm cách khôi phục lại cho hắn nhưng khi hỏi hắn về chuyện mẫu thân thì lại thấy hắn rất hoảng, hắn sợ hãi ôm đầu như sợ bị đánh. Tiêu Thư không hiểu, cô không hiểu tại sao ngốc tử lại như thế.
Tại Tư gia không có một người hầu nào dám hó hé việc Tư Thiếu Lam ngốc nghếch. Các di nương của hắn cũng không gây khó dễ. Đại ca hắn là con của Liễu di nương, hiện đang nắm giữ việc buôn bán tại tây thành. Đại muội tử gả cho Trần gia, tam đệ còn đang học tại học viện. Tư lão phu nhân thì hết mực cưng chiều.
Nàng đổ dồn nghi ngờ lên Tư lão gia. Bình thường Tư lão gia không có trong phủ, ngày nàng gả đến Tư lão gia cũng vội vàng rời đi. Có lẽ cái chết của Tư phu nhân gây ra mẫu thuẫn giữa ngốc tử và phụ thân.
Nàng dò hỏi từ người hầu nhưng không biết thêm được một chút tin tức gì. Tuy Tiêu Thư rất thích dáng vẻ vô hại này của ngốc tử nhưng nàng không muốn khi không còn nàng hắn không có ai nương tựa.
Sau lần đấy ngốc tử có vẻ sợ hãi nàng, Tiêu Thư không biết phải làm gì. Nàng vỗ về hắn an ủi hắn nhưng đều vô dụng, một ý nghĩ táo bạo hiện lên. Tối đó trước khi ngủ nàng ôm hắn vào lòng, khẽ hôn nhẹ lên trán hắn thấp giọng:" Lam nhi đừng giận ta nữa được không, ta sai rồi tha thứ cho ta nhé". Thấy nàng như vậy hắn không đành lòng, ai nói y ngốc y mặc kệ trong lòng Tư Thiếu Lam Tư nhi của hắn không được buồn, hắn không nỡ nhìn nàng đau lòng bỏ qua mọi chuyện ôm nàng vào lòng.
Mọi người đồn Tư nhị thiếu ngốc nghếch khờ dại nhưng mấy ai trân thành như y, mấy ai yêu thương thê tử như y. Tư Thiếu Lam cũng rất yêu quý tôn trọng lễ phép với Liễu di, ngoan ngoãn với lão phu nhân. Không bao giờ có chuyện gây khó dễ với nô bộc.
Cũng sau chuyện đấy Tiêu Thư bỏ ý định phục hồi cho ngốc tử. Nàng dạy ngốc tử lại từ đầu, kiên định với hắn. Nhưng lần này hắn tiếp thu nhanh vận dụng nhanh. Trước mặt mọi người những hành động ngốc nghếch dần dần ít xuất hiện. Lão phu nhân rất bất ngờ về sự thay đổi này, cả phủ đều chìm trong sự vui mừng hạnh phúc ấy
Nhưng người làm ở đây đều là những người làm lâu, mấy a đầu đều được nhận từ nhỏ, những nô bộc khác cũng vậy. Họ coi ngốc tử như người thân bởi lẽ dù thế nào đi nữa hắn cũng không khi dễ họ còn quan tâm họ, cũng có lẽ vì hắn ngốc.
Một ngày nọ Tiêu Thư tính tới phòng của lão phu nhân hỏi chuyện thì chợt nghe bà đang ngồi lẩm bẩm với bài vị trước mặt. Đó là của Tư phu nhân sớm qua đời. Qua lời lão phu nhân cùng với những lời nghe được từ miệng một vài nô bộc khi liên kết lại nàng mới biết một sự thật kinh hoàng nhưng nàng chôn nó trong lòng không dám thể hiện ra.