• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thần Uyên không định gọi cơm hộp, sau khi tới phòng bếp thì hắn mở tủ lạnh, nhìn một vòng rồi lấy mì bên trong ra.

Hắn đã học nấu cơm từ khi còn rất nhỏ, tuy rằng sau khi tới Thẩm gia thì đã có người hầu hạ, hơn nữa mỗi khi công việc bận rộn cũng toàn kêu cơm hộp, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ tự nấu cơm, điều này cũng không quá mới lạ gì.

Thẩm Thần Uyên bật máy hút mùi rồi vặn bếp gas lên, phía bên cạnh lại đột nhiên vang lên tiếng trầm trồ của thiếu niên: “Ngài Thẩm ơi, đây là cái gì thế? Nó có thể tự tạo ra lửa luôn!”

“Đây là khí gas… Sau này tôi sẽ dạy cho cậu.”

Giải quyết xong câu hỏi này, Thẩm Thần Uyên bắt đầu chuẩn bị gia vị.

Kiều An đứng ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn thấy hành động rắc muối vung tay quá trán của Thẩm Thần Uyên, khiến cậu tiếc đứt ruột đứt gan. Nhưng chờ đến khi Thẩm Thần Uyên bắt đầu nấu mì, mùi thơm hấp dẫn dần tỏa ra khiến Kiều An ngây dại.

Cậu chưa từng bao giờ ngửi thấy hương vị nào giống như vậy, ngay cả miếng sủi cảo chỉ có thể được ăn vào dịp Tết cũng không thể nào sánh bằng!

Là một song nhi, Kiều An cảm thấy việc duy nhất mà cậu có thể giúp Thẩm Thần Uyên chính là nấu cơm. Nhưng giờ đây cậu phát hiện rằng ngài Thẩm có thể tự làm được, tay nghề cũng giỏi hơn cậu rất nhiều.

Hơn nữa cậu căn bản không hề biết sử dụng các dụng cụ nấu ăn ở đây!

Cậu vô dụng quá, nhất định phải học tập chăm chỉ mới được.

“Ngài Thẩm ơi, chất lỏng màu đen ngài vừa đổ vào chính là gia vị ạ? Còn cái thứ rất giống với muối kia là cái gì thế? Chẳng lẽ nó cũng là muối sao?”

“Ngài Thẩm à, cái quả hồng hồng này là gì vậy, em chưa bao giờ nhìn thấy luôn.”

“Ngài Thẩm đã từng học nấu ăn rồi sao? Thơm quá đi, chuyện đó… Sau này ngài có thể dạy cho em được không ạ? Chỉ khi nào ngài có thời gian rảnh là được!”

……

Một đống câu hỏi dồn dập kéo đến khiến Thẩm Thần Uyên sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Những người trẻ đều có nhiều câu hỏi như thế này à…… Hắn vốn tưởng Kiều An là một người nhút nhát dễ xấu hổ, nhưng rất nhanh đã lập tức gạt bỏ ý nghĩ này.

Trong lòng Thẩm Thần Uyên đang rối rắm không biết nên trả lời như thế nào, vì thế hắn cũng không có chú ý tới vẻ mặt buồn bã của Kiều An sau khi nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Có phải cậu hỏi quá nhiều, nên khiến cho ngài Thẩm…… Thấy cậu phiền chăng?

【 Ký chủ, chú ý biểu cảm chú ý biểu cảm! 】

Bị lời nói của hệ thống kéo suy nghĩ trở về, Thẩm Thần Uyên nhìn người bên cạnh bị dọa sợ bởi khuôn mặt lạnh vô thức của chính mình, nhưng trái lại cậu đang giữ chặt ống tay áo của hắn, trong phút chốc ánh mắt Thẩm Thần Uyên trở nên phức tạp.

Kiều An đang mặc một chiếc áo choàng tắm có thể nói là quá lớn so với cậu, trong ống tay áo lộ ra vài ngón tay đang nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, đôi môi hơi mấp máy, tựa như một đứa trẻ sau khi phạm lỗi thì bèn ngoan ngoãn làm nũng xin tha vậy.

Đây là động tác chỉ có những người thân thiết mới có thể làm, nhưng rõ ràng là bọn họ tiếp xúc với nhau còn chưa đầy hai giờ nữa.

Thật quá dễ tin tưởng người khác.

Sự khác thường rất nhanh đã lập tức biến mất, Thẩm Thần Uyên rũ mắt xuống, cười với cậu rồi dịu dàng nói: “Được, sau này rảnh sẽ dạy cậu.”

Hắn vớt mì ra, sau đó bắt đầu chiên trứng gà, tiện thể trả lời từng câu hỏi vừa nãy của Kiều An.

“Thứ màu đen chính là nước tương, là gia vị nêm nếm.”

“Còn cái kia là bột ngọt, không phải muối, quả màu đỏ gọi là cà chua, đợi thêm chút nữa cậu có thể nếm thử, xem có thích hay không.”

Hai mắt của Kiều An lại phát sáng một lần nữa, cậu lộ ra một nụ cười be bé: “Vâng ạ!”

Hai người bưng phần của mình rồi ngồi xuống bàn ăn.

Bún trắng, trứng gà…… Đều là những thứ cậu gần như không bao giờ có thể ăn được. Kiều An gắp một đũa mì bỏ vào trong miệng nhai thật cẩn thận, cậu ăn rất chậm, như thể đang muốn hưởng thụ những hương vị này thật kĩ càng vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ của ăn uống cung kính của Kiều An, Thẩm Thần Uyên ngồi ở phía đối diện suýt chút nữa cho rằng mình đã nấu ra tuyệt thế mỹ vị nào đó, nhưng hắn rất hiểu rất rõ tay nghề của mình chỉ ở mức trung bình mà thôi.

Dáng vẻ ăn uống của đối phương hết sức chuyên tâm, hơn nữa cả người cậu đều tràn ngập một loại cảm giác hạnh phúc, bất giác khiến cho Thẩm Thần Uyên cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy trong một khoảng thời gian.

Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, thì phát hiện ra rằng khóe mắt của Kiều An hơi ươn ướt. Bản thân Thẩm Thần Uyên cũng đã từng chịu đói nên hắn hiểu rất rõ loại cảm giác đau quằn quại này, nói không chừng hoàn cảnh gia đình của Kiều An không được tốt cho lắm, lại sinh ra ở thời cổ đại nên điều kiện càng thêm khổ cực.

Có một chút… Đáng thương.

Nếu như trước kia cũng có người có thể giúp hắn một chút thôi… Thẩm Thần Uyên híp mắt lại, ép xuống những tâm tư của mình.

Đôi đũa trong tay vẫn còn chưa động đậy, hắn bèn vươn tay gắp trứng gà của mình vào trong chén của đối phương, sau đó Thẩm Thần Uyên không biết nên nói cái gì, đành nói một câu nhạt toẹt: “Ăn nhiều một chút, cậu gầy quá.”

Kiều An ngơ ngác nhìn trong chén của mình có nhiều hơn một cái trứng chiên, đột nhiên cậu nhớ lại những câu nói của một người thường xuyên nói với mình.

Bà ấy nói cậu là đồ ăn hại, cậu ăn cơm chính là đang lãng phí thức ăn trong nhà.

Nhưng ngài Thẩm tốt hơn bà ấy nhiều, vậy nên những gì mà bà nói đều sai hết.

“Cảm ơn ngài Thẩm…” Kiều An cúi đầu xuống, không kiềm chế được để lộ ra một nụ cười, sau đó vùi trứng chiên mà Thẩm Thần Uyên cho cậu ở phía dưới cùng.

Cậu muốn để dành tới khúc cuối mới ăn.

【 Aaa! Ký chủ! Giá trị hài lòng được 5% rồi! 】

Đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói kích động của hệ thống, động tác ăn mì của Thẩm Thần Uyên dừng lại.

Khi nhiệm vụ bắt đầu, trong vòng 3 ngày, nếu như giá trị hài lòng không tăng, lập tức nhận định nhiệm vụ đã thất bại, mà ba ngày ấy cũng chính là thứ gọi là thời gian sống lại miễn phí.

Và cứ sau ba ngày, nếu người làm nhiệm vụ muốn tiếp tục sống thêm một ngày nữa, thì phải dùng 1% giá trị hài lòng để trao đổi.

Bây giờ giá trị hài lòng của Kiều An đạt 5%, cũng có nghĩa rằng Thẩm Thần Uyên sẽ được tự do trong tám ngày kế tiếp.

Sau khi sửng sốt hai giây, Thẩm Thần Uyên tiếp tục húp nước mì, hỏi ở trong lòng:【 Sao lại đột nhiên tăng 5% thế? 】

【 E hèm, chuyện đó…】Hệ thống có chút chột dạ:【 Thật ra giá trị hài lòng đã tăng từ nãy rồi, nhưng mà tôi cho rằng không có khả năng tăng nhanh như vậy nên không có đi xem, vừa nãy không phải hai người đang ăn cơm sao, tôi thấy chán quá nên mới đi coi thử. 】

Thẩm Thần Uyên:……

Đột nhiên cảm thấy cái hệ thống này không đáng tin cậy cho lắm.

Bởi vì đã kí khế ước, nên hệ thống không thể nghiên cứu chính xác những suy nghĩ trong lòng Thẩm Thần Uyên, nhưng nó cũng có thể linh cảm được đại khái, vội vàng báo cáo các số liệu thật kỹ càng và tỉ mỉ.

【 Quần áo mới +1%, thức ăn ngon +2%, ngài Thẩm +3%】

Nghe thấy kết quả này, Thẩm Thần Uyên có hơi bất ngờ:【 Ngài Thẩm…… Là tôi ư? 】

【 Chương trình chỉ có thể phân tích nguyên nhân một cách giản lượt thôi.】Hệ thống dựa vào trực giác của chính mình để giải thích:【 Hẳn là Kiều An cảm ơn ký chủ đó. 】

【 Nhưng mà chuyện này không phải là trọng điểm đâu, ký chủ! Cái nhiệm vụ này! Nó thật sự đơn giản như trên mặt chữ vậy á! Hahaha vận may của tôi thật tốt! 】

Thẩm Thần Uyên:……

Cố gắng phớt lờ giọng nói trong đầu, Thẩm Thần Uyên tiếp tục ăn mì, nhưng mấy hành động này của hệ thống đã làm chậm tốc độ ăn của hắn cực kì nghiêm trọng, đợi đến khi hắn ăn được một nửa thì Kiều An đã ăn xong rồi.

Sau đó cậu ngồi ở bàn ngước mặt lên, vẫn luôn nhìn Thẩm Thần Uyên rồi cười.

Bị Thẩm Thần Uyên phát hiện, cậu lập tức quay đầu, sau đó lại tiếp tục cười trộm.

Thẩm Thần Uyên:……

Đột nhiên cảm giác đứa nhóc này còn giống nhân vật phản diện hơn hắn nữa.

Sau khi ăn xong bữa tối, cũng có thể coi là bữa khuya, thấy Kiều An đang tích cực cầm chén đũa muốn đi rửa, Thẩm Thần Uyên trầm mặc lấy chúng từ trong tay của đối phương rồi bỏ vào bồn nước: “Ngày mai sẽ có người tới rửa.”

Nghe vậy, Kiều An không tiếp tục kiên trì nữa, theo Thẩm Thần lên Uyên tầng hai.

May là không cần phải dạy đối phương cách rửa chén…… Thẩm Thần Uyên nhấc mắt kính lên, dẫn cậu đến trước phòng ngủ của mình, dò hỏi: “Đây là phòng ngủ của tôi, đối diện là thư phòng, còn các phòng khác đều là phòng dành cho khách, Kiều An muốn ở phòng nào?”

Cậu không chút do dự, lập tức chọn căn phòng kế bên phòng ngủ của hắn.

Ánh mắt Thẩm Thần Uyên tối sầm ngay lập tức, hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Thẩm Thần Uyên mở cửa phòng ngủ bên cạnh, tiến vào trong rồi bật đèn lên.

Bên trong đã được quét tước rất sạch sẽ, chỉ cần mang thêm mền gối vô là được. Tổng thể căn phòng được trang trí tương đối cứng nhắc, lấy tông màu chủ đạo là xám trắng, không cố tình thêm bớt cái gì, khiến cho người ta có một loại cảm giác cô quạnh. Nó không hề giống với một nơi mà các thiếu niên mười mấy tuổi sẽ thích.

Thẩm Thần Uyên mở phần ghi chú trên điện thoại ra, sau đó tạo mục “Trang trí phòng” để ghi nhớ.

Ở cửa ra vào, Kiều An ngơ ngác nhìn căn phòng sắp thuộc về mình, khẽ cảm thán một tiếng: “Lớn quá……” Căn phòng trước đây của cậu là được sửa sang lại từ kho chứa củi không dùng tới nữa, diện tích của nó gần như cũng chỉ lớn bằng chiếc giường trong căn phòng này mà thôi.

Thẩm Thần Uyên lấy chăn mền đã được chuẩn bị sẵn từ trong tủ quần áo ra, thấy Kiều An vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa, hắn bèn lên tiếng gọi đối phương đến hỗ trợ.

Hai người cùng nhau trải ga giường, sau đó Kiều An thật cẩn thận ngồi lên chiếc giường cỡ lớn mà mình chưa nhìn thấy bao giờ, rồi lại kinh hoảng phát hiện ra, đột nhiên cậu bị lún xuống! Kiều An vốn tưởng rằng do mình ngồi lên giường khiến nó bị hư, nên cậu bèn vội vàng đứng dậy. Nhưng ngay sau đó, chỗ cậu vừa ngồi xuống lại lập tức khôi phục lại như lúc ban đầu.

Nó thần kỳ y chang cái ghế dựa ở tầng dưới vậy!

Dường như tìm được món đồ chơi mới lạ nào đó, Kiều An ngồi xuống rồi lại ngồi lên rất nhiều lần, cả hai mắt đều phát sáng.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Thần Uyên lên tiếng nhắc nhở, cậu mới luyến tiếc bò lên giường.

Lăn lộn lâu như vậy, mái tóc của Kiều An cũng đã gần khô, lại còn có một lọn tóc xoăn xoăn từ trong chăn ló ra ngoài.

Nắm lấy chiếc chăn trong tay, sau đó cậu đem nó quấn quanh người mình, chỉ để lộ nửa khuôn mặt ra bên ngoài, hai mắt sáng ngời nhìn Thẩm Thần Uyên.

Quần áo mới, giường êm, chăn ấm…

Kiều An cọ cọ vào chiếc gối mềm mại ở dưới đầu, cậu cực kì vui vẻ. Chuyến đi một trăm ngày này thật là hạnh phúc, tuy rằng bây giờ chỉ mới trải qua mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng cậu đã rất thỏa mãn rồi.

Kiều An đã sống 18 năm, từ sau khi cha qua đời, cậu vẫn luôn mong mỏi có được một nơi có thể ăn no mặc ấm giống như thế này.

“Ngài Thẩm ơi!” Kiều An lên tiếng gọi người nọ đang chuẩn bị rời đi, nhưng sau khi đối phương quay đầu lại rồi, thì cậu lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ thử nói một câu: “Chúc ngài Thẩm ngủ ngon.”

Cậu vẫn còn nhớ rõ "Kiều An" kia rất thích nói những lời này, đối phương và ngài Thẩm đều là người cùng thời đại, vậy chắc hẳn lần này cậu sẽ không nói sai nữa.

Thẩm Thần Uyên sửng sốt, sau đó lại nghe được giọng nói khích động của hệ thống trong đầu mình.

Giá trị hài lòng đạt thêm 5%.

Thẩm Thần Uyên trầm mặc tắt đèn trong phòng, giữa màn đêm tối, hắn nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Ngủ ngon”.

_____

Sau khi trở lại phòng ngủ của mình, Thẩm Thần Uyên nằm trên giường, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.

Lúc trước mỗi ngày hắn đều tăng ca, không có về nhà nữa nên mới mua căn biệt thự này, nhưng gần như toàn bộ thời gian đều chỉ ở trong thư phòng. Sau này thì trong văn phòng đã có thêm một phòng nghỉ, vì vậy hắn rất hiếm khi tới đây.

Với lại… Cái hoàn cảnh này, khiến hắn thật sự không thích nghi nổi.

Quá nhàn nhã.

Trước khi tắt đèn, hắn nhìn thoáng thời gian, còn chưa đến 11 giờ, lần cuối cùng hắn ngủ sớm như vậy chắc hẳn cũng là chuyện của mấy năm trước rồi.

Thẩm Thần Uyên còn nhớ rõ, lúc này hắn mới vừa tiếp quản công việc kinh doanh của công ty được một hai năm, cách xử lý công việc vẫn còn khá non nớt, hoàn toàn không giống với kiểu quyết đoán và tàn nhẫn sau này. Bởi vì hắn là tổng giám đốc hàng không, khoảng thời gian này cũng chính là thời điểm hắn bận rộn nhất, vừa phải đối mặt với sự bất mãn từ cấp trên trong công ty, vừa phải chịu đựng sự hoạnh họe của các đồng nghiệp, đồng thời hắn cũng phải học cách quản lý công ty nữa.

Nhưng thật ra căn bản hắn không hề có tư cách kế thừa Thẩm gia.


Trong lòng Thẩm Thần Uyên suy tư, bên kia hệ thống cũng đang bận rộn. Đây là lần đầu tiên nó nhận nhiệm vụ, người bạn tốt của nó có tên là Hôi Hôi —— Hệ thống nghịch tập pháo hôi, đã đặc biệt biên soạn một sách quyển hướng dẫn lấy tích phân cho nó.


“Phải cho ký chủ đọc tiểu thuyết nguyên tác, hiểu rõ được cốt truyện, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng……” Nhìn trong tài khoản tổng cộng chỉ có 100 tích phân, hệ thống bèn nén đau thương tiêu 10 tích phân để mua cuốn tiểu thuyết nguyên tác của thế giới này.


【 Ký chủ ~ Ngài ngủ rồi sao? 】


【…… Vẫn chưa. 】


【 Ký chủ lấy điện thoại tới đây đi ~ tôi sẽ cho ngài xem thứ hay ho! 】


Thẩm Thần Uyên theo lời của hệ thống lấy điện thoại ra, dựa theo hướng dẫn của nó, hắn tải về một ứng dụng có icon màu xanh lục từ một trang web nào đó không biết tên. Sau khi đăng nhập vào tài khoản ký chủ được nghe nói là của hắn, trên ứng dụng xuất hiện một cuốn tiểu thuyết.


Tên của cuốn tiểu thuyết ấy là 《 Nếu bạn trai không nổi tiếng, tôi phải về nhà kế thừa gia sản bạc tỉ 》.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK