Khoan đã!!!!
Hắn là Tam công chúa thuộc dòng dõi Hoàng thất do Thục phi sinh ra, là máu mủ của hoàng gia. Thế nhưng vị huynh đài này lại bảo, hắn là con ruột của Ma tôn đời trước?
- Ma tôn đời trước... à không, cha ruột của ta với Hoàng thượng có quan hệ gì?
Hắn đang mong chờ câu trả lời, rằng Ma tôn chính là Hoàng thượng, Hoàng thượng chính là Ma tôn. Hai người đều là một, là cha ruột của tam Công chúa. Thế nhưng Tử Hạo lại triệt để đập tan hi vọng của hắn:
- ? Sư tôn và tên đó đâu có quan hệ gì?
Ồ.
Cơ Phượng gật đầu.
Một giây sau trong đầu bùng nổ một tràng CMN!!!!
Hắn, xuyên qua thành Công chúa là con ngoài giá thú. Vị cha hờ của hắn hiện tại - Đế vương chí cao vô thượng, bị ái phi đội cho một chiếc mũ xanh to đùng vật vã!!!!!
Thảo nào...
Thảo nào thân là Công chúa mà hắn phải trốn chui trốn lủi ra ngoài cung bằng quan tài. Thảo nào Hoàng thượng hạ lệnh bắt hắn, lại không ngại để Cấm vệ quân làm hắn bị thương...
Nếu lúc trước Cơ Phượng còn chửi người cha hờ này của hắn không ra gì, thì bây giờ hắn lại có chút đồng cảm.
Bị đội nón xanh, ai mà bình tĩnh nổi chứ.
Hoàng đế ba ba cũng thật là đáng thương quá đi mà.
Hắn thở dài một hơi, bắt đầu chấp nhận sự thật "đau đớn nghiệt ngã này".
Hắn không phải tam Công chúa, hắn là con trai ruột của Ma tôn ngầu nhất tam giới. Và quan trọng nhất chính là, hắn sắp được cứu!!!
Cơ Phượng tiếp thu thông tin rất nhanh, sau đó lại tiếp tục hỏi:
- Thế ngươi định cứu ta ra khỏi cung bằng cách nào thế?
Hắn đã từng nghe về cung điện "ăn thịt người không nhả xương". Chốn cung cấm canh phòng nghiêm ngặt, lại có vô số binh lính canh gác. Hoàn cảnh ở địa lao đương nhiên lại càng khó khăn hơn. Chỉ sợ đến lúc đó Tử Hạo lực bất tòng tâm, không thể đem hắn ra khỏi vòng vây trùng điệp.
Tử Hạo cảm thấy rất khó hiểu:
- Cứ mang ngươi đi là được mà?
Ai cản nổi?
Cơ Phượng:
- ... Ồ...
Đơn giản vậy thôi sao?
Vị huynh đài này quá trâu bò rồi!
Mắt thấy Cơ Phượng lại chuẩn bị tiếp tục thắc mắc, Tử Hạo thấy thái dương ẩn ẩn đau, dứt khoát vung tay một cái.
Cơ Phượng cảm thấy cơn buồn ngủ như thuỷ triều kéo đến. Trong đầu hắn còn có rất nhiều câu hỏi, thế nhưng cơ thể bỗng chốc vô lực, mềm nhũn ngã sang một bên. Đầu hắn đập vào vách ngăn trên xe ngựa, kêu "Rầm" một tiếng.
Tử Hạo mặt than im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó mới không tình nguyện lắm vớ tạm chiếc gối ở gần đó, để Cơ Phượng tựa đầu vào.
Xe ngựa vẫn đi rất vững vàng, binh lính bên ngoài vừa đi vừa gà gật.
Một sợi khói đen len qua cửa sổ xe ngựa, chuẩn xác bay vào tay Tử Hạo.
Sợi khói đen hoá thành dạng linh thể, Hữu hộ pháp Tình Diễm mặc một thân áo lụa tím, gương mặt mang vẻ phong tình vạn chủng, thân hình lả lướt lắc lư quỳ xuống hành lễ.
- Tôn thượng.
Tử Hạo mí mắt không thèm nâng, nhàn nhạt "Ờ" một tiếng.
- Bên phía tám vị đường chủ bắt đầu có động tĩnh, Tôn thượng có về Ma cung dẹp loạn luôn không ạ?
Tử Hạo nheo mắt, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng:
- Có chứ.
Nhà có đàn chó hư, phải về đánh cho một trận.
Sau đó bỏ đói.
Thế mới ngoan ngoãn hơn được.
Tử Hạo có thiên phú kinh người, lại được sư phụ là Ma tôn đời trước để lại truyền thừa ngàn đời. Có thêm một trăm vị đường chủ cũng chẳng phải là đối thủ của y.
Tử Hạo tách một sợi thần thức, để nó trở về Ma giới dẹp loạn. Còn y ngồi yên trên xe ngựa lắc lư, thấy hơi khó chịu nên phất tay một cái. Không gian trong xe ngựa bỗng chốc thay đổi.
Bên trong xe ngựa rộng ra không ít, bốn mặt vách ngăn được dát vàng, dưới chân là thảm lông nhung đính kim tuyến toả ánh sáng rực rỡ. Ngay cả gối đầu của Cơ Phượng cũng biến thành màu vàng bling bling.
Chói muốn mù con mắt.
Y hài lòng gật đầu, ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.
Cơ Phượng nằm cạnh y có vẻ như đã quá mệt mỏi, ngủ ngoan như cún, làm một giấc thẳng đến trưa hôm sau.
Cơ Phượng trộm lau đi vệt nước bên khoé miệng, dấm dúi như chuột, chỉ mong đại hiệp ngồi cạnh hắn không phát hiện ra hắn ngủ đến chảy dãi.
Mà một chút động tĩnh nhỏ này không thể qua mắt được Tử Hạo. Y lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, im lặng chờ Cơ Phượng bắt chuyện.
Cơ Phượng sau khi "thủ tiêu" vật chứng thì làm ra vẻ mới tỉnh dậy, hắn vươn vai, che miệng ngáp một cái.
- Đại hiệp? Đại hiệp còn đó không?
Tử Hạo:
- ... Đây.
Y đã chuẩn bị tâm lý cho mười vạn câu hỏi từ phía Cơ Phượng, ngoài ý muốn, hắn lại xoa xoa bụng, có hơi đáng thương nói:
- Ta hơi đói, ngươi có gì ăn hông?
Tử Hạo: "..."
- Cái gì ngon ngon một chút í.
(👉🏻👈🏻)
- Được rồi.
Tử Hạo phất tay, biến ra một bàn đồ ăn.
Đồ ăn của ngươi đây.
Xin đừng làm nũng.
Cơ Phượng ngửi thấy mùi thịt nướng thì vui đến muốn nhảy cẫng lên:
- Ôi thơm quá!
Mấy hôm rồi hắn chỉ ăn bánh bao với uống nước cầm hơi. Khổ muốn chết! Thế nhưng giờ có đồ ăn nóng hổi, mùi hành phi cùng rau thơm quyện với mùi thịt vừa chín tới làm Cơ Phượng như muốn bay lên mây.
Cơ Phượng há miệng, tự nhiên hướng về phía Tử Hạo:
- Aaaaa
Đút cho bổn Công chúa đi mà.
Tử Hạo rất bất đắc dĩ gắp thịt đút cho hắn.
Thôi được rồi, hắn là người mù.
Sư phụ dặn phải bảo vệ hắn, chăm sóc hắn. Hiện tại chiếu cố hắn thêm một chút cũng là chuyện đồ nhi ngoan nên làm.
Cơ Phượng ăn được đồ ăn ngon hắn mơ ước, thích thú đến híp cả mắt.
Sức ăn của hắn đúng là khiến Tử Hạo phải mở mang tầm mắt. Y biến ra đến đĩa thịt thứ ba rồi mà hình như Cơ Phượng vẫn chưa no lắm.
Hắn còn đang nhai dở một miệng đầy đồ ăn thì bỗng nhiên bên ngoài thị vệ ra lệnh:
- Dừng xe. Áp giải tam Công chúa vào địa lao!
Tử Hạo:
- Ngươi ăn nhanh lên.
Hắn còn chưa nhai xong, khổ sở nói:
- Chờ chút chờ chút!
Phía bên ngoài thị vệ đã vén màn che ở cửa xe ngựa sang một bên. Vào tích tắc đó, Tử Hạo thở dài, bất đắc dĩ niệm chú quyết.
Thị vệ cùng Cấm vệ quân bên ngoài lập tức đứng yên tại chỗ như bị ấn nút tạm dừng.
Cơ Phượng nhai xong miếng thịt, đưa tay ra chỗ Tử Hạo:
- Ngươi mau mau trói ta lại đi.
Tử Hạo không trả lời hắn, lại đút cho hắn một miếng thịt.
Cơ Phượng:?
Ơ?
- Còn ba miếng nữa. Ngươi cứ ăn hết đi đã.
Cơ Phượng chợt hiểu ra có lẽ Tử Hạo đã làm phép gì đó. Hắn vô cùng kinh hỉ, lại cảm động sắp rớt nước mắt:
- Lão đại thật lợi hại quá! Ngươi có muốn nhận đồ đệ không?
Tử Hạo nhìn hắn vẫn đang nhai nhồm nhoàm, thầm nghĩ đồ đệ của bản Tôn không có tướng ăn khó coi như vậy.
- Ta không nhận đồ đệ. Ngươi nhai nốt đi đã rồi hẵng nói.
Cơ Phượng hơi thất vọng rũ vai.
Tử Hạo thấy vậy thì đắn đo một chút mới bảo:
- Nhưng ta có thể dạy cho ngươi.
Người trước mặt y lại khôi phục vẻ mừng rỡ, vẫy đuôi há miệng chờ hắn đút nốt mấy miếng thịt.
Tử Hạo nhìn dáng vẻ này của hắn, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Ăn uống xong xuôi, Tử Hạo lại biến ra sợi dây thừng trói tay Cơ Phượng lại. Chỉ khác là sợi dây này xúc cảm mềm mại, buộc quanh cổ tay Cơ Phượng không có cảm giác đau đớn chút nào.
Xích sắt dưới chân hắn nhẹ tênh, va vào nhau kêu leng keng giống như nặng nề lắm.
- Được rồi, ngươi nhớ giả vờ một chút.
Cơ Phượng bật ngón cái:
- Ngươi yên tâm đi. Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng!
Tử Hạo giải pháp thuật, hai tên thị vệ liền túm hai bên vai áp giải Cơ Phượng xuống xe.
Hắn cũng rất biết phối hợp diễn, chân đi cà thọt, bộ dạng thất tha thất thểu của kẻ bị bỏ đói lâu ngày lại còn bị thương chưa khỏi. Ai nhìn vào cảnh này cũng thương hắn đến rớt nước mắt mất thôi.
Tử Hạo biến trở về bộ dạng của A Ngũ, theo đoàn binh lính đi về phía địa lao.
___