Đường Cẩn Viêm nghe tiếng rên vô cùng giả dối của người phụ nữ trước mặt, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
Thậm chí, rõ ràng biết những kẻ kia đã rời đi nhưng anh vẫn không chịu bảo cô dừng lại.
Hơn nữa, rõ ràng biết người phụ nữ này kêu giả dối đến thế mà anh lại có phản ứng đáng xấu hổ lạ thường.
Nào ngờ, câu nói tiếp theo của người phụ nữ này trực tiếp khiến không khí mờ ám hoàn toàn bị rối loạn.
Phát hiện ra người đàn ông trước mặt hình như đang cười, Cố Sênh Ca đỏ mặt nới lỏng cổ anh ta ra, bĩu môi cằn nhằn: “Cười cái gì mà cười, chưa nghe phụ nữ rên rỉ bao giờ à?”
Đường Cẩn Viêm định nói không phải chưa nghe bao giờ, mà là lần đầu tiên anh nghe thấy có người có thể rên rỉ kiểu thế này.
“Vẫn còn trinh à?”
Bị anh ta thình lình hỏi như vậy, Cố Sênh Ca cứng miệng đáp lại: “Trinh cái khỉ! Thiếu phụ đã kết hôn!”
Đã kết hôn?
Không hiểu vì sao nghe thấy cô đã kết hôn mà trong lòng Đường Cẩn Viêm lại buồn bực vô cớ.
Cảm giác này anh chưa từng có bao giờ.
Điện thoại trong túi Cố Sênh Ca rung lên, cô cầm lấy đưa lên tai.
Màn hình điện thoại soi rõ dung nhan kiều diễm của cô, khiến cho Đường Cẩn Viêm đứng cạnh nhất thời nhìn không rời mắt.
Không phải anh chưa từng gặp phụ nữ xinh đẹp, mà bởi vì người phụ nữ trước mặt này không hề giống với những cô gái lẳng lơ xinh đẹp anh từng gặp trước đây, đặc biệt là đôi mắt này, rõ ràng không hề trang điểm nhưng lại luôn toát lên vẻ mê hoặc.
Không phải cố tình ra vẻ quyến rũ mà là bản thân rất hấp dẫn người khác.
“Vi Vi, mình đến bây giờ đây, ừm, không cần lo lắng cho mình, đến ngày kinh nguyệt, bụng hơi đau chút thôi.”
Khi Cố Sênh Ca nói đến kinh nguyệt, ánh mắt của Đường Cẩn Viêm liền lướt xuống dưới, thấy cô mặc một chiếc váy ôm sát mông, bó sát đường cong mỹ miều của cô.
Cổ họng anh thắt lại.
Cố Sênh Ca phát hiện ánh mắt người đàn ông đang dán chặt vào mông mình, bất giác miệng khô khốc, vội vã kết thúc cuộc nói chuyện với Kỳ Vi Vi.
Cô cầm lấy điện thoại soi sáng khuôn mặt của người đàn ông, định trừng mắt lườm anh ta một cái.
Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, cô lập tức sững sờ.
Nửa khuôn mặt của người đàn ông trước mặt này toàn là máu…
Nhưng vẫn không thể che lấp đi được vẻ đẹp trai của khuôn mặt này, đặc biệt là đôi mắt, sao cứ có cảm giác rất quen thuộc, hình như đã thấy ở đâu rồi.
Nhưng không có thời gian thưởng thức ngoại hình của anh ta nữa, bởi vì khi cô nhìn xuống dưới xem, áo sơ mi trắng của anh ta đã bị nhuộm đỏ máu.
“Anh… rốt cục anh đắc tội với người nào? Sao họ lại ra tay ác độc với anh như vậy?”
Cố Sênh Ca vừa dứt lời, Đường Cẩn Viêm đã quay người đi.
Anh rút điện thoại từ trong túi ra gọi cho trợ lý Tần Xuyên.
“Tôi đang ở quán Bar Thượng Thành, lập tức đến đây đón tôi! Đừng thông báo cho ai hết!”
Nghe giọng điệu ra lệnh của anh, trực giác mách bảo cô, chắc chắn là anh đang gọi điện cho thuộc hạ.
Đợi anh kết thúc cuộc gọi, Cố Sênh Ca mới lên tiếng thăm dò: “Cái đó… Có cần giúp anh gọi 120 không? Tôi thấy anh bị thương khá nặng đó.”
(120: gọi cấp cứu bên Trung Quốc)
Không ngờ anh lại đáp một câu gọn lỏn: “Không chết được đâu.”
Shit!
Làm ơn mắc oán!
“Thế anh đợi tiếp đi, tôi đi đây, không ở lại cùng anh nữa.”
Dứt lời, không đợi người đàn ông trả lời, Cố Sênh Ca đi đến trước cửa.
Khi Đường Cẩn Viêm quay người lại chỉ nhìn thấy bóng lưng yêu kiều của cô.
Cố Sênh Ca rửa sạch máu trên tay và mặt, sau đó xịt nước hoa rồi mới đến quầy rượu tìm Kỳ Vi Vi.
Kỳ Vi Vi đã ngà ngà say, thấy Cố Sênh Ca quay lại, đầu tóc còn ướt nhẹp, trên chiếc váy bó sát còn vết máu, lập tức trợn tròn mắt.
“Kinh nguyệt của cậu dữ dội thế hả! Chảy nhiều máu đến thế!”