A… đầu sao lại đau thế này… Phương Hàn nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, đôi chân mày nhíu lại, một lượng thông tin khổng lồ không ngừng dung nạp vào não làm cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, muốn mở mắt ra mà không tài nào làm được. Thân thể này tên là Mộc Phương Chi, trưởng nữ của thừa tướng Mộc Lâm, mẫu thân là Đỗ Tương Nhạn, ái nữ của Hộ quốc tướng quân Đỗ Lân, sau khi hạ sinh nữ nhi được một năm thì mất, vì khúc mắc ở quá khứ mà người của hai phủ thừa tướng và hộ quốc tướng quân hầu như không qua lại với nhau, sau khi hiền thê mất được hơn hai năm thì thừa tướng thú đích nữ Triệu Lan của Thượng thư lại bộ Triệu Quý Mẫm vào cửa làm vợ kế, liền sau đó sinh thêm được một đôi long phượng thai là Mộc Lan Diễm và Mộc Bách Hàn, đến nay đều vừa được 13 tuổi, còn có mẫu thân của Mộc thừa tướng Mộc lão thái thái, trước nay đều một lòng hướng phật, không tham gia sự vụ trong phủ.
Trừ bỏ nội tổ mẫu và phụ thân vì đau nàng còn nhỏ bị mất mẫu thân mà sủng ái nàng tận xương, còn lại kế mẫu cùng muội muội đều ghét bỏ ghen tị với nàng, không ít lần ngoài mặt thì giả vờ yêu thương nhưng bên trong lại luôn tìm cách nói xấu, ngáng chân nàng, song ông trời không cho ai tất cả mà cũng không lấy đi của ai tất cả bao giờ, kế mẫu tuy rằng có người cha mưu mô đầy bụng, xảo quyệt như hồ ly nhưng lại không kế thừa được chút chân truyền nào, cũng chỉ là làm được chút thủ đoạn da lông đối với nàng, muội muội lại càng không cần nói tới, có mẫu thân như vậy dạy dỗ, đương nhiên, ngoài ghen tị nói mấy lời ghen ghét ra thì hầu như không làm được gì nàng, dù sao nàng ta vẫn còn là cô nương mới 13 tuổi, tâm kế không sâu, hai mẹ con nàng ta cuối cùng cũng không phải là người độc ác, trừ bỏ có chút ngốc với mấy thủ đoạn trạch đấu không lên nổi mặt bàn ra, chân chính muốn hại chết nàng hoàn toàn không có.
Ngoài ý muốn là, đệ đệ còn lại của nàng, không những không ghét bỏ ganh tị gì nàng lại còn hết sức bảo vệ, yêu mến nàng. Sau khi cập nhập thông tin về tướng phủ xong, đến lượt chút thông tin về thế giới bên ngoài, cũng không nhiều lắm, tuy nói thân thể này đã là một cô nương 16 tuổi, nhưng là một nữ tử trong khuê phòng, cũng không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, chỉ biết, triều đại này gọi là Sở Hiên triều, hoàng đế hiện tại là Sở Hình Diễm, đây là một triều đại mà Phương Hàn không thấy xuất hiện ghi chép trong sách sử nàng học ở trường học, có lẽ là một thế giới khác chăng?
Thêm nữa, người hôm nay xuất hiện trên giường nàng là Sở Hình Thiên, năm nay 20 tuổi, là Tam vương gia cùng mẹ với hoàng đế đương triều, là người mà Mộc Phương Chi này vô tình nhìn thấy vào ba năm trước khi hắn tiến đến phủ dự tiệc sinh thần phụ thân, liền nhất kiến chung tình, hạ quyết tâm không phải hắn sẽ không gả mà từ chối hết những đám đến nhà cầu thân, nàng ra sức theo đuổi cái mà nàng tự cho là chân ái kia nhưng hắn lại không những không động lòng lại còn thập phần ghét bỏ nàng, coi nàng như rác rưởi. Chuyện xảy ra sáng nay có lẽ không thoát khỏi liên quan đến vị gọi là kế mẫu kia rồi. Nghĩ đến đây, Phương Hàn, nay đã là Mộc Phương Chi đầu nhói một cái, toàn thân chảy mồ hôi lạnh khó khăn mở mắt.
“A, đại tiểu thư tỉnh rồi!”. Tiếng nha hoàn gọi là Xuân Trúc nọ vui mừng vang lên.
Mộc Phương Chi đưa mắt suy yếu nhìn xung quanh, chỉ thấy người gọi là phụ thân cùng tổ mẫu nàng đồng loạt dùng cặp mắt lo âu gắt gao nhìn nàng, ngồi ở ghế bên cạnh giường là một vị lão nhân mặc y phục thái y màu xanh lục đang chậm rãi đưa tay bắt mạch lại cho nàng, vị này chắc có lẽ là Lưu thái y mà trước khi nàng vừa ngã xuống nghe phụ thân nói rồi. Bắt mạch một hồi, Lưu thái y không nhanh không chậm đưa tay vuốt vuốt chòm râu dưới cằm rồi nói.
“Đại tiểu thư quý phủ mạch tượng rối loạn, nghe ra có vẻ là trúng một loại mê dược tên gọi là m Hoàn dược, loại này nếu người nào trúng phải một lượng lớn có khả năng sẽ ngủ luôn không tỉnh dậy, trong hôn mê mà từ từ đi luôn, may mắn lượng mê dược tiểu thư đây trúng phải chưa đến mức quá nhiều nên mới chỉ có tác dụng làm cho bất tỉnh. Lão phu ở đây có một phương thuốc, dùng nó khoảng năm sáu lần, sau đó lại dùng nhân sâm bồi dưỡng lại, tin rằng qua một đoạn thời gian ngắn, nàng sẽ hoàn toàn hồi phục.”
Nghe đến mê dược này có khả năng chết người, Mộc thừa tướng cả kinh, sau đó lại nghe đến đại nữ nhi của mình trúng độc nhưng may không nặng liền thở nhẹ trong lòng một hơi. Mộc lão thái thái bên cạnh không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngón tay không ngừng lần chuỗi phật châu, miệng niệm A di đà phật liên tục. May mắn, may mắn a, lần này cháu gái bảo bối không sao, không thôi bà chỉ có cách làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mà sau này trăm tuổi xuống dưới kia nếu có gặp con dâu lớn cũng không biết ăn nói thế nào, sau đó quay người cảm kích nhìn Lưu thái y một cái, liền gấp gáp căn dặn ma ma đứng bên cạnh.
“Đa tạ Lưu thái y chữa trị cho tiểu nữ. Dương ma ma, mau đem phương thuốc Lưu thái y viết đi lấy rồi sắc cho đại tiểu thư, mau mau một chút!”
. . . . .
Vừa tiễn Lưu thái y về, lão thái thái cùng thừa tướng liền ngồi ngay tại chính viện của An Lạc viện nghe báo cáo kết quả điều tra. Hạ nhân trong phủ năng lực làm việc trước nay luôn có hiệu suất cao không ngờ, lúc này một lão nhân nhìn bề ngoài khoảng hơn 40 tuổi bộ dáng là quản gia đứng lên, hai tay nâng cao một gói bột đưa cho thừa tướng, nói.
“Bẩm lão gia, gói bột này lão nô trong lúc lục soát Kim Chi viện tìm thấy trong phòng của nhị tiểu thư....”
“Ngươi nói láo! Là ngươi… ngươi cấu kết với tỷ tỷ, bỏ cái gói này trong phòng ta hòng hãm hại. Điêu nô đáng chết!”
Mộc Lan Diễm vừa nghe xong liền bật người lên la lớn, khuôn mặt trắng bệch, ngón tay run run chỉ trên người quản gia nọ.
“Lan nhi, ngồi im. Ở đây là chỗ con có thể lớn tiếng sao?” . Mộc thừa tướng trừng mắt về phía nhị nữ nhi của mình sau đó ra hiệu cho tiếp tục. “Tường quản gia, ngươi nói tiếp!”
“Dạ, lão gia. Lão nô liền đem cho lão Lục là người rành rẽ về hương liệu vật dược kiểm tra, chứng thực vật này gọi là m Hoàn dược của người Tây vực, ban đầu có tác dụng dùng làm thuốc mê cho gia súc chưa được thuần hóa trong tộc, đặc biệt là ngựa, sau có người có chút tâm tư điều chế lại làm thành m Hoàn dược, là mê dược chuyên dùng trong những việc mờ ám của người giang hồ.”