• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thư Ý bận rộn chuyện của công ty xong vội vã tới bệnh viện. Nghĩ tên nhãi ranh Cẩn Ngôn kia ở bệnh viện cũng không có ăn được món gì ngon, liền đi một chuyến tới Kim Quảng Nguyên, mua một ít canh bỗ dưỡng cùng mấy món ăn sáng thanh đạm.

Nhưng khi anh cầm hộp đồ ăn mở cửa phòng bệnh ra, trong phòng lại vắng vẻ không một bóng người, tìm y tá hỏi, nghe nói cậu đã đi thăm một bệnh nhân khác. Lý Thư Ý vừa nghe mày liền nhíu lại, tên nhãi ranh bộ dạng thê thảm đến sống dỡ chết dỡ, còn dám chạy lung tung.

Y tá nhìn thấy mặt Lý Thư Ý lộ vẻ không vui, vội vàng báo lại số phòng, còn chỉ dẫn cụ thể ở tầng nào lầu nào. Lý Thư Ý nói cảm ơn, buông hộp đồ ăn trong tay xuống chuẩn bị đi bắt người.

Ở bên này Cận Ngôn vẫn chưa biết đại họa sắp ập xuống đầu, còn giúp Bạch Hạo đi khuyên người, mà người đó không ai khác chính là tiểu thiếu gia Tống Tư Nhạc của Tống gia.

Nói thật thì Tống Tư Nhạc không có chịu bất kì thương tổn nào, ba hắn vẫn còn đó chưa có chết đâu, mấy cô chị gái của hắn làm gì dám xử hắn.

Hắn là con trai độc nhất mà Tống Phú Hoa thật vất vả mới cầu được, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, đùng một cái trong nhà xảy ra biến cố, còn bị bắt cóc dọa cho tâm thần rối loạn, lúc này hắn đang nằm ở trên giường bệnh mà nháo, nói mình không muốn ăn.

Bạch Hạo vốn không phải là một người có kiên nhẫn, nhưng đối phương lại là Tống Tư Nhạc cho nên hắn lấy hết bình tĩnh cầm chén đưa đến trước mặt Tống Tư Nhạc nói: “Ăn cháo mau lên.”


Khóe mắt Tống Tư Nhạc hồng hồng, dường như muốn khóc, vẫn còn muốn tiếp tục nháo, lại nhìn thấy biểu tình không kiên nhẫn của Bạch Hạo, liền hít hít cái mũi, trề môi nói: “Vậy anh đút cho em ăn đi.”

Khuôn mặt Bạch Hạo trầm xuống, thấp giọng nói: “Không được nghịch ngợm.”

Lúc này Tống Tư Nhạc thật sự không dám náo loạn, lắc lắc khuôn mặt xinh đẹp, ngoan ngoan nhận lấy chén cháo bắt đầu ăn.

Cận Ngôn ngồi ở trên sô-pha khuyên hết nữa ngày cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn dùng lời nghiêm túc nói: “Tống thiếu gia cậu phải ăn cơm nhiều vào nha, thân thể cậu vốn dĩ đã không tốt, không ăn cơm đúng bữa sao được! Cậu xem tôi khỏe mạnh thế này, một bữa ăn ít nhất cũng phải ba chén!”

Bạch Hạo nghe giọng nói tràn đầy năng lượng của cậu, xoay người nhìn lại thấy cậu mặt mũi bầm dập, tay còn treo trên cổ, nhíu mày hỏi: “Vết thương của em không sao chứ?”

Cận Ngôn nghe thấy Bạch Hạo hỏi mình, hận không thể nhảy dựng lên đánh một bộ quyền, liên thanh đáp: “Không có việc gì không có việc gì! Thiếu gia em vẫn khỏe mà!”

Tống Tư Nhạc nghe hai người bọn họ nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Cận Ngôn liếc mắt một cái, trên mặt không còn sự kiêu ngạo và tùy hứng như khi nói chuyện với Bạch Hạo, có một chút thờ ơ cùng đề phòng. Trên thế giới này hắn ghét nhất chính là ba người chị gái kia, nhưng mà so với chán ghét Cận Ngôn vẫn không bằng một phần mười.

Lần này hắn bị bắt cóc, là Cận Ngôn liều mạng cứu hắn, hắn lại chỉ cảm thấy tiếc nuối, nếu mấy tên bắt cóc đó tàn nhẫn một chút, đem Cận Ngôn đánh chết luôn có phải hay hơn không.

Đương nhiên hắn cũng không ngu ngốc, suy nghĩ đó tuyệt đối không thể hiện ra bên ngoài.

Tống Tư Nhạc cúi đầu ăn cháo, đột nhiên ho khan lên, giây tiếp theo mặt đỏ bừng bừng, tay run đến độ cầm chén không nỗi. Bạch Hạo nghe tiếng ho của hắn lập tức quay người lại, đón lấy cái chén từ trong tay hắn, vỗ nhẹ lưng dạy dỗ: “Ăn chậm một chút.”

Ở bên cạnh Cận Ngôn cũng vội vàng đứng dậy dùng cái tay không bị thương rót một ly nước, nhưng mà đi đứng lại động đến vết thương trên người, đau đến độ cậu nhe răng trợn mắt. Nước còn chưa kịp đưa qua, cửa phòng đột nhiên bị gõ lên hai cái, sau đó cũng không đợi người bên trong trả lời, người nọ đã đẩy cửa đi vào.

Lý Thư Ý đứng ở cửa, thấy trên giường một kẻ ho một kẻ vỗ lưng, bên cạnh còn có một tên bưng ly nước ánh mắt trông mong mà nhìn. Cậu thậm chí còn không chào hỏi anh, Lý Thư Ý tức giận giơ tay nói với Cận Ngôn: “Đến đây.”

Cận Ngôn đặt ly nước xuống, đi qua chột dạ hỏi: “Chú Lý sao chú lại tới đây?” Bạch Hạo ở bên cạnh cũng lập tức đứng dậy, cung kính lên tiếng: “Chú Lý.”. Ngay cả Tống Tư Nhạc ở trên giường cũng ngồi ngay ngắn chào hỏi.

Lý Thư Ý nhìn Bạch Hạo tùy ý gật đầu, đối với Tống Tư Nhạc một ánh mắt cũng không cho hắn, lập tức bắt lấy cổ Cận Ngôn đem cậu xách đi ra ngoài, giọng nói lạnh lùng mắng: “Ai cho em đi xuống giường?”

Cận Ngôn rên rỉ đau đớn, liên tục cầu xin Lý Thư Ý buông tha, thậm chí quay đầu tạm biệt Bạch Hạo cũng không được.

Bạch Hạo nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo.

Tống Tư Nhạc ở bên cạnh không chút hứng thú mà nói: “Chú Lý này của nhà anh, trước nay đều không đem người ta để vào mắt.”

Bạch Hạo không nói lời nào, Tống Tư Nhạc nhỏ giọng thì thầm: “Khó trách cậu của anh lại không thích anh ta.”

Bạch Hạo cảnh cáo mà nhìn hắn một cái, Tống Tư Nhạc lại khó hiểu nói: “Quan hệ giữa anh ta với Cận Ngôn hình như không tồi, tại sao chứ?” Lời còn chưa nói hết nhưng Bạch Hạo lại hiểu rõ ý tứ của hắn, Tống Tư Nhạc là muốn ám chỉ người như Lý Thư Ý nên coi thường một kẻ như Cận Ngôn mới đúng.

“Mấy năm anh ra nước ngoài Cận Ngôn đều đi theo bên người anh ta làm việc.”

Tống Tư Nhạc bĩu môi: “Xem ra Cận Ngôn cũng không hẳn là ngu ngốc, biết khi nào nên nịnh nọt ai mới đúng.”

Bạch Hạo bởi vì những lời này mà gương mặt lạnh lẽo đi, Tống Tư Nhạc cũng nhanh chóng chuyển đề tài, thương lượng với Bạch Hạo chuyện sắp tới của nhà hắn. Dù sao hắn cũng không quan tâm Cẩn Ngôn nịnh hót ai, chỉ cần trong lòng Bạch Hạo có khoảng cách với Cận Ngôn, hai người không có thân mật như hồi còn nhỏ, chỉ vậy thôi là hắn đã đạt được mục đích rồi.

Lý Thư Ý xách Cận Ngôn về phòng bệnh, lại gọi bác sĩ tới đem cậu đi kiểm tra toàn thân trên dưới một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, sắc mặt mới tốt hơn một chút.

Cận Ngôn cợt nhã mà thò tay lại gần: “Chú Lý chú yên tâm đi em không có sao đâu.” Nói rồi định giơ cánh tay không bị thương lên, muốn tạo dáng như một thủy thủ mạnh mẽ. Lý Thư Ý lạnh lùng liếc nhìn qua, cậu lại ngượng ngùng buông tay mà ngồi xuống.

Lý Thư Ý hỏi: “Em qua đó làm gì?”

Cận Ngôn do dự đáp: “Em chính là muốn đi xem Tống thiếu gia có ổn không.....”

Lý Thư Ý liếc nhìn cậu một cái, lạnh lùng cười nói: “Em là đi xem Tống thiếu gia, hay là đi xem Bạch thiếu gia?”

Cận Ngôn sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần thiếu chút nữa đã từ trên giường nhảy dựng lên, lắc đầu lắp bắp nói: “Em em em.... Đến xem đến xem..........”

Lý Thư Ý nhìn mặt cậu đỏ như mông khỉ, quả thực muốn cạy đầu cậu ra xem bên trong chứa cái gì. Cậu vì cứu Tống Tư Nhạc mất đi nữa cái mạng, nhiều ngày như vậy, không thấy có ai tới chiếu cố cho cậu, cậu giống như một tờ báo bị hỏng trở thành thứ rác rưởi, đem ném vào bệnh viện cái là xong. Còn cậu thì sao, vết thương vừa đỡ một chút đã vội vàng chạy tới bên người Bạch Hạo, nhưng nghĩ lại hình ảnh vừa rồi mà xem, có ai để tâm tới cậu đâu?

Lý Thư Ý bị Cận Ngôn làm cho tức đến mức đau dạ dày, nhìn Cận Ngôn hận không thể rèn sắt thành thép mà nói: “Em chính là cái đồ hèn nhát.” Mắng người xong, lại không đành lòng nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng của ai kia, lấy hộp đồ ăn nhét vào trong lòng ngực cậu, tự mình đi đến bên cửa sổ hút thuốc.

Mấy ngày nay Cận Ngôn ỏ bệnh viện vốn chỉ ăn toàn canh suông sớm đã thèm đến không nhịn được, vừa nhìn thấy là đồ hộp của Kim Quảng Nguyên đôi mắt ‘phựt" một cái liền sáng lên.

Cậu cũng không có khách khí với Lý Thư Ý, mở hộp ra bắt đầu ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa lầm bầm: Canh này nhiều rau tươi rất ngon miệng, thịt kia tẩm vị vừa mềm vừa dai........

Lý Thư Ý bị cậu ồn ào đến đau đầu, xoay người muốn mắng cậu, nhưng nhìn thấy bộ dạng cậu ăn uống vui vẻ mặt mày hớn hở lại có chút buồn cười, phiền muộn trong lòng vơi đi một nữa.

Anh chính là thích nhìn bộ dạng tràn đầy sức sống này của Cận Ngôn, cậu vẫn cứ như một đứa trẻ, bất luận gặp chuyện gì cũng đều không oán hận không nhục chí, mỗi ngày đều hạnh phúc, cuộc sống của cậu vẫn đơn giản và tươi sáng như thế.

Lý Thư Ý đi qua tàn nhẫn mà sờ đầu của cậu, mặt của Cận Ngôn thiếu chút nữa bị ấn vào trong hộp cơm, chờ cậu ủy khuất mà ngẩng đầu lên, Lý Thư Ý mới thu hồi nụ cười trên mặt, dạy dỗ: “Sau này không được tham dự vào chuyện của Tống gia.”


Vẻ mặt Cận Ngôn khó xử: “Nhưng mà........”


Lý Thư Ý biết cậu muốn nói gì, ngắt ngang lời cậu: “Bạch Hạo phân phó cũng không được.” Chuyện của Tống gia thật sự rất phức tạp, Cận Ngôn tính là gì. Lại còn có, Bạch Hạo hắn là cái gì chứ? Đúng, hiện tại ở Bạch gia hắn cũng được coi như là hậu bối nổi bật, nhưng mà hiện giờ hắn có thể động đến vài phần quyền lực của Bạch gia sao? Hắn muốn bảo hộ Tống Tư Nhạc là chuyện của hắn, Cận Ngôn chỉ là một người bình thường, không cần phải đem cậu ra làm bia đỡ đạn cho người khác.


Cận Ngôn biết Lý Thư Ý là vì tốt cho mình, yên lặng gật gật đầu. Nhưng mà ở trong lòng cậu lại trộm nghĩ, nếu thiếu gia muốn cậu làm cái gì, cậu liền làm cái đó, dù cho cậu có lên núi đao xuống biển lửa cũng vẫn sẽ đi làm.


(Ngu ngốc, ta cho hắn ngược chết mi đi Cận Ngôn ngu ngốc...aaaaaa...)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK