Tại cung Ngọc Ly hoa lệ, nơi Thanh Khâu ẩn sâu trong núi hiểm, giấu mình sau thác nước cao nhất thiên hạ, không khí luôn phủ đầy tia ánh sáng thiên đạo ưu ái ban tặng, đầy hy vọng và tin tưởng.
Mộc Tranh nãy giờ yên lặng, miệng treo nụ cười hòa ái, nàng muốn xem xem, sự việc phát triển đến như thế nào. Có lẽ vì Nhạc Hồ nương nương hết kiên nhẫn xem tiếp nên gọi người, nàng nghe liền hiểu, người đang muốn đưa Nghiêu Phong vào. Thế là rốt cuộc cũng được thăm bệnh rồi, nàng mở cờ trong bụng, bên môi phảng phất ánh cười đắc ý dấu giếm. Làm ơn nàng nào dám cười to, lỡ Lục Quan tính tình hung dữ kia thấy, còn không cho nàng một chưởng đánh chết tươi sao. Chỉ là nàng che dấu được mọi người nhưng cũng không lọt ngoài ánh mắt của Dạ Hiên chủ thượng mưu mô kia.
Mọi người trong điện lại khẽ thở hắt, Hắc hồ được nhốt trong lồng sắt đen nhỏm, cả cái lồng bự được đặt trên bàn gỗ thấp, tiếng cót két theo bánh xe gắn dưới bệ đỡ lê lết bị người đẩy vào, bên trong lồng, hồ ly không còn hóa lại hình người, tuyền một màu đen tăm tối, đôi mắt đỏ rực, lông tóc ánh lên sắc tối rợn người, đôi tay vuốt nhọn bấu vào khung sắt, hàm răng kèn cựa rít qua từng kẽ, trên đầu ngoài đôi tai dài còn mọc hai sừng tựa trưng cho tà yêu độc ác, bao bọc lấy nó là màn sương màu đen đầy oán khí.
Lúc này, toàn bộ những hồ ly từng quen biết Hắc Hồ đều không hẹn cùng rét run, hình ảnh dữ tợn khát máu này, còn là một Nghiêu Phong cười đùa phóng khoáng hay bi bô chơi đùa với đám tiểu hồ ly bên rừng trúc sau núi không. E là không, hắn đã bị oán niệm xâm chiếm toàn bộ, mất hết ý thức, cả đồng bạn cũng tấn công, sự thật này quả thật đau lòng khôn xiết.
- Nhạc Hồ nương nương, người đã dẫn đến, lúc nãy thuộc hạ nghe bên ngoài Lục Quan muốn trị tội Mộc nha đầu, e là ngài hiểu lầm rồi. Tại hạ là muốn xin Nhạc Hồ nương nương thỉnh nha đầu tới cùng tại hạ nghiên cứu Nghiêu Phong rốt cuộc bị trúng tà hay trúng độc, còn phải chữa trị vết thương cho mấy hồ nhân trong tộc. Bọn họ bị cào trúng không nhẹ đâu.
- Hả?
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lão nhân cùng vào với lồng sắt kia, đại sư Quân Thụy, là Luyện dược sư duy nhất của Thanh khâu. Lão tròn mắt nhìn quanh một chập mới dừng lại, cười híp kính nể nhìn lên Nhạc Hồ nương nương.
- Sao có thể như vậy? Nhân tộc kia còn đang chờ trị tội, có lý nào lại tham gia chẩn trị, lỡ như nàng trị hỏng, lão Quân gia, ngài chịu trách nhiệm sao?
- Cái gì với cái gì? Năng lực, phẩm hạnh của nàng tới đâu, dược sư như ta còn chưa nói gì, ngươi là tép riu gì mà đôi co ở đây.
- Ngài..
Quân Thụy quay phắt đầu, nhìn chòng chọc vào Lục Quan cũng đang hừng hực lửa giận đối diện. Nực cười, suốt mười ngày nửa tháng chung đụng, kể từ lúc từ miệng Lục nha đầu biết được Mộc nha đầu tinh thông y lý, lão bèn thử nàng, thử tới thử lui, trải qua thử thách bao lần, mất bao nhiêu dược liệu quý hiếm, đối với kiến thức của nàng, lão phải cam bái hạ phong, đâu đến lượt một Lục Quan hành pháp nho nhỏ chất vấn tại đại điện này.
Hai bên lại giương cung bạt kiếm, Nhạc Hồ nương nương vạch đen giấu diếm chạy dọc trán ngài, nàng e hèm hai tiếng, chẳng lẽ bình thường do nàng dễ nói chuyện nên ai cũng không xem ra gì sao. Nàng ngưng mắt, hơi tức giận nhìn xuống:
- Yên lặng!
Tất cả đều ngưng tranh luận, hướng nương nương hơi hơi cúi đầu nhận lỗi. Mặc dù nương nương thông tình đạt lý nhưng cũng không dễ bị người dưới khinh rẻ uy quyền. Chờ một lúc ai nấy đều biết điều chờ nàng phân xét, Nhạc Hồ nương nương nhìn về hướng Mộc Tranh, ân cần nhờ vả:
- Nha đầu, xem thử đi..
Hả, có nhiêu đó sao. Đến lượt Mộc Tranh ngơ ngác nhìn, nàng không khỏi nghiêng nhẹ đầu nghĩ thầm:
- Không phải chứ, ngài trực tiếp vậy sao? Lời trách cứ hay an ủi gì cũng không thèm diễn một chút sao? Cũng đúng, quả là phong phạm của người bề trên, lời nói ít, nhưng trọng lượng không nhẹ. Nương nương, người thật lợi hại a. Nhìn Lục Quan bên kia, còn không biết có bao nhiêu cay cú. Ha ha ha thực muốn cười to mà.
Kèm theo ý nghĩ xấu xa là cái nhìn vô cùng đắc ý, không còn giấu diếm một chút nào mà phóng thẳng tới gương mặt trợn trừng đầy vẻ không cam tâm của Lục Quan hành pháp, hắn vô cùng không phục can ngăn:
- Nương nương, sao lại như vậy? Rõ ràng các nàng vô cùng đáng nghi, đám thuộc hạ tra được nàng vô cớ thăm dò khắp mọi ngõ ngách của Thanh khâu chúng ta, hằng ngày còn hái dược liệu sau núi, cả ngày gõ gõ dã dã, còn không biết đang chế tạo độc dược gì, ngài sao có thể cái gì cũng không tra đã tin tưởng nàng như vậy?
- Lục Quan, ngươi đâu lắm lời như vậy chứ? Những lúc đó ta đều biết, chính ta nhờ nàng giúp đỡ điều chỉnh mấy phương thuốc nên nàng mới tìm dược liệu, chứ nàng mất hết nguyên lực.. e hèm.. thì làm sao luyện đan gì được, ngươi bớt nghi thần nghi quỷ đi.
Quân Thụy nhịn không được la lối phân trần giúp Mộc Tranh, giữa chừng còn đằng hắng liếc bọn Phan Ngọc vì lỡ tiết lộ chuyện của nàng, rồi nhìn lại Mộc Tranh, thấy nàng cũng chẳng để tâm, nàng đang di chuyển lại gần lồng sắt.
Mộc Tranh một thân y phục hồng phấn xinh xắn, từ trong bọc lấy ra túi vải đựng ngân châm, hơi nheo mắt đến gần sát Hắc hồ, cũng chẳng sợ hại ánh mắt đỏ rực khát máu đang nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, mà thi châm. Châm đương nhiên cũng không phải trực tiếp dùng tay đâm xuống, nàng là vận dụng lực cổ tay phóng vào vài huyệt đạo trên ngực, trên mu tay trái và trên trán của Hắc hồ mà phóng tới. Mặc dù mất nguyên lực nhưng lực tay cũng không quá yếu ớt, việc này nàng vẫn làm được.
Mộc Tranh liếc nhìn Dạ Hiên, chàng hiểu ý, tiến gần đến nàng, truyền nguyên lực của mình vào thân thể nàng, giúp nàng vận lực theo ngân châm thăm dò lục phủ ngũ tạng của Hắc Hồ. Một luồng khí màu đỏ truyền từ thân thể Dạ Hiên sang Mộc Tranh, được nàng vận dụng bí pháp do sư phụ dạy dỗ hóa thành nguồn lực của bản thân, theo ba con đường nàng tạo ra từ ngân châm, xâm nhập vào từng tế bào cơ thể Hắc Hồ.
Qua thời gian uống tách trà, vành tai của cả hai đều thấm đượm mồ hôi, mắt mày nhắm chặt, nhăn nhúm vì mất sức. Mộc Tranh nhằm lúc cả hai không chịu nỗi nữa, miệng lẩm nhẩm chữ thu, Dạ Hiên liền buông tay, Mộc Tranh cũng thu châm, hai người lui về sau hai bước, hơi lảo đảo muốn ngã, liền từ đằng sau được người đỡ.
Phan Ngọc đỡ được Mộc Tranh, Thiên Trú đỡ Dạ Hiên, phối hợp lần đầu nhưng cũng ăn ý vô cùng. Chỉ là khi nhìn lại, cả bốn người đều ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Đúng là thú vị, nhất là Thiên Trú, đại hán to khỏe lại đi đỡ lấy một nam nhân trưởng thành khác, nhìn sao cũng thấy kì lạ.
Nhưng nếu chú ý kĩ sẽ thấy, ngoài gượng gạo, Mộc Tranh và Dạ Hiên vội nhìn nhau, không dám tin sức lực trong cơ thể Hắc hồ kinh khủng như vậy, suýt nữa cả hai bị phản vệ hộc máu mà chết, Dạ Hiên còn đỡ, chàng dù sao nguyên lực vốn dĩ tràn đầy, tĩnh dưỡng vài ngày hẳn không sao. Nhưng Mộc Tranh, nàng mặt cắt không còn giọt máu, yếu ớt không khỏi thầm tự giễu:
- Nhìn đi nhìn đi, cái cơ thể muốn đứt hơi bất kì lúc nào nhưng không biết nặng nhẹ xen vào chuyện của người khác, nàng đúng là chê bản thân sống lâu mà.
- Sao rồi nha đầu?
Tiếng nói lo lắng nóng lòng của Quân Thụy vang lên, đánh vỡ dòng suy nghĩ của nàng, cùng phá tan bầu không khí có phần ngượng ngùng, Mộc Tranh tằng hắng một chút, cho túi ngân châm vào ống tay áo, rồi chậm chạp nâng mắt nhìn lại Quân Thụy, lời nói vô lực:
- Nát bét cả rồi, lục phũ ngủ tạng hoàn toàn không còn thứ gì. Cơ thể đã bị cắn nuốt trở thành thứ hình dáng kì lạ màu đen tuyền đầy gân sần sùi không hề có sự sống nhưng sức lực mãnh liệt. Thứ này chỉ có quái thú cổ xưa hơn mấy ngàn năm trước mới tồn tại, vì chúng khát máu và hung tợn có thể nuốt chửng mọi sinh mệnh bằng cách thức ghê tởm và độc ác nhất, một mảnh xương cũng không tha, cho đến khi máu đỏ lênh láng không còn một giọt, chúng mới ngừng lại.
Tại đại điện, một mảnh vắng lặng. Hắc hồ bên trong lồng sắt, nghe như hiểu lời Mộc Tranh, gào thét một tiếng, âm thanh lớn đến mức muốn đánh vỡ từng mảnh lưu ly. Mọi người không hẹn cùng nhìn nó, đủ mọi tư vị hiện hữu trên gương mặt từng người, có khiếp sợ, có bình tĩnh, cũng có bất khả tư nghị, hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Mộc Tranh.
Thứ kinh khủng mà Mộc Tranh nói, còn không phải là Quái thú hung tàn cách đây mấy ngàn năm đi, là oán niệm sinh ra từ sự ganh ghét đố kỵ lẫn nhau của các chủng tộc trong thiên hạ. Nhưng chúng không phải đã sớm bị Ngũ đại thượng thần trung cổ nhốt tại Hoang Vực sao. Ma Giới đang canh giữ, không thể chạy đến Thanh Khâu làm loạn được.
- Nương nương, hẳn là người cảm thấy kì lạ. Nhưng chỉ cách đây vài tháng, ở nhân giới, chúng ta cũng gặp Quái thú như vậy, chính là một con đầu rắn mình hổ đuôi kì lân, vô cùng hung hăng dữ tợn, pháp lực vô song. Hắc Hồ cũng không ngoại lệ, có khác chỉ là sức mạnh dường như không bằng mà thôi.
- Không nha đầu, nếu thực như vậy, Hắc Hồ không mạnh bằng nhưng luận trí tuệ, hơn hẳn mấy chục con kia cộng lại.
Như vậy chẳng lẽ, mọi người không hẹn lại nhìn chằm chằm Hắc Hồ giờ này không còn vẻ hung tàn gào bừa như lúc nãy, nó yên lặng, nhìn thẳng vào mắt Mộc Tranh gần đó, bên cái miệng gớm giếc thế mà ánh lên nét cười, vô cùng giễu cợt.
- Không hay, chẳng lẽ bị gài bẫy rồi?
Mộc Tranh nhịn không được nghĩ thầm trong lòng khi nhìn thấy Hắc Hồ cười với mình. Nhưng ruốt cuộc là bẫy rập thế nào.
Mộc Tranh nãy giờ yên lặng, miệng treo nụ cười hòa ái, nàng muốn xem xem, sự việc phát triển đến như thế nào. Có lẽ vì Nhạc Hồ nương nương hết kiên nhẫn xem tiếp nên gọi người, nàng nghe liền hiểu, người đang muốn đưa Nghiêu Phong vào. Thế là rốt cuộc cũng được thăm bệnh rồi, nàng mở cờ trong bụng, bên môi phảng phất ánh cười đắc ý dấu giếm. Làm ơn nàng nào dám cười to, lỡ Lục Quan tính tình hung dữ kia thấy, còn không cho nàng một chưởng đánh chết tươi sao. Chỉ là nàng che dấu được mọi người nhưng cũng không lọt ngoài ánh mắt của Dạ Hiên chủ thượng mưu mô kia.
Mọi người trong điện lại khẽ thở hắt, Hắc hồ được nhốt trong lồng sắt đen nhỏm, cả cái lồng bự được đặt trên bàn gỗ thấp, tiếng cót két theo bánh xe gắn dưới bệ đỡ lê lết bị người đẩy vào, bên trong lồng, hồ ly không còn hóa lại hình người, tuyền một màu đen tăm tối, đôi mắt đỏ rực, lông tóc ánh lên sắc tối rợn người, đôi tay vuốt nhọn bấu vào khung sắt, hàm răng kèn cựa rít qua từng kẽ, trên đầu ngoài đôi tai dài còn mọc hai sừng tựa trưng cho tà yêu độc ác, bao bọc lấy nó là màn sương màu đen đầy oán khí.
Lúc này, toàn bộ những hồ ly từng quen biết Hắc Hồ đều không hẹn cùng rét run, hình ảnh dữ tợn khát máu này, còn là một Nghiêu Phong cười đùa phóng khoáng hay bi bô chơi đùa với đám tiểu hồ ly bên rừng trúc sau núi không. E là không, hắn đã bị oán niệm xâm chiếm toàn bộ, mất hết ý thức, cả đồng bạn cũng tấn công, sự thật này quả thật đau lòng khôn xiết.
- Nhạc Hồ nương nương, người đã dẫn đến, lúc nãy thuộc hạ nghe bên ngoài Lục Quan muốn trị tội Mộc nha đầu, e là ngài hiểu lầm rồi. Tại hạ là muốn xin Nhạc Hồ nương nương thỉnh nha đầu tới cùng tại hạ nghiên cứu Nghiêu Phong rốt cuộc bị trúng tà hay trúng độc, còn phải chữa trị vết thương cho mấy hồ nhân trong tộc. Bọn họ bị cào trúng không nhẹ đâu.
- Hả?
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lão nhân cùng vào với lồng sắt kia, đại sư Quân Thụy, là Luyện dược sư duy nhất của Thanh khâu. Lão tròn mắt nhìn quanh một chập mới dừng lại, cười híp kính nể nhìn lên Nhạc Hồ nương nương.
- Sao có thể như vậy? Nhân tộc kia còn đang chờ trị tội, có lý nào lại tham gia chẩn trị, lỡ như nàng trị hỏng, lão Quân gia, ngài chịu trách nhiệm sao?
- Cái gì với cái gì? Năng lực, phẩm hạnh của nàng tới đâu, dược sư như ta còn chưa nói gì, ngươi là tép riu gì mà đôi co ở đây.
- Ngài..
Quân Thụy quay phắt đầu, nhìn chòng chọc vào Lục Quan cũng đang hừng hực lửa giận đối diện. Nực cười, suốt mười ngày nửa tháng chung đụng, kể từ lúc từ miệng Lục nha đầu biết được Mộc nha đầu tinh thông y lý, lão bèn thử nàng, thử tới thử lui, trải qua thử thách bao lần, mất bao nhiêu dược liệu quý hiếm, đối với kiến thức của nàng, lão phải cam bái hạ phong, đâu đến lượt một Lục Quan hành pháp nho nhỏ chất vấn tại đại điện này.
Hai bên lại giương cung bạt kiếm, Nhạc Hồ nương nương vạch đen giấu diếm chạy dọc trán ngài, nàng e hèm hai tiếng, chẳng lẽ bình thường do nàng dễ nói chuyện nên ai cũng không xem ra gì sao. Nàng ngưng mắt, hơi tức giận nhìn xuống:
- Yên lặng!
Tất cả đều ngưng tranh luận, hướng nương nương hơi hơi cúi đầu nhận lỗi. Mặc dù nương nương thông tình đạt lý nhưng cũng không dễ bị người dưới khinh rẻ uy quyền. Chờ một lúc ai nấy đều biết điều chờ nàng phân xét, Nhạc Hồ nương nương nhìn về hướng Mộc Tranh, ân cần nhờ vả:
- Nha đầu, xem thử đi..
Hả, có nhiêu đó sao. Đến lượt Mộc Tranh ngơ ngác nhìn, nàng không khỏi nghiêng nhẹ đầu nghĩ thầm:
- Không phải chứ, ngài trực tiếp vậy sao? Lời trách cứ hay an ủi gì cũng không thèm diễn một chút sao? Cũng đúng, quả là phong phạm của người bề trên, lời nói ít, nhưng trọng lượng không nhẹ. Nương nương, người thật lợi hại a. Nhìn Lục Quan bên kia, còn không biết có bao nhiêu cay cú. Ha ha ha thực muốn cười to mà.
Kèm theo ý nghĩ xấu xa là cái nhìn vô cùng đắc ý, không còn giấu diếm một chút nào mà phóng thẳng tới gương mặt trợn trừng đầy vẻ không cam tâm của Lục Quan hành pháp, hắn vô cùng không phục can ngăn:
- Nương nương, sao lại như vậy? Rõ ràng các nàng vô cùng đáng nghi, đám thuộc hạ tra được nàng vô cớ thăm dò khắp mọi ngõ ngách của Thanh khâu chúng ta, hằng ngày còn hái dược liệu sau núi, cả ngày gõ gõ dã dã, còn không biết đang chế tạo độc dược gì, ngài sao có thể cái gì cũng không tra đã tin tưởng nàng như vậy?
- Lục Quan, ngươi đâu lắm lời như vậy chứ? Những lúc đó ta đều biết, chính ta nhờ nàng giúp đỡ điều chỉnh mấy phương thuốc nên nàng mới tìm dược liệu, chứ nàng mất hết nguyên lực.. e hèm.. thì làm sao luyện đan gì được, ngươi bớt nghi thần nghi quỷ đi.
Quân Thụy nhịn không được la lối phân trần giúp Mộc Tranh, giữa chừng còn đằng hắng liếc bọn Phan Ngọc vì lỡ tiết lộ chuyện của nàng, rồi nhìn lại Mộc Tranh, thấy nàng cũng chẳng để tâm, nàng đang di chuyển lại gần lồng sắt.
Mộc Tranh một thân y phục hồng phấn xinh xắn, từ trong bọc lấy ra túi vải đựng ngân châm, hơi nheo mắt đến gần sát Hắc hồ, cũng chẳng sợ hại ánh mắt đỏ rực khát máu đang nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, mà thi châm. Châm đương nhiên cũng không phải trực tiếp dùng tay đâm xuống, nàng là vận dụng lực cổ tay phóng vào vài huyệt đạo trên ngực, trên mu tay trái và trên trán của Hắc hồ mà phóng tới. Mặc dù mất nguyên lực nhưng lực tay cũng không quá yếu ớt, việc này nàng vẫn làm được.
Mộc Tranh liếc nhìn Dạ Hiên, chàng hiểu ý, tiến gần đến nàng, truyền nguyên lực của mình vào thân thể nàng, giúp nàng vận lực theo ngân châm thăm dò lục phủ ngũ tạng của Hắc Hồ. Một luồng khí màu đỏ truyền từ thân thể Dạ Hiên sang Mộc Tranh, được nàng vận dụng bí pháp do sư phụ dạy dỗ hóa thành nguồn lực của bản thân, theo ba con đường nàng tạo ra từ ngân châm, xâm nhập vào từng tế bào cơ thể Hắc Hồ.
Qua thời gian uống tách trà, vành tai của cả hai đều thấm đượm mồ hôi, mắt mày nhắm chặt, nhăn nhúm vì mất sức. Mộc Tranh nhằm lúc cả hai không chịu nỗi nữa, miệng lẩm nhẩm chữ thu, Dạ Hiên liền buông tay, Mộc Tranh cũng thu châm, hai người lui về sau hai bước, hơi lảo đảo muốn ngã, liền từ đằng sau được người đỡ.
Phan Ngọc đỡ được Mộc Tranh, Thiên Trú đỡ Dạ Hiên, phối hợp lần đầu nhưng cũng ăn ý vô cùng. Chỉ là khi nhìn lại, cả bốn người đều ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Đúng là thú vị, nhất là Thiên Trú, đại hán to khỏe lại đi đỡ lấy một nam nhân trưởng thành khác, nhìn sao cũng thấy kì lạ.
Nhưng nếu chú ý kĩ sẽ thấy, ngoài gượng gạo, Mộc Tranh và Dạ Hiên vội nhìn nhau, không dám tin sức lực trong cơ thể Hắc hồ kinh khủng như vậy, suýt nữa cả hai bị phản vệ hộc máu mà chết, Dạ Hiên còn đỡ, chàng dù sao nguyên lực vốn dĩ tràn đầy, tĩnh dưỡng vài ngày hẳn không sao. Nhưng Mộc Tranh, nàng mặt cắt không còn giọt máu, yếu ớt không khỏi thầm tự giễu:
- Nhìn đi nhìn đi, cái cơ thể muốn đứt hơi bất kì lúc nào nhưng không biết nặng nhẹ xen vào chuyện của người khác, nàng đúng là chê bản thân sống lâu mà.
- Sao rồi nha đầu?
Tiếng nói lo lắng nóng lòng của Quân Thụy vang lên, đánh vỡ dòng suy nghĩ của nàng, cùng phá tan bầu không khí có phần ngượng ngùng, Mộc Tranh tằng hắng một chút, cho túi ngân châm vào ống tay áo, rồi chậm chạp nâng mắt nhìn lại Quân Thụy, lời nói vô lực:
- Nát bét cả rồi, lục phũ ngủ tạng hoàn toàn không còn thứ gì. Cơ thể đã bị cắn nuốt trở thành thứ hình dáng kì lạ màu đen tuyền đầy gân sần sùi không hề có sự sống nhưng sức lực mãnh liệt. Thứ này chỉ có quái thú cổ xưa hơn mấy ngàn năm trước mới tồn tại, vì chúng khát máu và hung tợn có thể nuốt chửng mọi sinh mệnh bằng cách thức ghê tởm và độc ác nhất, một mảnh xương cũng không tha, cho đến khi máu đỏ lênh láng không còn một giọt, chúng mới ngừng lại.
Tại đại điện, một mảnh vắng lặng. Hắc hồ bên trong lồng sắt, nghe như hiểu lời Mộc Tranh, gào thét một tiếng, âm thanh lớn đến mức muốn đánh vỡ từng mảnh lưu ly. Mọi người không hẹn cùng nhìn nó, đủ mọi tư vị hiện hữu trên gương mặt từng người, có khiếp sợ, có bình tĩnh, cũng có bất khả tư nghị, hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Mộc Tranh.
Thứ kinh khủng mà Mộc Tranh nói, còn không phải là Quái thú hung tàn cách đây mấy ngàn năm đi, là oán niệm sinh ra từ sự ganh ghét đố kỵ lẫn nhau của các chủng tộc trong thiên hạ. Nhưng chúng không phải đã sớm bị Ngũ đại thượng thần trung cổ nhốt tại Hoang Vực sao. Ma Giới đang canh giữ, không thể chạy đến Thanh Khâu làm loạn được.
- Nương nương, hẳn là người cảm thấy kì lạ. Nhưng chỉ cách đây vài tháng, ở nhân giới, chúng ta cũng gặp Quái thú như vậy, chính là một con đầu rắn mình hổ đuôi kì lân, vô cùng hung hăng dữ tợn, pháp lực vô song. Hắc Hồ cũng không ngoại lệ, có khác chỉ là sức mạnh dường như không bằng mà thôi.
- Không nha đầu, nếu thực như vậy, Hắc Hồ không mạnh bằng nhưng luận trí tuệ, hơn hẳn mấy chục con kia cộng lại.
Như vậy chẳng lẽ, mọi người không hẹn lại nhìn chằm chằm Hắc Hồ giờ này không còn vẻ hung tàn gào bừa như lúc nãy, nó yên lặng, nhìn thẳng vào mắt Mộc Tranh gần đó, bên cái miệng gớm giếc thế mà ánh lên nét cười, vô cùng giễu cợt.
- Không hay, chẳng lẽ bị gài bẫy rồi?
Mộc Tranh nhịn không được nghĩ thầm trong lòng khi nhìn thấy Hắc Hồ cười với mình. Nhưng ruốt cuộc là bẫy rập thế nào.