"Chị muốn dẫn tôi đi đâu?"
Mặt Mạc Hạm căng cứng, bước đi như bay.
Quý Thiển Ngưng vốn đang không hiểu chuyện gì, bị chị ngó lơ thì rất là tức giận, đang muốn bẻ tay chị ra thì lại bị Mạc Hạm liếc mắt một cái.
Cái liếc mắt kia phải nói là vô cùng sắc bén lạnh lẽo, làm cho Quý Thiển Ngưng quên mất việc phản kháng.
Mặc dù không biết thần kinh của người phụ nữ này lại bị gì nữa nhưng Quý Thiển Ngưng lại cảm giác được sự nguy hiểm từ khí tràng áp suất thấp của đối phương.
Mạc Hạm nổi giận rồi.
Còn vì sao chị lại nổi giận thì nhất thời cô không rõ, chỉ vài phút thất thần lại bị Mạc Hạm kéo đi thêm vài bước.
Tầng hai là khu mỹ phẩm, không có nhiều khách tham quan như những tầng khác, nhưng trên đường vẫn chạm mặt một vài vài người chú ý tới các cô.
Quý Thiển Ngưng thoáng nghe được có một cô gái nói: "Đó là Mạc Hạm đúng không?"
Bạn người nọ đáp: "Hình như là nữ cảnh sát trong 《Mê vụ》đó."
Cô gái hét lên, lấy điện thoại ra muốn chụp lén.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy không ổn, đang muốn nhắc Mạc Hạm buông mình ra.
Mạc Hạm hình như cũng cảm giác được bèn đổi hướng, kéo cô tới trước mặt hai nữ sinh muốn chụp lén kia, hỏi: "Xin chào, có thể không chụp được không?"
Hai nữ sinh bị bắt đúng lúc, vô cùng hoảng sợ mà bỏ điện thoại xuống, hai mặt nhìn nhau không dám nói gì.
Mạc Hạm bỏ lại một câu "Cảm ơn", tiếp tục kéo Quý Thiển Ngưng như kéo bao tải đi phía trước.
"Quả nhiên là siêu lạnh lùng nha, dọa mình luôn á."
"Cô gái bị Mạc Hạm kéo đi là ai vậy, trợ lý của cô ấy sao?"
"Nào có trợ lý xinh đẹp như vậy, nhìn hơi quen mắt, chắc cũng ngôi sao nào đó?"
"Mình nhớ ra rồi, cô ấy chính là kia tiểu hộ sĩ trong《 Mê vụ 》đó!"
Âm thanh nghị luận ở sau càng ngày càng nhỏ, trong lòng Quý Thiển Ngưng càng ngày càng nôn nóng.
Trung tâm thương mại có nhiều người như vậy, Mạc Hạm lại là một người nôi tiếng, cô vì kiêng kỵ hình tượng của người nào đó nên mới không phản kháng, không nghĩ tới sự yên lặng của cô lại làm người nào đó ngày càng táo tợn hơn.
Đám người Lục Thanh Hoan bị bỏ lại ở tít phía sau, trong lòng Quý Thiển Ngưng rất sốt ruột, thấp giọng nói: "Có chuyện thì từ từ nói, chị đừng lôi lôi kéo kéo nữa được không."
Mạc Hạm lại xem nhẹ lời cô nói một lần nữa, kéo cô đến một chỗ bí mật —— mặt sau của một cái màn hình LED khổng lồ.
Màn hình cực lớn che giấu thân ảnh cua hai người. Trên màn hình vẫn còn đang phát quảng cáo, âm nhạc cùng quảng cáo liên tục đã trở thành màn che thứ hai của hai người.
Chân Quý Thiển Ngưng không dài bằng Mạc Hạm, gần như là phải chạy bước nhỏ mới theo kịp bước chân chị, đột ngột dừng lại nên hơi thở cô có hơi không đều, cô vịn vào tường vừa thở vừa giận trừng mắt nhìn người phụ nữ ở đối diện: "Rốt cuộc thì chị muốn làm gì?!"
"Chị có chưa hỏi em mà ngược lại em còn tức giận với chị à." Mạc Hạm ép cô vào sát tường, trong đáy mắt như kết thành một tầng băng, kiềm chế trầm giọng nói: "Lừa chị là không rảnh, nhưng lại có thời gian để đi dạo phố với cô khác à?"
Khí thế của Quý Thiển Ngưng lập tức bị dập tắt mất một nửa, chột dạ mà né khỏi ánh mắt của chị, cúi đầu nói thầm: "Sao tôi biết được chị sẽ tới đây chứ."
Giọng cô nhỏ, hơn nữa còn có âm thanh của quảng cáo quấy nhiễu nên Mạc Hạm nghĩ là cô nói "Sao chị lại ở đây", bèn dùng tay bóp cằm cô, nói: "Chị mà không tới, chẳng lẽ muốn nhìn em cùng với người phụ nữ khác chơi trò mập mờ chị chị em em sao?"
Quý Thiển Ngưng bị bắt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Chị theo dõi tôi?"
Bằng không sao Mạc Hạm lại xuất hiện đúng lúc như thế?
Mạc Hạm nhếch mép, cười như không cười mà nói: "Chị cũng muốn mình biến thái như vậy lắm, chị nên gắn một cái máy định vị trên người em, sau đó lại sắp xếp vệ sĩ, làm những người có ý đồ với em vĩnh viễn không tới gần em được."
Quý Thiển Ngưng chỉ hiểu có một nửa: Mạc Hạm không có theo dõi cô, gặp nhau chỉ là trùng hợp. Nhưng câu cuối thì có ý gì?
Mặt cô lộ vẻ hoang mang: "Người nào có ý đồ với tôi?"
"Trong lòng em tự rõ."
"Tôi mà rõ thì còn hỏi chị sao?" Quý Thiển Ngưng tức giận nói.
Mạc Hạm nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Chị đang nói đến Lục Thanh Hoan đó."
Quý Thiển Ngưng từ từ bình tĩnh lại, hóa ra điều mà Mạc Hạm để ý không phải là bị cô lừa, mà là do cô đi dạo phố cùng Lục Thanh Hoan nên mới ghen?
Vài lần trước, vì để Mạc Hạm hoàn toàn hết hy vọng với cô mà Quý Thiển Ngưng liên tục dùng Lục Thanh Hoan làm cớ, nói mình thích Lục Thanh Hoan nhueng Mạc Hạm vẫn luôn không tin.
Bây giờ cô không làm gì hết, cái gì cũng chưa nói thì Mạc Hạm tự suy nghĩ lung tung rồi ăn giấm.
Mạc Hạm hiểu lầm cô thì cô cũng bình thường thôi.
Nhưng Quý Thiển Ngưng lại không chấp nhận được việc Mạc Hạm hiểu lầm Lục Thanh Hoan, bất mãn nói: "Chị nói bậy gì đó, chị Thanh Hoan cũng có nói là thích tôi đâu, là tôi sống chết đeo bám chị ấy không được sao!"
Mạc Hạm hừ lạnh, nói: "Nếu không thích thì sao cô ta lại động tay động chân với em?"
"Bọn tôi đang chọn son môi ở đằng kia, con mắt nào của chị thấy chị ấy động tay động chân với tôi thế?"
Mạc Hạm bẻ người cô lại, làm cô đối hiện với màn hình sáng tới mức có thể soi gương được, chỉ vào dấu son trên má cô: "Vậy em nói cho chị biết đi, đây là cái gì?"
Quý Thiển Ngưng quên mất là mặt cô có vết bẩn, giơ tay muốn chùi đi.
Mạc Hạm đè tay cô lại: "Muốn tiêu hủy chứng cứ?"
"Chứng cứ gì mà chứng cứ, đây là dấu son!" Quý Thiển Ngưng buồn bực mà nói: "Là lúc chị Thanh Hoan thử màu in lên mặt tôi mà thôi!"
Mạc Hạm sẽ không cho rằng đây là dấu hôn chứ?!
Mạc Hạm cười mỉa mai, nói: "Thử màu thì in lên mặt em làm gì? Thôi coi như là in lên mặt đi, thì cớ gì phải in hình dấu môi mờ ám đến thế? Ở đó nhiều người như vậy, sao cô ta không in lên mặt người khác đi? Còn dám nói là cô ta không có ý đồ với em à?"
Lục Thanh Hoan chỉ là giỡn với cô thôi mà Mạc Hạm lại từ một vết son liên tưởng đến việc Lục Thanh Hoan có ý đồ với cô rồi sao???
Quý Thiển Ngưng cực kỳ nghi ngờ là Mạc Hạm bị giấm tràn vào não nên mất hết chỉ số thông minh rồi.
Còn gì để giải thích với một giấm tinh mất hết lý trí đây?
Quý Thiển Ngưng cũng lười giải thích, đẩy tay chị ra, lạnh giọng nói: "Cho dù là chị Thanh Hoan có ý đồ gì với tôi đi chăng nữa thì liên quan gì đến chị? Chị có tư cách gì mà chỉ trích tôi?"
"Sao lại không có, chúng ta là người yêu mà."
"Là giả!"
"Giả thì sao? Bạn học em cũng có biết đâu."
Quý Thiển Ngưng ngây ra một chút mới nhận ra là chị nhắc đến Lưu Vũ Tình, buột miệng thốt ra: "Lúc quay lại tôi sẽ nói hết cho Vũ Tình biết."
Lúc này người sửng sốt lại là Mạc Hạm.
Người nào đó ghen tuông tới mức không thể hiểu được, đợt cãi vã này cũng là không thể hiểu nổi.
Quý Thiển Ngưng muốn kết thúc trận cãi vã vô nghĩa này, xoay người muốn rời đi thì bả vai bị Mạc Hạm đẩy một chút.
Cô đập lưng vào vách kính, ngực bị một bàn tay đè chặt, có chút hoảng loạn: "Đây là trung tâm thương mại đó, chị muốn làm gì?"
Tuy rằng nơi này bị che khuất nhưng ai mà biết được có người đi nhầm vào hay không? Cô cũng không muốn bị dính tai tiếng cùng người nào đó.
Đôi môi mỏng của Mạc Hạm mím lại thành một đường thẳng tắp, không nói một lời nâng cánh tay còn lại lên, ngón tay lạnh lẽo dán lên mặt cô để lau sạch vết son trên má.
Quý Thiển Ngưng không ngờ chị sẽ sẽ làm như vậy, theo bản năng tính nói "Không cần chị lo" nhưng lại sợ chọc giận người nào đó sẽ lại làm ra những hành động quá khích, vậy nên cô chỉ đứng im để cho chị tự ý lau mặt cô.
Mặt trước vẫn còn đang chiếu quảng cáo, âm thanh có hơi ồn ào.
Nhưng mặt sau lại vô cùng yên lặng.
Khoảng cách gần như vậy làm Quý Thiển Ngưng còn thể nhìn rõ lông mi của chị, đôi mắt trong trẻo ẩn dưới lông mi, có một cảm giác mê hoặc nhân tâm cùng sự dịu dàng khó hiểu.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp một chút lại khiến tim Quý Thiển Ngưng cũng theo đó mà lỡ một nhịp. Cảm giác động tác của Mạc Hạm hơi chậm lại, cô hắng giọng để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này: "Vừa lòng chưa?"
Mạc Hạm nhìn mắt cô, không hề mà có chút cảm xúc gì mà"Ừm" một tiếng.
Vừa lòng rồi sao còn chưa chịu buông cô ra? Quý Thiển Ngưng buồn bực ở trong lòng.
Mạc Hạm đột nhiên cúi người hôn xuống.
Quý Thiển Ngưng vô cùng sợ hãi, vội vàng nghiêng đầu sang một bên.
Môi Mạc Hạm hôn không trúng môi cô, chị do dự một giây rồi đặt nụ hôn lên má cô.
Quý Thiển Ngưng đột nhiên đẩy ra cô ra, ngó nghiêng xung quanh phát hiện không có ai, nén giọng lên án: "Chị điên rồi à? Nếu như bị người khá chụp thì phải làm sao?!"
Mạc Hạm nhún nhún vai, nói một cách thờ ơ: "Chị chẳng qua chị muốn thử màu son thôi, em sợ cái gì?"
Quý Thiển Ngưng nhìn vào đôi môi bị phai màu của chị, xoay người nhìn vào gương, thấy dấu son in trên má kia thì tức giận đến mức không còn gì để nói.
"Cậu chạy đi đâu vậy? Điện thoại cũng không mang theo."
Quý Thiển Ngưng quay lại khu mỹ phẩm, đối mặt với sự chất vấn của Lưu Vũ Tình, cô xin lỗi: "Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi. Lựa được son chưa?"
"Chọn xong từ nãy rồi." Lưu Vũ Tình nói: "Sợ cậu tìm không thấy nên bọn mình không dám rời đi."
Quý Thiển Ngưng đi toilet lau sạch vết son trên mặt rồi mới quay lại nên tốn không ít thời gian, cô hỏi Cố Tâm Mỹ lấy điện thoại rồi trả tiền son dưỡng, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Mạc Hạm đâu?" Lục Thanh Hoan hỏi.
Mắt Quý Thiển Ngưng hơi di chuyển, nói: "Chắc là đi rồi."
Lục Thanh Hoan lại hỏi: "Cô ấy tìm em làm gì? Chị thấy thái độ cô ấy có hơi lạ."
Trên đường trở về Quý Thiển Ngưng đã nghĩ kỹ lý do, rồi nói: "Em với chị ấy sẽ quay chung bộ phim kế tiếp nên chị ấy kéo em đi hàn huyên một chút."
"Vậy thì cũng không cần gấp vậy chứ, còn chưa kịp chào hỏi với bọn mình thì đã kéo em chạy đi rồi." Lục Thanh Hoan hơi nghi ngờ.
Đại não Quý Thiển Ngưng chuyển động, nói: "Tính tình người nọ vốn dĩ cổ quái như thế, người bình thường rất khó mà hiểu được."
Lục Thanh Hoan bật cười, nói: "Cô ấy không phải là nhất nữ thần mà em yêu nhất sao? Em vậy mà lại nói tính tình cô ấy cổ quái."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Nhưng mà Lục Thanh Hoan bị thuyết phục bởi những lời này của cô, cũng không có hỏi lại chuyện Mạc Hạm.
Quý Thiển Ngưng thở phào một hơi, đôi mắt vừa lướt qua thì phát hiện Lưu Vũ Tình nhìn mình muốn nói lại thôi, lại bắt đầu khẩn trương trở lại.
Mạc Hạm không biết là đi thật rồi hay vẫn chưa đi nữa, Quý Thiển Ngưng sợ lại chạm phải, nói: "Mệt mỏi quá, em không muốn đi dạo nữa."
Lục Thanh Hoan thấy cô hết hứng thú, cười cười nói: "Vậy lần sau lại hẹn nhau đi. Mọi người chờ chị một chút, chị đi toilet."
Lục Thanh Hoan cùng trợ lý Salsa mới vừa đi, thì Lưu Vũ Tình kìm nén không được liền hỏi: "Có phải chị Thanh Hoan không biết chuyện của cậu và chị Hạm không?"
"......" Quý Thiển Ngưng gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích vừa nãy cô ấy không có lộ ra.
Lưu Vũ Tình lại hỏi: "Mình thấy vừa nãy chị Hạm trông đáng sợ lắm, có phải là hai người cãi nhau không?"
Nhìn sự lo lắng không che giấu được trên mặt cô ấy, áy náy Quý Thiển Ngưng trong lòng càng ngày càng lớn hơn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vũ Tình, xin lỗi cậu, mình đã lừa cậu một chuyện."
"Hả, chuyện gì?" Lưu Vũ Tình hơi ngơ ngác.
Quý Thiển Ngưng đem chuyện Mạc Hạm vì để chứng minh cô không phải là kẻ thứ ba mà lừa gạt mọi người nói cô là bạn gái của chị kể hết ra.
Lưu Vũ Tình bị sốc một lâu mới tiếp thu được sự thật là cô và Mạc Hạm không phải là người yêu này: "...... Thì ra là vậy."