Nghiêm Kiệt có điểm thời gian, lại thêm câu nói "tuy Trương Mộng Nam không chết", trong đầu Lâm Quát lúc này nghĩ đến sự việc hoàn toàn trùng khớp phát sinh đêm qua, kín kẽ không chút sơ hở. Có điều thời gian này Lâm Quát bị trầm cảm, cậu trong ấn tượng người khác vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, lúc này dù cậu đã rất khó chịu, người khác cũng khó phát hiện quanh thân cậu đang tản ra khí tức u ám.
Lâm Quát trầm ngâm hai giây: "Muốn để tất cả mọi người sống sót, là tôi nghĩ nhiều rồi, sau này sẽ không."
Nghiêm Kiệt không nghe hiểu ý tứ sâu xa trong lời cậu, nhấc tay nâng chén nhấp một ngụm trà hoa cúc thanh nhiệt, đặc biệt vênh váo "xùy" một tiếng: "Trà ngon! Nhóm trai xinh gái đẹp ơi, mới sáng sớm nộ khí nặng như vậy, muốn hay không cũng uống một chén đi? Tôi pha trà cho mọi người."
Lâm Quát lạnh lùng coi gã như con kiến hôi, quay người rời đi.
Cả ba theo cầu thang lên lầu, Lâm Chi khó kìm nén hốt hoảng trong lòng, không nhịn được nói ngay lúc lên cầu thang: "Ca, đêm qua sinh hai hiện thực hoá mới, điểm thời gian của Nghiêm Kiệt là… cự mãng?" Lâm Chi không buồn hiểu vì sao Nghiêm Kiệt có điểm thời gian, cô nhóc quan tâm là Lâm Quát, Nghiêm Kiệt nói không sai, hiện thực hóa chỉ xuất hiện đến rạng sáng, ban ngày thì không, như vậy Nghiêm Kiệt không chỉ an toàn ở hạng ba, mà còn đẩy cao nó lên đến '54' điểm.
Mà hạng ba '54' điểm này lại đã là dự tính cẩn thận.
Lâm Chi lo đến bước hụt cầu thang mém trượt chân, Lâm Quát đỡ cô nhóc: "Nhìn đường."
Sợ hãi bất an càng lúc càng tích tụ đầy mạch máu Lâm Chi, cả người cô nhóc trở nên lạnh lẽo: "Ca, sao anh không sốt ruột chút nào vậy?" Cô nhóc cho rằng Lâm Quát bị trầm cảm ảnh hưởng mà không cân nhắc đến điểm nguy hiểm nhất kia, sốt sắng nhắc nhở: "Xem ra Nghiêm Kiệt đã biết mọi chuyện, ca, hiện tại không chỉ là vấn đề đuổi không kịp điểm số anh ta nữa. Nếu anh ta biết cách tạo ra hiện thực hoá, chuyện của anh, anh ta cũng có thể dựa vào tưởng tượng của mình để 'Thận' chọn trúng…"
Vế sau Lâm Chi không dám nói tiếp, hạng người như Nghiêm Kiệt, tưởng tượng trong đầu luôn ác liệt và bẩn thỉu nhất, Lâm Quát lại là 'người hiền lành', lúc để 'Thận' chọn hiện thực hoá làm sao so với Nghiêm Kiệt được.
Lâm Quát dừng bước chân, cậu quay đầu nhìn hai 'Lâm Chi' trước mắt, trên mặt cả hai đều mang biểu cảm lo lắng khác nhau. Lâm Quát mấp máy môi, lúc sau cam kết: "Anh sẽ không chết."
Lâm Chi hít sâu một hơi, dù biết Lâm Quát đã hứa tất làm được nhưng vẫn không dám thả lỏng: "Ca, anh nghĩ ra cách rồi?"
Lâm Quát đáp "ừ", cậu nghe ra tiếng bước chân chậm chạp nặng nề càng lúc càng gần phía sau mình, đành hoãn chủ đề lại.
Cả ba đều ném ánh mắt chăm chú về một hướng, sắc mặt Trương Mộng Nam kém cực kỳ, nhìn đến Lâm Quát mang đầy tổn thương tâm lý: "Đại lão… thật xin lỗi, tôi biết sai rồi."
Lâm Quát không lên tiếng, ánh mắt quét qua, trên người Trương Mộng Nam không có vết thương, xem ra đêm trước chỉ là kinh sợ chứ không nguy hiểm.
Lâm Chi rất muốn mắng người, nhưng tính nết cô nhóc không khác mấy với Lâm Quát, chính là ăn mềm không ăn cứng, hiện tại Trương Mộng Nam tội nghiệp nhận lỗi, Lâm Chi ngược lại mắng không nổi, hơn nửa ngày mới cứng nhắc nhịn ra một câu: "Cô lại muốn nghe lén cái gì?"
Trương Mộng Nam lập tức lắc đầu: "Tôi không có, tôi chỉ làm…" Sau khi trời sáng, cô liền tới phòng số 13 tìm Lâm Quát, ở đó không có ai, cô suy đoán Lâm Quát đêm qua hẳn đã tới phòng số 5, đến khi cô tới phòng số 5 lại vồ hụt, đoán tiếp Lâm Quát hẳn tới phòng khách xem điểm, cô liền ở cầu thang chờ đợi ba người quay về.
Không có bất ngờ xảy ra, đêm nay cự mãng sẽ còn tìm tới cửa, muốn phòng ngừa nó tấn công chỉ còn cách để nhóm Lâm Quát đứng phía trước, cô trốn ở phòng xếp sau phòng Lâm Quát. Nhưng ba người Lâm Quát luôn ở chung một chỗ, bọn họ nếu xảy ra chuyện, liền chỉ còn lại cô và Nghiêm Kiệt, cô thì làm sao đấu lại Nghiêm Kiệt đây, càng nghĩ chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Lâm Quát.
"Đại lão." Trương mộng nam run giọng: "Tôi muốn làm một giao dịch với anh."
Trực giác Lâm Chi thấy không phải loại giao dịch tốt gì, đang định hùng hổ, Lâm Quát đè cô lại: "Vào phòng thảo luận."
Bốn người tới phòng số 5, trong phòng quẩn quanh một mùi hoa oải hương nhàn nhạt, là mùi hương trên người Trương Mộng Nam.
Biết Trương Mộng Nam sẽ tìm mình, Lâm Quát nói thẳng: "Tôi không thể giúp được cô."
Trương Mộng Nam cứng ngắc, nước mắt rơi đứt đoạn: "Đại lão, anh đừng từ chối tôi, trước hết nghe tôi…"
"Cô muốn dùng nhược điểm cự mãng trao đổi với tôi?" Lâm Quát xoa xoa cánh mũi không mấy dễ chịu: "Không cần thiết, tôi biết nhược điểm của nó rồi. Đêm nay tôi có thể đến phòng cô, nhưng cô phải đi theo tôi."
Lâm Quát rốt cuộc tỏ ý đề phòng người khác, kế hoạch đêm nay của cậu vốn muốn tiêu diệt cự mãng. Nhưng cậu không yên tâm Trương Mộng Nam, nhất định phải để cô trong tầm mắt mình, dù sao Trương Mộng Nam đã từng lừa cậu, mà biểu hiện của cô ở phó bản này cùng với ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩ như hai người khác, cô lại ở thế nguy hiểm, Lâm Quát không dám hứa chắc cô sẽ vì mạng sống làm ra chuyện gì không.
Trương Mộng Nam sửng sốt chốc lát, kế đó liên tục gật đầu không ngừng.
Ca…" Lâm Chi muốn nói lại thôi.
Lâm Quát hơi lắc đầu, sau đó nhìn Giang Thăng. Cậu bé nhận ra hàm ý trong mắt Lâm Quát, không khỏi nghiêm nghị, đêm nay Lâm Quát sẽ không ở cùng với hai người, cho nên bài thi lần này muốn đạt điểm tối đa toàn bộ đều dựa vào Giang Thăng.
Có lẽ đêm qua Trương Mộng Nam gặp phải kinh hãi cực lớn, cả ngày hôm nay đều đi theo bọn Lâm Quát, cậu ban đầu định nói kế hoạch cho Lâm Chi nhưng lại đành thôi.
Do ban đêm muốn đối đầu cự mãng, Lâm Quát bận rộn cả ngày chỉ vì việc này. Cậu ngửi thấy mùi hoa oải hương trên người Trương Mộng Nam, không cần cô kể bản thân đã hứng chịu những gì liền đoán ra đêm qua vì sao cô sống được. Thị giác cự mãng không tính là tốt, đi săn cũng phần lớn dựa vào các hạt mùi trong môi trường xung quanh, những hạt mùi này sẽ theo sự phân nhánh của lưỡi dẫn thẳng lên đại não, cho nên khứu giác rắn vô cùng nhạy cảm.
Đây là ưu điểm cũng là nhược điểm của nó.
Huống hồ, cự mãng vẫn dựa theo logic con người mà hiện thực hóa, Lâm Quát tìm NPC lấy rất nhiều than củi chồng đống ở phòng số 12 của Trương Mộng Nam.
Trương Mộng Nam khó hiểu hỏi: "Đại lão… này là muốn thiêu chết nó sao?"
Lâm Quát nói: "Ngạt chết nó."
Trương Mộng Nam: "..."
Lâm Quát xếp than củi ổn rồi khó tránh bị Nghiêm Kiệt phá hỏng, cậu và Trương Mộng Nam vẫn ở lại phòng 12. Mắt thấy 0 giờ gần tới, Trương Mộng Nam không khỏi run rẩy khắp người, cô chạy vào phòng tắm cầm lấy nước hoa NPC đã đặt lại: "Đại lão, nên xịt cái này lên người đi, lỡ đâu…"
Lâm Quát: "Đừng dùng cái này."
Trương Mộng Nam do dự: "Nhưng…"
Lâm Quát liếc cô một cái, không nói gì đứng dậy vào phòng tắm. Cậu gỡ khăn tắm trên giá kim loại xuống ngâm nước, sau đó đưa cho Trương Mộng Nam, bản thân chỉ giữ lại một tấm khăn mặt.
Lâm Quát nói: "Khoác nó lên người." Thấy Trương Mộng Nam vẫn còn nắm chặt lọ nước hoa, cậu hơi mất kiên nhẫn nói: "Thành phần chủ yếu của than củi là cacbon, đốt cháy hoàn toàn sẽ sản sinh lượng lớn khí CO2.
Lúc này Trương Mộng Nam mới nhận ra ý của Lâm Quát, vì cự mãng rốt cuộc là do Nghiêm Kiệt tưởng tượng, cũng dựa vào logic bình thường của con người. Cự mãng nhờ khứu giác thu thập thông tin, dùng mùi khác che giấu mùi bản thân chỉ có thể bảo mạng. Tất cả mùi hương trên thế giới đều không nguy hiểm đến tính mạng, thực sự trí mạng là khí hơi có độc, trong hoả hoạn gần như người gặp nạn đều vì sặc khí độc do nhiệt độ cao sinh ra mới dẫn tới tử vong.
Ví như CO2.
Lâm Quát đúng là đang định chế khí độc, làm sặc chết cự mãng.
Lâm Quát nhìn nước hoa trong tay Trương Mộng Nam.
Trương Mộng Nam lập tức bỏ xuống, trong cả phòng ngập khí CO2, riêng một kí hiệu hương thơm không phải tự biến mình thành bia sống sao? Sau khi bỏ nước hoa xuống, cô nhìn bóng cây chập chờn ngoài cửa sổ, gió đã nổi lên…
Trương Mộng Nam bất an hỏi: "Vậy… nếu than củi không đốt cháy hoàn toàn thì sao?"
Lâm Quát: "Vậy càng tốt."
Tình huống than củi không đốt cháy hoàn toàn sẽ sinh ra khí CO, chất khí gây ngạt thở thông thường, ngoài xyanua và H2S thì chính là CO.
Trương Mộng Nam quan sát Lâm Quát, không khác đang nhìn một vị thần vĩ đại.
Lâm Quát không xen vào cô nữa, cậu bắt đầu đốt than củi. Trương Mộng Nam cũng qua hỗ trợ, kém 15 phút trước 0 giờ, than củi trong phòng đã đốt lên. Lâm Quát vào phòng tắm mở vòi nước làm ướt toàn bộ phòng, lại chồng mấy tầng khăn mặt ngâm ướt lần nữa.
Trương Mộng Nam choàng khăn tắm lên người, nhìn qua khăn tắm của mình lại nhìn tới khăn mặt xếp chỉnh tề trong tay Lâm Quát, xấu hổ nói: "Đại lão… cảm ơn anh, còn có lần trước đã lừa anh, thực sự rất xin lỗi."
"Ừm." Lâm Quát vừa định nói gì đó, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang 'rì rào.'
Cự mãng tới rồi.
Trương Mộng Nam nháy mắt tái mặt.
Lâm Quát: "Cô chờ ở đây."
Trương Mộng Nam gật gật đầu.
Lâm Quát liền mở cửa phòng tắm, cậu bám vào thành cửa, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Thủy tinh thể trong con mắt khổng lồ phản chiếu bóng Lâm Quát, đại khái trong phòng có mùi khó ngửi, cự mãng không hề lộ lưỡi ra.
Lâm Quát chẳng do dự, mạnh chân đạp cửa một cước.
Rầm—
Tiếng vang rốt cuộc kinh động cự mãng, cái lưỡi phân nhánh trong khoang miệng như bồn máu của nó chợt dò tới hướng âm thanh, mặc dù trong phòng đã ngập mùi thiêu đốt, mặc dù Lâm Quát đã dùng khăn bông ướt bịt kín mũi miệng, cậu vẫn ngửi thấy mùi vị từ lưỡi của cự mãng mang đến.
Loại mùi hôi thối này khiến dạ dày Lâm Quát cuộn lên một trận, sắc mặt lập tức biến khó coi. Không chỉ là mùi vị khiến cậu khó chịu, đại não cự mãng qua cái lưỡi thu được hạt mùi trong phòng 12 dường như đã đoán được nguy hiểm, búi cơ trong con mắt vàng nâu khổng lồ chuyển động, lỗ mũi phun ra chất khí màu trắng, nhưng từ đầu đến cuối không hề nếm lại lần thứ hai.
Than củi trong phòng càng cháy càng mạnh, mặt tường trắng tinh ban đầu lúc này hiện đầy vệt cháy đen kịt, mà khăn mặt đã bịt kín miệng mũi vẫn ngửi được mùi khiến người khó thở.
Lâm Quát nhăn nhíu mày, vọt tới bên giường nhặt lên nước hoa đã bị đốt nóng rực. Lọ thủy tinh nhiệt độ cao chạm đến ngón tay Lâm Quát phát ra tiếng 'xèo', cậu không để ý ngón tay đau đớn mà mau chóng vặn mở nắp lọ, đổ nước hoa trong lọ lên khắp người mình.
Đại khái trong nước hoa có thành phần cồn, lan tỏa trên quần áo Lâm Quát biến thành chất dẫn, dính sát vào người cậu.
Đầu óc Lâm Quát trống rỗng vì đau, chờ cậu kịp phản ứng, cự mãng đã ngửi ra mùi nước hoa, lưỡi rắn to dài rốt cuộc lần nữa thò vào phòng, cấp tốc phi đến hướng Lâm Quát.
Lâm Quát gấp rút lùi về sau, cả người nấp bên giường, may rằng cậu tránh kịp, không đến mức bị lưỡi rắn cuốn đi, nhưng tay lại đụng phải cái lưỡi nhọn dính nhớp, đến khi rút về mới phát hiện tay đầy vết thương, lưỡi rắn thế mà mọc đầy gai ngược.
Phát hiện ngoài ý muốn này khiến cậu bỏ qua cánh tay bị thương, khăn mặt ban đầu dùng che mũi miệng bị cậu chuyển qua tay kia, dùng nó nhặt lên mẩu than củi đã đốt cháy hơn nửa, nhắm lúc cự mãng lần ba thè lưỡi vào phòng, cậu chớp cơ hội ném mẩu than củi và cả khăn mặt tới lưỡi cự mãng.
Lâm Quát nín thở, chú ý tới khăn mặt bị gai ngược trong lưỡi cự mãng mắc vào. Cái lưỡi cứ thế rụt lại cùng khăn mặt và than củi, gần như đồng thời lúc khăn mặt và than củi thu về miệng cự mãng, nó thẳng tắp đổ xuống đằng sau. Lâm Quát vọt tới cửa sổ, trông thấy một đầu cự mãng phải dài tới năm chục mét ngã xuống trang viên trong vườn hoa, do không ngừng giãy dụa, cơ thể chốc lát đụng ngã cây cối, chốc lại đụng vào tường biệt thự.
Vẩy rắn bắn ra như ám khí bén nhọn đánh nát không ít cửa sổ thủy tinh quanh biệt thự.
Lâm Quát không đứng đó quá lâu, rất nhanh kéo mở cửa. Không khí trong lành tràn vào cứu vớt khoang phổi sắp hỏng của cậu, cậu khàn giọng gọi Trương Mộng Nam: "Đi."
Hai người rời khỏi phòng số 12, mau chóng tới lầu 3 nơi cách phòng 12 xa nhất.
Vừa vào cửa, Trương Mộng Nam ngồi xụi lơ trên đất không đứng lên nổi, Lâm Quát thì liều mạng gắng sức tới bên cửa sổ xác nhận sống chết của cự mãng. Tận mắt thấy, cự mãng vẫn đang giãy dụa, chỉ là động tác càng lúc càng yếu, chậm rãi đến ngưng động đậy, thân hình khiếp người cứ thế nằm yên trên đất.
Lâm Quát lập tức nhìn tới đồng hồ trong phòng.
2 giờ sáng.
Cự mãng sống sót 26 giờ, điểm thời gian của Nghiêm Kiệt dừng ở '26', thêm cả '30' điểm kể chuyện, tổng '56' điểm.
Lâm Quát hé miệng thở dốc, suy nghĩ phân tán.
Nếu không có gì lạ, hạng một hiện tại vẫn là Trương Mộng Nam, đã kéo ra chênh lệch cực lớn với hạng hai, hạng hai Lâm Chi tổng điểm 61, ngay sau đó là Nghiêm Kiệt tổng 56 điểm.
Mà trước mắt, Giang Thăng chỉ có điểm thời gian tổng 26 điểm, bản thân cậu chỉ có 3 điểm.
Lâm Quát vừa nghĩ tới gì, cậu hít một hơi cầm bút trên bàn lên, kế đó viết vào lòng bàn tay số '1', ngòi bút chọc vào da thịt trên tay, Lâm Quát đột nhiên ngừng động.
Lúc này Trương Mộng Nam rốt cuộc đã lại sức, trông thấy cử động kì lạ của cậu, không khỏi hỏi: "Đại lão, sao vậy?"
Lâm Quát không rảnh giải thích với Trương Mộng Nam, cậu nhắm mắt lại, ký ức quay ngược phó bản một lần. Những mảnh ghép nối tiếp hiện về trong tâm trí, cậu dùng góc nhìn thứ ba tỉ mỉ xem xét ký ức trong đầu, cuối cùng dừng lại thời điểm trước khi phó bản bắt đầu, lúc cậu lần đầu trông thấy Lâm Chi.
Cậu rốt cuộc phát hiện điểm không thích hợp, Lâm Chi tiến vào phó bản, phản ứng khi cậu trông thấy Lâm Chi cũng quá bình thường rồi, không có chửi bới hệ thống máy chủ, cũng không có mừng rỡ khi Lâm Chi rốt cuộc thoát khỏi trạng thái Tà Thần trở về như cũ, càng không có kích động khi anh trai gặp lại em gái.
Cái này không thích hợp.
Vì vậy cậu thay đổi đáp án, cầm bút do dự viết vào lòng bàn tay số '2'.
Trương Mộng Nam càng khó hiểu.
Lâm Quát thả bút xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm số '2' trong lòng bàn tay, là lần thứ hai sao? Cậu không chắc.
Tuyệt đối không thể phạm sai lầm, Lâm Quát lại nhìn chằm chằm số '2' này, tựa như muốn khắc nó vào trong não, cậu cứ thế nhìn chằm chằm con số trong tay đến ngày kế tiếp.
Ngày kế tiếp, cuối tuần, ngày kể chuyện cuối cùng.
Đến mãi 10 giờ Lâm Quát mới xuống lầu, số '2' trong tay cậu đã bị mồ hôi làm mờ nhạt, cậu liền giấu số '2' mờ nhạt này đi tới phòng khách.
Tại đây, Lâm Chi Giang Thăng nhìn thấy Lâm Quát liền thở phào, Nghiêm Kiệt thì vỗ tay trào phúng màn biểu diễn của cậu đêm qua: "Xem ra, tôi đánh giá cao cậu rồi." Anh ta cười nói: "Làm sao giờ nhỉ, tôi tổng điểm là 56."
Lâm Quát không để ý Nghiêm Kiệt, ngửa đầu nhìn màn hình, tầm mắt chuẩn xác rơi vào tổng điểm của Giang Thăng: 36.
Ông lão mỉm cười nhìn Lâm Quát: "Vị khách số 13, lão muốn nhắc cậu một chút, kể chuyện chủ nhật đã bắt đầu, cậu chuẩn bị xong câu chuyện muốn kể cho chúng ta nghe rồi chứ?"
Lâm Quát "ừm" một tiếng, ngoài Nghiêm Kiệt, ai nấy đều toát mồ hôi thay cậu. Mai chính là ngày phó bản kết toán, bọn họ thực không biết cậu phải làm sao mới có thể bắt kịp điểm số Nghiêm Kiệt.
Ông lão vui mừng nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, vậy thì không làm mất thời gian nữa, bây giờ mời vị khách số 13 mang đến cho chúng ta câu chuyện đặc sắc thuộc về cậu ấy nào."
Lâm Quát mím môi, ánh mắt đảo qua đám người.
Ngoại trừ Nghiêm Kiệt, cậu vẫn là không phân biệt được ai với ai. Bởi vì Nghiêm Kiệt vẫn luôn nhếch miệng cười nhìn cậu, sau đó lại nhìn Giang Thăng. Lâm Quát biết, đêm nay anh ta tất sẽ ngăn cản hiện thực hoá của Giang Thăng tiếp tục xoát điểm thời gian.
Ông lão thúc giục: "Vị khách số 13? Có thể bắt đầu rồi."
Lâm Quát nằm trong tầm nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn kể chuyện…"
"Dải mobius."
Ánh mắt Trương Mộng Nam sáng lên, cơ hồ mừng đến phát khóc, cô muốn bái Lâm Quát một lạy.
Lâm Quát nói xong câu này, lấy tờ giấy viết manh mối trong túi ra. Kế đó xé lấy một đường, lại xoay một đầu giấy 180⁰, chụm hai đầu giấy lại với nhau.
Một dải mobius hình thành trong tay cậu.
"Tờ giấy thông thường có hai mặt, dải mobius chỉ có một mặt…" Lâm Quát ngửa đầu nhìn chằm chằm 'Thận', con mèo cũng đang nhìn lại Lâm Quát: "Con kiến bò theo mặt giấy vĩnh viễn không ra khỏi dải mobius…" Vì để 'Thận' dễ hiểu hơn, Lâm Quát giải thích vô cùng tường tận, cậu chỉ vào tờ giấy trên tay: "Lấy ba 'điểm bất kì' trên mặt giấy làm khởi điểm, giả sử vận tốc của kiến là 5cm/phút, năm phút sau nó sẽ lần nữa trở lại khởi điểm, nhưng nó chỉ có thể tiếp tục tới đích, năm phút lần hai nó sẽ lại tới khởi điểm, năm phút lần ba nó lại sẽ tới khởi điểm… cho nên, thay vì nói con kiến không ra khỏi dải mobius chẳng bằng nói…"
Lâm Quát im lặng một chốc mới tiếp tục: "Vòng lặp thời gian."
Lúc này trong đầu cậu tưởng tượng ra một hình ảnh, giống như con kiến kia, mỗi người bọn họ cũng đang đi trên dải mobius, có điều dải mobius dưới chân bọn họ không phải tờ giấy nhỏ trong tay cậu, mà là toàn bộ phó bản.
Khởi điểm phó bản chính là 13 người tham dự gặp nhau trước cổng trang viên, dải mobis thuộc về bọn họ liền bắt đầu như vậy, Lâm Quát thiết lập vòng lặp thời gian chính từ thứ hai bắt đầu phó bản nối tiếp tới thứ hai 0 giờ tuần sau.
Nói cách khác, 0 giờ đêm nay, 'dải mobius' của Lâm Quát được hiện thực hoá, vòng lặp thời gian sẽ bắt đầu. Sau khi trời sáng cả 13 người sẽ tụ tập ở khởi đầu phó bản, gặp nhau tại trang viên.
Hạn cuối thực sự của phó bản là 10 giờ sáng thứ hai lần thứ hai, nhưng cậu thiết lập vòng lặp thời gian lách nó đi.
Biết Lâm Chi không hiểu dải mobius, Lâm Quát đặt tờ giấy trong tay xuống, kế đó dùng bút vẽ lên giấy hai mốc thời gian.
Thời gian thường lệ: Thứ hai (phó bản bắt đầu)––– Thứ ba––– Thứ tư––– Thứ năm––– Thứ sáu––– Thứ bảy––– Chủ nhật––– 10 giờ sáng thứ hai lần hai (hết hạn cho điểm)
Vòng lặp thời gian: Thứ hai (phó bản bắt đầu)––– Thứ ba––– Thứ tư––– Thứ năm––– Thứ sáu––– Thứ bảy––– Chủ nhật––– trở lại thứ hai đầu tiên (phó bản bắt đầu)
Lâm Quát lạnh lùng nhìn Nghiêm Kiệt, sau đó nhìn tới Lâm Chi: "Hiểu rồi chứ?"
Lâm Chi Giang Thăng ú ớ gật gật đầu.
Lâm Quát đứng thẳng dậy: "Chuyện của tôi kể xong rồi."
Đầu óc Nghiêm Kiệt chuyển động rất nhanh, nghĩ được rõ ràng hậu quả sau khi chuyện này bị hiện thực hoá, sắc mặt đột biến.
Sau khi chuyện của Lâm Quát bị hiện thực hoá, điểm của Nghiêm Kiệt vĩnh viễn là 0-30-56 rồi lại lần nữa 0-30-56, mà bởi là hiện thực hoá tưởng tượng của Lâm Quát, cho nên chỉ cần không thoát khỏi vòng lặp thời gian, điểm thời gian của anh ta sẽ không ngừng lặp lại.
Nghiêm Kiệt nghiến răng phẫn nộ: "Tôi phản đối câu chuyện này."
Ông lão lắc đầu: "Câu chuyện của vị khách số 13 cực kỳ mang tính triết học, là câu chuyện không giống với những vị khách khác, lão cứ nghĩ mãi, nếu thời gian thật sự lặp lại, chúng ta nên làm sao để thoát khỏi nó nhỉ? Đây là một vấn đề triết học khiến người ta suy nghĩ sâu xa, được rồi, giờ chúng ta liền chấm điểm cho vị khách số 13 thôi."
Ông lão còn đang phát giấy bút, Lâm Chi đã không chờ nổi đoạt lấy giấy của mình, cho Lâm Quát '5' điểm, Giang Thăng và Trương Mộng Nam đương nhiên cũng cho '5' điểm. Nghiêm Kiệt nhìn tờ giấy của mình, sắc mặt trắng bệch, anh ta muốn cho Lâm Quát âm điểm, thế nhưng vậy thì có ích gì đâu? Vòng lặp thời gian, điểm của Lâm Quát dù thấp cũng vẫn sẽ vượt qua anh ta.
Nghiêm Kiệt rốt cuộc hiểu ra, buổi sáng hôm qua cậu từng nói 'Muốn để tất cả mọi người sống sót, là tôi nghĩ nhiều rồi, về sau sẽ không' là có ý gì, cậu đã sớm nghĩ muốn kể chuyện về dải mobius, cậu vốn sẽ khống chế điểm số ở mức 30, nhưng một phen thao tác của Nghiêm Kiệt khiến cậu thay đổi ý định.
Đến 0 giờ đêm nay trước khi bắt đầu vòng lặp thời gian, tổng điểm của Giang Thăng là 48. Một khi vòng lặp thời gian kết thúc, sau 10 giờ chính là ngày phó bản hết hạn, như vậy tổng điểm của Giang Thăng chính là 58. Nhiều hơn Nghiêm Kiệt 2 điểm, nghiễm nhiên trở thành người đứng thứ ba.
Lâm Quát chỉ cần khống chế thời gian của mình ở 58 điểm, như vậy Trương Mộng Nam hạng một, Lâm Chi hạng hai, Lâm Quát và giang Thăng đồng hạng ba, Nghiêm Kiệt chênh lệch hai điểm bị loại.
Không, không thể nào!
Nghiêm Kiệt chảy mướt mồ hôi lạnh, anh ta phẫn nộ trừng Lâm Quát, trút giận ngay trước mặt Lâm Quát cũng cho cậu '5' điểm, anh ta dữ tợn cười: "Cậu cũng đã nói, con kiến không ra khỏi dải mobius, không thể thoát khỏi vòng lặp thời gian, tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu thoát khỏi vòng lặp thời gian thế nào. Còn nữa, coi như cậu có cách thoát ra, tôi cũng không tin cậu thực sự có thể khống chế ở '58' điểm không hơn không kém, nếu cậu có thể làm được thật, tôi thừa nhận mình thua, chúc cậu may mắn, người trẻ tuổi!"
Lâm Quát nhàn nhạt mở miệng: "Tự lo chính anh đi."
Cậu biết '5' điểm này của Nghiêm Kiệt có ý nghĩa gì, đã biết tổng điểm nhất định phải là '58', nếu điểm kể chuyện của Lâm Quát cao lên, tương ứng điểm thời gian phải thấp đi. Điểm thời gian đại biểu cho thời gian hiện thực hoá tồn tại, Nghiêm Kiệt lấy mạng sống đánh cược Lâm Quát không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn thoát khỏi vòng lặp thời gian.
Ông lão thu lại tờ cho điểm, mặt mày hớn hở nói: "Ôi, xem ra câu chuyện của vị khách số 13 mang tới khiến mọi người phải suy nghĩ sâu sắc, lão tuyên bố, vị khách số 13 tổng là 20 điểm."
Ông lão tuyên bố xong, Lâm Quát liền nhìn tới màn hình.
Cậu có tổng 23 điểm rồi.
Ông lão nói xong dường như nhớ ra gì đó, tự vỗ trán mình: "Ôi xem cái trí nhớ của lão này, quên nói cho các bạn, đây là buổi chót kể chuyện, 10 giờ ngày mai tất cả có thể xuống lầu xem điểm số cuối cùng của mình."
Nhắc nhở xong, ông lão nói: "Còn 30 phút trước cơm trưa, mọi người kiên nhẫn chờ 30 phút là có thể dùng bữa được rồi."
Lâm Quát ngồi xuống bên cạnh Lâm Chi.
Lâm Chi muốn hỏi gì, Trương Mộng Nam đã lắc đầu, lặng lẽ chỉ Nghiêm Kiệt: "Anh ta sẽ đọc khẩu ngữ, ăn cơm xong chúng ta trở về phòng nói sau."
Lâm Chi đành phải im lặng.
Đồng hồ tích tắc trôi đi, trong ba mươi phút, Nghiêm Kiệt cứ liên tục xem màn hình, nhìn điểm số Giang Thăng chậm rãi gia tăng, anh ta tức muốn bùng nổ, kế hoạch của anh ta trong đêm nay là muốn khiến hiện thực hoá của thằng nhóc này biến mất! Nhưng 0 giờ liền mang nghĩa dải mobius của Lâm Quát có hiệu lực, anh ta căn bản không động được tới hiện thực hoá của Giang Thăng.
Đệt!
Cuối cùng đã tới giờ dùng cơm, bốn người ăn một bữa thoải mái nhất trong mấy ngày này, Nghiêm Kiệt cay cú tới mức bỏ về phòng. Anh ta đã không ở đây, Lâm Chi liền nói ra nghi vấn: "Ca, làm sao anh xác định 'Thận' sẽ chọn tưởng tượng của anh làm hiện thực hoá bản gốc."
Lâm Quát nói: "Bởi vì trầm cảm."
Thời gian không ngừng lặp lại, cậu sẽ liên tục bị trầm cảm quấy nhiễu. Cậu sợ trầm cảm, cho nên chắc chắn 'Thận' lại chọn mình, dù sao vòng lặp thời gian đối với mọi người thì cậu chịu tổn thương lớn nhất.
Lâm Chi sửng sốt, vất vả lắm mới nghĩ rõ ràng, vành mắt ửng đỏ.
Lâm Quát còn nói: "Đêm nay anh sẽ tới phòng số 1."
Lời này khiến Lâm Chi lại sinh ra nghi vấn: "Chẳng phải hiện thực hoá sẽ chỉ tấn công đến người trong phòng có số hiệu kế tiếp sao? Nếu thế thì có bug nha."
Lâm Quát lắc đầu giải thích: "Chúng ta thấy được hiện thực hóa khác, nói rõ hiện thực hoá là có tồn tại thật. Đêm qua cự mãng cũng chỉ tấn công phòng số 12, nhưng lúc nó dãy chết bắn ra vảy rắn lại có thể tạo thành thương tổn đối với người khác. Em cứ coi như hiện thực hoá chủ quan tấn công số hiệu của người tiếp theo, nhưng thực tế thương tổn của nó sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người."
Lâm Chi chỗ hiểu chỗ không muốn nói lại thôi.
Lâm Quát liếc cô nhóc một cái: "Thực ra có thể phân hiện thực hóa thành hai loại, một loại là lực sát thương mạnh, như bé trai và Sadako, một loại là lực sát thương yếu, như trầm cảm. Hệ thống máy chủ sẽ cân bằng qua phó bản, nếu lực sát thương mạnh có thể hành động cả ban ngày, phó bản này sẽ không chỉ có hai sao, mà nếu lực sát thương yếu hơn chỉ có thể tấn công vào ban đêm, phó bản này cũng không đạt độ khó tới hai sao."
Lâm Quát vẫn chưa hết trầm cảm, vô luận ngày hay đêm đều ảnh hưởng tới cậu, cũng bởi vậy sau khi trầm cảm chuyển biến tốt hơn cậu mới ngộ ra điểm này.
Giang Thăng nghe hiểu: "Anh Lâm Quát, cho nên hiện thực hoá của anh bất kể ngày hay đêm vẫn sẽ tiếp tục, quá tốt rồi!"
Lâm Chi rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Thế nhưng còn điểm trọng yếu nhất, ca, sao anh biết hiện tại chúng ta không ở trong vòng lặp thời gian đây?"
Đám người thình lình sửng sốt.
Lâm Chi chẳng biết làm sao: "Ca…"
Lâm Quát nói: "Anh nghĩ ra biện pháp vòng lặp thời gian này lúc đuổi theo điểm Nghiêm Kiệt, anh nghĩ, hiện tại đã nghĩ đến biện pháp này, nhất định 'trước đây' cũng đã nghĩ tới."
Khi cậu nghĩ ra biện pháp vòng lặp thời gian này, suy tính đầu tiên chính là tới phòng số 1 chờ tưởng tượng của mình được hiện thực hoá, đã làm người chịu vòng lặp thời gian tấn công, đương nhiên có thống khổ, mà thống khổ trực tiếp nhất chính là trong trí nhớ còn sót lại những mảnh ký ức của vòng lặp thời gian.
Phim ⟨Chuyến Tàu Kinh Hoàng⟩ cũng dùng vòng lặp thời gian làm chủ đề, trong đó nữ chính là người thống khổ hơn ai hết, nàng biết vòng lặp thời gian tồn tại nhưng không thể thay đổi. Hiện thực hoá dự tính ban đầu của ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ chẳng phải cho người tham dự phúc lợi, mà mục đích là khiến họ thống khổ.
Trơ mắt nhìn thời gian lặp lại lần lượt, trơ mắt nhìn cùng một sự kiện phát sinh lặp lại không ngừng, đây chính là giá đắt phải trả khi Lâm Quát lần đầu nghĩ đến vòng lặp thời gian.
Lần đầu thực sự trong phó bản nhìn thấy Lâm Chi, Lâm Quát hận không thể hủy diệt hệ thống máy chủ, sau đó cậu chịu trầm cảm ảnh hưởng tư duy chậm chạp, đến mức giây phút cuối cùng mới không còn lựa chọn khác ngoài nghĩ tới vòng lặp thời gian để đuổi theo điểm số Nghiêm Kiệt.
Thời gian lặp lại lần thứ hai, Lâm Quát nhìn thấy Lâm Chi chỉ có bất đắc dĩ, cũng đã nói với Giang Thăng, nếu rơi vào tình huống chọn một trong hai người Lâm Chi Giang Thăng, cậu chọn Lâm Chi, bởi vì cậu cũng không thể xác định mình có khống chế hoàn hảo điểm thời gian trong vòng lặp này hay không.
Một khi mắc sai lầm, điểm số của cậu hoặc sẽ vượt qua hoặc thấp hơn Giang Thăng.
Lâm Chi tiến vào phó bản, cậu là anh trai, cậu chọn để mình sống sót, vì bảo vệ Lâm Chi an toàn.
Cho nên lời này mang ẩn ý sâu xa là, nếu cậu không phát hiện ra quy luật điểm thời gian trong vòng lặp thứ hai, vậy cậu chọn để nó tiếp tục, mà không phải là thoát khỏi nó.
Nhưng sau khi trầm cảm của Trương Mộng Nam hiện thực hoá ảnh hưởng tới tư duy của cậu, khiến cậu dần quên mất mình thực ra đang ở vòng lặp thời gian thứ hai, cho đến khi Giang Thăng bị cho âm điểm, Lâm Chi hỏi cậu vì sao không sốt ruột chút nào.
Khi đó Lâm Quát mới phát giác dị dạng.
Mà sở dĩ xác định đây là vòng lặp thời gian thứ hai, là số '2' trong lòng bàn tay cậu. Sáng nay vì để khắc sâu ký ức lại cho mình, nhìn chằm chằm vào số '2' này, cậu hiện tại có thể nghĩ đến biện pháp nhất định sẽ là vòng lặp thời gian thứ nhất, nhưng cậu đối với con số '2' rất xa lạ, ngược lại, con số '1' lại khiến cậu thấy vô cùng quen thuộc.
Trương Mộng Nam hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Đại lão, vậy bây giờ anh đã rõ mỗi vòng lặp thời gian đại biểu bao nhiêu điểm thời gian sao?"
Lâm Quát đáp "ừm", không giải thích thêm.
Thân ở vòng lặp thời gian muốn biết điểm thời gian bên ngoài vòng lặp chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa vòng lặp thứ hai không hề cung cấp bất cứ manh mối nào, Lâm Quát chỉ có một loại phỏng đoán.
Trong nhận thức con người, một ngày đại biểu 24 giờ. Cho nên Lâm Quát nghĩ, một vòng lặp thời gian có thể chia đều 24 giờ, đồng nghĩa một vòng lặp thời gian (một tuần) đại biểu 24 điểm, do đó cậu muốn khống chế tổng điểm ở 58, chính là 8 giờ 37 phút 49 giây đêm thứ tư trong vòng lặp thời gian thứ ba.
Đêm khuya, Lâm Quát tới phòng số 1.
Cậu nhìn đồng hồ trong phòng chỉ 0 giờ, nhắm mắt lại, trầm cảm vẫn luôn quấy phá trong lòng cậu chậm rãi tan đi, cậu rốt cuộc ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện bản thân đang ở kẽ hở Vây Thành, đi vài bước thì thấy trang viên trước mắt, bỗng nhiên có người phía sau gọi cậu: "Anh Lâm Quát."
Lâm Quát dừng chân chờ cậu bé, Giang Thăng đuổi theo, hai người mới cùng đi tới trang viên.
Có người đang khóc, Giang Thăng hỏi: "Anh Lâm Quát, anh quen chị ấy sao?"
Lâm Quát không lên tiếng, giây sau một giọng nữ quen thuộc vang lên: "Trang viên này có chỗ nào nguy hiểm, làm sao mà chết được? Cô không phải bi quan, nghĩ theo hướng khác, người nghèo như chúng ta cả đời chưa chắc có cơ hội ở trong trang viên xa hoa như này, nếu là chơi vui rồi chết cũng đáng."
Lâm Quát hé miệng: "Lâm Chi, tới đây."
"Đậu má!" Lâm Chi dụi mắt nhìn lại cậu: "Thật là anh sao? Ca!"
Lâm Chi chạy chậm tới, Lâm Quát nhìn cô nhóc và Giang Thăng: "Nhớ kỹ lời anh, nếu anh không phân biệt được bọn em, 8 giờ 37 phút 49 giây đêm thứ tư, từ chỗ kia…" Lâm Quát chỉ chỉ cửa số duy nhất ở lầu bốn biệt thự: "đẩy anh xuống, lệch một giây cũng không được."
Lâm Chi: "..."
Giang Thăng: "..."
Lâm Chi: "Lâm Quát, nơi này của anh có vấn đề hả?" Cô nhóc chỉ chỉ đầu mình, kế đó kịch bản bị rút ngắn, Lâm Chi nhìn tới Giang Thăng: "Ca, nửa tháng không gặp, cháu trai em đã lớn như vậy rồi."
Lâm Quát lấy điện thoại ra, vòng lặp thời gian có liên quan tới manh mối phó bản, nhìn từ mưa đạn căn bản không ra tung tích vòng lặp thời gian, cậu hàn huyên vài câu với Thịnh Văn liền thả điện thoại về túi: "Nhất định phải nhớ kỹ lời anh."
Lâm Chi rụt cổ: "Quá ư doạ người."
Nhưng Lâm Chi nhận ra đáy mắt nghiêm túc của Lâm Quát, lòng cô nhóc căng thẳng: "Ca, em không dám."
Lâm Quát ngắn gọn nói nguyên nhân cho Lâm Chi, dứt lời Nghiêm Kiệt hô lớn gọi ba người họ: "Bên kia, cửa mở…"
Lâm Quát sững sờ bất động, cậu nhìn Lâm Chi chằm chằm, cái nhìn này khiến cô nhóc thêm gấp bội áp lực: "Em… biết rồi."
Lâm Quát: "Lâm Chi, Giang Thăng, khi đó anh tư duy chậm chạp không thể tử vong ở thời điểm chuẩn xác, chỉ bọn em mới có thể giúp anh làm được, hơn nữa, có duy nhất một cơ hội này thôi."
Lâm Chi sợ đến mức bật khóc, Giang Thăng trịnh trọng gật đầu: "Em hiểu rồi, anh Lâm Quát yên tâm đi."
Sau đó không khác gì vòng lặp thời gian những lần trước, vào đêm Lâm Quát trúng chiêu, dù cậu đã tìm cách tránh né, nhưng kịch bản luôn có thể chỉnh về.
Mãi đến đêm thứ tư, Lâm Chi Giang Thăng đưa Lâm Quát đã chịu trầm cảm ảnh hưởng tới lầu bốn, Lâm Chi hỏi Giang Thăng: "Mấy giờ rồi?"
Giang Thăng căng thẳng đáp: "... Đã 8 giờ 37 phút rồi."
Lâm Chi gật gật đầu: "Còn 49 giây chị liền phải giết anh ruột, chị thật là một đứa súc sinh."
Lâm Quát nhìn hai nhóc Lâm Chi, bực bội hỏi: "Nói to nhỏ cái gì? Anh bảo em làm…"
Giang Thăng và Lâm Chi đều không để ý đến cậu, Giang Thăng đang đếm ngược, bởi vật rơi tự do còn cần 2 giây, cậu bé cũng tính đến cả 2 giây này: "10, 9, 8… 3, 2, 1."
Lâm Chi đẩy tay.
RẦM–––
Lâm Quát sực tỉnh từ trên giường, cậu lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn thấy cửa phòng mang số '1'.
Cậu không kịp thở vọt thẳng tới phòng số 5, bên trong Lâm Chi đeo lên biểu cảm đau khổ nhìn bài thi mới: "Sao hôm nay lại thi tiếng Anh…"
Lúc trông thấy Lâm Quát, Lâm Chi thoáng kinh ngạc: "Ca, không phải anh ở phòng số 1 chờ vòng lặp thời gian sao?"
Cô nhóc nhớ ra gì, cầm luôn bài thi chạy ra ngoài, vọt xuống phòng khách, màn hình trong phòng khách hiển thị:
Họ tên: Lâm Chi
Số hiệu: [1]
Điểm thời gian: 26
Điểm nhân số: 20
Điểm kể chuyện: 15
Tổng điểm: 61
Xếp hạng: 2
Họ tên: Giang Thăng
Số hiệu: [4]
Điểm thời gian: 48
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 0
Tổng điểm: 48
Xếp hạng: 5
Họ tên: Nghiêm Kiệt
Số hiệu: [8]
Điểm thời gian: 26
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 30
Tổng điểm: 56
Xếp hạng: 4
Họ tên: Lâm Quát
Số hiệu: [13]
Điểm thời gian: 38
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 20
Tổng điểm: 58
Xếp hạng: 3
Nhìn tới đây, Lâm Chi nhào thẳng lên người Lâm Quát vừa tới sau đó, hai mắt đẫm lệ: "Ca, thành công! Thành công rồi!"
Lâm Quát cong cong môi, lộ ra một nụ cười.
Cả ba liền đợi trong phòng khách, đúng 6 giờ 30 phút tiến hành cùng lúc hoàn thành bài thi. Bọn họ nhìn điểm thời gian của Giang Thăng chậm rãi tăng dần, cuối cùng dừng lại 58 điểm.
Ngay lúc xếp hạng của Giang Thăng từ hạng bốn biến thành ba, giữa màn hình nhảy ra vài chữ lớn–––
[Hết hạn chấm điểm]
[Phó bản kết thúc]
Sau đó không trung vang lên âm thanh máy móc: Phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ kết thúc, lập tức thống kê kết quả, ước tính 10 giây…"
Cùng lúc đó, một cái bảng lơ lửng xuất hiện trước mắt ba người:
[Phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩
Độ khó: hai sao
Thông số cho điểm người chơi tham dự (còn lại hiện tại):
Trương Mộng Nam tổng điểm hạng nhất
Lâm Chi tổng điểm hạng hai
Lâm Quát, Giang Thăng tổng điểm hạng ba
Nghiêm Kiệt tổng điểm hạng bốn (sắp tử vong)
Thông số điểm tích lũy: Trương Mộng Nam ×800 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản)
Lâm Chi ×500 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản) ×100 điểm tích lũy (Ban thưởng tân thủ)
Lâm Quát ×300 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản)
Giang Thăng ×300 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản)
Danh sách người nhận khen thưởng thêm: Lâm Quát, Lâm Chi, Giang Thăng (Sau khi thẩm định hệ thống máy chủ sẽ hiện thực hoá phần thường theo mong muốn của người nhận)
Thẩm định ước tính hai mươi giây…]
Lâm Quát đọc tới đây liền dự cảm bất thường, hệ thống máy chủ sẽ tốt bụng thế sao? Cậu không tin.
Hai mươi giây sau, cái bảng lơ lửng lần nữa nhảy ra dòng chữ:
[Ban thưởng người nhận Giang Thăng: Cho phép tiến về khu A thành dưới]
[Ban thưởng người nhận Lâm Chi: Cho phép tiến thẳng về khu B thành dưới, ở tại số 7-708 toà nhà 23 khu B
Ban thưởng người nhận Lâm Quát: Cho phép Thịnh Văn mở khoá tất cả phó bản khu B thành dưới]
Lâm Quát: "..."
~~~
End phó bản 3.
Lâm Quát trầm ngâm hai giây: "Muốn để tất cả mọi người sống sót, là tôi nghĩ nhiều rồi, sau này sẽ không."
Nghiêm Kiệt không nghe hiểu ý tứ sâu xa trong lời cậu, nhấc tay nâng chén nhấp một ngụm trà hoa cúc thanh nhiệt, đặc biệt vênh váo "xùy" một tiếng: "Trà ngon! Nhóm trai xinh gái đẹp ơi, mới sáng sớm nộ khí nặng như vậy, muốn hay không cũng uống một chén đi? Tôi pha trà cho mọi người."
Lâm Quát lạnh lùng coi gã như con kiến hôi, quay người rời đi.
Cả ba theo cầu thang lên lầu, Lâm Chi khó kìm nén hốt hoảng trong lòng, không nhịn được nói ngay lúc lên cầu thang: "Ca, đêm qua sinh hai hiện thực hoá mới, điểm thời gian của Nghiêm Kiệt là… cự mãng?" Lâm Chi không buồn hiểu vì sao Nghiêm Kiệt có điểm thời gian, cô nhóc quan tâm là Lâm Quát, Nghiêm Kiệt nói không sai, hiện thực hóa chỉ xuất hiện đến rạng sáng, ban ngày thì không, như vậy Nghiêm Kiệt không chỉ an toàn ở hạng ba, mà còn đẩy cao nó lên đến '54' điểm.
Mà hạng ba '54' điểm này lại đã là dự tính cẩn thận.
Lâm Chi lo đến bước hụt cầu thang mém trượt chân, Lâm Quát đỡ cô nhóc: "Nhìn đường."
Sợ hãi bất an càng lúc càng tích tụ đầy mạch máu Lâm Chi, cả người cô nhóc trở nên lạnh lẽo: "Ca, sao anh không sốt ruột chút nào vậy?" Cô nhóc cho rằng Lâm Quát bị trầm cảm ảnh hưởng mà không cân nhắc đến điểm nguy hiểm nhất kia, sốt sắng nhắc nhở: "Xem ra Nghiêm Kiệt đã biết mọi chuyện, ca, hiện tại không chỉ là vấn đề đuổi không kịp điểm số anh ta nữa. Nếu anh ta biết cách tạo ra hiện thực hoá, chuyện của anh, anh ta cũng có thể dựa vào tưởng tượng của mình để 'Thận' chọn trúng…"
Vế sau Lâm Chi không dám nói tiếp, hạng người như Nghiêm Kiệt, tưởng tượng trong đầu luôn ác liệt và bẩn thỉu nhất, Lâm Quát lại là 'người hiền lành', lúc để 'Thận' chọn hiện thực hoá làm sao so với Nghiêm Kiệt được.
Lâm Quát dừng bước chân, cậu quay đầu nhìn hai 'Lâm Chi' trước mắt, trên mặt cả hai đều mang biểu cảm lo lắng khác nhau. Lâm Quát mấp máy môi, lúc sau cam kết: "Anh sẽ không chết."
Lâm Chi hít sâu một hơi, dù biết Lâm Quát đã hứa tất làm được nhưng vẫn không dám thả lỏng: "Ca, anh nghĩ ra cách rồi?"
Lâm Quát đáp "ừ", cậu nghe ra tiếng bước chân chậm chạp nặng nề càng lúc càng gần phía sau mình, đành hoãn chủ đề lại.
Cả ba đều ném ánh mắt chăm chú về một hướng, sắc mặt Trương Mộng Nam kém cực kỳ, nhìn đến Lâm Quát mang đầy tổn thương tâm lý: "Đại lão… thật xin lỗi, tôi biết sai rồi."
Lâm Quát không lên tiếng, ánh mắt quét qua, trên người Trương Mộng Nam không có vết thương, xem ra đêm trước chỉ là kinh sợ chứ không nguy hiểm.
Lâm Chi rất muốn mắng người, nhưng tính nết cô nhóc không khác mấy với Lâm Quát, chính là ăn mềm không ăn cứng, hiện tại Trương Mộng Nam tội nghiệp nhận lỗi, Lâm Chi ngược lại mắng không nổi, hơn nửa ngày mới cứng nhắc nhịn ra một câu: "Cô lại muốn nghe lén cái gì?"
Trương Mộng Nam lập tức lắc đầu: "Tôi không có, tôi chỉ làm…" Sau khi trời sáng, cô liền tới phòng số 13 tìm Lâm Quát, ở đó không có ai, cô suy đoán Lâm Quát đêm qua hẳn đã tới phòng số 5, đến khi cô tới phòng số 5 lại vồ hụt, đoán tiếp Lâm Quát hẳn tới phòng khách xem điểm, cô liền ở cầu thang chờ đợi ba người quay về.
Không có bất ngờ xảy ra, đêm nay cự mãng sẽ còn tìm tới cửa, muốn phòng ngừa nó tấn công chỉ còn cách để nhóm Lâm Quát đứng phía trước, cô trốn ở phòng xếp sau phòng Lâm Quát. Nhưng ba người Lâm Quát luôn ở chung một chỗ, bọn họ nếu xảy ra chuyện, liền chỉ còn lại cô và Nghiêm Kiệt, cô thì làm sao đấu lại Nghiêm Kiệt đây, càng nghĩ chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Lâm Quát.
"Đại lão." Trương mộng nam run giọng: "Tôi muốn làm một giao dịch với anh."
Trực giác Lâm Chi thấy không phải loại giao dịch tốt gì, đang định hùng hổ, Lâm Quát đè cô lại: "Vào phòng thảo luận."
Bốn người tới phòng số 5, trong phòng quẩn quanh một mùi hoa oải hương nhàn nhạt, là mùi hương trên người Trương Mộng Nam.
Biết Trương Mộng Nam sẽ tìm mình, Lâm Quát nói thẳng: "Tôi không thể giúp được cô."
Trương Mộng Nam cứng ngắc, nước mắt rơi đứt đoạn: "Đại lão, anh đừng từ chối tôi, trước hết nghe tôi…"
"Cô muốn dùng nhược điểm cự mãng trao đổi với tôi?" Lâm Quát xoa xoa cánh mũi không mấy dễ chịu: "Không cần thiết, tôi biết nhược điểm của nó rồi. Đêm nay tôi có thể đến phòng cô, nhưng cô phải đi theo tôi."
Lâm Quát rốt cuộc tỏ ý đề phòng người khác, kế hoạch đêm nay của cậu vốn muốn tiêu diệt cự mãng. Nhưng cậu không yên tâm Trương Mộng Nam, nhất định phải để cô trong tầm mắt mình, dù sao Trương Mộng Nam đã từng lừa cậu, mà biểu hiện của cô ở phó bản này cùng với ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩ như hai người khác, cô lại ở thế nguy hiểm, Lâm Quát không dám hứa chắc cô sẽ vì mạng sống làm ra chuyện gì không.
Trương Mộng Nam sửng sốt chốc lát, kế đó liên tục gật đầu không ngừng.
Ca…" Lâm Chi muốn nói lại thôi.
Lâm Quát hơi lắc đầu, sau đó nhìn Giang Thăng. Cậu bé nhận ra hàm ý trong mắt Lâm Quát, không khỏi nghiêm nghị, đêm nay Lâm Quát sẽ không ở cùng với hai người, cho nên bài thi lần này muốn đạt điểm tối đa toàn bộ đều dựa vào Giang Thăng.
Có lẽ đêm qua Trương Mộng Nam gặp phải kinh hãi cực lớn, cả ngày hôm nay đều đi theo bọn Lâm Quát, cậu ban đầu định nói kế hoạch cho Lâm Chi nhưng lại đành thôi.
Do ban đêm muốn đối đầu cự mãng, Lâm Quát bận rộn cả ngày chỉ vì việc này. Cậu ngửi thấy mùi hoa oải hương trên người Trương Mộng Nam, không cần cô kể bản thân đã hứng chịu những gì liền đoán ra đêm qua vì sao cô sống được. Thị giác cự mãng không tính là tốt, đi săn cũng phần lớn dựa vào các hạt mùi trong môi trường xung quanh, những hạt mùi này sẽ theo sự phân nhánh của lưỡi dẫn thẳng lên đại não, cho nên khứu giác rắn vô cùng nhạy cảm.
Đây là ưu điểm cũng là nhược điểm của nó.
Huống hồ, cự mãng vẫn dựa theo logic con người mà hiện thực hóa, Lâm Quát tìm NPC lấy rất nhiều than củi chồng đống ở phòng số 12 của Trương Mộng Nam.
Trương Mộng Nam khó hiểu hỏi: "Đại lão… này là muốn thiêu chết nó sao?"
Lâm Quát nói: "Ngạt chết nó."
Trương Mộng Nam: "..."
Lâm Quát xếp than củi ổn rồi khó tránh bị Nghiêm Kiệt phá hỏng, cậu và Trương Mộng Nam vẫn ở lại phòng 12. Mắt thấy 0 giờ gần tới, Trương Mộng Nam không khỏi run rẩy khắp người, cô chạy vào phòng tắm cầm lấy nước hoa NPC đã đặt lại: "Đại lão, nên xịt cái này lên người đi, lỡ đâu…"
Lâm Quát: "Đừng dùng cái này."
Trương Mộng Nam do dự: "Nhưng…"
Lâm Quát liếc cô một cái, không nói gì đứng dậy vào phòng tắm. Cậu gỡ khăn tắm trên giá kim loại xuống ngâm nước, sau đó đưa cho Trương Mộng Nam, bản thân chỉ giữ lại một tấm khăn mặt.
Lâm Quát nói: "Khoác nó lên người." Thấy Trương Mộng Nam vẫn còn nắm chặt lọ nước hoa, cậu hơi mất kiên nhẫn nói: "Thành phần chủ yếu của than củi là cacbon, đốt cháy hoàn toàn sẽ sản sinh lượng lớn khí CO2.
Lúc này Trương Mộng Nam mới nhận ra ý của Lâm Quát, vì cự mãng rốt cuộc là do Nghiêm Kiệt tưởng tượng, cũng dựa vào logic bình thường của con người. Cự mãng nhờ khứu giác thu thập thông tin, dùng mùi khác che giấu mùi bản thân chỉ có thể bảo mạng. Tất cả mùi hương trên thế giới đều không nguy hiểm đến tính mạng, thực sự trí mạng là khí hơi có độc, trong hoả hoạn gần như người gặp nạn đều vì sặc khí độc do nhiệt độ cao sinh ra mới dẫn tới tử vong.
Ví như CO2.
Lâm Quát đúng là đang định chế khí độc, làm sặc chết cự mãng.
Lâm Quát nhìn nước hoa trong tay Trương Mộng Nam.
Trương Mộng Nam lập tức bỏ xuống, trong cả phòng ngập khí CO2, riêng một kí hiệu hương thơm không phải tự biến mình thành bia sống sao? Sau khi bỏ nước hoa xuống, cô nhìn bóng cây chập chờn ngoài cửa sổ, gió đã nổi lên…
Trương Mộng Nam bất an hỏi: "Vậy… nếu than củi không đốt cháy hoàn toàn thì sao?"
Lâm Quát: "Vậy càng tốt."
Tình huống than củi không đốt cháy hoàn toàn sẽ sinh ra khí CO, chất khí gây ngạt thở thông thường, ngoài xyanua và H2S thì chính là CO.
Trương Mộng Nam quan sát Lâm Quát, không khác đang nhìn một vị thần vĩ đại.
Lâm Quát không xen vào cô nữa, cậu bắt đầu đốt than củi. Trương Mộng Nam cũng qua hỗ trợ, kém 15 phút trước 0 giờ, than củi trong phòng đã đốt lên. Lâm Quát vào phòng tắm mở vòi nước làm ướt toàn bộ phòng, lại chồng mấy tầng khăn mặt ngâm ướt lần nữa.
Trương Mộng Nam choàng khăn tắm lên người, nhìn qua khăn tắm của mình lại nhìn tới khăn mặt xếp chỉnh tề trong tay Lâm Quát, xấu hổ nói: "Đại lão… cảm ơn anh, còn có lần trước đã lừa anh, thực sự rất xin lỗi."
"Ừm." Lâm Quát vừa định nói gì đó, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang 'rì rào.'
Cự mãng tới rồi.
Trương Mộng Nam nháy mắt tái mặt.
Lâm Quát: "Cô chờ ở đây."
Trương Mộng Nam gật gật đầu.
Lâm Quát liền mở cửa phòng tắm, cậu bám vào thành cửa, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Thủy tinh thể trong con mắt khổng lồ phản chiếu bóng Lâm Quát, đại khái trong phòng có mùi khó ngửi, cự mãng không hề lộ lưỡi ra.
Lâm Quát chẳng do dự, mạnh chân đạp cửa một cước.
Rầm—
Tiếng vang rốt cuộc kinh động cự mãng, cái lưỡi phân nhánh trong khoang miệng như bồn máu của nó chợt dò tới hướng âm thanh, mặc dù trong phòng đã ngập mùi thiêu đốt, mặc dù Lâm Quát đã dùng khăn bông ướt bịt kín mũi miệng, cậu vẫn ngửi thấy mùi vị từ lưỡi của cự mãng mang đến.
Loại mùi hôi thối này khiến dạ dày Lâm Quát cuộn lên một trận, sắc mặt lập tức biến khó coi. Không chỉ là mùi vị khiến cậu khó chịu, đại não cự mãng qua cái lưỡi thu được hạt mùi trong phòng 12 dường như đã đoán được nguy hiểm, búi cơ trong con mắt vàng nâu khổng lồ chuyển động, lỗ mũi phun ra chất khí màu trắng, nhưng từ đầu đến cuối không hề nếm lại lần thứ hai.
Than củi trong phòng càng cháy càng mạnh, mặt tường trắng tinh ban đầu lúc này hiện đầy vệt cháy đen kịt, mà khăn mặt đã bịt kín miệng mũi vẫn ngửi được mùi khiến người khó thở.
Lâm Quát nhăn nhíu mày, vọt tới bên giường nhặt lên nước hoa đã bị đốt nóng rực. Lọ thủy tinh nhiệt độ cao chạm đến ngón tay Lâm Quát phát ra tiếng 'xèo', cậu không để ý ngón tay đau đớn mà mau chóng vặn mở nắp lọ, đổ nước hoa trong lọ lên khắp người mình.
Đại khái trong nước hoa có thành phần cồn, lan tỏa trên quần áo Lâm Quát biến thành chất dẫn, dính sát vào người cậu.
Đầu óc Lâm Quát trống rỗng vì đau, chờ cậu kịp phản ứng, cự mãng đã ngửi ra mùi nước hoa, lưỡi rắn to dài rốt cuộc lần nữa thò vào phòng, cấp tốc phi đến hướng Lâm Quát.
Lâm Quát gấp rút lùi về sau, cả người nấp bên giường, may rằng cậu tránh kịp, không đến mức bị lưỡi rắn cuốn đi, nhưng tay lại đụng phải cái lưỡi nhọn dính nhớp, đến khi rút về mới phát hiện tay đầy vết thương, lưỡi rắn thế mà mọc đầy gai ngược.
Phát hiện ngoài ý muốn này khiến cậu bỏ qua cánh tay bị thương, khăn mặt ban đầu dùng che mũi miệng bị cậu chuyển qua tay kia, dùng nó nhặt lên mẩu than củi đã đốt cháy hơn nửa, nhắm lúc cự mãng lần ba thè lưỡi vào phòng, cậu chớp cơ hội ném mẩu than củi và cả khăn mặt tới lưỡi cự mãng.
Lâm Quát nín thở, chú ý tới khăn mặt bị gai ngược trong lưỡi cự mãng mắc vào. Cái lưỡi cứ thế rụt lại cùng khăn mặt và than củi, gần như đồng thời lúc khăn mặt và than củi thu về miệng cự mãng, nó thẳng tắp đổ xuống đằng sau. Lâm Quát vọt tới cửa sổ, trông thấy một đầu cự mãng phải dài tới năm chục mét ngã xuống trang viên trong vườn hoa, do không ngừng giãy dụa, cơ thể chốc lát đụng ngã cây cối, chốc lại đụng vào tường biệt thự.
Vẩy rắn bắn ra như ám khí bén nhọn đánh nát không ít cửa sổ thủy tinh quanh biệt thự.
Lâm Quát không đứng đó quá lâu, rất nhanh kéo mở cửa. Không khí trong lành tràn vào cứu vớt khoang phổi sắp hỏng của cậu, cậu khàn giọng gọi Trương Mộng Nam: "Đi."
Hai người rời khỏi phòng số 12, mau chóng tới lầu 3 nơi cách phòng 12 xa nhất.
Vừa vào cửa, Trương Mộng Nam ngồi xụi lơ trên đất không đứng lên nổi, Lâm Quát thì liều mạng gắng sức tới bên cửa sổ xác nhận sống chết của cự mãng. Tận mắt thấy, cự mãng vẫn đang giãy dụa, chỉ là động tác càng lúc càng yếu, chậm rãi đến ngưng động đậy, thân hình khiếp người cứ thế nằm yên trên đất.
Lâm Quát lập tức nhìn tới đồng hồ trong phòng.
2 giờ sáng.
Cự mãng sống sót 26 giờ, điểm thời gian của Nghiêm Kiệt dừng ở '26', thêm cả '30' điểm kể chuyện, tổng '56' điểm.
Lâm Quát hé miệng thở dốc, suy nghĩ phân tán.
Nếu không có gì lạ, hạng một hiện tại vẫn là Trương Mộng Nam, đã kéo ra chênh lệch cực lớn với hạng hai, hạng hai Lâm Chi tổng điểm 61, ngay sau đó là Nghiêm Kiệt tổng 56 điểm.
Mà trước mắt, Giang Thăng chỉ có điểm thời gian tổng 26 điểm, bản thân cậu chỉ có 3 điểm.
Lâm Quát vừa nghĩ tới gì, cậu hít một hơi cầm bút trên bàn lên, kế đó viết vào lòng bàn tay số '1', ngòi bút chọc vào da thịt trên tay, Lâm Quát đột nhiên ngừng động.
Lúc này Trương Mộng Nam rốt cuộc đã lại sức, trông thấy cử động kì lạ của cậu, không khỏi hỏi: "Đại lão, sao vậy?"
Lâm Quát không rảnh giải thích với Trương Mộng Nam, cậu nhắm mắt lại, ký ức quay ngược phó bản một lần. Những mảnh ghép nối tiếp hiện về trong tâm trí, cậu dùng góc nhìn thứ ba tỉ mỉ xem xét ký ức trong đầu, cuối cùng dừng lại thời điểm trước khi phó bản bắt đầu, lúc cậu lần đầu trông thấy Lâm Chi.
Cậu rốt cuộc phát hiện điểm không thích hợp, Lâm Chi tiến vào phó bản, phản ứng khi cậu trông thấy Lâm Chi cũng quá bình thường rồi, không có chửi bới hệ thống máy chủ, cũng không có mừng rỡ khi Lâm Chi rốt cuộc thoát khỏi trạng thái Tà Thần trở về như cũ, càng không có kích động khi anh trai gặp lại em gái.
Cái này không thích hợp.
Vì vậy cậu thay đổi đáp án, cầm bút do dự viết vào lòng bàn tay số '2'.
Trương Mộng Nam càng khó hiểu.
Lâm Quát thả bút xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm số '2' trong lòng bàn tay, là lần thứ hai sao? Cậu không chắc.
Tuyệt đối không thể phạm sai lầm, Lâm Quát lại nhìn chằm chằm số '2' này, tựa như muốn khắc nó vào trong não, cậu cứ thế nhìn chằm chằm con số trong tay đến ngày kế tiếp.
Ngày kế tiếp, cuối tuần, ngày kể chuyện cuối cùng.
Đến mãi 10 giờ Lâm Quát mới xuống lầu, số '2' trong tay cậu đã bị mồ hôi làm mờ nhạt, cậu liền giấu số '2' mờ nhạt này đi tới phòng khách.
Tại đây, Lâm Chi Giang Thăng nhìn thấy Lâm Quát liền thở phào, Nghiêm Kiệt thì vỗ tay trào phúng màn biểu diễn của cậu đêm qua: "Xem ra, tôi đánh giá cao cậu rồi." Anh ta cười nói: "Làm sao giờ nhỉ, tôi tổng điểm là 56."
Lâm Quát không để ý Nghiêm Kiệt, ngửa đầu nhìn màn hình, tầm mắt chuẩn xác rơi vào tổng điểm của Giang Thăng: 36.
Ông lão mỉm cười nhìn Lâm Quát: "Vị khách số 13, lão muốn nhắc cậu một chút, kể chuyện chủ nhật đã bắt đầu, cậu chuẩn bị xong câu chuyện muốn kể cho chúng ta nghe rồi chứ?"
Lâm Quát "ừm" một tiếng, ngoài Nghiêm Kiệt, ai nấy đều toát mồ hôi thay cậu. Mai chính là ngày phó bản kết toán, bọn họ thực không biết cậu phải làm sao mới có thể bắt kịp điểm số Nghiêm Kiệt.
Ông lão vui mừng nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, vậy thì không làm mất thời gian nữa, bây giờ mời vị khách số 13 mang đến cho chúng ta câu chuyện đặc sắc thuộc về cậu ấy nào."
Lâm Quát mím môi, ánh mắt đảo qua đám người.
Ngoại trừ Nghiêm Kiệt, cậu vẫn là không phân biệt được ai với ai. Bởi vì Nghiêm Kiệt vẫn luôn nhếch miệng cười nhìn cậu, sau đó lại nhìn Giang Thăng. Lâm Quát biết, đêm nay anh ta tất sẽ ngăn cản hiện thực hoá của Giang Thăng tiếp tục xoát điểm thời gian.
Ông lão thúc giục: "Vị khách số 13? Có thể bắt đầu rồi."
Lâm Quát nằm trong tầm nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn kể chuyện…"
"Dải mobius."
Ánh mắt Trương Mộng Nam sáng lên, cơ hồ mừng đến phát khóc, cô muốn bái Lâm Quát một lạy.
Lâm Quát nói xong câu này, lấy tờ giấy viết manh mối trong túi ra. Kế đó xé lấy một đường, lại xoay một đầu giấy 180⁰, chụm hai đầu giấy lại với nhau.
Một dải mobius hình thành trong tay cậu.
"Tờ giấy thông thường có hai mặt, dải mobius chỉ có một mặt…" Lâm Quát ngửa đầu nhìn chằm chằm 'Thận', con mèo cũng đang nhìn lại Lâm Quát: "Con kiến bò theo mặt giấy vĩnh viễn không ra khỏi dải mobius…" Vì để 'Thận' dễ hiểu hơn, Lâm Quát giải thích vô cùng tường tận, cậu chỉ vào tờ giấy trên tay: "Lấy ba 'điểm bất kì' trên mặt giấy làm khởi điểm, giả sử vận tốc của kiến là 5cm/phút, năm phút sau nó sẽ lần nữa trở lại khởi điểm, nhưng nó chỉ có thể tiếp tục tới đích, năm phút lần hai nó sẽ lại tới khởi điểm, năm phút lần ba nó lại sẽ tới khởi điểm… cho nên, thay vì nói con kiến không ra khỏi dải mobius chẳng bằng nói…"
Lâm Quát im lặng một chốc mới tiếp tục: "Vòng lặp thời gian."
Lúc này trong đầu cậu tưởng tượng ra một hình ảnh, giống như con kiến kia, mỗi người bọn họ cũng đang đi trên dải mobius, có điều dải mobius dưới chân bọn họ không phải tờ giấy nhỏ trong tay cậu, mà là toàn bộ phó bản.
Khởi điểm phó bản chính là 13 người tham dự gặp nhau trước cổng trang viên, dải mobis thuộc về bọn họ liền bắt đầu như vậy, Lâm Quát thiết lập vòng lặp thời gian chính từ thứ hai bắt đầu phó bản nối tiếp tới thứ hai 0 giờ tuần sau.
Nói cách khác, 0 giờ đêm nay, 'dải mobius' của Lâm Quát được hiện thực hoá, vòng lặp thời gian sẽ bắt đầu. Sau khi trời sáng cả 13 người sẽ tụ tập ở khởi đầu phó bản, gặp nhau tại trang viên.
Hạn cuối thực sự của phó bản là 10 giờ sáng thứ hai lần thứ hai, nhưng cậu thiết lập vòng lặp thời gian lách nó đi.
Biết Lâm Chi không hiểu dải mobius, Lâm Quát đặt tờ giấy trong tay xuống, kế đó dùng bút vẽ lên giấy hai mốc thời gian.
Thời gian thường lệ: Thứ hai (phó bản bắt đầu)––– Thứ ba––– Thứ tư––– Thứ năm––– Thứ sáu––– Thứ bảy––– Chủ nhật––– 10 giờ sáng thứ hai lần hai (hết hạn cho điểm)
Vòng lặp thời gian: Thứ hai (phó bản bắt đầu)––– Thứ ba––– Thứ tư––– Thứ năm––– Thứ sáu––– Thứ bảy––– Chủ nhật––– trở lại thứ hai đầu tiên (phó bản bắt đầu)
Lâm Quát lạnh lùng nhìn Nghiêm Kiệt, sau đó nhìn tới Lâm Chi: "Hiểu rồi chứ?"
Lâm Chi Giang Thăng ú ớ gật gật đầu.
Lâm Quát đứng thẳng dậy: "Chuyện của tôi kể xong rồi."
Đầu óc Nghiêm Kiệt chuyển động rất nhanh, nghĩ được rõ ràng hậu quả sau khi chuyện này bị hiện thực hoá, sắc mặt đột biến.
Sau khi chuyện của Lâm Quát bị hiện thực hoá, điểm của Nghiêm Kiệt vĩnh viễn là 0-30-56 rồi lại lần nữa 0-30-56, mà bởi là hiện thực hoá tưởng tượng của Lâm Quát, cho nên chỉ cần không thoát khỏi vòng lặp thời gian, điểm thời gian của anh ta sẽ không ngừng lặp lại.
Nghiêm Kiệt nghiến răng phẫn nộ: "Tôi phản đối câu chuyện này."
Ông lão lắc đầu: "Câu chuyện của vị khách số 13 cực kỳ mang tính triết học, là câu chuyện không giống với những vị khách khác, lão cứ nghĩ mãi, nếu thời gian thật sự lặp lại, chúng ta nên làm sao để thoát khỏi nó nhỉ? Đây là một vấn đề triết học khiến người ta suy nghĩ sâu xa, được rồi, giờ chúng ta liền chấm điểm cho vị khách số 13 thôi."
Ông lão còn đang phát giấy bút, Lâm Chi đã không chờ nổi đoạt lấy giấy của mình, cho Lâm Quát '5' điểm, Giang Thăng và Trương Mộng Nam đương nhiên cũng cho '5' điểm. Nghiêm Kiệt nhìn tờ giấy của mình, sắc mặt trắng bệch, anh ta muốn cho Lâm Quát âm điểm, thế nhưng vậy thì có ích gì đâu? Vòng lặp thời gian, điểm của Lâm Quát dù thấp cũng vẫn sẽ vượt qua anh ta.
Nghiêm Kiệt rốt cuộc hiểu ra, buổi sáng hôm qua cậu từng nói 'Muốn để tất cả mọi người sống sót, là tôi nghĩ nhiều rồi, về sau sẽ không' là có ý gì, cậu đã sớm nghĩ muốn kể chuyện về dải mobius, cậu vốn sẽ khống chế điểm số ở mức 30, nhưng một phen thao tác của Nghiêm Kiệt khiến cậu thay đổi ý định.
Đến 0 giờ đêm nay trước khi bắt đầu vòng lặp thời gian, tổng điểm của Giang Thăng là 48. Một khi vòng lặp thời gian kết thúc, sau 10 giờ chính là ngày phó bản hết hạn, như vậy tổng điểm của Giang Thăng chính là 58. Nhiều hơn Nghiêm Kiệt 2 điểm, nghiễm nhiên trở thành người đứng thứ ba.
Lâm Quát chỉ cần khống chế thời gian của mình ở 58 điểm, như vậy Trương Mộng Nam hạng một, Lâm Chi hạng hai, Lâm Quát và giang Thăng đồng hạng ba, Nghiêm Kiệt chênh lệch hai điểm bị loại.
Không, không thể nào!
Nghiêm Kiệt chảy mướt mồ hôi lạnh, anh ta phẫn nộ trừng Lâm Quát, trút giận ngay trước mặt Lâm Quát cũng cho cậu '5' điểm, anh ta dữ tợn cười: "Cậu cũng đã nói, con kiến không ra khỏi dải mobius, không thể thoát khỏi vòng lặp thời gian, tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu thoát khỏi vòng lặp thời gian thế nào. Còn nữa, coi như cậu có cách thoát ra, tôi cũng không tin cậu thực sự có thể khống chế ở '58' điểm không hơn không kém, nếu cậu có thể làm được thật, tôi thừa nhận mình thua, chúc cậu may mắn, người trẻ tuổi!"
Lâm Quát nhàn nhạt mở miệng: "Tự lo chính anh đi."
Cậu biết '5' điểm này của Nghiêm Kiệt có ý nghĩa gì, đã biết tổng điểm nhất định phải là '58', nếu điểm kể chuyện của Lâm Quát cao lên, tương ứng điểm thời gian phải thấp đi. Điểm thời gian đại biểu cho thời gian hiện thực hoá tồn tại, Nghiêm Kiệt lấy mạng sống đánh cược Lâm Quát không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn thoát khỏi vòng lặp thời gian.
Ông lão thu lại tờ cho điểm, mặt mày hớn hở nói: "Ôi, xem ra câu chuyện của vị khách số 13 mang tới khiến mọi người phải suy nghĩ sâu sắc, lão tuyên bố, vị khách số 13 tổng là 20 điểm."
Ông lão tuyên bố xong, Lâm Quát liền nhìn tới màn hình.
Cậu có tổng 23 điểm rồi.
Ông lão nói xong dường như nhớ ra gì đó, tự vỗ trán mình: "Ôi xem cái trí nhớ của lão này, quên nói cho các bạn, đây là buổi chót kể chuyện, 10 giờ ngày mai tất cả có thể xuống lầu xem điểm số cuối cùng của mình."
Nhắc nhở xong, ông lão nói: "Còn 30 phút trước cơm trưa, mọi người kiên nhẫn chờ 30 phút là có thể dùng bữa được rồi."
Lâm Quát ngồi xuống bên cạnh Lâm Chi.
Lâm Chi muốn hỏi gì, Trương Mộng Nam đã lắc đầu, lặng lẽ chỉ Nghiêm Kiệt: "Anh ta sẽ đọc khẩu ngữ, ăn cơm xong chúng ta trở về phòng nói sau."
Lâm Chi đành phải im lặng.
Đồng hồ tích tắc trôi đi, trong ba mươi phút, Nghiêm Kiệt cứ liên tục xem màn hình, nhìn điểm số Giang Thăng chậm rãi gia tăng, anh ta tức muốn bùng nổ, kế hoạch của anh ta trong đêm nay là muốn khiến hiện thực hoá của thằng nhóc này biến mất! Nhưng 0 giờ liền mang nghĩa dải mobius của Lâm Quát có hiệu lực, anh ta căn bản không động được tới hiện thực hoá của Giang Thăng.
Đệt!
Cuối cùng đã tới giờ dùng cơm, bốn người ăn một bữa thoải mái nhất trong mấy ngày này, Nghiêm Kiệt cay cú tới mức bỏ về phòng. Anh ta đã không ở đây, Lâm Chi liền nói ra nghi vấn: "Ca, làm sao anh xác định 'Thận' sẽ chọn tưởng tượng của anh làm hiện thực hoá bản gốc."
Lâm Quát nói: "Bởi vì trầm cảm."
Thời gian không ngừng lặp lại, cậu sẽ liên tục bị trầm cảm quấy nhiễu. Cậu sợ trầm cảm, cho nên chắc chắn 'Thận' lại chọn mình, dù sao vòng lặp thời gian đối với mọi người thì cậu chịu tổn thương lớn nhất.
Lâm Chi sửng sốt, vất vả lắm mới nghĩ rõ ràng, vành mắt ửng đỏ.
Lâm Quát còn nói: "Đêm nay anh sẽ tới phòng số 1."
Lời này khiến Lâm Chi lại sinh ra nghi vấn: "Chẳng phải hiện thực hoá sẽ chỉ tấn công đến người trong phòng có số hiệu kế tiếp sao? Nếu thế thì có bug nha."
Lâm Quát lắc đầu giải thích: "Chúng ta thấy được hiện thực hóa khác, nói rõ hiện thực hoá là có tồn tại thật. Đêm qua cự mãng cũng chỉ tấn công phòng số 12, nhưng lúc nó dãy chết bắn ra vảy rắn lại có thể tạo thành thương tổn đối với người khác. Em cứ coi như hiện thực hoá chủ quan tấn công số hiệu của người tiếp theo, nhưng thực tế thương tổn của nó sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người."
Lâm Chi chỗ hiểu chỗ không muốn nói lại thôi.
Lâm Quát liếc cô nhóc một cái: "Thực ra có thể phân hiện thực hóa thành hai loại, một loại là lực sát thương mạnh, như bé trai và Sadako, một loại là lực sát thương yếu, như trầm cảm. Hệ thống máy chủ sẽ cân bằng qua phó bản, nếu lực sát thương mạnh có thể hành động cả ban ngày, phó bản này sẽ không chỉ có hai sao, mà nếu lực sát thương yếu hơn chỉ có thể tấn công vào ban đêm, phó bản này cũng không đạt độ khó tới hai sao."
Lâm Quát vẫn chưa hết trầm cảm, vô luận ngày hay đêm đều ảnh hưởng tới cậu, cũng bởi vậy sau khi trầm cảm chuyển biến tốt hơn cậu mới ngộ ra điểm này.
Giang Thăng nghe hiểu: "Anh Lâm Quát, cho nên hiện thực hoá của anh bất kể ngày hay đêm vẫn sẽ tiếp tục, quá tốt rồi!"
Lâm Chi rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Thế nhưng còn điểm trọng yếu nhất, ca, sao anh biết hiện tại chúng ta không ở trong vòng lặp thời gian đây?"
Đám người thình lình sửng sốt.
Lâm Chi chẳng biết làm sao: "Ca…"
Lâm Quát nói: "Anh nghĩ ra biện pháp vòng lặp thời gian này lúc đuổi theo điểm Nghiêm Kiệt, anh nghĩ, hiện tại đã nghĩ đến biện pháp này, nhất định 'trước đây' cũng đã nghĩ tới."
Khi cậu nghĩ ra biện pháp vòng lặp thời gian này, suy tính đầu tiên chính là tới phòng số 1 chờ tưởng tượng của mình được hiện thực hoá, đã làm người chịu vòng lặp thời gian tấn công, đương nhiên có thống khổ, mà thống khổ trực tiếp nhất chính là trong trí nhớ còn sót lại những mảnh ký ức của vòng lặp thời gian.
Phim ⟨Chuyến Tàu Kinh Hoàng⟩ cũng dùng vòng lặp thời gian làm chủ đề, trong đó nữ chính là người thống khổ hơn ai hết, nàng biết vòng lặp thời gian tồn tại nhưng không thể thay đổi. Hiện thực hoá dự tính ban đầu của ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ chẳng phải cho người tham dự phúc lợi, mà mục đích là khiến họ thống khổ.
Trơ mắt nhìn thời gian lặp lại lần lượt, trơ mắt nhìn cùng một sự kiện phát sinh lặp lại không ngừng, đây chính là giá đắt phải trả khi Lâm Quát lần đầu nghĩ đến vòng lặp thời gian.
Lần đầu thực sự trong phó bản nhìn thấy Lâm Chi, Lâm Quát hận không thể hủy diệt hệ thống máy chủ, sau đó cậu chịu trầm cảm ảnh hưởng tư duy chậm chạp, đến mức giây phút cuối cùng mới không còn lựa chọn khác ngoài nghĩ tới vòng lặp thời gian để đuổi theo điểm số Nghiêm Kiệt.
Thời gian lặp lại lần thứ hai, Lâm Quát nhìn thấy Lâm Chi chỉ có bất đắc dĩ, cũng đã nói với Giang Thăng, nếu rơi vào tình huống chọn một trong hai người Lâm Chi Giang Thăng, cậu chọn Lâm Chi, bởi vì cậu cũng không thể xác định mình có khống chế hoàn hảo điểm thời gian trong vòng lặp này hay không.
Một khi mắc sai lầm, điểm số của cậu hoặc sẽ vượt qua hoặc thấp hơn Giang Thăng.
Lâm Chi tiến vào phó bản, cậu là anh trai, cậu chọn để mình sống sót, vì bảo vệ Lâm Chi an toàn.
Cho nên lời này mang ẩn ý sâu xa là, nếu cậu không phát hiện ra quy luật điểm thời gian trong vòng lặp thứ hai, vậy cậu chọn để nó tiếp tục, mà không phải là thoát khỏi nó.
Nhưng sau khi trầm cảm của Trương Mộng Nam hiện thực hoá ảnh hưởng tới tư duy của cậu, khiến cậu dần quên mất mình thực ra đang ở vòng lặp thời gian thứ hai, cho đến khi Giang Thăng bị cho âm điểm, Lâm Chi hỏi cậu vì sao không sốt ruột chút nào.
Khi đó Lâm Quát mới phát giác dị dạng.
Mà sở dĩ xác định đây là vòng lặp thời gian thứ hai, là số '2' trong lòng bàn tay cậu. Sáng nay vì để khắc sâu ký ức lại cho mình, nhìn chằm chằm vào số '2' này, cậu hiện tại có thể nghĩ đến biện pháp nhất định sẽ là vòng lặp thời gian thứ nhất, nhưng cậu đối với con số '2' rất xa lạ, ngược lại, con số '1' lại khiến cậu thấy vô cùng quen thuộc.
Trương Mộng Nam hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Đại lão, vậy bây giờ anh đã rõ mỗi vòng lặp thời gian đại biểu bao nhiêu điểm thời gian sao?"
Lâm Quát đáp "ừm", không giải thích thêm.
Thân ở vòng lặp thời gian muốn biết điểm thời gian bên ngoài vòng lặp chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa vòng lặp thứ hai không hề cung cấp bất cứ manh mối nào, Lâm Quát chỉ có một loại phỏng đoán.
Trong nhận thức con người, một ngày đại biểu 24 giờ. Cho nên Lâm Quát nghĩ, một vòng lặp thời gian có thể chia đều 24 giờ, đồng nghĩa một vòng lặp thời gian (một tuần) đại biểu 24 điểm, do đó cậu muốn khống chế tổng điểm ở 58, chính là 8 giờ 37 phút 49 giây đêm thứ tư trong vòng lặp thời gian thứ ba.
Đêm khuya, Lâm Quát tới phòng số 1.
Cậu nhìn đồng hồ trong phòng chỉ 0 giờ, nhắm mắt lại, trầm cảm vẫn luôn quấy phá trong lòng cậu chậm rãi tan đi, cậu rốt cuộc ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện bản thân đang ở kẽ hở Vây Thành, đi vài bước thì thấy trang viên trước mắt, bỗng nhiên có người phía sau gọi cậu: "Anh Lâm Quát."
Lâm Quát dừng chân chờ cậu bé, Giang Thăng đuổi theo, hai người mới cùng đi tới trang viên.
Có người đang khóc, Giang Thăng hỏi: "Anh Lâm Quát, anh quen chị ấy sao?"
Lâm Quát không lên tiếng, giây sau một giọng nữ quen thuộc vang lên: "Trang viên này có chỗ nào nguy hiểm, làm sao mà chết được? Cô không phải bi quan, nghĩ theo hướng khác, người nghèo như chúng ta cả đời chưa chắc có cơ hội ở trong trang viên xa hoa như này, nếu là chơi vui rồi chết cũng đáng."
Lâm Quát hé miệng: "Lâm Chi, tới đây."
"Đậu má!" Lâm Chi dụi mắt nhìn lại cậu: "Thật là anh sao? Ca!"
Lâm Chi chạy chậm tới, Lâm Quát nhìn cô nhóc và Giang Thăng: "Nhớ kỹ lời anh, nếu anh không phân biệt được bọn em, 8 giờ 37 phút 49 giây đêm thứ tư, từ chỗ kia…" Lâm Quát chỉ chỉ cửa số duy nhất ở lầu bốn biệt thự: "đẩy anh xuống, lệch một giây cũng không được."
Lâm Chi: "..."
Giang Thăng: "..."
Lâm Chi: "Lâm Quát, nơi này của anh có vấn đề hả?" Cô nhóc chỉ chỉ đầu mình, kế đó kịch bản bị rút ngắn, Lâm Chi nhìn tới Giang Thăng: "Ca, nửa tháng không gặp, cháu trai em đã lớn như vậy rồi."
Lâm Quát lấy điện thoại ra, vòng lặp thời gian có liên quan tới manh mối phó bản, nhìn từ mưa đạn căn bản không ra tung tích vòng lặp thời gian, cậu hàn huyên vài câu với Thịnh Văn liền thả điện thoại về túi: "Nhất định phải nhớ kỹ lời anh."
Lâm Chi rụt cổ: "Quá ư doạ người."
Nhưng Lâm Chi nhận ra đáy mắt nghiêm túc của Lâm Quát, lòng cô nhóc căng thẳng: "Ca, em không dám."
Lâm Quát ngắn gọn nói nguyên nhân cho Lâm Chi, dứt lời Nghiêm Kiệt hô lớn gọi ba người họ: "Bên kia, cửa mở…"
Lâm Quát sững sờ bất động, cậu nhìn Lâm Chi chằm chằm, cái nhìn này khiến cô nhóc thêm gấp bội áp lực: "Em… biết rồi."
Lâm Quát: "Lâm Chi, Giang Thăng, khi đó anh tư duy chậm chạp không thể tử vong ở thời điểm chuẩn xác, chỉ bọn em mới có thể giúp anh làm được, hơn nữa, có duy nhất một cơ hội này thôi."
Lâm Chi sợ đến mức bật khóc, Giang Thăng trịnh trọng gật đầu: "Em hiểu rồi, anh Lâm Quát yên tâm đi."
Sau đó không khác gì vòng lặp thời gian những lần trước, vào đêm Lâm Quát trúng chiêu, dù cậu đã tìm cách tránh né, nhưng kịch bản luôn có thể chỉnh về.
Mãi đến đêm thứ tư, Lâm Chi Giang Thăng đưa Lâm Quát đã chịu trầm cảm ảnh hưởng tới lầu bốn, Lâm Chi hỏi Giang Thăng: "Mấy giờ rồi?"
Giang Thăng căng thẳng đáp: "... Đã 8 giờ 37 phút rồi."
Lâm Chi gật gật đầu: "Còn 49 giây chị liền phải giết anh ruột, chị thật là một đứa súc sinh."
Lâm Quát nhìn hai nhóc Lâm Chi, bực bội hỏi: "Nói to nhỏ cái gì? Anh bảo em làm…"
Giang Thăng và Lâm Chi đều không để ý đến cậu, Giang Thăng đang đếm ngược, bởi vật rơi tự do còn cần 2 giây, cậu bé cũng tính đến cả 2 giây này: "10, 9, 8… 3, 2, 1."
Lâm Chi đẩy tay.
RẦM–––
Lâm Quát sực tỉnh từ trên giường, cậu lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn thấy cửa phòng mang số '1'.
Cậu không kịp thở vọt thẳng tới phòng số 5, bên trong Lâm Chi đeo lên biểu cảm đau khổ nhìn bài thi mới: "Sao hôm nay lại thi tiếng Anh…"
Lúc trông thấy Lâm Quát, Lâm Chi thoáng kinh ngạc: "Ca, không phải anh ở phòng số 1 chờ vòng lặp thời gian sao?"
Cô nhóc nhớ ra gì, cầm luôn bài thi chạy ra ngoài, vọt xuống phòng khách, màn hình trong phòng khách hiển thị:
Họ tên: Lâm Chi
Số hiệu: [1]
Điểm thời gian: 26
Điểm nhân số: 20
Điểm kể chuyện: 15
Tổng điểm: 61
Xếp hạng: 2
Họ tên: Giang Thăng
Số hiệu: [4]
Điểm thời gian: 48
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 0
Tổng điểm: 48
Xếp hạng: 5
Họ tên: Nghiêm Kiệt
Số hiệu: [8]
Điểm thời gian: 26
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 30
Tổng điểm: 56
Xếp hạng: 4
Họ tên: Lâm Quát
Số hiệu: [13]
Điểm thời gian: 38
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 20
Tổng điểm: 58
Xếp hạng: 3
Nhìn tới đây, Lâm Chi nhào thẳng lên người Lâm Quát vừa tới sau đó, hai mắt đẫm lệ: "Ca, thành công! Thành công rồi!"
Lâm Quát cong cong môi, lộ ra một nụ cười.
Cả ba liền đợi trong phòng khách, đúng 6 giờ 30 phút tiến hành cùng lúc hoàn thành bài thi. Bọn họ nhìn điểm thời gian của Giang Thăng chậm rãi tăng dần, cuối cùng dừng lại 58 điểm.
Ngay lúc xếp hạng của Giang Thăng từ hạng bốn biến thành ba, giữa màn hình nhảy ra vài chữ lớn–––
[Hết hạn chấm điểm]
[Phó bản kết thúc]
Sau đó không trung vang lên âm thanh máy móc: Phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ kết thúc, lập tức thống kê kết quả, ước tính 10 giây…"
Cùng lúc đó, một cái bảng lơ lửng xuất hiện trước mắt ba người:
[Phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩
Độ khó: hai sao
Thông số cho điểm người chơi tham dự (còn lại hiện tại):
Trương Mộng Nam tổng điểm hạng nhất
Lâm Chi tổng điểm hạng hai
Lâm Quát, Giang Thăng tổng điểm hạng ba
Nghiêm Kiệt tổng điểm hạng bốn (sắp tử vong)
Thông số điểm tích lũy: Trương Mộng Nam ×800 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản)
Lâm Chi ×500 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản) ×100 điểm tích lũy (Ban thưởng tân thủ)
Lâm Quát ×300 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản)
Giang Thăng ×300 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản)
Danh sách người nhận khen thưởng thêm: Lâm Quát, Lâm Chi, Giang Thăng (Sau khi thẩm định hệ thống máy chủ sẽ hiện thực hoá phần thường theo mong muốn của người nhận)
Thẩm định ước tính hai mươi giây…]
Lâm Quát đọc tới đây liền dự cảm bất thường, hệ thống máy chủ sẽ tốt bụng thế sao? Cậu không tin.
Hai mươi giây sau, cái bảng lơ lửng lần nữa nhảy ra dòng chữ:
[Ban thưởng người nhận Giang Thăng: Cho phép tiến về khu A thành dưới]
[Ban thưởng người nhận Lâm Chi: Cho phép tiến thẳng về khu B thành dưới, ở tại số 7-708 toà nhà 23 khu B
Ban thưởng người nhận Lâm Quát: Cho phép Thịnh Văn mở khoá tất cả phó bản khu B thành dưới]
Lâm Quát: "..."
~~~
End phó bản 3.