Mục lục
Truyện Thứ Nữ Hữu Độc - Lí Vị Ương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Chỉ cùng Tử Yên người trước người sau bước vào phòng, Lí Vị Ương cũng không để ý đến Tử Yên, chỉ nói với Bạch Chỉ: “Có phải thấy ta phạt hơi nặng?”

Bạch Chỉ nghĩ, nói: “Viện này đúng là nên có quy củ, tiểu thư làm rất đúng.”

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Hai người các ngươi là ta mang vào Lí phủ, các ngươi làm việc tốt, ta được thể diện, các ngươi đi nhầm một bước, ta cũng mất mặt theo. Ở lại bên cạnh ta, ngoại trừ làm việc thành thành thật thật cho tốt, còn phải biết tận trung, nếu không làm được hai điều này, ta sẽ cho người đưa các ngươi về Bình thành.”

Bạch Chỉ chỉ đáp lời, mà Tử Yên lại dịu dàng nói: “Tiểu thư, nô tỳ tất nhiên là tận trung với tiểu thư.”

Trong lòng Lí Vị Ương thở dài, nàng không hy vọng trong đầu Tử Yên có ý tưởng không nên gì đó, vừa rồi dựa theo chuyện của Lưu ma ma nhắc nhở nàng ta, không biết hiệu quả được bao nhiêu.

Sáng sớm ba ngày sau, Tử Yên bưng đồ ăn sáng lên, bày ra bàn.


Lí Vị Ương liếc mắt đánh giá nàng ta.

Tử Yên vốn rất xinh đẹp, một đôi mắt hạnh chứa nước, cộng thêm khuôn mặt hồng hồng kiều diễm như hoa sen, trên người mặc váy áo thêu màu hồng nhạt, vai thanh mảnh eo thon, dáng người hiện rõ trước mắt. Nếu như Lí Vị Ương là một nữ hài mười ba tuổi không hiểu chuyện, tất nhiên sẽ không nhìn ra được gì, nhưng mà tâm trí nàng đã sớm qua ba mươi, sao không nhận ra thiếu nữ trước mắt đã phát sinh biến hoá ở chỗ nào đó, trên mặt lại không có biểu tình gì cười nói: “Xiêm y này đúng là rất xinh đẹp.”

Tử Yên chỉ cười: “Không phải tiểu thư không thích chỗ vải tú lệ kia, nên đem thưởng cho nô tỳ sao? Nô tỳ mặc vào vội tới cho tiểu thư ngắm.” Nói xong nhìn thoáng qua sắc mặt Lí Vị Ương, rồi nói tiếp: “Tiểu thư đã nói vải này rất thích hợp để nô tỳ mặc, hiện giờ nô tỳ thấy đúng là như thế.”

Xiêm y này, Tử Yên đã làm xong từ lâu, nhưng giữ lại để năm mới mặc, hiện giờ lại lôi ra! Đôi mắt của Bạch Chỉ hơi co rút lại, không dám nhìn đến biểu cảm của Lí Vị Ương. Tiểu thư không phải người yếu đuối dễ bị bắt nạt, ngu xuẩn không biết gì, mà hoàn toàn ngược lại, tuy tiểu thư mới chỉ mười ba tuổi, nhưng khôn khéo vô cùng, tâm tư tinh tế. Trên người Tử Yên chỉ có một chút biến hoá, đều bị tiểu thư nhìn thấy. Tiểu thư không nói, là để lại một con đường cho Tử Yên mà thôi, nha đầu ngu dốt này lại còn nhìn không ra!

Thìa của Lí Vị Ương khẽ động vào bát, nghe thấy Tử Yên nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, hôm qua sau bữa trưa Đại thiếu gia có sai ngươi đến tặng một chậu san hô đỏ, tiểu thư xem —— “

Lí Vị Ương nhìn nàng một cái: “Ồ, thật không?” Rồi cố ý không nói tiếp.

Tử Yên có chút sốt ruột, lại không dám biểu lộ gì trên mặt, chỉ cẩn thận nhắc nhở: “Đại thiếu gia tặng Ngọc Cốt hương cho Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đáp lễ bằng một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên); Tặng cho Tứ tiểu thư là một đôi trâm hoa vuông gắn đá, Tứ tiểu thư đáp lễ là một bộ sách cổ mua ở Nghiêm Chí các; Tặng cho Ngũ tiểu thư là một hộp Ngọc Bích cao, Ngũ tiểu thư…”

Trâm hoa vuông gắn đá:

“Đúng rồi, mọi người có quà đáp lễ, nhưng mà chỗ ta lại thành vấn đề khó khăn. Các nàng ấy đều có tiền tặng thứ vàng thứ ngọc gì đó, ta lại chẳng có bao nhiêu tiền.” Lí Vị Ương hơi lộ ra vẻ quẫn bách.

Trước mắt chi phí của Lí Vị Ương, vừa không lắm tiền nhiều của như Đại tiểu thư, cũng không giống các tiểu thư khác có đám di nương trợ cấp, hoàn toàn dựa vào tiền còm hàng tháng được cho cùng bạc lão phu nhân thưởng. Tử Yên chỉ muốn tìm cơ hội đi gặp Đại thiếu gia, lại không ngờ Tam tiểu thư không có quà gì để đáp lễ, nhất thời ngây người.

Bất giác, Bạch Chỉ ngừng cả hô hấp, ánh mắt băn khoăn dịch chuyển giữa Tử Yên cùng tiểu thư, rồi lại cúi đầu rất nhanh, như thể không nghe thấy chuyện gì hết.

Mặc Trúc vốn đang chia thức ăn lại cười nói: “Tiểu thư, chỗ Đại thiếu gia vàng bạc ngọc có loại nào không có, chủ yếu là tâm ý, tiểu thư tặng túi tiền hoặc đôi giày cũng được rồi.”

Làm muội muội, tặng túi tiền hoặc giày cho Đại ca, đúng là không phải không thể, lễ nhỏ mà ý trọng là được. Lí Vị Ương gật đầu, khen ngợi: “Nói không sai.” Mà rất nhanh lại khó xử, “Nhưng mà thời gian cấp bách, chỉ sợ không kịp.”

Tử Yên sợ Lí Vị Ương đổi ý, nói: “Tiểu thư, thêu thùa sẽ làm tổn hại đến mắt, tiểu thư đừng tự mình làm. Nô tỳ làm ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, hẳn sẽ kịp xong túi tiền tặng cho Đại thiếu gia.”

Ánh mắt lạnh lùng của Lí Vị Ương dừng trên người nàng ta, mà vẻ mặt vẫn tràn đầy ý cười: “Tử Yên, ngươi đúng là đã phân ưu thay ta.”

Tử Yên thấy tiểu thư không phản đối, tươi cười đầy mặt. Nàng đang lo không có cách nào danh chính ngôn thuận truyền đạt tâm ý của mình đến Đại thiếu gia, hiện giờ chẳng phải là một cơ hội cực tốt đó sao!

Sau khi Tử Yên rời đi, Lí Vị Ương buông đũa xuống.

Mặc Trúc bưng một ly trà đến nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, tiểu thư đừng nóng giận…”

Lí Vị Ương tức giận thật sự, đặt mạnh ly trà xuống bàn, làm nước trà cũng bắn tung toé ra xung quanh, lạnh lùng nói: “Nha đầu kia coi ta là người mù chắc!”

Bạch Chỉ không dám nói chuyện, Mặc Trúc thản nhiên nói: “Nha đầu Tử Yên kia, đúng là rất nóng vội. Hôm trước tiểu thư đã cảnh cáo một lần, nàng ta còn không biết tỉnh lại.”

Lí Vị Ương hít sâu một hơi, nàng đã hết lòng hết dạ, để lại cho đối phương hai cơ hội, mà người ta chỉ nghĩ đến leo lên cành cao, căn bản không biết đến khó xử của chủ tử! Nếu Tử Yên có chút tâm can, thì sẽ biết, tuyệt đối không thể liên quan gì đến Đại thiếu gia!

Thật lâu sau, Lí Vị Ương xuất thần yên lặng không một tiếng động, Bạch Chỉ không đành lòng, nói: “Có lẽ Tử Yên bị người khác lừa gạt.”

Lí Vị Ương nhìn nàng ấy một cái, chậm rãi nói: “Bị người khác lừa gạt? Nàng ta cũng không ngẫm lại, nếu nàng ta không có giá trị lợi dụng, Đại thiếu gia sao có thể coi trọng nha đầu của muội muội mình!” Nàng không kìm nén được cảm xúc bốc lên từ đáy lòng, trên mặt hiện ra sự lạnh lùng.

Mặc Trúc suy nghĩ, cẩn thận nói: “Tiểu thư, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

Khuôn mặt Lí Vị Ương dần bình tĩnh lại: “Tìm người nhìm chằm chằm nàng ta, nhất cử nhất động đều phải báo lại!”

Mặc Trúc cung kính nói: “Dạ.”

Bạch Chỉ len lén lau nước mắt. Lí Vị Ương nhìn thấy, khẽ thở dài: “Bạch Chỉ, ta biết ngươi cùng nàng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm rất tốt.”

Bạch Chỉ lau nước mắt, trên mặt lại thêm kiên định: “Tiểu thư đối đãi với các nô tỳ tốt như vậy, Tử Yên lại còn làm như thế, đúng là không biết mang ơn. Nô tỳ biết nặng nhẹ, tiểu thư hãy yên tâm.”

Lí Vị Ương dừng lại một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Xem ra, Đại ca muốn xả giận hộ Đại tỷ.” Nàng nhìn ngoài cửa sổ, một gốc hoa mai đang nở rộ hoa, cúi đầu thở dài, “Thường ngày ngươi đừng lộ ra sự khác thường, bọn họ lập tức sẽ có hành động.”


Bạch Chỉ nói: “Nô tỳ đã hiểu.”


Lí Vị Ương cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng lại suy nghĩ toàn bộ chuyện một lượt, Lí Mẫn Phong là người cao ngạo, lại đi coi trọng một nha đầu, là muốn lợi dụng Tử Yên để đối phó mình sao? Nhưng mà Lí Mẫn Phong không phải đồ ngốc, hắn sẽ không dẫm lên vết xe đổ của Hoạ Mi, như vậy, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?


—— Lời ngoài truyện ——


Tiết tấu hơi chậm, chương tiếp theo sẽ có đột phá, đừng gấp gáp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK