"Có gì đáng để kể đâu chứ!"
Tiểu Ly trả lời bâng quơ rồi lại rơi vào im lặng,Tống Gia Vỹ nhìn cô như thế càng thấy xót. Nhớ đêm qua khi nhận được điện thoại của Đồng Đồng hắn đã đoán được đã có chuyện gì đó xảy ra với cô.Cả đoạn đường dài đến đây cô cứ như người mất hồn,ai nói gì cô cũng chỉ im lặng.Không chịu được khi thấy cô như vậy Giá Vỹ lại hỏi.
"Có phải tên Vệ Cảnh Phong kia lại ức hiếp em không?"
"... không có."
"Em còn muốn dấu anh sao? Đến nước này rồi em còn muốn bênh vực cho anh ta?"
Tiểu Ly vẫn im lặng không nói thêm lời nào,Tống Gia Vỹ khẽ thở dài quay đi.Chợt Tiểu Ly khẽ nói.
"Cảm ơn anh Gia Vỹ, cảm ơn anh vì lúc nào cũng bên cạnh em lúc em bế tắc nhất."
Tống Gia Vỹ quay mặt lại nhìn cô, ánh mắt ấy rất dịu dàng lẫn ôn nhu.
"Giữa anh và em còn nói mấy lời khách sáo này sao?"
"Em biết anh có tình cảm với em, nhưng trái tim em không thể tiếp nhận ai ngoài anh ấy nữa.Chúng ta có thể làm anh em tốt với nhau không?"
Tống Gia Vỹ nghe cô nói chợt rơi vào im lặng,anh em tốt sao? Sao hắn có thể xem cô như em gái khi trái tim hắn đã quá yêu cô chứ!
"Em nghĩ giữa chúng ta có thể làm anh em tốt sao?"
"Em biết điều đó rất khó, nhưng chuyện tình cảm không thể gượng ép được."
"Không thể gượng ép..... Anh hiểu rồi. Anh còn chút việc phải về lại thành phố,em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe.Rảnh rồi anh sẽ về thăm em."
Tống Gia Vỹ nói xong nhanh chóng rời khỏi,Tô Đồng Đồng vừa bước ra thấy sắc mặt anh không mấy tốt liền tiến đến hỏi.
"Tiểu Ly,anh ấy sao vậy? Hai người có chuyện gì à?"
"Không có gì."
"Cậu gạt ai vậy chứ! Sắc mặt anh ấy rất khó coi đấy."
Tiểu Ly lại im lặng rơi vào trầm tư, Đồng Đồng biết tâm trạng của cô đang không tốt nên không hỏi nữa.Nhớ đến mục đích mình ra đây cô vội nói.
"Mình đúng là đãng trí mà,mau vào ăn cơm thôi.Hôm nay mình sẽ cho cậu thưởng thức tài nấu ăn của mẹ mình, chuẩn đầu bếp năm sao đấy nhé!"
"Mình không thấy đói, cậu và bác gái cứ ăn trước đi."
"Không được, cậu bây giờ đang sống cho hai người đấy.Không phải riêng cậu mà còn cho đứa bé trong bụng cậu nữa, cậu mà bỏ bữa là em bé sẽ không phát triển tốt đâu."
Nhắc đến đứa bé, Tiểu Ly lại đưa mắt nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của mình.Đúng, cô còn phải sống vì bé con của cô nữa chứ! Cô phải sống thật tốt để còn chờ ngày gặp bé con của cô, chỉ cần nghĩ đến thôi là cô lại thấy có tinh thần hơn rồi.
Bữa cơm quê vô cùng đạm bạc nhưng lại ấm cúng, nghe Đồng Đồng nói Tiểu Ly mang thai nên mẹ cô nấu những món rất thanh đạm. Mặc dù ăn không có cảm giác ngon do đang bị nghén, nhưng Tiểu Ly cũng cố ăn cho no bụng.
Hết một ngày ở quê, Đồng Đồng bịn rịn chia tay mẹ mình và Tiểu Ly trở lại thành phố.Cô ôm chầm lấy mẹ mình, khóe mắt chợt ửng đỏ thì thầm.
"Mẹ ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, sắp xếp công việc ổn thỏa con sẽ về thăm mẹ."
"Con bé này, cứ làm như lần đầu tiên con đi xa vậy? Không sợ Tiểu Ly cười con sao?"
"Cậu ấy sẽ không cười đâu."
Đồng Đồng lại quay sang Tiểu Ly căn dặn.
"Cậu cứ yên tâm ở lại đây với mẹ mình nhé, không được nghĩ ngợi lung tung nữa có biết không? Suốt ngày ủ rũ con của mình sinh ra bị ảnh hưởng tâm trạng của cậu thì mình không tha cho cậu đâu đấy!"
"Từ khi nào con của mình đã thành con của cậu vậy?"
"Kể từ hôm nay, bảo bối nhỏ trong bụng cậu cũng sẽ là con của mình.Mình sẽ là mẹ đỡ đầu của bảo bối nhỏ, cậu có ý kiến sao?"
"Đương nhiên là mình không có ý kiến rồi.Có người mẹ đỡ đầu như cậu con mình tìm đâu ra chứ!"
"Cậu làm mình ngượng quá đấy! Thôi mình đi đây,hai người nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, mình sẽ về thường xuyên."
...****************...
Mười hai giờ đêm tại quán bar,Vệ Cảnh Phong say khướt ngã người trên ghế, miệng anh không ngừng gọi tên Tiểu Ly.Lục Thiếu Hy ngồi bên cạnh cũng chẳng kém gì anh,hắn cũng uống như quên trời đất. Cô gái ngốc nghếch đó vậy mà lại trốn tránh hắn, hắn có điểm gì không tốt mà cô lại không muốn hẹn hò với hắn chứ! Càng nghĩ hắn lại càng không vui, đưa ly rượu lên môi uống cạn.
Mục Tuyết Ly đứng bên ngoài nhìn thấy hai người đã quá say,cô ta nhanh chóng bước vào tiếp cận Vệ Cảnh Phong.Lục Thiếu Hy thoạt đầu nhìn thấy cô ta cứ ngỡ là Tiểu Ly, nhưng nghĩ lại Tiểu Ly còn đang giận anh bạn thân của hắn đến mức không muốn nhìn mặt,sao có thể xuất hiện ở đây chứ! Hắn nhướn mắt nhìn Tuyết Ly hỏi.
"Cô đến đây làm gì? Sao cô biết chúng tôi ở đây?"
"Em...vô tình đi ngang qua, Cảnh Phong anh ấy có sao không? Để em đưa anh ấy về."
Mục Tuyết Ly vừa nói vừa đưa tay định đỡ Vệ Cảnh Phong dậy, nhưng Lục Thiếu Hy đã chụp lấy tay cô ta đẩy ra xa.
"Không cần.Cậu ấy thế nào không đến lượt cô quan tâm,mau biến đi!"
"Anh nhận ra em sao?"
"Sao lại không? Gương mặt cô ghi rõ bốn chữ mưu mô xảo trá,sao tôi lại không nhận ra cô chứ Mục Tuyết Ly?"
"Lục Thiếu Hy,anh có hơi quá đáng rồi đấy!"
"Tôi còn có thể quá đáng hơn nếu cô còn mặt dày đứng đây đấy! Tốt nhất cô nên biến khỏi tầm mắt của tôi, và tránh xa bạn tôi ra một chút.Nếu không cô đừng trách sao Lục Thiếu Hy tôi không nể mặt."