Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thân ảnh Lão Hoàng Đế từ trong không gian hiện ra xuất hiện trên ghế thủ tịch, toàn trường một lần nữa âm thầm khiếp sợ, kính cẩn hướng về hắn hành lễ.

Mặc dù đã đoán được trước đó, nhưng khi nhìn thấy Lão Hoàng Đế bằng xương bằng thịt chủ trì lần Quốc Hội này, khiến không ít người cảm thấy khó tin.

Phải biết Lão Hoàng Đế là người có thực lực mạnh nhất Đế Quốc, ngày thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hiện tại đích thân xuất hiện chủ trì, có thể thấy tầm quan trọng của Yến Hội lần này trong mắt Hoàng Thất Băng Huyền.

Mà có thể gây nên Hoàng Thất xem trọng như vậy, không thể nghi ngờ là người kia…

Đã có không ít ánh mắt nhìn về Lạc Nam, bất quá hắn vẫn tương đối bình thản.

Lão Hoàng Đế ánh mắt đảo quanh toàn trường một vòng, nói một ít lời khách khí, sau đó tuyên bố Yến Hội bắt đầu, mọi người tự nhiên ăn uống thả cửa.

Mà lúc này, từ bên trong đi ra một nhóm văn nghệ, bắt đầu đàn tấu du dương, âm thanh thánh thoát, một ít thanh niên nam nữ cũng tự nhiên rời khỏi chỗ ngồi, bắt cặp khiêu vũ bên trong đại điện.

Không biết vô tình hay cố ý, mà Dương gia và Vũ gia hai vị tiểu thư đều đến mời Băng Dũng khiêu vũ, nhất thời khiến đám Hoàng Tử còn lại sắc mặt tái mét, Băng Dũng lại âm thầm mừng rỡ, điều này nói rõ quan hệ giữa hắn và hai nhà này lại tiến gần thêm một bước.

Trong lòng sùng bái tỷ phu đến đỉnh điểm, rõ ràng hành động diệt đi Lâm gia đã gây nên hai nhà Dương gia cùng Vũ gia xem trọng, quá trình đầu nhập vào hắn đang dần hình thành.

Lạc Nam đối với tình cảnh này buồn ngủ, hắn quả thật không quen quan cảnh như vậy, trong lúc nhất thời ngồi một chỗ uống rượu ăn trái cây.

Băng Lam Tịch biết Lạc Nam không thích, diệu dàng ngồi một bên gọt linh quả cho hắn, Băng Linh Nhi vẫn ôn nhu xoa bóp, nàng cảm thấy hầu hạ cô gia cả đời cũng không chán.

“Ngũ công chúa, ta có thể vinh hạnh cùng nàng khiêu vũ một khúc?”

Câu nói này Lạc Nam nghe phát chán, từ khi Yến Hội bắt đầu, đã có không dưới mười thanh niên thân phận quyền quý đến mời Băng Phỉ Phỉ khiêu vũ, bất quá đều bị nàng khéo léo từ chối.


Về phần Băng Lam Tịch vốn nổi danh là lạnh lùng như băng sơn, huống hồ đang cùng Lạc Nam tay trong tay, đánh chủ ý đến nàng chính là muốn chết.

Bỗng nhiên lúc này, kiêu sa như khổng tước Băng Phỉ Phỉ nâng váy đứng dậy, hướng mắt nhìn về Lão Hoàng Đế ôn nhu nói ra:

“Nhân ngày vui của toàn quốc, Phỉ Phỉ muốn vì người cùng chư vị quan khách khiêu vũ một đoạn!”

“Hay lắm, trẫm rất chờ mong tiểu Phỉ Phỉ của chúng ta biểu hiện a!” Lão Hoàng Đế hài lòng gật gật đầu.

Trong tiếng nhạc, Băng Phỉ Phỉ cao ngạo xoay vòng trên không trung, sau đó bay múa giữa đại sảnh, động tác đẹp đẽ, thân thể uyển chuyển, tay chân tinh xảo ngọc ngà, y phục dạ hội tung bay, dung nhan tuyệt trần đem linh hồn đám nam tử nơi này đều hút mất.

Đám thanh niên cảm thấy lần tham gia yến hội của mình chỉ cần nhìn giai nhân kia nhảy múa thôi đã hoàn toàn xứng đáng rồi, ngay cả mấy tên Hoàng Tử cũng có phần say mê trước vẻ đẹp của nàng.

Băng Phỉ Phỉ không quan tâm người khác nghĩ gì, nàng thấy Lạc Nam cũng đang nhìn mình, trong mắt xuất hiện vẻ đắc ý, thầm nghĩ xem ngươi làm sao thoát khỏi mị lực của bổn cô nương…

Bất chợt, thân thể uyển chuyển của nàng bước qua vị trí Băng Lam Tịch, gót chân nhẹ dừng, vén lấy tà váy hướng Lạc Nam mỉm cười xinh đẹp, bên trong có chút ngọt ngào pha lẫn bẽn lẽn nói ra:

“Lạc công tử, Phỉ Phỉ đối với những việc ngươi làm ái mộ đã lâu, không biết có thể hạ mình cùng ta nhảy một khúc!”

Nói xong, ánh mắt nàng nhìn qua Băng Lam Tịch, bên trong có một tia khiêu khích: “Tin tưởng Tam tỷ sẽ không để ý chút chuyện như vậy…”

Lạc Nam nhìn dung nhan xinh đẹp của Băng Phỉ Phỉ nhất thời mộng bức, rất nhanh dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn xem nàng.

Mà đám người cũng bị một màn này làm cho sững sốt, trước đó Băng Phỉ Phỉ từ chối rất nhiều thanh niên để khiêu vũ một mình, hiện tại đột ngột đánh chủ ý đến Lạc Nam khiến cả đám không kịp phản ứng.

Ở khoảng cách gần, Lạc Nam nghe được nhịp tim của Băng Phỉ Phỉ đập nhanh thình thịch vì hồi hộp, hiển nhiên một vị công chúa chủ động mời người khác nhảy đã không dễ dàng, nếu bị từ chối sẽ rất mất mặt.

Tuy nhiên nếu là lúc bình thường, có mỹ nhân xinh đẹp mời nhảy, Lạc Nam không ngại thử một phen, nhưng hiện tại đang ở cùng hai nữ nhân của mình là Lam Tịch và Linh Nhi, phải biết tôn trọng cảm thụ của các nàng, vì thế hắn định mở miệng từ chối Băng Phỉ Phỉ…

“Chàng ra nhảy cùng Ngũ muội một khúc đi, thiếp vì hai người gảy đàn!”

Chợt có âm thanh nhu hòa vang lên, Băng Lam Tịch mỉm cười nhìn Lạc Nam cổ vũ.

Lạc Nam nghe vậy giật mình, thầm nghĩ xú bà nương này muốn làm gì?



Trong mắt Băng Phỉ Phỉ cũng hiện lên nét khó hiểu nhìn thoáng qua Băng Lam Tịch, bất quá có cơ hội tiếp xúc với Lạc Nam, nàng đương nhiên sẽ nắm bắt, bàn tay mềm mại đã hướng về phía hắn, trong đôi mắt long lanh tràn ngập mong đợi.

“Nếu Lạc công tử không muốn nhảy cùng công chúa, cần gì phải cưỡng cầu? tại hạ luôn sẳn sàng đi theo bước chân nàng…” Lưu Phong không biết từ bao giờ đã tiến đến cạnh Băng Phỉ Phỉ chân thành nói ra, trong mà đều là nét mê luyến.

Hắn theo Băng Phỉ Phỉ làm việc đã lâu, nhưng lần đầu chứng kiến nàng xinh đẹp như hôm nay, lộng lẫy như hôm nay, không nhịn được cảm xúc dâng trào, càng không nhịn được ghen tuông khi nữ thần trong lòng lại mời nam nhân khác khiêu vũ.

Đám người bị sự xuất hiện của Lưu Phong làm cho sững sờ, Băng Phỉ Phỉ âm thầm mắng, tên này muốn phá hỏng chuyện tốt của nàng phải không?

Trong lúc nhất thời, trong mắt Băng Phỉ Phỉ xuất hiện một tia hoảng hốt, nàng lo lắng Lạc Nam sẽ vì Lưu Phong từ chối mình dù đã có Tam tỷ chấp nhận, khi đó mặt mũi của nàng phải để ở đâu?

“Thật xin lỗi, nàng ấy mời ta trước!” Lạc Nam nhìn sang Lưu Phong cười nhạt, đứng dậy nắm lấy bàn tay mềm mại của Băng Phỉ Phỉ, kéo nàng gần như sát vào người mình, một tay bắt lấy vòng eo thon thả uyển chuyển, nhẹ bước ra giữa sân.

Băng Phỉ Phỉ bị động tác nhanh nhạy của Lạc Nam khiến cho bất ngờ, nàng hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, như Khổng Tước xòe đuôi cao ngạo, hướng về Băng Lam Tịch cười nói:

“Nhờ Tam tỷ vì chúng ta đàn một khúc!”

Tình cảnh này khiến tất cả mọi người sững sờ, nhất thời cả đám hướng mắt nhìn về Băng Lam Tịch, muốn xem phản ứng của nàng.

Chỉ thấy Băng Lam Tịch không sao cả mỉm cười nhìn theo bóng lưng Lạc Nam, một thanh huyền cầm trong suốt như băng đã bay lơ lửng xuất hiện trước mặt nàng, không gian chợt rung rẩy kịch liệt trước sự xuất hiện của nó, đem toàn bộ đại điện rung lên.

Ánh mắt Lão Hoàng Đế cùng Băng Trường Không thoáng cái co rút, mà không ít người kiến thức bất phàm càng là hãi hùng khiếp vía.

“Đây là Linh Cấp Trung Phẩm pháp bảo Băng Huyền Cầm mà chàng tặng cho tỷ, hôm nay sẽ làm nền cho hai người…” Băng Lam Tịch ung dung nói ra, bàn tay nhẹ đặt lên dây đàn.

“Linh Cấp Trung Phẩm?” Băng Phỉ Phỉ nhất thời biến sắc, mà toàn bộ đại điện cũng bị lời nói của Băng Lam Tịch khiến cho tĩnh lặng.

Tình…tang…

Tiếng đàn du dương vang lên, một luồng âm ba lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, tươi mát dễ chịu, như đi sâu vào lòng người…

Băng Lam Tịch như tiên tử trên trời, từng ngón tay ngọc ngà tinh xảo lã lướt trên dây đàn, nói là tiếng đàn…kỳ thật có thể xem như tiên âm cũng không kém a.

“Đừng cô phụ một phen tâm ý của hoàng tỷ đó…” Băng Phỉ Phỉ xoay mặt nhìn Lạc Nam thủ thỉ, đôi chân uyển chuyển bắt đầu những bước nhảy đầu tiên.

Lạc Nam nhếch miệng cười, hắn mặc dù mù tịt về Khiêu Vũ, nhưng thân là một cường giả, khả năng học tập và lĩnh ngộ những thứ đơn giản rất nhanh chóng, trước đó đã thấy đám người khiêu vũ một lần, chẳng có lý do gì không thực hiện theo được.

Và thế là, trong sự ngưỡng mộ của đám đông, Lam Tịch đánh đàn, Phỉ Phỉ làm bạn nhảy, Lạc Nam bắt đầu chìm đắm vào bên trong.

Kỹ thuật nhảy của hắn mới học, đương nhiên không thể nào sánh bằng Băng Phỉ Phỉ, mọi động tác nàng thi triển đều đẹp mắt hơn hắn, Lạc Nam chỉ bám sát theo đó mà thôi.

Bất quá không ai vì vậy mà dám xem thường hắn, trái lại trong mắt chỉ có sự ngưỡng mộ cùng ghen tỵ.

Khiêu vũ không tránh khỏi tiếp xúc giữa hai thân thể, Băng Phỉ Phỉ như chim non nép vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt…

Nhìn vào đôi tròng mắt một trắng một đen của Lạc Nam, Băng Phỉ Phỉ nhất thời cảm giác có sự hoảng hốt, nàng từng điều tra về nam nhân này, biết quá khứ thê thảm của hắn, cũng biết một đường quật khởi của hắn nhanh chóng đến mức nào…

Điều gì khiến hắn làm được như vậy? Băng Phỉ Phỉ có cảm giác Lạc Nam như một vực sâu không đáy tràn ngập bí mật, khiến nàng không nhịn được muốn tìm tòi khám phá…

Dù sao tò mò luôn là bản tính hàng đầu của mọi nữ nhân.

Toàn bộ đại điện như bất động, chỉ còn tiếng đàn du dương và đôi nam nữ đang khiêu vũ, tất cả mọi người nảy sinh cảm giác mình chỉ là vật làm nền, Lưu Phong ánh mắt đỏ ngầu, trong lòng thật sâu bất lực.

Hắn vì Băng Phỉ Phỉ làm bao nhiêu chuyện, quan hệ giữa hai người từ đầu đến cuối vẫn là cấp trên và cấp dưới, lúc này đây lại nhìn nàng nằm trong vòng tay nam nhân khác, không trực tiếp phát khùng đã là tốt lắm rồi.

Băng Trường Không hít sâu một hơi, triệt để nhắm mắt lại…hai cô con gái của hắn lúc này đang ra sức lấy lòng một nam nhân, lại nghĩ đến thân phận của Lạc Nam, hắn chỉ biết âm thầm thở dài mà không dám phản ứng gì, bàn tay bất tri bất giác hơi siết chặt.

Hoàng Hậu Nương Nương diệu dàng nhìn lấy hắn, khéo léo nắm tay nam nhân của mình khiến sắc mặt Băng Trường Không nhẹ dãn ra, cảm thấy an ủi phần nào.

Hương thơm từ cái miệng nhỏ nhắn của Băng Phỉ Phỉ không ngừng lan tỏa, Lạc Nam dễ chịu hít thở, tay trái nắm chặt tay nàng, tay phải ôm chặt eo thon của nàng hơn một chút, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn nàng, âm thầm truyền âm:



“Nàng rất xinh đẹp…”

Băng Phỉ Phỉ hơi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn chủ động giao tiếp với nàng, nhất thời hứng thú truyền âm đáp lại: “Không dám mở miệng khen trực tiếp? sợ Tam tỷ ghen sao?”

“Haha, ta sợ phá hỏng tiếng đàn tuyệt vời do nàng ấy cất công tạo ra!” Lạc Nam nhếch miệng hồi đáp.

“Ta đẹp sao? vậy so với Tam tỷ thế nào? Ai đẹp hơn?” Băng Phỉ Phỉ trong mắt xuất hiện một tia háo thắng.

“Lam Tịch đẹp hơn, bởi vì nàng ấy là nữ nhân của ta!” Lạc Nam không chút do dự.

“Hừ!” Băng Phỉ Phỉ kiều hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập không phục truyền âm: “Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến công tử thay đổi câu trả lời hôm nay!”

“Haha, có thể cho ta biết nguyên nhân nàng mời ta nhảy không?” Lạc Nam cười hỏi.

“Công tử không phải đã đoán được rồi sao?” Băng Phỉ Phỉ liếc mắt.

Lạc Nam không phủ nhận, trầm thấp hỏi: “Nữ tử sinh ra trong gia đình đế vương như các nàng quả thật không dễ chịu, bất quá chúng ta mới gặp nhau, ta đáng giá để nàng dùng Mỹ Nhân Kế sao?”

“Ít nhất ta không hề ghét công tử, chỉ bấy nhiêu đó là đủ!” Băng Phỉ Phỉ lời nói có chút cô đơn.

Lạc Nam im lặng không nói, bàn tay lại ôm nàng chặt hơn một chút, hai người hòa quyện vào vũ điệu trên sàn.

Băng Lam Tịch vừa gảy đàn vừa chứng kiến tình cảnh này, trong mắt xuất hiện một tia vui mừng rất nhỏ.

Phỉ Phỉ có thể xem nàng như đối thủ, nhưng tận sâu thâm tâm Băng Lam Tịch lại chỉ xem nàng ấy là một muội muội...thậm chí tràn ngập đồng cảm, chẳng qua tính cách nàng vốn lạnh không thể hiện ra mà thôi.

Các nàng đều là nữ nhi sinh trong gia đình đế vương, từ nhỏ đã hiểu rất rõ hạnh phúc cả đời khó do chính bản thân mình nắm giữ.

Nếu không có sự tồn tại của Lạc Nam, không có sự hỗ trợ từ Trần Quân Sư, người giành được ngôi Thái Tử là Nhị Hoàng Huynh hay Đại Hoàng Huynh, thì số phận của Băng Lam Tịch nàng cũng không tránh khỏi việc phải gả cho Lâm Khánh, đơn giản vì Đế Quốc rất cần Lâm gia trung thành phò tá, mà Băng Lam Tịch nàng chính là lễ vật tốt nhất.

Phải gả cho một kẻ như Lâm Khánh, Băng Lam Tịch cảm thấy so với giết nàng còn tàn nhẫn hơn.

Băng Phỉ Phỉ cũng sẽ không ngoại lệ, nếu nàng ấy thua cuộc…cũng đồng nghĩa trở thành công cụ hôn nhân, có thể gả đến bất kỳ nơi đâu chỉ để đổi lấy lợi ít lớn nhất cho Hoàng Thất.

Cũng vì không chịu đầu hàng trước số phận, mà Lam Tịch toàn lực hỗ trợ Băng Dũng, Phỉ Phỉ lấy thân phận nữ tử kiên cường leo lên vũ đài Thái Tử, dù có thua cũng không cảm thấy hối tiếc vì đã dám liều lĩnh tranh giành một hơi.

Vì thế mà lần này khi nhận ra Băng Phỉ Phỉ muốn câu dẫn nam nhân của mình, Băng Lam Tịch không quá mức tức giận, trái lại chỉ cần Lạc Nam thấy thích, nàng không ngại tác hợp.

Đương nhiên việc này không thể biểu hiện ra ngoài quá lộ liễu, Băng Lam Tịch vẫn luôn khẳng định chủ quyền với Lạc Nam, để Băng Phỉ Phỉ biết thế nào là có trước có sau, không dám ra vẻ ta đây trước mặt nàng.

Tình tang…

Nốt nhạc cuối cùng vang lên, đại điện một lần nửa lâm vào tĩnh lặng, Lạc Nam cùng Băng Phỉ Phỉ dừng lại bước chân, bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau…

“Sợ là hôm nay ta phải trở thành công địch của nam nhân trong Đế Quốc!” Lạc Nam thản nhiên cười nói.

“Khúc khích, công tử đã sớm là kẻ địch của nam nhân toàn thiên hạ rồi!” Băng Phỉ Phỉ ung dung cười, nàng nhẹ đẩy hắn ra, ánh mắt hướng về Băng Lam Tịch mỉm cười rạng rỡ:

“Đa tạ tiên âm của Tam tỷ!”

Băng Lam Tịch nhìn hai người liếc mắt, đem Băng Huyền Cầm thu hồi.


Mà lúc này, tiếng vỗ tay rốt cuộc vang lên…Lão Hoàng Đế càng là mở miệng nói ra ba chữ tốt, ánh mắt nhìn Lạc Nam ý vị thâm trường nói:


“Thật là một màn vũ cầm hòa tấu đặc sắc, khiến bộ xương già như trẫm cũng không nhịn được muốn vận động một phen, yến hội đã đến cao trào…không biết lần này Hậu Cung Chi Chủ đến Băng Huyền Đế Quốc chúng ta với mục đích gì?”


Nghe xong lời nói của Lão Hoàng Đế, đám người nhất thời ngồi thẳng lưng, ánh mắt toàn trường một lần nữa hướng về Lạc Nam.


Bọn hắn biết, đại sự ảnh hưởng đến thế cục toàn bộ Đế Quốc sắp phát sinh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK