• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới cài nhìn trân trối của lão tinh linh, Vô Trần vô cùng cao hứng mang theo Diệu Nhược Y rời đi.



Không cần nói cũng biết, cầm trong tay hơn 110 vạn tiền vàng, Vô Trần sao có thể để cho có con cá nào lọt khỏi lưới của chính mình chứ?



Lấy giá trị 500 đồng một mảnh hạ phẩm mảnh ruộng, 50 bạc một mảnh trung phẩm, 5 vàng một mảnh thượng phẩm, 500 vàng một mảnh cực phẩm cùng 5 vạn một mảnh tuyệt phẩm, Vô Trần một ngụm nuốt xuống toàn bộ. Hết thảy tiêu tốn của hắn gần 11 vạn kim tệ. Bên trong số tiền đó, tuyệt phẩm mảnh ruộng chiếm phần lớn tổng thiệt hại, nhưng Vô Trần lại không càm thấy có chút thiệt thòi nào. Là hắn đã chiếm đại tiện nghi của lão tinh linh rồi. Bởi vì, trong tương lai, dù có núi vàng biển bạc cũng không thể đối lấy một khối tuyệt phẩm ruộng đất. Dù sao, mỗi một mảnh tuyệt phẩm ruộng đất là duy nhất đấy, dùng là không còn nữa đấy. Nó mang đến trợ giúp cho một thế lực, là không có vật gì có thể thay thế được.



Nhìn vẻ mặt cười không thể khép miệng lại của Vô Trần, Diệu Nhược Y tò mò hỏi:



“ Vô Trần ca ca, những mảnh đất đó trân quý như vậy sao? Lại có thể để huynh vui vẻ đến như vậy?”



“Ân, ân, Y Y biết không? Tương lai của “Táng Địa” có phát triển lớn mạnh được hay không, phụ thuộc rất lớn ở những mảnh đất này đấy”- Vô Trần xoa xoa mái tóc của Diệu Nhược Y, cười gật đầu nói.



“Tại sao chứ?”- Diệu Nhược Y kỳ quái hỏi. Không có dược liệu thì có thể dùng tiền mua a, với tốc độ kiếm tiền “ngày thu đấu váng” của Vô Trần, thì còn có cái gì không thể mua được nữa chứ?



Vô Trần cũng không lập tức trả lời, mà hỏi ngược lại nàng một câu:



“Muội có biết, thổ nhưỡng bên trong sáng thế chia làm mấy cấp độ sao?



“Ừm…, là 5 sao?”- Diệu Nhược Y suy nghĩ một chút rồi trả lời. Cuộc đối thoại của Vô Trần cùng Lão Tinh Linh nàng cũng có nghe đấy, đối với vấn đề này tự nhiên sẽ vô cùng rõ ràng.



“Đúng, mà lại cũng không đúng”- Vô Trần gật đầu rồi lại lắc đầu nói.



“A! Huynh nói như vậy có nghĩa là muội nói sai điều gì rồi sao?”- Diệu Nhược Y có chút sững sờ, thần sắc mê mang hỏi lại.



“Cũng không phải muội sai, mà chẳng qua chưa thật sự chính xác mà thôi”- Vô Trần thấy bộ dạng kinh ngạc của Diệu Nhược Y, đáng yêu cực, không nhịn được cúi xuống hôn lên mà nàng một cái, trả lời.



Cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, Vô Trân nói tiếp:

“ Thực ra, bên trong “Sáng Thế” thổ nhưỡng cũng chỉ chia làm 4 loại phẩm chất là hạ, trung, thượng và cực phẩm, trong đó, tuyệt phẩm mảnh ruộng về bản chất là một khối cực phẩm mảnh ruộng đặc biệt mà thôi. Tuy nhiên có một truyền thuyết kể lại rằng,…”- Vô Trần dựa vào ký ức truyền thừa, cố gắng tìm những lời lẽ dễ hiểu nhất giảng giải cho Diệu Nhược Y.



Vào khởi nguyên thời kỳ đầu tiên, khi vạn vật chỉ là tịch mịch và hư vô, hắc ám là vĩnh hằng, hắc ám là chân lý và hắc ám là chung kết. Thì từ trung tâm của vũ trụ bắt đầu nhen nhóm xuất hiện một tia sáng đầu tiên, chính là Khởi Nguyên Chi Quang.

Khởi Nguyên Chi Quang mặc dù nhỏ bé nhưng lại mang trong mình sức mạnh vô cùng kì diệu. Nó bị vây quanh bởi hắc ám, sống bên trong hắc ám, nhưng lại không tỏ ra sợ hãi hắc ám một chút nào cả. Ngược lại, từng chút, từng chút một, như tằm ăn lá, phàm là có hắc ám xuất hiện trước mặt nó, đều sẽ bị nó ăn sạch. Hắc ám vì thế mà vô cùng sợ hãi Khởi Nguyên Chi Quang. Hễ có mặt của Khởi Nguyên Chi Quang ở đâu, nó đều sẽ thật nhanh trốn mất.

Nhưng có thể trốn đến nơi nào, khi bên trong vũ trụ đâu đâu cũng là hắc ám? Không biết trải qua bao lâu, vì khi đó thời gian cũng chưa được hình thành, tia sáng lớn lên, thần kỳ chi lực trong nó cũng càng lúc càng nhiều. Lúc này, Khởi Nguyên Chi Quang đã sinh ra ý thức lãnh thổ của chính mình. Nó đánh đuổi tất cả những hắc ám có trong khu vực của nó sang một phần còn lại của Vũ Trụ. Nhưng rồi nó chợt phát hiện ra một điều khiến nó vô cùng tức tối, rằng dù có đánh đuổi bao nhiêu hắc ám, thì nó cũng không thể lớn thêm được nó. Cứ một tia hắc ám bị nó tiêu diệt, thì lại có một tia mới sinh ra bằng cách thôn phệ ánh sáng của chính nó. Quang minh điên cuồng nhưng cũng đành bất lực.



Vũ trụ hình thành hai thái cực, một quang minh, một hắc ám. Cuộc chiến giữa hắc ám và quang minh diễn ra thật lâu thật lâu, thì đột nhiên, có một ngày, quang minh lóe lên một ý tưởng, tại sao hắn không dùng sức mạnh của mình để làm điều gì đó mới mẻ hơn, thú vị hơn là giằng co với hắc ám. Và như vậy, sinh mạng sống đầu tiên được ra đời, mang trong mình sức mạnh to lớn của Khởi Nguyên Chi Quang, gọi là “Đấng Tạo Hóa”. Nhưng “Khởi Nguyên Chi Quang” không biết rằng, trong quá trình nó tạo ra “Đấng Tạo Hóa” đã có một tia sáng kết hợp với thần kỳ chi lực bên trong nó sinh ra dị biến rồi dung hợp với “Đấng Tạo Hóa”. Tia sáng đó chính là “Trí Tuệ Chi Quang”.

Đấng Tạo Hóa: Người đã tạo ra con sao? Hỡi Quang Minh Vĩ Đại!



Khởi Nguyên Chi Quang: Đúng vậy, con của ta. Từ hôm nay, con sẽ là “Đấng Tạo Hóa”. Thay thế ta, đánh đuổi hắc ám, khiến cho Quang Minh chiếu rọi khắp nơi.



Đấng Tạo Hóa: Con đã biết, thưa Quang Minh vĩ đại.



Khởi Nguyên Chi Quang: Tuy nhiên, con phải nhớ kỹ ba điều sau, và tuyệt đối không được làm trái.

Thứ nhất: Không được rời đi Quang Minh quá xa.

Thứ hai: Không được đến gần “Hắc Ám”

Và cuối cùng: Không được bắt chuyện với Hắc Ám.



“Đấng Tạo Hóa” quỳ xuống, cung kính vâng theo.

Như vậy, khác với “Khởi Nguyên Chi Quang” chỉ có bản năng, “Đấng Tạo Hóa” với trí tuệ của riêng mình đã được sinh ra. Với quyền năng trong tay và vô vàn ý nghĩ trong đầu, “Đấng Tạo Hóa” đã không để “Khởi Nguyên Chi Quang” thất vọng. Ngài đã nhanh chóng tạo ra một thứ gì đó có thể chiếu sáng mà không cần đến sự giúp đỡ của khởi nguyên chi quang. Và thứ gì đó đó được “Đấng Tạo Hóa” đặt tên là Tinh Cầu. Theo không ngừng có thật nhiều tinh cầu được tạo ra, hắc ám bị đánh đuổi phải trốn chạy tới những nơi tận cùng của vũ trụ.





Hắc ám đã thực sự tức giận, mặc dù nó cũng không biết tức giận là thứ đồ vật gì. Nó chịu đựng, nó ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội đến với bản thân mình. Và cuối cùng, trong một lần “Đấng Tạo Hóa” quên đi ba điều cấm kị mà “Khởi Nguyên Chi Quang” đã căn dặn mà rời đi xa khỏi Khởi Nguyên Chi Quang. Bởi vì ngài nghĩ rằng, Hắc Ám đã bị tiêu diệt sạch sẽ, đã đến lúc ngài thoát khỏi vòng tay của “Khởi Nguyên Chi Quang” đi tìm những điều mới mẻ, thú vị hơn. Hắc Ám biết được và đã lợi dụng điều đó, đánh lén “Đấng Tạo Hóa”, thôn phệ và mê hoặc ngài.

Hắc Ám: “Hỡi Đấng Tạo Hóa vĩ đại kia ơi, tại sao một người thông tuệ như ngài, lại phải chịu sự chi phối của tên “Quang Minh” ngu ngốc kia chứ?



Vừa nói, Hắc Ám vừa dùng sức mạnh của mình tách “Đấng Tạo Hóa” ra khỏi quang minh, để cho ngài không còn được “Khởi Nguyên Chi Quang” chiếu sáng và dẫn lối nữa.



“Đấng Tạo Hóa” nghe vậy, khinh thường nhìn “Hắc Ám”, vô cùng ghê tởm nói: “Này, tên Hắc Ám bẩn thỉu, ti bỉ và hèn mọn kia, để ta nói cho ngươi nghe, với một thứ ngu dốt như ngươi, sao có thể hiểu được sự thần thánh, cao quý và vĩ đại của Quang Minh?



Lại một lần nữa, “Đấng Tạo Hóa” quên đi lời dạy của “Khởi Nguyên Chi Quang”, vi phạm vào điều thứ ba trong “Ba Điều Cấm Kỵ”.



Lần này, Hắc Ám đã thành công cắt đứt tia sáng cuối cùng liên kết “Đấng Tạo Hóa” với “Khởi Nguyên Chi Quang”. Nó dùng quyền năng của bản thân, thôi miên lấy Đấng Tạo Hóa, và nói:



“Hỡi Đấng Tạo Hóa vĩ đại kia ơi, có thể ngài toàn năng và vĩ đại thật đấy. Nhưng ta có thể nói cho ngài biết, có một thứ trên đời, dù ngài có đi nhiều hơn nữa, cũng không thể hiểu được nó.”



Đấng Tạo Hóa không tin, quát lại Hắc Ám. Vì trong nhận thức của mình, ngài luôn cho rằng, đã không có điều gì tại Vũ Trụ này mà bản thân không thề hiểu được.

“Tên Hắc Ám ngu ngốc kia, ngươi đang trêu đùa ta đó sao? Làm sao có thể có thứ đồ vật gì trong vũ trụ này mà ta không biết? Thật nực cười.”



Hắc Ám không có vì bị “Đấng Tạo Hóa” xỉ nhục mà tỏ ra tức giận. Vẫn vô cùng bình tĩnh nói:

“Như vậy, hỡi Đấng Tạo Hóa vĩ đại, ngài hãy giải thích cho ta biết, ta là cái gì? Hắc Ám này là cái gì vậy?”- Nói đến đây, Hắc Ám cười to lên với những âm thanh the thé vô cùng chói tai. Vì hắn biết, Đấng Tạo Hóa không thể nào biết được “Hắc Ám” là gì. Ngài sống trong quanh minh, ngài tiêu diệt hắc ám, nhưng lại chưa một lần cầm, nắm, ngửi Hắc Ám, thì sao có thể hiểu được Hắc Ám là gì.



Quả nhiên, lần đầu tiên trên mặt “Đấng Tạo Hóa” xuất hiện một tia bối rối. Quả thực, ngài không biết đến “Hắc Ám” là thứ đố vật gì.

“Này Hắc Ám, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc Hắc Ám là thứ gì sao?”



Hắc Ám biết được cơ hội của chính mình đã tới, cũng không có đưa ra câu trả lời, mà từ trong lòng lấy ra một thứ đồ vật, đưa đến trước mặt Đấng Tạo Hóa:

“Hỡi đấng tạo hóa vĩ đại, bên trong đó chính là đáp án của ta, chỉ cần ngài mở nó ra, như vậy, ngài sẽ biết được Hắc Ám là gì.”



Đấng Tạo Hóa không kịp chờ đợi. Lập tức đoạt lấy chiếc hộp đó, và mở ra.



“A!”- Tiếng kinh hô của Đấng Tạo Hóa vang lên.



Không ngờ bên trong lại là một quả tim, bị nhuộm đen hoàn toàn. Đấng Tạo Hóa vẫn không hiểu, kỳ quái hỏi lại Hắc Ám:

“ Quả tim đen này, thì có liên quan gì đến hắc ám? Ngươi lừa gạt ta sao?”



Hắc Ám nghe vậy, hỏi ngược lại Đấng Tạo Hóa:



“Hỡi đấng tạo hóa vĩ đại, uổng công cho sự toàn năng và thông tuệ của ngài. Một vật, mà ngài chưa cầm, nắm, ngửi, nếm, thì làm sao biết được nó có phải thật sự là Hắc Ám hay không?”



“Đấng Tạo Hóa” cảm thấy lời nói của Hắc Ám thật có lý. Vì vậy, lấy quả tim đen từ trong hộp ra, cầm, ngửi, xờ… làm mọi thứ, nhưng vẫn không thấy có gì khác biệt.



Cảm thấy bản thân thật sự đã bị “Hắc Ám” lừa gạt, “Đấng Tạo Hóa” chỉ vào mặt Hắc Ám, mắng to:



“Hay cho tên Hắc Ám ti bỉ, hèn mọn và kinh tởm kia. Không nghĩ tới ngươi thật sự lại lừa gạt ta. Quả nhiên không thể để cho Hắc Ám tồn tại trên đời này mà.”



Chứng kiến Đấng Tạo Hóa muốn sử dụng quyền năng của bản thân, giết chết chính mình, Hắc Ám vội vàng hô lớn:



“Hỡi Đấng Tạo Hóa vĩ đại, ngài phải thay thế trái tim đó bằng trái tim của ngài, như vậy, ngài mới thật sự hiểu được “Hắc Ám” là gì.”



Thân Hình của Đấng Tạo Hóa khựng lại một chút, ngài lại thấy lời nói này của Hắc Ám có lý, vì vậy, từ ngực trái của bản thân, lấy ra trái tim trong sáng, tinh khiết, cao quý mà “Khởi Nguyên Chi Quang” đã trao tặng cho mình, thay thế bằng quả tim màu đen kia.



Rồi đột nhiên, một cảm giác khác lạ sinh ra bên trong lòng “Đấng Tạo Hóa”. Cảm giác chiếm hữu tất cả, thống trị tất cả, hủy diệt tất cả đã chiếm hữu lấy toàn bộ tâm trí ngài. Như vậy, Hắc Ám đã thành công mê hoặc được “Đấng Tạo Hóa”, khiến ngài trở nên sa đọa. Và một thực thể khác, mang trong mình cả “Dục Vọng Hắc Ám” cùng với “Trí Tuệ Chi Quang” đầu tiên sinh ra đời. Và thực thể này, bị “Hắc Ám” đặt tên là “Hủy Diệt Giả”. Đối với “Hủy Diệt Giả”, Hắc Ám không đặt ra quy tắc nào cả, bởi vì hắn biết, chỉ cần trong lòng “Hủy Diệt Giả” còn quả tim đen kia, thì dù “Quang Minh” có dùng cách gì, thì “Hủy Diệt Giả” cũng chỉ thuộc về Hắc Ám nó mà thôi.

Ngược lại với “Đấng Tạo Hóa”, ngập tràn trong đầu “Hủy Diệt Giả” chỉ có những ý tưởng điên rồ và khủng bố, đó chính là phá hủy những gì tiền thân của nó đã tạo ra, những tinh cầu. Nó không ngừng phá hủy, phá hủy mãi, phá hủy mãi, nhưng dù nó có phá hủy nhiều tinh cầu hơn nữa, Khởi Nguyên Chi Quang vẫn không bị ảnh hưởng mảy may, vẫn chiếm cứ một nửa của Vũ Trụ.



Nhưng trong một lần tình cờ, “Hủy Diệt Giả” phát hiện ra một thứ vô cùng đặc biệt, có khả năng thôn phệ quang minh của Khởi Nguyên Chi Quang và đã được nó đặt tên là “Hắc Động”(lỗ đen vũ trụ).



Lần này, cán cân thắng lợi lại một lần nữa nghiêng về bên phía hắc ám, như khi vũ trụ vừa mới sơ khai. Điều này làm cho Khởi Nguyên Chi Quang vô cùng hoảng sợ, nó vội vàng dùng toàn bộ thần kỳ chi lực còn sót lại của bản thân, lần nữa tạo ra một “Đấng Tạo Hóa” khác sau đó lâm vào ngủ say.



“Đấng Sáng Tạo” mới được sinh ra, hấp thu giáo huấn từ người đi trước, không bao giờ cách quá xa Khởi Nguyên Chi Quang. Nhưng, bởi vì Khởi Nguyên Chi Quang đã lâm vào ngủ say, “Đấng Sáng Tạo” phải một mình đối đầu với “Hủy Diệt Giả” có Hắc Ám đằng sau trợ giúp. Điều này đã khiến tốc độ sáng tạo của “Đấng Tạo Hóa” kém hơn rất nhiều so với tốc độ phá hủy của “Hủy Diệt Giả”.



Một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày, hay một kỷ nguyên, hai kỷ nguyên… trôi qua, không ai biết được, nhưng đến một ngày, “Đấng Sáng Tạo” đã không thể nào chịu được nữa, ngài không thể nhìn những đứa con bản thân sáng tạo ra bị “Hủy Diệt Giả” phá hủy toàn bộ. Ngài dùng thần kỳ chi lực mà Khởi Nguyên Chi Quang hồi phục được trong quá trình ngủ say, sáng tạo ra một, hai,… rồi vô cùng nhiều những thực thể có hình thù đa dạng, mang bên trong mình một tia “thần kỳ chi lực” của Khởi Nguyên Chi Quang. Tất cả những thực thể đó, bị ngài gọi chung là thần. Thần tộc chính thức được ra đời từ đây. Ba mươi sáu vị thần đầu tiên sinh ra, mang trong mình nhiều thần kỳ chi lực nhất được “Đáng Sáng Tạo” phong làm Chí Cao Thần, và đều được ngài trao tặng một thần khí, với mục đích trợ giúp hắn tiến đánh hắc ám.



Và vũ trụ bước sang một trang sử mới, một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của thần ma.



Vào thời kỳ đầu của kỷ nguyên này, dưới sự trợ giúp của chư thần, “Đấng Tạo Hóa” quả nhiên đã đẩy lùi được hắc ám cùng hủy diệt giả về bên phía bên kia của Vũ Trụ. Vũ Trụ lần thứ 2 nghiêng về phía Quang Minh.



Tuy nhiên, trong quá trình đấu tranh, cũng có rất nhiều các vị thần bị hắc ám thôn phệ, trở nên sa đọa, từ bỏ quang minh tín ngưỡng mà thờ phụng hắc ám. Và đó chính là sự ra đời của một chủng tộc khác, Ma Tộc.



Sau đó, Ma tộc dưới sự dẫn đầu của “Hủy Diệt Giả” cùng 18 ma tổ, là 18 vị chí cao thần đã bị sa đọa bởi hắc ám, đã khởi xướng chiến tranh với thần tộc cùng “Đấng Sáng Tạo”. Cuộc Chiến Thần Ma thứ nhất nổ ra, với sự hi sinh của vô tận thần, ma.



Đến cuối cùng, “Đấng Sáng Tạo” với vô vàn đức tính cao quý của mình, đã chấp nhận thỏa hiệp với hắc ám, cùng với “Hủy Diệt Giả” đặt ra giao ước, nước sông không phạm nước giếng.



Và vũ trụ lại bước sang một trang sử mới, trang sử về kỷ nguyên của loài người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK